Zachary Bronson cần một người vợ. Anh đã quan sát các kiểu quý bà mà một người đàn ông giàu có và có địa vị trong giới thượng lưu cưới làm vợ - những người phụ nữ trầm tĩnh, ít lời và là người trông nom các công việc trong gia đình và mọi chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống của một người đàn ông. Những người phục vụ trong gia đình được điều hành trơn tru như những bộ phận của một chiếc đồng hồ... hoàn toàn không giống với gia nhân của anh. Đôi khi những người hầu trong nhà làm việc có vẻ rất hiệu quả, nhưng ngược lại có những lúc họ lại khiến cuộc sống của anh rơi vào một tấn trò hề. Những bữa ăn thường xuyên phục vụ trễ, khăn ăn, đồ bạc cùng vật dụng trong nhà chưa bao giờ sạch sẽ tinh tươm như những gia đình giàu có khác, trong khi tiền lương hoặc quá khoản đãi hoặc không thể tưởng tượng nổi.
Zachary đã liên tiếp thuê những người quản gia cho tới khi anh nhận ra rằng ngay cả người giỏi nhất cũng cần được hướng dẫn tổng thể từ một vị phu nhân làm chủ gia đình. Và Chúa biết rằng mẹ anh không có chút khả năng về việc làm cách nào đưa ra mệnh lệnh tới một người hầu, hơn việc rụt rè hỏi một tách trà hay nhờ giúp đỡ thay y phục.
“Họ là người hầu, mẹ à,” Zachary nhẫn nại nói, ít nhất cũng một trăm lần rồi. “Họ mong chờ mẹ yêu cầu về mọi thứ. Họ muốn mẹ làm vậy. Nếu không họ chẳng có việc gì để làm. Giờ thì mẹ ngừng việc trông hối lỗi một cách đáng nguyền rủa khi cần thứ gì đó đi, và rung dây chuông với vài uy quyền coi nào.”
Nhưng mẹ anh chỉ bật cười khe khẽ, rồi nhất quyết rằng bà ghét phải phiền ai đó, ngay cả khi họ được trả tiền để làm việc đó. Không, mẹ anh sẽ không bao giờ cải thiện được vấn đề này—bà đã từng sống trong cảnh hèn mọn quá lâu để có thể có bất cứ khả năng nào trong việc quản lý những người khác.
Một phần của vấn đề là những gia nhân, giống như tiền bạc của anh, tất cả đều mới. Những người đàn ông có tiền khác được kế thừa một ngôi nhà với những người phục vụ giàu kinh nghiệm đã sống và làm việc cùng nhau trong nhiều năm, kể cả hàng thập niên. Zachary đột xuất đã buộc phải thuê tất cả người hầu của mình vì cần thiết. Một vài là đội ngũ những người mới trong nghề, nhưng hầu hết tất cả những người phục vụ đều bị sa thải từ vị trí trước do nhiều nguyên nhân khác nhau. Nói cách khác, giờ anh là ông chủ của chồng chất những kẻ nghiện rượu, những bà mẹ không chồng, những người không nên thân, và những tên ăn cắp vặt ở phía tây Luân Đôn.
Những người bạn đã khuyên anh lựa chọn một người vợ đúng kiểu có thể làm nên kỳ tích với vấn đề quản lý gia nhân, để anh có thời gian cho công việc anh giỏi nhất—kiếm tiền. Lần đầu tiên trong đời, Zachary nhận thấy ý tưởng kết hôn hợp lý và thậm chí còn lôi cuốn. Dù sao đi nữa, anh phải tìm cho ra đúng người phụ nữ phù hợp và thuyết phục cô ta chấp nhận lời thỉnh cầu của mình, và đây chỉ là một nghĩa vụ đơn giản. Mà anh dứt khoát đòi hỏi ở bất cứ người phụ nữ nào mình cân nhắc lấy làm vợ.
Duy có một thứ, cô ta phải là người có xuất thân cao quý, nếu anh có ý định gia nhập vào giới thượng lưu như anh vẫn mong mỏi. Thực tế, suy cho cùng sự thiếu hụt về xuất thân cũng như giáo dục của anh, cô ta nên bù đắp bằng dòng dõi của mình là điều đã có từ thời William. Tuy vậy, cô ta không được tỏ ra chiếu cố tới anh—anh không muốn một người vợ nhìn mình dưới cái mũi quý tộc. Cô ta cũng phải là một người tự lập, để không cảm thấy phiền trước sự vắng mặt thường xuyên của anh. Anh là một người đàn ông bận rộn, và điều cuối cùng anh muốn là bị ai đó lôi kéo và cố gắng chiếm đoạt chút thời gian rảnh rỗi mà anh hiếm hoi có được.
