Ngày quyết đấu đã đến. Đấu trường đã được chuẩn bị sẵn sàng. Đấu trường này về cơ bản là được làm bằng đá, chỉ ngoại trừ một số ghế ngồi ở khu vực VIP và hệ thống cửa, cổng là làm bằng gỗ. Tất nhiên không đơn giản để xếp những khối đá thành những khán đài cao ngất ngưởng như thế này vì vậy người ta đã thiết kế xây dựng đấu trường này nằm lọt trong một khe núi để tận dụng chính các vách núi làm khán đài. Đó là hai ngọn núi không quá lớn, nằm cạnh nhau ở khu vực gần các mỏ khai thác đá. Mặt bằng thấp nhất ở khe giữa hai quả núi được san phẳng thành một hình vuông để làm mặt sàn của đấu trường. Hai khán đài ở phía Đông và phía Tây chính là hai vách núi được tận dụng đục, đẽo thành các bậc thang để làm chỗ ngồi cho khán giả. Tất nhiên người ta không đẽo lên đến tận đỉnh núi mà chỉ đẽo đến độ cao khoảng 15 mét, còn trên đó vẫn là vách núi tự nhiên. Khán đài phía Nam thì phải dựng hoàn toàn bằng cách xếp các khối đá lên cao khoảng 10 mét và cũng được xếp thành hình bậc thang giống như hai khán đài Đông, Tây. Phía Bắc thì không phải là khán đài mà được để trống hoàn toàn để làm cổng ra vào.Lúc này dưới sàn đấu vẫn chưa thấy có võ sĩ nào xuất hiện nhưng các khán đài đã được lấp kín với khoảng một vạn khán giả. Đa phần trong đó là những tù nhân. Tất cả tù nhân đều bị trói tay bằng dây thừng và cứ khoảng năm người một được trói tay cùng vào một cây gậy gỗ để họ không thể dễ dàng bỏ chạy được. Mỗi cây gậy gỗ như thế lại có một tên lính cầm giáo đứng phụ trách canh giữ và áp tải. Trên các khán đài Đông và Tây, người ta dễ dàng nhận ra mỗi khán đài có 100 lính bắn cung đứng thành hàng ở trên bậc thang cao nhất, mắt họ luôn nhìn qua nhìn lại tứ phía xung quanh để giám sát cả đấu trường. Khu vực VIP nằm ở trung tâm của khán đài phía Tây, rất nổi bật do có ghế ngồi được làm bằng gỗ. Ở đó, có thể thấy sự hiện diện của Phạm Thanh, Trương Tư, Lê Vinh, Kiến Thượng Thư, và một số nhân vật khác có vẻ đều là quan to của ngục Đại Ngàn.Đám linh hồn bị giam lâu ngày mới được ra ngoài tỏ ra rất hoan hỷ. Trong đó có nhiều người thậm chí chưa từng biết địa ngục có một không gian bên ngoài các phòng giam như thế này. Mặc dù đám lính canh liên tục cầm roi quất để giữ trật tự nhưng không khí trên các khán đài nói chung vẫn rất huyên náo.Khi mọi công tác chuẩn bị đã hoàn thành, Phạm Thanh đứng giữa khán đài VIP giơ hai tay lên trời, lòng bàn tay hướng về phía các khán đài xung quanh tỏ ý muốn mọi người im lặng để hắn phát biểu. Tất nhiên đa phần các linh hồn đang bị trói trên các khán đài vốn không quen trật tự, cũng chẳng biết ông ta là ai và đang làm gì mà phải lắng nghe ông ta, vì vậy những sự ồn ào không hề suy giảm. Những tên lính canh đứng lẫn với từng nhóm linh hồn phải ra sức quất roi, dọa nạt liên hồi, một lúc thì những tiếng ồn mới giảm. Khi đó Phạm Thanh mới cất giọng sang sảng:- Các tội hồn khắp địa ngục hãy nghe đây! Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, một sự kiện ngàn năm có một. Lần đầu tiên trong lịch sử địa ngục các tội hồn được cho phép ra khỏi phòng giam để chứng kiến một sự kiện quan trọng. Một trận đấu võ công bằng giữa một kẻ phản loạn và võ sĩ vĩ đại của địa ngục.Vừa nghe tới đó các tù nhân trên các khán đài rộ lên những tiếng hô hào rất sôi nổi. Đám lính canh lại phải thực hiện nhiệm vụ giữ trật tự hết sức vất vả. Chờ cho các khán đài trật tự trở lại, Phạm Thanh nói tiếp:- Chắc hẳn nhiều người trong các ngươi đã biết hoặc từng nghe thấy cái tên Ma Hiệp. Nhưng chắc là phần lớn mọi người đều chưa biết rõ bản chất Ma Hiệp là ai. Hôm nay nhân danh chính quyền địa ngục, ta chính thức nói cho các ngươi rõ. Ma Hiệp thực chất chỉ là một kẻ phản loạn, ngông cuồng, luôn có tư tưởng chống phá địa ngục, đi ngược lại các quy luật tự nhiên của trời đất. Hắn biết rõ thân phận mình là một linh hồn đầy tội lỗi nhưng không biết chịu cực hình để gột rửa mà dám cả gan chống lại cả lính địa ngục, trốn khỏi phòng giam. Đã thế thời gian qua hắn còn liên tục tuyên truyền những tư tưởng phản loạn này cho nhiều người khác và tổ chức nhiều vụ nổi loạn, chống phá chính quyền địa ngục lôi kéo nhiều linh hồ khác tham gia. May thay, đạo trời đất không tha cho kẻ ác, hắn cuối cùng cũng đã bị các thần binh địa ngục bắt được. Lẽ ra, với tội lỗi không thể tha thứ như thế, hắn sẽ phải chịu những hình phạt nặng nhất của địa ngục như ném vào chuồng quái vật hay thiêu đốt trong nham thạch. Nhưng với lòng vị tha cao cả, Chúa Ngục đã quyết định đưa hắn ra xét xử công bằng, minh bạch bằng cách cho hắn tham gia vào trận đấu võ trước sự chứng kiến của tất cả chúng ta. Nếu hắn giành chiến thắng, chúng ta sẽ thả cho hắn tự do. Hãy để cho công lý được thực thi trong cuộc đấu võ này.Phạm Thanh vừa dứt lời, đám đông lại rộ lên những tiếng hô hoán. Phạm Thanh ngồi xuống thì đến lượt Trương Tư đứng lên, lặp lại động tác giơ tay để giữ trật tự giống như Phạm Thanh đã làm. Trên các khán đài, bọn lính canh lại phải ra sức quất roi, quát nạt để giữ trật tự. Sau khi tiếng ồn giảm xuống, Trương Tư nói lớn:- Ngay sau đây, sẽ là sự xuất hiện của hai đấu sĩ. Kẻ nổi loạn Ma Hiệp và đại diện của địa ngục là võ sĩ huyền thoại Kinh Kong. Xin mời hai đấu sĩ cùng ra sàn đấu!Mọi ánh mắt đổ dồn xuống sàn đấu. Kinh Kong là người xuất hiện trước, hắn đạp cánh cửa đi ra