Những tuần tiếp theo sau khi cơn đau nửa đầu tái phát, Holly bắt đầu nhận thức rõ vài thay đổi trong nhà Bronson. Sự khác biệt rõ ràng nhất là thái độ của những người giúp việc. Mặc dù trước đây việc phục vụ của họ đều rất rề rà, luộm thuộm, không nhất quán và dửng dưng, thì giờ dường như họ đã bắt đầu có chung một niềm tự hào trong công việc của mình. Có lẽ đó là kết quả từ việc dạy dỗ khôn khéo của Holly đối với những người trong gia đình Bronson dựa trên việc khiến họ nhận thức rằng họ được mong chờ sẽ giúp ích được gì khi ông Bronson thuê họ.
“Tôi hiểu sự miễn cưỡng của bà, thưa bà Bronson,” Vào một chiều Holly đã nói khẽ, khi những người hầu gái bưng một khay trà gồm một chiếc bình đựng nước ấm, một lọ đựng sữa và những chiếc bánh đã cũ. “Dù sao đi nữa, bà phải cho gọi lại. Chẳng có gì sai khi từ chối một món ăn không chấp nhận nổi cả.”
“Họ đã làm quá nhiều việc rồi,” Paula phản đối, rối rít với việc rót trà như thể hoàn toàn định dùng những món đồ đó. “Tôi không thể gây thêm rắc rối cho họ được, và nó không tệ lắm đâu, thật đó.”
“Nó dở khủng khiếp,” Holly khăng khăng, giấu một tiếng cười nản chí.
“Phu nhân sẽ cho gọi chúng lại,” Paula nài.
“Thưa bà Bronson, bà phải học cách quản lý những gia nhân của mình đi chứ.”
“Tôi không thể.” Paula khiến Holly giật mình bằng cách nắm lấy tay nàng và xiết thật chặt. “Tôi đã từng là một người bán vải vụn,” bà thì thầm. “Còn thấp kém hơn cả người hầu gái rửa chén dĩa thấp kém nhất đang làm việc trong bếp dưới kia. Và tất cả bọn họ đều biết điều đó. Làm sao tôi có thể đưa những mệnh lệnh cho họ được đây?”
Holly trìu mến nhìn bà đầy quan tâm, cảm thấy những đợt sóng trắc ẩn trào lên khi cuối cùng nàng cũng hiểu được nguồn gốc sự rụt rè của người phụ nữ hướng về tất cả những người ngoài gia đình thân thuộc của mình. Paula Bronson đã sống trong cảnh nghèo khổ quá lâu tới mức không thể cảm thấy được giá trị của vị trí mà hiện giờ bà phát hiện mình đang đứng. Ngôi nhà đẹp đẽ với những tấm thảm và những đồ nghệ thuật hiếm có, những bộ quần áo thanh lịch bà đang mặc, những bữa ăn xa hoa cùng rượu đắt tiền, dường như chỉ càng thêm nhắc nhở Paula về khởi đầu hèn mọn của mình. Song bà chẳng có con đường nào để quay lại. Zachary đã nâng gia đình mình lên một mức độ giàu có vượt xa hơn bất cứ điều gì Paula có thể trông đợi hoặc tưởng tượng. Bởi vậy Paula bắt buộc phải học cách thay đổi với hoàn cảnh của mình hiện thời, hoặc không bà sẽ chẳng bao giờ tìm nổi cảm giác thoải mái hay hạnh phúc trong cuộc sống mới.
“Bà đã không còn là một người bán vải vụn nữa,” Holly nhất quyết nói. “Giờ bà là một người phụ nữ giàu có. Bà là mẹ của ông Zachary Bronson. Bà đã đưa hai đứa trẻ phi thường của mình tới thế giới này và tự mình nuôi nấng họ, và bất cứ ai với trí thông minh còn nguyên vẹn sẽ khâm phục thành quả của bà.” Nàng cũng xiết mạnh tay của Paula. “Hãy nhất quyết nhận sự kính trọng mà bà xứng đáng,” nàng nói, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu âu lo của người phụ nữ, “đặc biệt là từ gia nhân của bà. Cứ theo hướng này còn có rất nhiều việc tôi định thảo luận với bà, nhưng bây giờ…” Nàng dừng lại và cố gắng nghĩ một từ nguyền rủa để thêm nhấn mạnh lời phát biểu của mình. “Cho gọi lại cái khay trà chết dẫm đó đi!”
Đôi mắt Paula tròn xoe, và bà đặt tay lên miệng để chặn lại tiếng cười lục khục. “Phu nhân Holly à, trước đây tôi chưa bao giờ nghe cô chửi thề.”
Holly mỉm cười. “Nếu tôi có thể chửi thề, vậy thì chắc chắn bà cũng có thể rung chuông cho gọi một khay trà thích đáng.”
Paula thẳng vai lại đầy quyết tâm. “Được rồi, tôi sẽ làm!” Và bà vội vàng túm chiếc dây chuông trước khi đổi ý.
Để cố gắng cải thiện xa hơn nữa mối quan hệ giữa gia đình Bronson và những người làm, hàng ngày Holly đã sắp xếp một cuộc gặp ngắn với người quản gia, bà Burney. Nàng nhất định nói Paula và Elizabeth phải có mặt, mặc dù cả hai đều có vẻ miễn cưỡng. Paula vẫn vô cùng ngượng ngùng về việc ra chỉ thị cho bà Burney, và Elizabeth thì chỉ có chút xíu hứng thú với việc điều hành trong nhà. Nhưng dù sao đi nữa họ đều buộc phải học. “Việc quản lý người làm là điều mà tất cả các quý phu nhân đều phải làm,” Holly nói với cả hai. “Vào tất cả các sáng hai người đều phải gặp bà Burney và xem xét thực đơn của một ngày, thảo luận về những công việc riêng biệt mà những người hầu phải thực hiện, ví dụ như làm sạch các tấm thảm hoặc đánh bóng đồ bạc. Và điều quan trọng hơn cả là phải nắm được sổ sách trong nhà, ghi chép và sắp xếp các khoản chi tiêu sao cho hợp lý nữa.”
“Em tưởng tất cả những việc đó là của bà Burney chứ.” Elizabeth trông khá là bất bình trước ý tưởng phải xử lý những công việc tẻ ngắt thường nhật.