Nhan sắc không cần phải có. Thực tế là, anh không muốn một người vợ quá dễ thương để những người đàn ông khác nhìn chằm chằm và nhỏ nước miếng rồi luôn tìm cách quyến rũ cô ta. Quyến rũ vừa phải hoàn toàn phù hợp với anh. Có tư duy và sức khỏe tốt mới là cấp thiết, bởi anh muốn cô ta sinh những đứa con khỏe mạnh và thông minh cho mình. Khéo léo trong giao thiệp cũng rất quan trọng, vì cô ta sẽ chuẩn bị những tiền đề cho anh gia nhập vào giới thượng lưu rõ ràng phải miễn cưỡng chấp nhận anh.
Zachary cũng nhận thức rõ rất nhiều thành viên trong giới quý tộc kín đáo chế giễu về xuất thân hèn mọn và tài sản được thiết lập một cách mau lẹ của anh, buộc tội anh có dã tâm và hám lợi, rằng anh không hiểu chút nào về phong cách, sự thanh lịch và tầng lớp trên. Họ đúng trong sự đánh giá này. Anh biết những mặt hạn chế của mình. Dù sao đi nữa, anh nhận lấy sự thỏa mãn cay nghiệt rằng thực tế không một ai có đủ khả năng để công khai nhạo báng anh. Tự bản thân anh có thứ quyền lực có thể thanh toán kẻ đó. Anh xoáy sâu những xúc tu tài chính của mình vào các ngân hàng, công ty, bất động sản, đầu tư tín dụng… có vẻ như anh có vài loại liên kết các nguồn tiền tệ, dù lớn hay nhỏ, với tất cả những người đàn ông có tiềm lực ở Anh Quốc này.
Giới quý tộc sẽ không muốn anh cưới một trong những cô con gái quý giá của họ. Hôn nhân giữa các thành viên trong giới là sự sắp đặt giữa một gia tộc lớn với một gia tộc khác, là sự hòa trộn giữa dòng máu trâm anh với dòng máu trâm anh. Một khi không được sinh ra là con vật có dòng máu huy hoàng thì chỉ bằng với loài chó lai. Ngoại trừ loại chó lai đặc biệt có đủ tiền để chi trả cho bất cứ thứ gì nó muốn—kể cả một cô dâu quý phái.
Vì kết cục này, anh đã sắp xếp một cuộc gặp gỡ với quý bà Holland Taylor. Nếu lời mời của anh tỏ ra đủ lôi cuốn, nàng sẽ tới dự tiệc trà. Zachary đã tính phải mất một ngày để người góa phụ khó đoán cân nhắc ý định, ngày thứ hai cho những người bạn và gia đình khuyên nhủ nàng từ bỏ, và ngày thứ ba cho sự tò mò của nàng lựa chọn điều gì tốt hơn cho mình. Cho toại ý nguyện của anh, nàng đã chấp nhận lời mời. Hôm nay anh sẽ gặp nàng.
Anh bước tới ô cửa sổ phía trước thư viện, một căn phòng lớn đặt ở góc phía đông bắc tòa lâu đài theo kiến trúc gotich. Tòa nhà được thiết kế theo phong cách kiến trúc sư gọi là “cottage orné,” một thuật ngữ Zachary tin rằng mang ý nghĩa kiêu căng và đắt đỏ. Tuy vậy, hẳn cả giới thượng lưu đều ngắm nhìn, hoặc ít nhất cũng chú ý tới nó, và nó tạo dựng thông điệp Zachary gởi gắm—rằng anh là một người đàn ông quan trọng, một người đàn ông quyền lực. Nó là chiếc bánh cưới đồ sộ của ngôi nhà chứa đầy những đường xoắn ốc, những ngọn tháp, những mái vòm, những nhà kiếng và những khung cửa kiểu Pháp lộng lẫy. Một tòa nhà gồm hai mươi phòng ngủ nằm dài xấc xược trên khắp dải đất rộng lớn phía tây Luân Đôn. Những cái hồ nhân tạo và những rừng cây nhỏ tạo phong cảnh hữu tình, không kể tới những khu vườn, công viên, những công trình phô trương và những con đường cả uốn lượn quanh co lẫn thẳng tắp, tùy thuộc cả khẩu vị của những người thăm viếng.