từ khu vực dành riêng cho đấu sĩ ở chân khán đài phía Tây. Cả đấu trường im phăng phắc, há hốc miệng nhìn theo từng bước chân đang làm mặt đất rung chuyển của hắn. Võ sĩ huyền thoại, theo cách nói của Trương Tư, có thân hình cao gấp rưỡi người thường. Hắn có tới bốn cánh tay, ngoài hai cánh tay bình thường thì hai cánh tay kia mọc ra từ hai bên mạn sườn, cũng cơ bắp vạm vỡ và có vẻ linh hoạt chẳng kém gì hai tay kia. Cái đầu không có một sợi tóc, hằn rõ những vết lồi lõm, lởm chởm không biết do sẹo hay u nhọt gì. Cái miệng rộng quá cỡ luôn nhe ra bộ răng sắc nhọn mọc lung tung, mỗi nơi một cái. Thân trên hắn không mặc áo, bên dưới cũng chỉ đóng khố nên lộ rõ từng khúc cơ tay, cơ bụng, cơ bắp chân cuồn cuộn quấn khắp cơ thể. Rõ ràng cái tên Kinh Kong chưa xứng với hắn, lẽ ra phải gọi là Quái Thú mới đúng.Ma Hiệp thì xuất hiện sau một chút do phải đợi mấy tên lính gác cởi khóa xích mới có thể bước ra. Có vẻ như anh đã lấy lại sức khỏe đáng kể chứ không còn tiều tụy như lúc bị giam trong Bộ Hình. Trái với đối thủ Kinh Kong, Ma Hiệp bước ra rất khoan thai, nhẹ nhàng nhưng sự xuất hiện của anh lại khiến đám đông đang im lặng phải dấy lên những tiếng hò reo cổ vũ. Những tiếng hô đồng thanh “Ma Hiệp… Ma Hiệp…” cứ liên tục như những tiếng sóng biển nối tiếp nhau vỗ bờ. Bước ra đến giữa sàn đấu, Ma Hiệp không chú ý đến đối thủ đứng đối diện mà quay lên các khán đài nhìn một lượt rồi chờ cho tiếng ồn giảm bớt anh nói lớn:- Các anh em, hôm nay tôi không hề muốn đánh nhau. Không phải vì tôi sợ mà vì tôi không muốn đánh nhau để làm trò giải trí cho lũ quỷ, tôi không bao giờ đánh nhau vì những việc vô nghĩa.Nói đến đây Ma Hiệp tạm ngừng để nhìn một lượt nữa lên các khán đài. Đám đông lúc này đều im phăng phắc. Kinh Kong đứng đối diện cất giọng nói ồm ồm, khàn đặc:- Đừng nhiều lời nữa! Đồ hèn nhát. Không dám chiến đấu thì hãy mau nằm xuống chịu chết!Ma Hiệp không hề để ý tới Kinh Kong, vẫn hướng lên các khán đài nói:- Tôi đã không may bị chúng bắt, hoàn toàn có thể bị chúng đánh cho tiêu tán vĩnh viễn. Nhưng không sao cả, không có tôi thì các anh em vẫn có thể chiến đấu, tự giải thoát mình. Tôi cũng chỉ là một người bình thường như các anh em nhưng đã có thể tự giải thoát cho mình, tôi đã làm được thì các anh em cũng sẽ làm được.Khán đài lại rộ lên những tiếng reo hò. Không chờ cho tiếng ồn giảm đi nữa, Trương Tư đứng lên nói, dù tiếng hắn khá to nhưng có lẽ chỉ những người ngồi gần hắn và hai người dưới sàn đấu nghe thấy:- Thôi, hết giờ diễn thuyết rồi. Hai đấu sĩ hãy nghe đây! Luật thi đấu của địa ngục rất đơn giản. Mỗi người sẽ được sử dụng một thanh kiếm. Không có