“Không, là hai người,” Holly mỉm cười nói. “Và em cũng có thể thực hành cùng với mẹ em, bởi vì một ngày nào đó em cũng sẽ có một ngôi nhà của riêng mình để quản lý.”
Khiến những người phụ nữ nhà Bronson kinh ngạc, cố gắng của họ còn thu được thành quả rực rỡ hơn nhiều so mong đợi. Mặc dù rõ ràng là Paula vẫn không thoải mái với việc đưa yêu cầu với người hầu, các kỹ năng của bà đã được cải thiện, cũng như độ tin cậy của bà với họ.
Một thay đổi đầy ý nghĩa khác trong lề lối của toàn thể người làm đó là thái độ với ông chủ. Holly dần nhận ra rằng Zachary Bronson không còn quanh quẩn đi đi về về tới Luân Đôn hàng đêm để tìm vui nữa. Trong khi nàng không dám đoán liều điều gì đã cải tổ nổi con người anh ta, dường như Bronson trở nên trầm lặng, tĩnh tại hơn, ít nhẫn tâm và lỗ mãng hơn. Đã không còn những nét tăm tối hư hỏng bên kia ánh nhìn hoặc những cuộc thảo luận khiêu khích nữa, và cũng không còn những nụ hôn xuýt soát, hoặc những lời khen tặng khiến nàng luống cuống nữa. Trong suốt bài học, Bronson rất đúng mực và kính cẩn như thể anh ta đã áp dụng những điều nàng dạy cho mình vậy. Anh ta cư xử một cách hoàn hảo ngay cả trong lúc họ tiếp tục những bài học khiêu vũ. Và khiến can đảm của Holly trôi mất, quý-ông-bay-bổng-Bronson còn quyến rũ nàng quá mức hơn cả Bronson-đểu-cáng đã từng thử cố gắng. Giờ nàng trông thấy được rất nhiều thứ anh ta đã giấu bên dưới bề ngoài cay nghiệt, hoài nghi của mình, và nàng bắt đầu ngưỡng mộ anh ta còn hơn cả mình từng mơ tưởng.
Anh ta có sự quan tâm nhiệt tình tới việc giúp đỡ những người nghèo, không chỉ bằng việc quyên tặng vật chất, mà còn làm tăng cơ hội cho họ tự giúp bản thân nữa. Không giống với những người đàn ông giàu có tột bậc khác, Bronson đồng cảm với những người lao khổ. Anh ta hiểu được những nhu cầu cũng như buồn phiền của họ, và anh ta đã làm những việc có thể để cải thiện cuộc sống cho họ. Trong cố gắng thông qua một dự luật rút ngắn thời gian làm việc mười tiếng một ngày của những người công nhân, Bronson đã có những cuộc gặp gỡ không đếm xuể với giới chính khách và phung phí tài trợ cho hoạt động của bọn họ. Anh ta hủy bỏ việc thuê trẻ em trong chính những nhà máy của mình, và lập những quý phúc lợi cho các công nhân của mình, bao gồm cả trợ cấp cho những góa phụ và những người lớn tuổi.
Những người chủ khác đã kháng cự không đề ra những chính sách trên trong các công ty của mình, tuyên bố rằng họ không có đủ khả năng lập quỹ phúc lợi cho công nhân. Nhưng Bronson dần trở nên giàu có quá mức tới nỗi thành công của anh ta được cho rằng bắt nguồn từ thiện chí trong việc đối xử với nhân công như là con người chứ không phải thú vật như những kẻ khác.
Bronson dùng các công ty của mình để nhập khẩu hoặc sản xuất hàng hóa nhằm cải thiện đời sống của những người bình thường, đem tới những sản phẩm giá cả phải chăng như xà bông, cà phê, kẹo, vải vóc và chén dĩa. Dù sao đi nữa, chiến lược kinh doanh của Bronson đã khiến sự ghen tị vượt xa hơn nhiều so với sự ngưỡng mộ của những người trong giới. Những người quý tộc than phiền rằng anh ta đang cố gắng xóa bỏ ranh giới giữa các tầng lớp và làm giảm những quyền lợi chính đáng của họ, và hầu hết bọn họ đều nhất trí trong thèm muốn khủng khiếp được trông thấy anh bị hạ bệ.
Holly có thể nhận biết rõ ràng rằng dù Bronson có trở nên lịch thiệp bao nhiêu thì anh ta cũng sẽ không bao giờ được chào đón vào giới thượng lưu, mà chỉ đơn thuần được họ chịu đựng mà thôi. Thật tâm nàng lấy làm tiếc với cả tấm lòng khi phải nhìn anh ta cưới một tiểu thư đỏng đảnh người mà chỉ định giá dựa trên tiền của anh ta và đằng sau lưng khinh thường anh ta. Giá như ở đâu đó có một cô gái mạnh mẽ có thể chia sẻ chí hướng với anh ta, người thậm chí còn có thể tận hưởng cuộc hôn nhân với một người đàn ông thông minh và tràn trề nhiệt huyết. Bronson có rất nhiều thứ để dâng tặng cho một người vợ thật sự đánh giá đúng được giá trị của mình. Thì đó sẽ là một cuộc hôn nhân có một không hai, tràn căng nhựa sống, thú vị và đầy đam mê.
Holly đã nghĩ tới việc giới thiệu anh ta cho một trong ba người em gái chưa kết hôn của mình. Đó sẽ là một cuộc hôn nhân thích hợp và chắc chắn sẽ có lợi cho gia đình nàng khi có một gia đình thông gia giàu có như vậy. Nhưng ý nghĩ Zachary Bronson tán tỉnh một trong các em của mình gây một cơn đau nhói vô cớ trong lòng nàng mà quả thật vô cùng giống với cảm giác ghen tuông. Bên cạnh đó, những cô gái ngây thơ như em nàng sẽ không thể dễ dàng điều khiển nổi anh ta. Trong rất nhiều lúc, kể cả bây giờ, Bronson sẽ dần trở nên áp bức và đòi hỏi cần phải chống cự một cách vững chắc.
Vấn đề về váy áo là một ví dụ.
Vào một ngày Holly sắp xếp để đưa Elizabeth và Paula tới thợ may của mình, để đặt kiểu sao cho thanh lịch hơn một chút so với những bộ áo mà hai người đang mặc, Bronson đã gạt Holly sang một bên và đưa một yêu cầu kỳ dị.
