“ Xét trên một góc độ nào đó, mọi con đường đều liền mạch với nhau, như thế có nghĩa là người ta luôn có thể tìm đến với nhau như họ muốn. ”
“ Anh!
Em đã rất muốn gọi anh là anh yêu của em! Nhưng mà…
Anh từng nói với em rằng:” Xét trên một góc độ nào đó, mọi con đường đều liền mạch với nhau, như thế có nghĩa là người ta luôn có thể tìm đến với nhau như họ muốn.” Anh có còn nhớ không?
Thế nhưng, điều nực cười là em biết anh đang ở đâu, đang làm gì, vậy mà em không thể đến bên anh. Điều đó có nực cười
không anh? Có đấy, một sự nực cười đáng buồn…
Ý nghĩ rằng mình không có quyền tìm đến bên anh khiến em phát điên. Cảm giác giống như một kẻ đi lạc trong đêm tối, nhìn thấy một đống lửa lớn phía trước, thế nhưng lại không thể đến đó vì ngăn cách ở giữa là một vực thẳm không đáy. Em đã tự nghĩ, sao mình lại khổ sở vì một thứ chẳng bao giờ thuộc về mình như vậy? Em đã thử tìm câu trả lời, nhưng em chẳng thể nào tìm ra được. Cứ mỗi câu giả định em đặt ra lại đưa cho em cả trăm ngả rẽ, mà mỗi ngả rẽ lại đẻ ra cả trăm ngàn ngả rẽ khác. Và rồi, em bị lạc trong cái thứ bòng bong cảm xúc đó, em lạc mất anh, lạc mất sự thật… Chứ chẳng phải vì em đang ở một đất nước xa xôi, cách anh cả ngàn cây số…
Trước đây khi nghĩ về nước Ý, em chỉ nghĩ về một Verona huyền thoại với những chiếc du thuyền gondola xinh xắn đáng yêu, nhưng khi tới Verona rồi em mới thấy nơi này thật đẹp biết bao? Em tự hỏi tại sao mình lại có thể lang thang một mình ở thành phố tình yêu này được? Anh đừng nghĩ chỉ có Paris hay Venice mới được gọi là thành phố của tình yêu nhé! Verona cũng được gọi là thành phố của tình yêu đấy, bởi nơi đây bắt nguồn mối tình đẹp của chàng Romeo và Juliette mà, anh có biết không? Mối tình ấy thật đẹp nhưng lại có một kết thúc quá đau thương. Anh nhỉ?
Trước đây khi nghĩ về nước Ý, em chỉ nghĩ về một Verona huyền thoại với những chiếc du thuyền gondola xinh xắn đáng yêu, nhưng khi tới Verona rồi em mới thấy nơi này thật đẹp biết bao? Em tự hỏi tại sao mình lại có thể lang thang một mình ở thành phố tình yêu này được? Anh đừng nghĩ chỉ có Paris hay Venice mới được gọi là thành phố của tình yêu nhé! Verona cũng được gọi là thành phố của tình yêu đấy, bởi nơi đây bắt nguồn mối tình đẹp của chàng Romeo và Juliette mà, anh có biết không? Mối tình ấy thật đẹp nhưng lại có một kết thúc quá đau thương. Anh nhỉ?
Không biết có phải vì thế hay không mà khi đứng trước ngôi nhà của Juliette ngước nhìn lên chiếc ban công phía trên, nước mắt em lặng lẽ rơi, dù xung quanh em kẻ vào người ra tấp nập. Người ta bon chen nhau để có những bức ảnh đẹp nhất bên tượng nàng Juliette và không ai biết em đang khóc! Em bước ra khỏi cổng của ngôi nhà đó, nhìn lê hai bức tường chứa đầy những dòng chữ của những đôi yêu nhau đến từ khắp nơi trên thế giới, họ kí tên mình ở đó, vẽ những kí tự tình yêu khác nhau để đánh dấu sự có mặt của mình ở ngôi nhà của cô gái xinh đẹp này. Em đảo mắt qua những hàng chữ trên những bức tường, những bức tường kiêu hãnh mời gọi em hãy viết một cái gì đó đi, hãy đánh dấu lên nó tình yêu của em đi…
Nhưng em biết viết cái gì đây? Tên anh, tên em, tên chúng ta? Em chẳng biết mình phải viết cái gì và em cũng chẳng cần phải đánh dấu tên mình ở nơi đay làm gì, em sợ nó mang đến cho em những tủi hờn và bất hạnh như nàng Juliette năm xưa…
Em rời căn nhà của Juliette và tiếp tục bước, em không biết mình sẽ đi đâu, về đâu? Nhưng em không muốn dừng chút nào. Em không biết khi nhìn vào gương mặt ủ dột nỗi buồn của em lúc đó, dòng sông Adige thơ mộng có động lòng thương cảm với em không? Khi em đến nơi này, thành phố vẫy tay chào đón em nồng nhiệt biết bao, vậy mà em lại chẳng thể đáp trả lại sự mến khách của nơi đây bằng một nụ cười, thật bất công anh nhỉ?