bất kỳ kiểu đánh nào bị cấm. Trận đấu sẽ bắt đầu ngay sau khi Thượng Thư bộ Hình phất tay báo hiệu và sẽ chỉ kết thúc khi một trong hai ngươi gục hẳn. Các ngươi đã rõ chưa?Cả hai đấu sĩ chẳng ai đáp lời Trương Tư, nhưng hắn cũng chẳng mấy bận tâm. Hắn ra hiệu cho hai tên lính ném cho hai đấu sĩ mỗi người một cây kiếm giống hệt nhau. Hai cây kiếm vừa rơi trước mặt hai người, Kinh Kong từ từ cúi xuống nhặt lên. Trong bàn tay ngoại cỡ của hắn, thanh kiếm nhìn chỉ như một con dao găm. Hắn cười khẩy nói:- Đưa cho ta thanh kiếm bé tí này để xỉa răng à? Giết cái tên còm nhom này thì cần gì.Rồi hắn cắm phập cây kiếm xuống đất, đứng khoanh tay tỏ ý không cần cây kiếm. Trong khi đó Ma Hiệp còn chẳng thèm nhìn cây kiếm của mình, vẫn đứng bình thản. Anh chỉ nhìn lên các khán đài, vẫy tay, giờ không thể nói gì nữa vì tiếng ồn quá lớn.Rồi Trương Tư hướng về phía Phạm Thanh mời hắn phát hiệu lệnh bắt đầu trận đấu. Phạm Thanh đứng lên, giơ một tay lên trời trước sự chú ý của tất cả mọi người, sau đó hắn phất mạnh tay một cái. Đám đông òa lên những tiếng cổ vũ. Kinh Kong đang đứng khoanh tay bỗng chuyển tư thế, nhanh thoăn thoắt lao tới rồi cả hai cánh tay phải của hắn tung ra hai cú đấm cùng lúc về phía Ma Hiệp. Ma Hiệp vẫn đang để tâm hồn mình trên các khán đài, dính ngay cú ra đòn quá nhanh của đối thủ. Anh ngã tung về phía sau. Các khán đài đồng thanh rộ lên một tiếng:- Ồ.. ồ.. ồ…Kinh Kong lập tức lao vút tới, tung chân đạp tiếp. Nhìn động tác nhanh nhẹn ấy không còn ai nhớ tới là hắn vốn có một bộ dạng to lênh khênh, nặng nề nữa. Ma Hiệp bật người lăn về phía sau tránh được cú đá đó, đứng bật dậy. Ngay sau đó Kinh Kong lại lao tới vồ hai cánh tay đập từ hai phía vào đầu Ma Hiệp như thể động tác người ta đập muỗi. Vị trí đập khá cao nên Ma Hiệp chỉ cúi đầu xuống một cái là đã tránh được. Tuy nhiên, Kinh Kong lại có tới bốn cánh tay, hắn lập tức dùng cánh tay trái bên dưới tung ra một cú đấm móc ngược lên. Cú đấm trúng quai hàm khiến cho Ma Hiệp lại ngã bật ngửa ra sau nằm sõng soài dưới đất.Lần này thì khán giả không ồ lên một cách đồng thanh nữa, chỉ có những tiếng hò reo lộn xộn vẫn đều đặn như là không khí vốn có của một đấu trường. Trong khi đó từ khán đài VIP, Phạm Thanh đứng bận lên hô:- Hoan hô! Đánh hay lắm!Những tên quan chức địa ngục ngồi quanh đó cũng đua nhau cổ vũ:- Hay quá!- Đánh đẹp quá!- Kinh Kong vô địch!...Hưng phấn, Kinh Kong lao tới tung liên tiếp mấy cú đạp chân. Ma Hiệp lăn mấy vòng dưới đất tránh được, rồi anh lại chống tay đứng dậy. Không ngờ Kinh Kong lại di chuyển quá nhanh, đúng lúc Ma Hiệp vừa đứng lên thì hắn đã áp sát tung một cú đá móc lên trúng mặt anh. Ma Hiệp lại ngã bắn ngược ra phía sau. Thấy vậy Kinh Kong đứng chống tay cười nói:- Ha ha! Ta tưởng Ma Hiệp thế nào hóa ra lại yếu đuối vậy à? Ngươi đánh trả một tí cho trận đấu đỡ buồn tẻ được không? Ha ha ha!