“Bà cũng nên may mấy bộ áo mới,” anh ta nói. “Tôi mệt mỏi phải trông thấy bà trong tất cả những cái bộ bán tang đó rồi – nào xám, nâu, rồi lại màu oải hương… Chẳng ai mong bà mặc nó thêm nữa đâu. Cứ may bao nhiêu tùy thích. Tôi sẽ trang trải chi phí.”
Holly há hốc mồm nhìn anh ta chằm chằm. “Không những ông dám phàn nàn về vẻ ngoài, mà còn lăng mạ tôi bằng việc đề nghị trả tiền cho quần áo của tôi hả?”
“Tôi không cho nó là lời sỉ nhục,” anh ta thận trọng cự lại.
“Ông thừa biết một quý ông không bao giờ chi trả cho những khoản liên quan tới trang phục của một quý bà. Không kể cả một đôi găng tay.”
“Vậy thì tôi sẽ trích ra một khoản cần thiết từ lương của bà.” Bronson trao cho nàng một nụ cười dỗ dành. “Một người phụ nữ với vẻ ngoài của bà xứng đáng mặc thứ gì đó tuyệt đẹp. Tôi thích nhìn thấy bà mặc màu xanh ngọc, hoặc vàng. Hoặc đỏ.” Cái ý tưởng đó dường như làm tóe lửa trí tưởng tượng của anh ta khi anh tiếp tục. “Tôi không thể hình dung cảnh tượng nào đẹp đẽ hơn trên thế giới này bằng cảnh bà trong một chiếc đầm đỏ.”
Holly không hề dịu đi bởi câu nịnh. “Gần như chắc chắn là tôi sẽ không may áo mới, và tôi sẽ cảm ơn ông nếu ông để dành lại những lời đề cập xa hơn về chủ đề này. Một bộ váy đỏ, vậy đó à! Ông không biết thanh danh của tôi sẽ trở thành cái gì hả?”
“Nó bị bôi nhọ sẵn rồi.” (em xỉu đây), anh ta chỉ thẳng. “Bà cũng nên tự hưởng thụ đi thôi.” Dường như anh ta rất là hưởng thụ khi trông thấy nàng thở phì phì trước lời bình phẩm.
“Ông, thưa ông… có thể… có thể…”
“Cút xuống địa ngục hở?” anh ta gợi ý vẻ hữu ích.
Nàng nhiệt tình túm lấy cụm từ. “Phải, ngay lập tức cút xuống địa ngục đi!”
Như nàng đoán trước, Bronson lờ tịt lời cự tuyệt, đi thẳng lại phía sau lưng nàng và yêu cầu một bộ sưu tập áo mới chất lượng cho nàng. Điều đó đủ đơn giản, khi người thợ may đã có số đo cùng khẩu vị của nàng.
Vào ngày những hộp áo được đưa tới, Holly tái nhợt phát hiện ra chồng thứ ba trong số chúng là của mình. Bronson đã đặt số lượng cho nàng giống như cho mẹ và em gái anh ta, đầy đủ găng tay, giày và nón kèm theo. “Tôi sẽ không mặc bất cứ cái nào trong số này,” Holly phản đối, trợn trừng nhìn Bronson từ sau chồng hộp. “ Ông lãng phí tiền của ông rồi. Tôi không thể bắt đầu diễn tả việc phật ý ông cỡ nào đâu, thưa ông. Tôi sẽ không đeo mặc dải lụa hay một chiếc nút từ bất cứ chiếc hộp nào trong đống này, không đã hiểu chưa?” Cười ha hả trước cơn tức giận của nàng, Bronson đề nghị sẽ tự mình đốt chúng, để nếu được sẽ khôi phục lại khiếu hài hước trong nàng.
Holly đã định đem những bộ này cho các em của mình, những người cùng kích cỡ và khổ người. Tuy vậy, là những thiếu nữ chưa chồng, em nàng được yêu cầu phải mặc toàn màu trắng. Đây là những bộ dành cho một người phụ nữ, những người từng trải. Chỉ trong phòng riêng Holly mới cho phép mình được xem xét những bộ áo lộng lẫy và tuyệt đẹp này, quá khác biệt so với những chiếc áo tang hoặc những kiểu váy mà nàng từng mặc khi là vợ George. Màu sắc rực rỡ, kiểu dáng táo bạo và quyến rũ, và tôn bật một cách tuyệt vời phần hông đầy đặn của nàng.
Có một chiếc dài tay hẹp dần xuống cổ tay với những góc nhấn tinh xảo rũ xuống lưng bàn tay được may bằng lụa xanh ngọc của Ý. Và một chiếc áo dạo chơi may từ lụa vân màu hồng sậm, kèm theo một chiếc nón rộng vành với dải dây buộc màu trắng tao nhã. Một chiếc đầm sọc màu oải hương mặc buổi sáng, cùng tay áo phồng màu trắng phủ lớp sa màu vàng và chiếc váy viền đôi thêu hoa hồng.
Tệ nhất trong tất cả số đó là chiếc áo bằng lụa đỏ, một chiếc váy dạ hội mộc mạc và thanh lịch không chê vào đâu được gần như đã làm vỡ trái tim nàng khi nàng hiểu rằng nó sẽ không bao giờ được mặc. Đường viền cổ áo cắt mạnh bạo đổ xuống vạt trên mượt mà không trang trí, trong khi chiếc váy rũ xuống cả một thác nước với màu đỏ nằm đâu đó giữa một trái táo tươi ngon với rượu vang hiếm có. Nét trang hoàng duy nhất chỉ là khăn thắt lưng bằng nhung đỏ với diềm lụa. Đó là bộ áo đẹp nhất nàng từng thấy. Nếu chiếc váy được may từ màu nào đó thận trọng hơn, như màu xanh đậm, Holly sẽ chấp nhận món quà, và xứng đáng bị nguyền rủa. Tuy nhiên, Bronson, đích thực với lề thói của mình, đã đảm bảo sao cho nó có thứ màu sắc mà nàng sẽ không bao giờ mặc. Anh ta đã thực hiện việc này cùng với lý do anh ta yêu cầu những dĩa đầy bánh cho nàng: Anh ta thích thú việc cám dỗ nàng, và theo dõi cuộc tranh đấu khổ cực với lương tâm của nàng.