Nhưng làm sao em có thể cười được đây, khi bất cứ con đường nào em đi, bất cứ hình dáng nào em gặp cũng đều làm cho em nhớ tới anh? Trái đất thật ra chỉ là một quả cầu bé nhỏ, thế nên dù đi đâu em cũng thấy hình bóng anh, em cũng nhớ về anh… Ngay cả khi ngắm nhìn những bông hoa treo lơ lửng trước ban công, chiêm ngưỡng những ngôi nhà được quét vôi màu hồng, những biệt thự lộng lẫy sắc màu và hít thở bầu không khí trong lành của thành phố đáng yêu này, em cũng ước giá mà có anh ở bên.
Em cứ lang thang như vậy, thăm hết những danh lam thắng cảnh nơi này, từ Roma Arena đến Casa di Giulietta, rồi quảng trường Pizza Brà và dừng lại thật lâu ở lâu đài cổ Castelvecchio… nhưng không một nơi nào cho em một cảm giác của sự bình yên trọn vẹn. Những chàng trai Ý dễ thương, nhiệt tình ra tới tận cửa đón mời em vào uống café cũng không làm em để tâm, mặc dù ngày xưa mỗi lần xem phim, em đều ước có một ngày được như thế…
Em tự hỏi không biết giờ này anh đang làm gì, có giây phút nào anh chợt nhớ đến em như em đang nhớ tới anh lúc này hay không? Vòng quay của cuộc sống có khi nào khiến anh dừng lại đôi ba phút để nhớ về em? Những tháng ngày dạo quanh thành phố này, em chợt thấy mình yêu Verona biết bao, em yêu những con phố hẹp, yêu những con đường mà đâu đâu cũng là đá, yêu cả những công trình kiến trúc hiện đâị nhưng lại vẫn giữ được nét cổ điển thuở xưa. Em chợt nhận ra rằng thời gian thì vẫn cứ trôi, con người thì cứ hối hả, chỉ có em là ở lại, ở lại với những khoảnh khắc suy tư và những nỗi niềm tê buốt.
Em biết mình đã không mơ khi đặt chân đến nơi này, mà nếu có mơ, thì chắc chắn đó sẽ là một giấc mơ có thật. Dẫu em đến đây không bằng một nụ cười hạnh phúc, dẫu rằng những đôi tình nhân nơi đây luôn làm tim em đau nhói mỗi khi họ cười, họ ôm nhau, họ hôn nhau…
Em biết mình đã không mơ khi đặt chân đến nơi này, mà nếu có mơ, thì chắc chắn đó sẽ là một giấc mơ có thật. Dẫu em đến đây không bằng một nụ cười hạnh phúc, dẫu rằng những đôi tình nhân nơi đây luôn làm tim em đau nhói mỗi khi họ cười, họ ôm nhau, họ hôn nhau…
Rời xa anh và phiêu bạt những ngày dài nơi đây, những buổi chiều em vẫn thường đi dạo, nhặt những bông hoa bé nhỏ li ti nằm vương vãi trên mặt đất, nâng niu chúng trên tay ngắm nhìn thật lâu rồi lại thả chúng xuống… Đã có những ngày em nằm trải mình trên những thảm cỏ xanh, ngước lên bầu trời nhìn những đám mây bay trong chiều gió thổi, đôi môi khẽ mỉm cười. Một cảm giác bâng khuâng sâu lắng chọt len lỏi vào trái tim đang quẫy đạp của em…
Em đã tự hỏi, anh ạ. Em đang tự hỏi, bởi như anh nói:” Mọi con đường đều liền mạch với nhau, như thế có nghĩa là người ta luôn có thể tìm đến với nhau nếu họ muốn.” Nếu như vậy, vấn đề ở đây có phải chỉ là: Liệu người ta có muốn tìm đến nhau hay không thôi. Phải vậy không anh?” Rõ ràng anh chàng Francesco chẳng lấy gì làm vui vẻ. Bởi cô gái Á đông ấy chẳng chịu nhấp thử thứ đồ uống làm nên sự tự hào của nước Ý gì cả, mà cứ chăm chú vào những dòng chữ cô ta mải miết viết từ nãy giờ. Hẳn là cô ta đang buồn, cái cô gái xinh đẹp có cánh mắt u hoài đó, nhưng không phải vì đôi mắt của cô gái khiến cho Francesco nghĩ vậy, chính cái cách cô ta nhìn xa xăm xuống dòng Adige rồi khe khẽ thở dài.