Đám quan chức địa ngục đương nhiên cũng cười hùa theo Kinh Kong. Ngược lại những tù nhân thì không quá ồn ào, trong số họ, lác đác có những tiếng hô hoán cổ vũ Ma Hiệp:- Ma Hiệp hãy cố lên! Đừng bỏ cuộc!- Cố lên! Chứng tỏ khả năng đi Ma Hiệp!...Đáp lại, Ma Hiệp chỉ im lặng, chậm rãi chống tay đứng dậy. Thấy vậy Kinh Kông lại lao tới tấn công. Lần này thì Ma Hiệp đã nhanh nhẹn né được. Một loạt những cú đánh liên hồi của Kinh Kong đều kết thúc ở khoảng không khi Ma Hiệp vừa né tránh vừa liên tục nhảy lùi lại phía sau. Khó chịu, hắn dừng lại một nhịp rồi lại lao tới tấn công với tốc độ cao hơn. Ma Hiệp vẫn vừa đỡ vừa chạy. Rồi bất thình lình sau một cú nhảy tránh, Ma Hiệp quay lại tung cả hai chân đạp thẳng vào đầu gối Kinh Kong, trong một nhịp di chuyển vội vàng Kinh Kong không kịp chuyển chân trụ, bị đạp trúng đầu gối lại nỡ đà ngã bịch một cái xuống đất có vẻ rất đau.Đám quan chức địa ngục đồng thanh “Ồ” lên một tiếng. Trong khi đó đám tù nhân thì hào hứng tung hô:- Hay lắm! đánh cho chúng biết đi!- Hoan hô! Hạ hắn đi! sợ quái gì?...Tuy nhiên những tiếng cổ vũ vẫn không làm Ma Hiệp hứng khởi thêm chút nào, anh vẫn lạnh lùng, thấy đối phương ngã cũng không thừa cơ lao tới tấn công tiếp. Kinh Kong thì bật dậy rất nhanh, khẽ nhăn mặt tức tối nói:- Được lắm! xem mày còn làm được gì nữa nào.Rồi hắn lại lao vào tấn công với động tác ngày càng nhanh hơn. Ma Hiệp thì vẫn chiến thuật cũ, chủ yếu né tránh, chạy, và thỉnh thoảng vẫn có những cú phản đòn nhưng không nhiều. Cả hai đều tiếp tục bị trúng đòn tuy nhiên sau một hồi thì Kinh Kong càng đánh càng hăng còn Ma Hiệp lại có vẻ xuống sức. Vì thế anh dần trở lên chậm chạp hơn và rồi cũng bị Kinh Kong tóm được. Nhưng thay vì đánh một cú thật mạnh cho Ma Hiệp gục hắn, Kinh Kong lại nhìn lên khán đài cười khoái chí, nói:- Ha ha ha! Ma Hiệp của các ngươi đây. Người hùng của các ngươi đây. Xem hắn vùng vẫy được bao lâu nữa nào.Rồi hắn dùng hai tay dưới túm cổ Ma Hiệp, hai tay trên tát liên tục vào hai má, vừa tát vừa cười ha hả. Tát chán chê hắn ném Ma Hiệp một cái văng ra xa mấy mét, nói:- Cho ngươi làm lại lần nữa xem. Ta chơi chưa đủ. Ha ha ha!Trên khán đài bọn người Phạm Thanh lại thi nhau hô hào:- Hay lắm! Xem Kinh Kong vờn hắn như vờn chuột kìa. Ha ha ha!Ma Hiệp thì vẫn không nói gì, lại chống tay đứng dậy thủ thế. Nhưng nghĩ cứ mãi tránh đòn kéo dài thời gian cũng không ổn nữa vì đua sức với