Hừm, nhưng khôn phải lần này. Holly không thể thử một chiếc váy. Thay vào đó nàng yêu cầu Maude cất vào trong tủ, và vào một ngày nào đó trong tương lai sẽ được đem đi khi nàng có cơ hội đem tặng chúng. “Lúc đó, ông Bronson,” Holly lẩm bẩm, xoay chìa khóa trong ổ với một tiếng cách kiên quyết. “Tôi có thể không đủ sức chống lại cám dỗ quỷ quái của ông, nhưng trong vấn đề này, ít nhất thì tôi cũng thắng!”
Đã gần bốn tháng trôi qua từ khi Holly tới trú tại trang viên Bronson, và giờ là lúc kiểm tra những thành quả từ thời gian kèm cặp kiên nhẫn của nàng. Đêm vũ hội Plymouth cuồi cùng cũng đã tới. Nó sẽ tạo điều kiện cho việc giới thiệu Elizabeth với xã hội thượng lưu. Và nó cũng là cơ hội để lối cư xử lịch thiệp mới mẻ của Zachary Bronson được dịp phô bày cho tất cả mọi người. Holly tràn đầy tự hào và mong đợi, ngờ rằng tối nay sẽ có rất nhiều người trong giới thượng lưu bị bất ngờ một cách thú vị với gia đình Bronson.
Trước ý kiến của Holly, Elizabeth đã mặc một bộ váy trắng với những đường cắt bằng sa màu hồng lợt, cùng một bông hồng mới hái cài ở thắt lưng và một bông khác kẹp chặt trên búi tóc cao. Cô gái trông tươi tắn và yểu diệu, đường nét mảnh dẻ cùng chiều cao đáng kể đã đem lại cho cô không khí vây quay của một bà hoàng. Mặc dù trước đây Zachary tặng cho em gái rất nhiều nữ trang, Holly nhìn trên cả hàng những kim cương, sapphires, và ngọc lục bảo vô giá để nhận ra rằng chúng quá nặng và quá xa hoa cho một thiếu nữ chưa kết hôn. Thay vào đó, nàng đã chọn một sợi dây chuyền vàng thanh nhã đính một viên ngọc trai.
“Vậy là đủ rồi em à,” Holly nói, đeo sợi dây lên cổ Elizabeth. “giữ cho vẻ ngoài đơn giản và thuần khiết, và giữ tất cả những đồ nữ trang phung phí này cho tới khi nào em già bằng tôi nha.”
Elizabeth nhìn chăm chăm vào hình ảnh phản chiếu của hai người trong tấm kiếng trên bàn trang điểm. “Phu nhân nói như thể phu nhân là một bà cụ hom hem ấy,” cô nói với tiếng cười. “Và đêm nay trông phu nhân cực đẹp!”
“Cảm ơn em, Lizzie.” Holly xiết nhẹ bờ vai cô gái, và quay sang nhìn Paula trìu mến. “Khi chúng ta đang trong lúc cung tụng, thưa bà Bronson, tôi phải nói rằng đêm nay trông bà rất lộng lẫy.”
Paula, người mặc một chiếc váy màu xanh thẫm điểm thêm chuỗi hạt lấp lánh trên cổ và cổ tay, gật đầu mỉm cười căng thẳng. Rõ ràng là bà thà làm cả nghìn việc còn hơn là tham dự một buổi vũ hội câu nệ như vậy.
“Em không chắc mình có thể xoay sở được chuyện này,” Elizabeth bồn chồn nói trước tấm kiếng. “Em là đứa phá hoại. Chắc em cũng gây ra lỗi lầm gì đó khủng khiếp khiến mọi người bàn tán cho coi. Làm ơn đi, phu nhân Holly, hãy quên chuyện đi chỗ nào đó đêm nay và cố trắng thử lại vào lúc khác có được không, sau khi em học thêm nhiều bài học nữa.”
“Em càng tham dự nhiều buổi khiêu vũ, tiệc tùng và dạ hội, nó sẽ càng trở nên dễ dàng hơn,” Holly trả lời chắc nịch.
“Không ai mời em nhảy. Tất cả họ đều biết em là – là một đứa con ngoài giá thú. Ôi, chết tiệt anh trai em khi làm vậy với em! Em sẽ trở thành một cô gái dựa tường cả đêm cho coi. Em không thuộc về một chiếc váy dạ hội. Em nên đi chỗ nào đó gọt khoai tây và quét lá trên đường…”
“Em đáng yêu mà,” Holly nói, ôm cô gái khi Elizabeth tiếp tục nhìn chằm chằm vào bộ dạng phản chiếu đáng báo động của mình. “Em rất đáng yêu, Lizzie, và em có lối hành xử rất tốt nữa, và gia đình em thì cực kỳ giàu có. Tin tôi đi, em sẽ không phải đứng dựa tường đâu. Và không một người đàn ông độc thân nào ngắm em đêm nay lại nghĩ rằng em nên đi gọt khoai tây hết.”
Phải mất cả đống lời lẽ thuyết phục và nhấn mạnh một cánh bướng bỉnh để ép cả hai người phụ nữ nhà Bronson ra khỏi phòng. Không hiểu bằng cách nào Holly đã xoay sở để đưa họ xuống cầu thang chính nữa. Khi họ đi xuống, Holly mang một chút tự hào trong tư thế đĩnh đạc bên ngoài của Elizabeth, thay vì sự thật rằng bên trong cô gái đang run rẩy kích động.
Bronson đợi ở lối vào sảnh lớn, mái tóc đen sáng lấp lánh trong ánh sáng tràn trề từ những ngọn chúc đài và trần nhà ánh bạc. Mặc dù không có người đàn ông nào còn sống mà vẻ ngoài không được hoàn thiện bởi bộ lễ phục đen trắng mặc buổi tối, thì nó vẫn xứng với Zachary Bronson hơn cả. Chiếc áo khoác đen đơn giản được cắt may theo kiểu thịnh hành nhất, cổ áo thấp, tay áo cài chặt, ve áo duỗi gần tới eo. Trên cơ thể cao lừng lững của Zachary, với bờ vai rộng và hông hẹp, kiểu quần áo lại càng hết sức tôn thêm vóc dáng. Chiếc cravat nhỏ cùng chiếc áo ghi lê thẳng nếp màu trắng trông như tuyết tương phản với khuôn mặt cạo râu nhẵn thín khỏe khoắn, ngăm ngăm. Từ mái tóc chải gọn gàng cho tới đôi giày da bóng lộn, Zachary Bronson xuất hiện như một quý ông hoàn hảo. Tuy nhiên vẫn còn một chút táo bạo, kể cả một chút nguy hiểm trong anh ta… có lẽ đó là ánh bất cần trong đôi mắt đen, hoặc nụ cười hư hỏng đặc trưng.