Anh tự hỏi không biết quý bà Holly sẽ nghĩ gì về trang viên này, nàng sẽ cho đây là thiên đường hay một nơi khủng khiếp. Chắc chắn nàng có sự thưởng thức tuyệt vời mà phần lớn những quý phu nhân ở địa vị đó sở hữu, loại thị hiếu mà anh chỉ có thể cảm phục chứ dường như không thể học theo. Sở thích của anh là những kiểu dễ dàng đập ngay vào mắt sự phô trương thành công của mình—điều anh không thể nào dừng được.
Tiếng chuông từ chiếc đồng hồ hộp dài trong phòng khách báo cho anh biết thời gian, và anh nhìn chằm chằm qua khung cửa sổ về phía làn đường cho xe chạy hình vòng cung ở phía mặt tiền ngôi nhà. “Qúy bà Holly,” anh nói dịu dàng, lấp đầy với mong đợi đau đớn, “Tôi đang chờ em đây.”
*
Mặc dù bị cả gia đình Taylor phản đối, Holly vẫn quyết định chấp nhận lời mời tới dự tiệc trà đường đột của ông Zachary Bronson. Nàng không có lý do gì để chối từ. Bởi buổi tối tại vũ hội ở nhà Bellemont, cuộc sống thường lệ đã quay lại với nhịp độ yên bình của nó, nhưng lễ nghi trong lối sinh họat của gia đình Taylor bằng cách này hay cách khác cũng đánh mất nỗi cảm thông đầy ma lực của nó. Nàng quá chán nản công việc may vá và những lá thư tay cùng tất cả các công việc đặc trưng hàng ngày đã chiếm giữ mình trong suốt ba năm qua. Kể từ lúc xảy ra những nụ hôn vụng trộm trong nhà kiếng của nhà Bellemont, nàng luôn có cảm giác bồn chồn không thể lý giải nổi. Nàng muốn một điều gì đó xảy ra, để làm thay đổi cuộc sống lờ lững dễ đoán trước của mình. Sau đó lá thư từ ông Zachary Bronson đã được gởi tới, với câu mở đầu ngay lập tức đã mê hoặc nàng:
Mặc dù chưa bao giờ có vinh dự được quen biết bà, tôi nhận ra rằng tôi cần sự giúp đỡ của bà trong một vấn đề có liên quan tới những gia nhân trong gia đình tôi…
Làm sao một người đàn ông như ông Bronson nổi tiếng có thể cần sự giúp đỡ của nàng?
Cả gia đình Taylor đều coi quyết định gặp anh ta là một ý kiến tồi. Họ lấy cớ có rất nhiều quý bà không chịu hạ cố chấp nhận giới thiệu với anh ta. Ngay cả một bữa tiệc trà vô hại cũng có thể trở thành nguyên nhân của một vụ bê bối.
“Một vụ bê bối à? Từ một buổi tiệc trà đơn giản?” Holly hoài nghi đáp lại, và người anh trai lớn của George, William, liền giải thích.
“Ông Bronson không phải một người đàn ông thông thường, thím à. Hắn là một kẻ trèo cao—một kẻ khác biệt—hắn có xuất thân cũng như cách xử sự rất tầm thường. Còn có những lời đồn về hắn khiến tôi căm phẫn và phát hoảng, mà như thím biết đó, tôi là người từng trải. Không hay chút nào khi thiết lập quan hệ với hắn. Xin thím đó, Holly, đừng tự đặt mình vào những việc gây tổn hại hoặc xúc phạm tới phẩm giá của thím. Ngay lập tức gửi lời khước từ tới Bronson đi.”