tên Kinh Kong này không được, Ma Hiệp nảy ra một kế. Khi Kinh Kong tấn công tiếp, anh vừa tránh đòn vừa lựa vị trí di chuyển dần về trung tâm sàn đấu. Rồi trong một tình huống bị Kinh Kong đánh trúng, anh ngã xuống đất, Kinh Kong tiếp tục đạp tới, anh lăn lộn né tránh, Kinh Kong lại đạp tới tiếp, anh lại lăn tiếp. Bất ngờ khi Kinh Kong lao tới tiếp cận lần nữa thì Ma Hiệp vung ra một thanh kiếm đâm thẳng vào bụng Kinh Kong. Thì ra Ma Hiệp cố ý lăn đến chỗ này vì có cây kiếm lúc đầu trận tên lính canh ném cho anh vẫn nằm ở đó, do đã bị bụi phủ dày một lớp nên Kinh Kong không để ý. Cú đâm thực sự bất ngờ, tuy nhiên trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc Kinh Kong vẫn đủ nhanh để khẽ hóp bụng lại đồng thời đưa một cánh tay ở gần bụng ra đỡ cây kiếm. Thấy vậy Ma Hiệp cũng rất nhanh, xoay cổ tay một cái khiến lưỡi kiếm vung ngược lên, chém đứt cánh tay đó của Kinh Kong.BỊCHKinh Kong ngã vật ra đất với một cánh tay đã văng ngược lại phía sau, trong khi đó Ma Hiệp thì trượt qua dưới bụng hắn sang một bên, bình tĩnh chống tay đứng dậy. Kinh Kong nhăn mặt vừa đứng dậy vừa ôm tay đau đớn. Cả khán đài rộ lên những tiếng hò reo:- Hoan hô! Ma Hiệp đánh trả rồi.- Cắt đứt cánh tay hắn rồi kìa.- Cắt luôn cả cái đầu hắn đi…Kinh Kong thì cau mày nói:- Bố khỉ! Được lắm! mày tới số rồi.Rồi hắn lại lao tới tấn công. Sau khi chém lìa tay đối thủ, Ma Hiệp như được tiếp thêm sức mạnh tinh thần, né tránh hiệu quả hơn, cộng với bây giờ có thêm cây kiếm cũng hỗ trợ rất nhiều cho khả năng chống trả. Tuy vậy Kinh Kong vẫn tỏ ra rất mạnh, vì thế chiến thuật chung của Ma Hiệp vẫn là tránh và chạy liên tục. Kinh Kong đánh liên tiếp mấy đòn không trúng, hắn trở lên điên dại, ngày càng gia tăng tốc độ tấn công như vũ bão. Ma Hiệp cũng không kém, ngày càng bắt nhịp được tốc độ của đối thủ, tránh và chạy rất nhanh. Bất ngờ, ngay sau khi đánh hụt một đòn, Kinh Kong phóng ra một sợt dây nhỏ từ ống quấn cổ tay hắn, đầu dây có một cái móc câu rất sắc. Ma Hiệp vừa lộn mấy vòng lùi ra xa đối thủ mấy mét, chưa kịp lấy lại thăng bằng thì đã bị sợi dây quấn một vòng quanh cổ, cái móc câu sắc nhọn thì đâm thẳng vào bả vai khiến anh đau tê tái. Không hiểu cái dây mỏng manh này làm từ vật liệu gì mà rất chắc chắn, cứ thít chặt vào cổ Ma Hiệp. Gần như ngay lập tức Kinh Kong giật mạnh đầu dây bên kia khiến Ma Hiệp bị bị kéo văng về phía hắn. Anh cũng buông tay đánh rơi cây kiếm. Hắn dễ dàng đưa một tay ra chộp thẳng cổ Ma Hiệp.Cả khán đài lại đồng thanh “Ồ” lên một tiếng. Đám người Phạm Thanh lại một lần nữa đứng bật dậy, thi nhau hô:- Tóm được rồi.- Giết nó đi! Cho bọn nó trố mắt ra mà xem đi!