Ánh mắt hướng tới Elizabeth đầu tiên, và nụ cười lấp đầy với niềm tự hào trìu mến. “Đẹp đó, Lizzie,” anh ta lẩm bẩm, nắm tay em gái và hôn lên má ửng hồng của cô. “Em xinh hơn bất cứ lúc nào anh nhìn thấy. Em sẽ rời vũ hội với cả một hàng tim vỡ vụn theo chân em mất thôi.”
“Nghe có vẻ giống một hàng những ngón chân gãy thì đúng hơn,” Elizabeth khô khan nói. “Sẽ là vậy, nếu có ai đủ ngu để mời em nhảy.”
“Họ sẽ mời,” anh cằn nhằn, và xiết nhẹ eo em gái để động viên. Anh ta quay sang mẹ và khen bà trước khi cuối cùng cũng quay về phía Holly.
Sau tất cả những chỉ dạy nghiêm khắc về tác phong lịch thiệp cho anh ta, Holly chờ đợi một lời bình luận lịch sự cho vẻ ngoài của mình. Một quý ông luôn luôn phải dâng tặng vài đồ hiến tế nho nhỏ cho một quý bà trong trường hợp kiểu như vậy – và Holly biết rằng mình trông đẹp hơn tất cả mọi khi rồi. Nàng đã mặc chiếc váy yêu thích, một chiếc bằng lụa màu xám lợt hơi sáng lên dưới ánh nến, với chuỗi hột bằng bạc to điểm thân áo dưới và tay áo cắt lỡ. Một ít lông lót màu sáng khiến tay áo hơi phồng ra ngoài, và phần váy của cả bộ được đỡ bên dưới với một lớp váy lót cứng ngắc. Holly lại còn để cho người thợ may thuyết phuc mình mặc một chiếc áo ngực nhẹ sẽ giúp thắt phần eo gọn lại thêm hai inches. Maude phải giúp nàng sửa soạn mái tóc theo kiểu mới nhất, rẽ ngôi ở giữa và kéo cả mái tóc nặng nề về phía sau đầu. Họ đã ghim những lọn tóc nâu nhạt của nàng cho cuộn tròn lại, để hai hoặc ba dải quăn đó thả nhẹ xuống gáy.
Mỉm cười yếu ớt, Holly nhìn chăm chăm vào khuôn mặt không cảm xúc của Bronson khi anh ta nghiên cứu mình từ đầu tới chân. Tuy vậy, lời bình luận lịch sự được trông đợi không hề xuất hiện.
“Đây là bộ bà sẽ mặc à?” anh ta đột ngột hỏi.
“Zach!” mẹ anh ta thở dốc trong tức giận, trong khi Elizabeth thụi mạnh vào bên hông để đáp lại câu hỏi khiếm nhã kia.
Một cái nhíu mày chưng hửng kéo đôi lông mày của Holly sát nhau, và nàng cảm thấy một cơn đau sắc nhọn vì phật ý, đi đôi với bực mình đem lại. Cái kẻ thô lỗ, xấc xược này! Trước đây nàng chưa bao giờ một lời nhận xét xúc phạm về vẻ ngoài của mình từ một người đàn ông. Nàng luôn tự hào bởi giác quan nhạy bén trong cách ăn mặc của mình – làm sao anh ta dám ngụ ý rằng nàng đang mặc một thứ không thích hợp kia chứ!
“Chúng ta sẽ tới một buổi khiêu vũ,” Holly lạnh nhạt đáp, “và đây là một chiếc áo dạ hội. Thưa vâng, ông Bronson, đây là thứ tôi định mặc.”
Ánh mắt thách thức của họ khóa chặt vào nhau trong một lúc lâu, rõ ràng ngăn cản những người còn lại tới mức Paula phải kéo Elizabeth sang phía bên kia của đại sảnh, lấy cớ phát hiện ra vết đen trên găng tay của bà. Holly hầu như không nhận ra hai người còn lại đang dần lui ra xa. Nàng nói bằng cái giọng cụt ngủn để truyền đạt rõ ràng cơn tức giận của mình.
“Vậy chính xác, là điều gì khiến ông phản đối vẻ ngoài của tôi, ông Bronson?”
“Không có gì,” anh ta lẩm bẩm. “Nếu bà muốn trưng cho cả thế giới biết mình vẫn để tang George thì bộ này hoàn hảo rồi.”
Bị xúc phạm và đau lòng kỳ lạ, Holly nhìn anh ta trừng trừng. “Váy của tôi hoàn toàn thích hợp cho trường hợp này. Điều duy nhất tôi ông không thích là bởi nó không phải một trong những chiếc mà ông đã mua cho tôi! Ông thật sự mong tôi sẽ mặc một trong số chúng à?”
“Vì nó vẫn chỉ là một trong những bộ váy mặc thay phiên trong đại tang – hoặc lễ tang, hoặc bất cứ cái tên chết tiệt nào mà nó được gọi – tôi nghĩ nó là một khả năng.”
Họ chưa bao giờ tranh luận như vậy, không phải là với thái độ nghiêm trọng chết người, theo cái cách làm bừng bừng cơn phẫn nộ đã ngủ im từ lâu trong Holly giờ lại như ngọn lửa châm vào hòm thuốc súng. Bất cứ khi nào họ tranh luận, từ ngữ cũng được thêm gia vị với sự hài hước, trêu chọc và cả những ý khiêu khích, nhưng đây là lần đầu tiên Holly thật sự tức giận. George chưa bao giờ nói với nàng theo cái kiểu lỗ mãng, và tàn bạo như Bronson… George chưa bao giờ phê phán nàng ngoại trừ bằng những lời lẽ dịu dàng nhất, và lúc nào cũng là vì những mục đích thật tốt đẹp. Trong cơn giận dữ bùng nổ, Holly không ngừng tự hỏi tại sao lại so sánh tỉ mỉ Bronson với chồng mình như vậy, hoặc tại sao ý kiến của anh ta lại có ảnh hưởng khủng khiếp tới tâm trạng của nàng như vậy.