Trước sự kiên định của William, Holly đành phải cân nhắc quyết định từ chối lời mời của ông Bronson. Dù sao đi nữa, tính hiếu kỳ vẫn áp đảo. Và ý niệm vẫn được bọc kín ở một nơi an toàn trong khi một trong những người đàn ông quyền lực nhất nước Anh thỉnh cầu được gặp nàng… ừm, đúng là nàng phải tìm ra nguyên nhân tại sao. “Em tin mình có thể chống lại được ảnh hưởng hư hỏng của ông ta ít nhất trong một hoặc hai giờ,” nàng nói nhẹ nhàng. “Và nếu thấy hành vi của ông ta đáng chê trách, đơn giản em chỉ cần ra về.”
Đôi mắt xanh của William—cùng chung dáng hình cũng như màu sắc của mắt chồng nàng—lóe lên với tia nhìn phản đối. “George sẽ không bao giờ muốn thím bị đặt vào cái tay bất chính đó đâu.”
Lời tuyên bố đó như phá hủy nàng. Holly cúi thấp đầu, trong khi cảm xúc giật mạnh tại từng bắp thịt nhỏ bé trên khuôn mặt. Nàng đã thề sẽ sống cả phần đời còn lại như mong muốn của chồng. George đã bảo vệ nàng trước mọi khó khăn, và nàng tin cách đánh giá của anh trong tất cả mọi chuyện. “Nhưng George đi rồi,” nàng thì thầm, và thoáng nhìn lên khuôn mặt đã cứng lại của William qua đôi mắt đong đầy nước mắt. “Giờ em phải học cách tin vào chính kiến của bản thân mình.”
“Và nếu chính kiến của thím tỏ ra không chính xác,” anh đáp lại, “Tôi buộc mình phải nhắc lại những ký ức về em trai tôi để can thiệp.”
Holly mỉm cười yếu ớt, nhớ lại từ ngày mình được sinh ra trên đời, luôn có ai đó bảo vệ và dẫn dắt. Đầu tiên là cha mẹ kính yêu, kế tới là George… và giờ là gia đình của George.“Hãy để em mắc vài lỗi lầm, William,” nàng nói. “Từ giờ em phải học cách tự ra quyết định, vì lợi ích của Rose cũng như của chính em.”
“Holly…” giọng anh len dần ra xung quanh nàng với cơn bực mình dễ thấy. “Thím có thể thu được lợi lộc gì từ việc viếng thăm một gã như Zachary Bronson chứ?”
Sự đợi chờ cuộn lại bên trong, khiến nàng nhận thức được mình cần chạy trốn khỏi lớp mền bảo bọc của gia đình Taylor tới mức nào. “Ừm,” nàng nói, “Em mong sẽ tìm ra sớm thôi.”
**
Những thông tin nhà Taylor đã xoay sở để lượm lặt được về ông Bronson rõ ràng không làm tâm trí họ thanh thản về việc Holly đã thiếu khôn ngoan khi bộc lộ việc đồng ý sẽ gặp anh ta. Bạn bè cùng những người quen biết rất hăm hở chia sẻ chút hiểu biết họ có về kẻ khó đoán mới gia nhập xã hội thượng lưu Luân Đôn. Zachary Bronson được mệnh danh là một thương gia cự phách trong rất nhiều lĩnh vực, và tên gọi này không hề có dụng ý xu nịnh chút nào. Anh ta giàu kinh khủng, tới mức không thể tưởng tượng nổi, và anh ta hầu như thô lỗ phô trương của cải của.
Một kẻ lập dị, không hứng thú gì với tiền ngoại trừ quyền lực mà nó đem lại, Bronson tài tình lừa gạt và hủy diệt những đối thủ theo cách của một con sư tử ngồi giữa những người văn minh. Anh ta không điều hành công việc kinh doanh như một quý ông, chấp nhận tất cả những thỏa thuận cũng như những giới hạn ngầm được công nhận. Nếu một người không được giải thích rõ ràng mọi câu chữ của một bản giao kèo, theo lời đồn, Bronson sẽ lợi dụng điều đó một cách nhẫn tâm. Các quý ông miễn cưỡng đặt quan hệ giao dịch với anh ta, và họ vẫn còn tự ép buộc mình bởi niềm hy vọng có thể sẽ nhận được chỉ một miếng bánh nhỏ từ những khoản lợi nhuận khủng khiếp vẫn đổ về phía anh ta.