“ Gã ngu ngốc nào lại có thể nỡ làm cho cô ấy buồn cơ chứ? Là mình thì mình chẳng bao giờ để một cô gái xinh đẹp như vậy phải buồn cả” Anh chàng nghĩ thầm.
* * *
Tháng Tư đã đi qua được hơn một phần ba chặng đường và Phan cũng trải qua những ngày chẳng lấy gì làm vui vẻ từ sau ngày sinh nhật của mình. Ba ngày nay, những cơn ác mộng cứ chực chờ để ám ảnh, hành hạ Phan mỗi khi anh cố chợp mắt… Nhưng tệ hơn cả, sự bất lực trong việc tìm kiếm Ngọc, rồi cả sự biến mất của Nghi đều khiến Phan cảm thấy phát điên. Rốt cuộc thì từng người, từng người một cứ vội vã tan biến khỏi cuộc đời của Phan như thể sương tan đi dưới ánh nắng mặt trời.
“ Mà quái quỷ thật, mình đang trải qua những ngày đen tối chứ có tí chó chết ánh sáng nào đâu?” Phan gắt lên, sau khi đã dốc nốt chút rượu Chivas còn lại vào miệng. Toàn bộ số rượu có trong nhà đã được sử dụng hết trong cái đêm đáng quên đó… Đêm đầu tiên sau cái chết của Đan. Đêm mà mỗi khi nhớ lại, Phan luôn hy vọng rằng mình chẳng qua cũng chỉ là trầm trọng quá lên mọi chuyện, chứ thực ra giữa anh và Nghi chẳng xảy ra chuyện gì đâu? Cái đêm mà tất cả số rượu ngoại Ren đã mang về từ nước ngoài để Nghi có thể bán đi kiếm thêm chút thu nhập đều bị uống gần như cạn sạch. Và rồi sáng hôm sau, Nghi biến mất, còn Phan thì thức dậy trên giường…
Phan nhớ rõ, sáng hôm đó lúc thức dậy, anh không mặc gì cả. Hoàn toàn khỏa thân! Còn Nghi thì hoàn toàn biến mất!!!
Phan nhớ rõ, sáng hôm đó lúc thức dậy, anh không mặc gì cả. Hoàn toàn khỏa thân! Còn Nghi thì hoàn toàn biến mất!!!
* * *
Cơn mưa đầu mùa mang đến cho thành phố đang quằn quại vì khô hạn một tiếng thở phào đầy khoan khoái. Những hạt bụi mưa tạo nên vô số những hạt ngọc nhỏ lấm tấm trên khung cửa lớn của quán café. Ngoài trời, một cô gái đang vội vã băng qua đường dưới cơn mưa nặng hạt, một tay giữ lấy váy, một tay nắm chắc chiếc ô đang hờn dỗi, vùng vằng dữ dội như muốn thoát khỏi bàn tay nhỏ nhắn, yếu ớt của mình. Cô gái đang tìm cách vượt qua lòng con suối nhỏ, nơi mà ban nãy hãy còn được gọi là đường. Thi thoảng, chiếc ô chao nghiêng khiến cô gái vội vàng chụp lấy, hoảng hốt.
Cách đó không xa, một người chạy xe ôm ngồi co ro trong vỉa hè, chiếc áo mưa trùm ban đầu hẳn có màu xanh nay trở nên đen thẫm đang bó sít vào cơ thể. Một cậu bé đánh giầy đang đứng dựa vào tường một shop thời trang đã đóng kín cửa, thờ ơ nhìn ra màn mưa dày đặc. Một ngày chẳng có gì để mong đợi( như mọi ngày) cuối cùng cũng sắp kết thúc, dù bằng một cơn mưa sầu não. Bức tranh âu sầu của chiều tháng Tư được tô đậm hơn bằng hình ảnh một cô gái đang bước liêu xiêu dưới màn mưa tầm tã. Nghi đang bước rất vội trên vỉa hè sũng nước, tóc bết lại vì nước mưa, bàn tay trống trơn vì chiếc ô cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay nhỏ nhắn của cô và nhờ thếm những giọt nước mưa được thể quất vào mặt cô bỏng rát.
Nghi loạng choạng bước trong mưa, những giọt nước mắt hòa lần với nước mưa ướt nhòe trên má…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...