“Đây không phải một bộ áo tang,” nàng cáu gắt nói. “Người ta sẽ nghĩ trước đây ông chưa từng nhìn thấy một chiếc váy xám. Có thể ông đã thể dành quá nhiều thời gian trong nhà thổ để chú ý coi những người phụ nữ bình thường mặc cái gì rồi.”
“Cứ nói bất cứ điều gì bà thích,” Bronson đáp trả, giọng ngọt ngào nhưng đầy nhức nhối, “tôi nhận ra một bộ váy tang khi tôi trông thấy nó.”
“Ồ, nếu tôi chọn việc mặc đồ tang trong vòng năm mươi năm nữa thì đó là chuyện của tôi, không liên quan tới ông.”
Bờ vai rộng nhún hững hờ, cử chỉ thông thường mà anh ta biết sẽ khiến nàng tức giận hơn nữa. “Không nghi ngờ sẽ có rất nhiều người ngưỡng mộ bà vì ăn mặc như một con quạ đi đây đi đó…”
“Một con quạ à,” Holly lặp lại trong xúc phạm.
“…nhưng tôi sẽ không bao giờ thích phô bày để được ngưỡng mộ dù chỉ là thoáng qua, đặc biệt là ở nơi công cộng. Đó là thứ giá trị gì đó được giữ trong những cảm xúc riêng của bà. Tuy nhiên, nếu bà quá mức cần nhận được sự thông cảm từ những người khác…”
“Ông là đồ xấu xa không thể chịu đựng nổi!” nàng rít lên, tức giận hơn cả những gì có thể ghi nhớ trong suốt cuộc đời. Làm sao anh ta dám kết tội nàng việc dùng đồ tang chỉ đơn thuần như là cách để dành được sự cảm thông từ xã hội cho bản thân? Làm sao anh ta dám ngụ ý nỗi thống khổ vì mất George là không xuất phát từ tâm khảm? Cơn giận khiến máu tràn hết lên khuôn mặt, cho tới khi nàng cảm thấy nóng rực và đỏ thẫm. Nàng muốn đánh anh ta, khiến anh ta đau đớn, nhưng nàng thấy cơn giận của mình khiến anh ta vừa lòng vì một lý do không tài nào hiểu nổi nào đó. Vẻ thỏa mãn điềm tĩnh trong đôi mắt đen không thể nào lầm được. Chỉ vào phút trước nàng đã tự hào về vẻ ngoài lịch sự của anh ta, thì giờ đây nàng gần như căm hận anh ta.
“Làm sao ông có thể biết bất kỳ điều gì về tang lễ?” nàng nói, giọng run rẩy. Khi nói nàng không thể khiến bản thân nhìn anh ta. “Ông chưa bao giờ yêu ai như cách tôi yêu George – ông không phải là người chấp nhận từ bỏ bất cứ một phần nào trong trái tim ông. Có lẽ ông nghĩ rằng điều đó khiến ông trở nên đẳng cấp. Nhưng tôi thật cảm thấy tiếc cho ông.”
Không thể chịu đựng nổi sự hiện diện của anh ta thêm một phút giây nào nữa, nàng vội vã bước đi, chiếc váy lót cứng ngắc không ngừng va vào đôi chân. Lờ đi giọng nói lo lắng, thăm hỏi của Paula và Elizabeth, nàng gắng leo lên cầu thanh nhanh nhất có thể, trong khi hai lá phổi làm việc như hai ống thổi đã rách.
Zachary vẫn đứng chính xác ở nơi nàng rời đi, cứng người thứ lý lẽ dường như đã bùng ra từ một nơi hư vô nào đó. Anh không hề định bắt đầu, thậm chí còn cảm thấy một đợt sóng hài lòng dấy lên khi trông thấy Holly… cho tới khi anh nhận ra chiếc áo nàng đang mặc có màu xám. Màu xám giống như bóng tối, giống như màu của chiếc áo quan bao trùm bởi kỷ niệm không hề thay đổi về George Taylor. Ngay lập tức anh hiểu rằng tất cả những khoảnh khắc trong tối hôm nay của Holly sẽ được dành để hối tiếc rằng người chồng không còn bên cạnh nàng, và Zachary sẽ bị nguyền rủa nếu dành vài giờ tiếp theo để cố gắng chiến thắng hồn ma của George để đưa nàng đi. Một chiếc váy màu xám bạc, xinh đẹp như chính bản thân nó, đã khiêu khích anh như một lá cờ hiệu trước mũi một con bò. Tại sao anh không thể có nàng dù chỉ trong một tối thôi, mà không có vật cản nào quá vững chắc giữa họ?
Và anh đã buông lời bất cẩn, có lẽ còn cay độc nữa, quá bị chi phối bởi sự khó chịu và thất vọng của bản thân để không quan tâm mình đang nói điều gì.
“Zachary, con nói gì với cô ấy vậy?” Paula gặng hỏi.
“Chúc mừng nha,” Elizabeth chế nhạo nói. “Chỉ có mỗi anh mới có thể phá hủy buổi tối của tất cả mọi người đơn giản chỉ trong ba mươi giây như vậy đó, Zach.”
Một vài người hầu chứng kiến cảnh tượng bất chợt trở nên bận rộn với những nhiệm vụ họ chủ ý tự phân công cho bản thân, rõ ràng là không muốn trở thành nạn nhân hy sinh cho cơn tức giận như quỷ của anh. Dù sao đi nữa Zachary không còn tức giận. Giây phút Holly bỏ lại, anh đã ngập trong thứ cảm xúc lạ lùng muốn phát bịnh. Anh phân tích những cảm giác đó, không giống như bất cứ thứ gì đã trải qua trước đây. Không hiểu sao anh cảm thấy tồi tệ ở giây phút này còn hơn cả sau khi nhận được những đòn tàn khốc nhất trong những ngày còn đi đấu thưởng. Có một tảng băng khổng lồ trong bụng, sự lạnh lẽo của nó cứ lan rộng cho tới khi chạm tới đầu ngón tay và ngón chân anh. Bất chợt anh sợ rằng đã khiến Holly căm ghét mình, và nàng sẽ không bao giờ cười hay để anh chạm vào mình thêm nữa.