Bronson khởi đầu như một võ sĩ quyền anh, ai đó nói vậy. Một tên đấu sĩ đường phố tầm thường. Và sau đó cuối cùng anh ta cũng trở thành thuyền trưởng của một con tàu chạy bằng hơi nước của riêng mình và ngày càng dành được số lượng gia tăng các tuyến giao thương. Tính bền bỉ cùng sự vận động khôn ngoan hoặc khiến các đối thủ phá sản hoặc sát nhập họ vào với anh ta.
Vận may vừa mới chớm của Bronson đã bùng nổ khi anh ta bắt đầu bán cổ phần ra thị trường với mức giá cao hơn giá trị thật của chúng, và anh ta quay sang lĩnh vực bất động sản. Bởi chỉ có vài vùng đất nhỏ có giá trị mua được ở Anh, anh ta đã mua hàng nghìn mẫu đất trang trại ở Mỹ và Ấn Độ. Những trang trại có quy mô bị thu hẹp của anh ta đã từng thuộc quyền sở hữu những thành viên trong giới quý tộc Anh hàng thế kỷ, cùng với số lượng đồ sộ hàng hóa sản xuất cũng như nhập về một lần nữa tiếp tục nhân lên sự giàu có của anh ta. Giờ Bronson đang đầu tư cho việc phát triển tuyến đường sắt ở Durham, trong lúc một đầu máy hơi nước được cho có thể kéo được những toa hàng nặng nề đạt tốc độ mười hai dặm một giờ. Mặc dù mọi người nghĩ rằng sức mạnh của đầu máy hơi nước sẽ không bao giờ có thể thay thế được những con ngựa trong toàn bộ ngành vận tải, nhưng cuộc thử nghiệm vẫn được theo đuổi một cách hăng say dưới sự bảo trợ của ông Bronson.
“Bronson là một kẻ nguy hiểm,” ngài Avery nói, một người bạn lâu năm của gia đình Taylor, người đã được mời tới dùng bữa tối. Có vị trí trong ban điều hành của một vài ngân hàng và các công ty bảo hiểm. “Từng ngày tôi trông thấy sự giàu sang của nước Anh dần chuyển từ những gia đình và những điền chủ cao quý sang những kẻ cơ hội như Bronson. Nếu hắn ta được cho phép hòa nhập vào với chung ta, trở thành một thành viên trong chúng ta, đơn thuần chỉ bởi hắn có một chồng của cải thôi… hừm, chuyện đó chẳng hơn gì một cái kết cho giới thượng lưu như chúng ta đều biết.”
“Nhưng không nên chuốc lấy thù oán chứ?” Holly ngại ngùng hỏi, thừa hiểu một người phụ nữ đáng kính không bao giờ được tham gia vào những cuộc thảo luận về chính trị hay tài chính. Tuy vậy, nàng không thể cưỡng lại được. “Chúng ta không nên thừa nhận năng lực của ông Bronson bằng việc chào đón ông ta vào giới chúng ta sao?”
“Hắn ta không thích hợp với giới thượng lưu đâu, Holly yêu quý,” một lời phản hồi rất mạnh mẽ vang lên. “Bản chất cao quý là tổng hòa của xuất thân, giáo dục và tinh túy. Người ta không thể mua một vị trí trong giới quý tộc được, đó chính xác là thứ ông Broson đó cố gắng làm. Hắn ta không có địa vị, không thuộc dòng dõi danh giá, theo những gì tôi được biết, chỉ được giáo dục tối thiểu. Tôi chỉ xem hắn như một thằng nhóc lành nghề—nếu không chỉ là một tên bịp bợm, và đó là mánh khóe để vui đùa với những con số cho tới khi dùng cách nào đó để kết thúc bằng việc nhân một khoản tiền nhỏ thành một khoản tiền lớn vậy thôi.”
Những vị khách khác cùng các thành viên trong nhà Taylor gật đầu với lời giải thích.
“Tôi hiểu,” Holly thì thầm, và chú mục vào món ăn trên dĩa, trong khi thầm nghĩ có chút gì đó ghen tị trong giọng nói của ngài Avery. Có thể ông Bronson chỉ là một tên lừa đảo—nhưng một tên lừa đảo đã là cái gì! Mỗi người đàn ông xuất thân cao quý tại cái bàn này đều yêu việc sở hữu tài năng như Midas của Bronson. Và những lời chê bai về ông ta không hề hoàn thành được ý định ngăn cản nàng khỏi cuộc gặp với ông Bronson. Thật ra, nó còn khiến nàng hiếu kỳ hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...