- Đừng có mà thả ra nữa nhé!- Dẫm nát đầu nó như đạp chết một con chuột đi!…Kinh Kong không cười phá lên mà chỉ nhếch mép để trơ ra hàm răng lởm chởm, nói:- Hà Há! Lần này ta không thả ra nữa đâu. Hết giờ chơi rồi.Cánh tay hắn đang túm cổ Ma Hiệp cứ từ từ siết chặt lại, một tay khác thì liên tục đấm thùm thụp vào đầu Ma Hiệp. Vừa đấm hắn vừa chửi rủa:- Chết này… dám chặt tay ta này… Cứng đầu này… Ma Hiệp này… phản loạn này… có giỏi thì chạy nữa đi này…Các khán đài im phăng phắc nhìn theo từng động tác của Kinh Kong, chỉ có đám quan chức địa ngục là vẫn cười đùa, giễu cợt. Ma Hiệp thì vừa nghẹt thở, vừa đau đớn, chỉ giãy giụa được mấy cái rất yếu ớt. Cứ đánh đấm như thế một lúc thì Ma Hiệp gục hẳn, không còn phản ứng gì nữa. Kinh Kong thấy vậy cũng dừng tay đấm. Hắn lầm lì không nói gì nữa, túm cổ Ma Hiệp bước về phía giữa sàn đấu. Cả khán đài lặng nhìn từng bước chân hắn. Hắn dừng lại trước vị trí cây kiếm lúc đầu trận hắn cắm xuống sàn giờ vẫn còn đó. Hắn từ từ dùng một tay rút cây kiếm lên rồi chầm chậm đâm cây kiếm vào giữa ngực Ma Hiệp xuyên ngược lên cổ họng, tới khi đầu mũi kiếm thò ra từ cổ anh mới thôi. Ma Hiệp chỉ khẽ giật một cái như rùng mình, nhẹ tới mức chỉ mình Kinh Kong cảm nhận thấy, rồi im hẳn.Sau khi vứt Ma Hiệp xuống đất, Kinh Kong tiến tới trước khán đài VIP, đứng ngửa mặt lên trời cười ngạo nghễ. Đám đông trên khán đài trở lên sôi sục. Kẻ thì hò reo kích động, người thì chửi bới tên Kinh Kong thậm tệ, một số người yếu đuối thì kinh hãi gào thét. Những tên lính địa ngục cũng chẳng lo giữ trật tự nữa mà đứng lên tung hô tên Kinh Kong. Bọn quan chức Phạm Thanh trên khán đài VIP cũng đứng cả dậy vỗ tay tung hô:- Kinh Kong vô địch.- Đúng là võ sĩ huyền thoại.- Kết liễu hắn đi!- Nuốt sống hắn đi.- Từ nay thì không còn Ma Hiệp nữa nhé.- Giờ thì chúng may chống mắt lên mà xem đi nhé. Ma Hiệp chỉ là kẻ yếu kém thế thôi. Ha ha ha!…Kinh Kong cảm giác nâng nâng, hắn nhắm nghiền đôi mắt, dang rộng ba cánh tay, ngửa mặt lên trời cười sằng sặc.Bỗng nghe một tiếng “phập”. Một ngọn giáo từ trên khán đài phi tới cắm xuyên qua giữa cổ họng Kinh Kong. Một người lính đang đứng canh đám tù nhân trên khán đài ngay trước mặt Kinh Kong, vị trí thấp hơn khu khán đài VIP, vừa cầm cây giáo phóng về phía hắn. Cú phóng lao quá bất ngờ, chính diện ở cự li gần khiến Kinh Kong không kịp phản ứng. Rồi người lính đó gồng mình hét lên một tiếng, từ từ thay đổi hình dạng bên ngoài trở thành đen kịt với chiếc áo choàng tung bay phất phới, chính là Ma Hiệp. Anh dõng dạc tuyên bố:- Tưởng có thể hạ được Ma Hiệp dễ vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...