“Mẹ sẽ lên chỗ cô ấy,” Paula nói, giọng của người mẹ thật trầm tĩnh. “Nhưng trước tiên mẹ muốn con kể với mẹ hai người đã nói điều gì, Zachary à…”
“Đừng,” Zachary nhẹ nhàng cắt ngang. Anh giơ tay ra trong điệu bộ ngăn trở nhanh chóng. “Con sẽ lên chỗ cô ấy. Con sẽ nói chuyện với cô ấy…” Ngừng lại, anh chợt nhận ra đây là lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy hổ thẹn khi phải đối mặt với một người phụ nữ. “Chết tiệt,” anh rủa. Anh, người chưa bao giờ quan tâm xem thái độ của người khác đối với mình là gì, đã hoàn toàn hoảng sợ bởi những lời nói của một người phụ nữ bé nhỏ. Thà rằng Holly nguyền rủa, ném thứ gì đó hay tát anh. Những điều đó anh có thể còn sống sót mà qua khỏi. Chứ còn sự khinh thường tĩnh lặng trong giọng nói của nàng đã hủy hoại anh hoàn toàn. “Con chỉ muốn cho cô ấy một hoặc hai phút để bình tĩnh trước khi con lại gần cô ấy mà thôi.”
“Theo như biểu lộ của phu nhân Holly,” Elizabeth chua ngoa chỉ thẳng, “sẽ phải mất ít nhất hai hoặc ba ngày trước khi phu nhân sẵn sàng đặt con mắt lên anh đó.”
Trước khi Zachary có thể đáp lại lời mỉa mai thích đáng, Paula đã bất bình kéo cánh tay cô con gái và lôi cô hướng về phòng khách gia đình. “Lại đây, Lizzie… cả hai chúng ta đều cần một ly rượu để thư giãn. Chúa biết rằng chúng ta đều cần nó.”
Trút một tiếng trở dài, Elizabeth đi theo bà, dậm chân nặng nề trong chiếc áo dạ hội với tất cả vẻ duyên dáng của một con nhóc tám tuổi bị chọc tức điên lên. Phải chăng nó không hề dành cho những cảm xúc hỗn loạn của anh, Zachary mỉm cười cười cảnh tượng đó. Anh bước tới thư viện để uống một chút, ngừng trước tủ búp phê và rút ra một thứ gì đó từ chiếc bình cổ thon. Uống thứ chất lỏng mà không hề nếm, anh lại trút một ly khác. Dù sao đi nữa, ly rượu mạnh cũng thất bại trong việc sưởi ấm sự lạnh lẽo phía bên trong cơ thể anh. Tâm trí bận rộn quay cuồng giữa những lời dồn dập đổ tới, túm lấy một lời xin lỗi để khiến mọi thứ lại quay lại như bình thường. Anh có thể nói với Holly bất cứ điều gì ngoại trừ sự thật – rằng anh ghen tị với George Taylor, rằng anh muốn nàng ngưng để tang chồng, khi thật rõ ràng rằng nàng đã quyết dành trọn phần đời còn lại để tưởng nhớ về anh ta. Đôi giày cho anh cảm giác như thể chúng được làm từ chì khi anh lê chân lên cầu thang chính dẫn tới dãy phòng riêng của Holly.
Holly gần như trượt ngã trong cơn nóng lòng được bước qua ngưỡng cửa dãy phòng riêng và khóa mình lại bên trong. Nhớ tới giấc ngủ yên bình của Rose chỉ cách có hai phòng, nàng cố gắng không sập mạnh cánh cửa. Nàng đứng tĩnh lặng, với hai cánh tay ôm chặt quanh mình. Tâm trí rung lên dữ dội bởi tất cả những câu chữ mà nàng và Zachary Bronson ném về phía nhau.
Phần tồi tệ nhất là, anh ta không phải hoàn toàn sai lầm. Chiếc váy xám dường như là điều phù hợp xác nhất cho trường hợp này, cho lý do mà anh ta giả thuyết. Nó thanh lịch và hợp thời trang, nhưng nhìn không quá khác biệt so với những bộ áo mà nàng mặc trong suốt thời gian bán tang ba năm sau cái chết của George. Không ai có thể tìm thấy một lỗi lầm ở nó, không kể cả chính lương tâm đang vây quanh nàng. Nàng còn hơn cả sợ việc hoàn toàn quay trở lại với thế giới không còn có George, và đây chính là cách nàng nhắc nhở mọi người – bao gồm kể cả bản thân – về những gì nàng từng có. Nàng không muốn để mất những dấu tích cuối cùng về quá khứ đã chia sẻ cùng George. Có quá nhiều lúc nàng cảm thấy một hấp lực hung dữ hướng tới người đàn ông khác, khi nàng từng nghĩ chỉ có George mới có thể khuấy động những cảm giác của mình. Dần dần thật dễ dàng để tự quyết định cho bản thân, mà không phải trước nhất cân nhắc xem George có muốn hay tán thành hay không nữa. Và sự tự chủ này làm nàng khiếp sợ cũng nhiều như khiến nàng hài lòng.
Những hành động trong bốn tháng qua đã chứng tỏ nàng không còn là một người đàn bà trẻ được bao bọc kỹ lưỡng, hay một góa phụ thận trọng, tiết hạnh mà gia đình và bạn bè ưng thuận nữa. Nàng đang dần trở thành một người phụ nữ hoàn toàn khác.
Cứng người bởi ý nghĩ đó, Holly không hề chú ý sự xuất hiện của Maude cho tới khi chị ta cất tiếng. “Phu nhân, có gì sai sót à? Lỏng khuy hay một thứ đồ trang trí…”
“Không, không có gì như vậy cả.” Holly hít một hơi sâu, và một hơi khác, neo chặt lại những xúc cảm hỗn độn của mình. “Chẳng là chiếc váy xám của tôi khiến ông Bronson không hài lòng thôi. “Ông ta muốn tôi mặc thứ gì đó trong ít tang tóc hơn.”
“Ông ta dám…” Maude ngạc nhiên bắt đầu.
“Phải, ông ta dám đó,” Holly trả lời khô khan.
“Nhưng phu nhân à… cô sẽ không nghe lời ông ta chứ, phải vậy không?”
Holly cởi đôi găng tay, ném xuống sàn và đá bay đôi dép đi trong nhà. Trái tim đập rộn với tàn dư của cơn giận, và dây thần kinh nổ tanh tách nhộn nhịp như chưa bao giờ nàng từng cảm nhận trước đây. “Tôi sẽ khiến đôi mắt ông ta bật ra ngoài,” nàng nói cụt ngủn. “Tôi sẽ khiến ông ta cảm thấy hối tiếc vì đã dám nói một lời về quần áo của tôi.”
Maude nhìn nàng chằm chằm một cách lạ lẫm, dường như chưa bao giờ trông thấy một vẻ muốn báo thù rất đàn bà trên khuôn mặt của Holly. “Phu nhân,” chị cẩn trọng, “hình như cô không giống mọi khi lắm.”
Holly quay lại và đi tới gần tủ đựng quần áo hơn, xoay chiếc chìa khóa nhỏ trên cánh tủ và mở ra. Nàng kéo ra chiếc váy màu đỏ và giũ mạnh, phô bày nó nhanh chóng. “Nhanh lên, Maude,” nàng nói, quay lưng lại và ra dấu về hàng nút cần được cởi. “giúp tôi cởi bỏ cái này nhanh lên.”
“Nhưng… nhưng…” Maude sửng sốt. “Cô muốn mặc chiếc váy này sao? Tôi chưa có cơ hội hong khô và ủi phẳng những nếp nhăn…”
“Thật sự thì nó có vẻ ở trong tình trạng tốt rồi mà.” Holly xem xét lớp lụa là màu đỏ rực trong vòng tay mình. “Nhưng tôi cũng không quan tâm nếu nó có là một quả bóng lớn nhàu nát. Tôi sẽ mặc cái thứ đáng nguyền rủa này.”
Nhận ra sự kiên quyết của nàng, mặc dù bản thân rõ ràng cũng không đồng tình, Maude thở dài lo lắng và tiến hành công việc trên lưng chiếc váy xám. Khi thấy chiếc áo lót màu trắng đứng đắn của nàng sẽ bị lộ qua phần vạt trên cắt sâu của chiếc váy đỏ, Holly cởi bỏ nó. “Cô sẽ mặc chiếc đầm này mà không có áo lót sao?” Maude thở gấp, hoàn toàn sửng sốt kinh hãi.
Mặc dù người hầu đã nhìn thấy cả người nàng khi nàng trút bỏ quần áo, Holly vẫn đỏ hết cả mặt, cho tới khi ngay cả bộ ngực trần cũng chuyển sang hồng. “Tôi không có cái áo lót nào cắt đủ sâu để vừa với cái này.” Nàng vật lộn để kéo chiếc váy đỏ lên thân trên, và Maude cũng vội vàng tới trợ giúp.
Khi cuối cùng chiếc váy cũng được cài nút và phần khăn buộc bằng nhung đỏ được cột chặt quanh eo, Holly đi tới chiếc khung treo từ gỗ gụ để nhìn lớp kiếng. Ba tấm kiếng hình oval liên tiếp đã cho một cái nhìn hoàn hảo về vẻ ngoài của nàng. Holly bị giật mình bởi cảnh tượng mình trong lớp màu sắc rực rỡ, sắc màu đậm đà của chiếc váy làm tôn lên làn da trắng của nàng. Nàng chưa bao giờ mặc bất cứ một thứ gì táo bạo tới vậy vì George, một kiểu váy phô bày đường cong trắng mịn như tuyết của bộ ngực và một phần ba phía trên cùng của lưng. Lớp váy chuyển động một cách uyển chuyển trong mỗi bước chân, theo từng hơi thở trút ra. Nàng cảm nhận được sự yếu đuối và bị phô bày, và cùng lúc lại thấy tự do và tỏa sáng một cách lạ lùng. Đây là kiểu váy mà nàng đã mặc trong tất cả những giấc mơ hão huyền bị cấm đoán, khi khao khát được chạy khỏi cuộc sống lờ đờ như bình thường của mình.
“Ở buổi vũ hội cuối cùng mà tôi tham dự,” nàng bình luận khi xem xét hình ảnh phản chiếu trong kiếng, “tôi đã thấy nhiều vị phu nhân còn mặc những bộ táo bạo hơn vậy nhiều. Một vài trong số đó còn để lộ phần lưng sâu hơn nữa. Bộ này còn trông bình thường hơn nhiều nếu đem so với chúng.”
“Không phải là ở kiểu dáng, thưa phu nhân,” Maude đáp thẳng. “Mà là màu sắc.”
Tiếp tục nhìn bản thân mình chằm chằm trong kiếng, Holly nhận ra chiếc váy này quá đẹp mắt để đòi hỏi cần thêm sự trang trí. Nàng cởi ra tất cả những đồ trang sức của: một chiếc vòng cổ bằng kim cương mà George đã tặng vào ngày đứa trẻ ra đời của hai người, đôi bông tai lộng lẫy là quà cưới từ cha mẹ nàng và một chiếc kẹp ghim lóng lánh to điểm cho mái tóc. Tất cả mọi thứ trừ chiếc nhẫn cưới bằng vàng đơn giản. Nàng đưa tất cả những thứ này cho người hầu gái. “Có một lẵng hoa trong phòng khách dưới tầng,” nàng nói, “và tôi tin chắc có vài đóa hồng tươi trong đó. Chị sẽ giúp tôi đem về đây một bông chứ, Maude?”
Maude ngừng lại trước khi tuân theo. “Phu nhân à,” chị ta nói khẽ, “tôi khó mà nhận ra cô.”
Nụ cười chợt nao núng, và nàng hít một hơi thở sâu. “Đó là điều tốt hay xấu hả Maude? Liệu chồng tôi sẽ nói gì nếu thấy tôi như vậy?”
“Tôi nghĩ ông chủ George sẽ rất thích thấy cô trong bộ áo đỏ này,” Maude trầm ngâm đáp. “Suy cho cùng thì ông ấy cũng là một người đàn ông.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...