Nỗi Khổ Trong Lòng Beta (Beta Hắn Trong Lòng Khổ)

39.

Phản ứng lại đầu tiên là Chương Hạo, hắn cảm thấy chính mình hiện tại giống như gian phu bị bắt gian.

Chương Hạo nhìn thấy Địch Quần là đau mặt, nhưng thua người không thua trận, chỉ có thể kiên trì nói: “Anh cũng đến ăn cơm?”

Địch Quần không trả lời hắn, ánh mắt đi một vòng trên cái tay đang khoát lên vai Đồng Tiểu Đồng, Chương Hạo nhất thời cảm thấy mình đã là người tàn phế rồi.

Hắn thu tay về tựa như không có chuyện gì, giả vờ khụ một tiếng, tính toán nói chuyện, chỉ thấy Địch Quần vươn tay, mãnh mẽ ôm Đồng Tiểu Đồng ở bên cạnh hắn ra ngoài. Bởi vì ở giữa còn có ghế dựa ngăn cản, Đồng Tiểu Đồng theo bản năng nâng chân lên, lập tức cả người treo trên cánh tay của Địch Quần.

Chương Hạo: “…”

Sắc mặt của Địch Quần hơi dịu đi mấy phần vì động tác nhỏ vô thức kia của Đồng Tiểu Đồng, anh buông cậu xuống, nói: “Qua bên kia ngồi.”

Đồng Tiểu Đồng nhìn theo ánh mắt anh, mấy người cao to trông giống quân nhân đang ngồi ở đấy, một người trong đó cười với cậu.

Đồng Tiểu Đồng không biết bọn họ, liền hỏi: “Tại sao vậy?”

Địch Quần cười lạnh một chút: “Không muốn qua cũng được.”

Cúc hoa của Đồng Tiểu Đồng căng thẳng, cuống quít đi qua đó ngồi.

40.

Cậu vừa ngồi xuống, quân nhân ca ca vừa cười với cậu lập tức hỏi: “Cậu có phải là Đồng Tiểu Đồng hay không?”

Đồng Tiểu Đồng: “Là tôi, anh biết tôi sao?”

Quân nhân ca ca cười đến ý vị thâm trường: “Chúng tôi đã sớm biết cậu.”

Đồng Tiểu Đồng bị nhiều quân nhân ca ca đẹp trai vây quanh, có điểm hô hấp không được, quay đầu đi tìm Địch Quần, lại phát hiện không thấy anh đâu.

Không riêng gì Địch Quần không thấy, Chương Hạo cũng biến mất.

Đồng Tiểu Đồng có chút khẩn trương: “Địch Quần đâu?!”

Quân nhân ca ca lung tung nói: “Chắc là đi toalet, mới vừa mắc tè đấy.”

Đồng Tiểu Đồng ấp a ấp úng nói: “Anh anh anh ấy sẽ không làm cái gì với Chương Hạo chứ?”

“Chương Hạo là ai? Người vừa ôm cậu kia ấy hả?”

Đồng Tiểu Đồng quẫn bách nói: “Chúng tôi chỉ giỡn thôi.”

“Đùa giỡn à.” Quân nhân ca ca nói, “Vậy cậu sợ cái gì? Địch Quần cũng đùa với anh ta thôi.”

Đồng Tiểu Đồng: “…”

Đồng Tiểu Đồng có điểm ngồi không yên, quân nhân ca ca ngăn cản động tác muốn đứng dậy đi tìm người của cậu, khuyên nhủ: “Cậu muốn tìm người, Chương Hạo kia liền thực sự bầm dập đấy. Lại nói, cậu bị ăn đậu hủ, ông xã cậu giúp cậu ra mặt, cậu không vui à?”

Đồng Tiểu Đồng: “…”


41.

Địch Quần một người quay lại, Đồng Tiểu Đồng kinh hồn bạt vía nhìn thấy trên mũi anh dính một vệt bẩn.

“Đi trước, bữa cơm này coi như tôi mời.” Anh ném lên bàn một tấm thẻ, dắt Đồng Tiểu Đồng rời đi.

Đồng Tiểu Đồng nhìn quanh bốn phía, không phát hiện Chương Hạo, không khỏi run run một chút.

Địch Quần: “Lạnh?”

Đồng Tiểu Đồng lắc đầu, ngoan ngoãn vùi trong lòng Địch Quần, chớp mắt nhìn anh.

Địch Quần cười cười, để cậu ngồi vào ghế lái phụ, cài dây an toàn, lái xe trở về nhà.

42.

Xe lái vào gara, Đồng Tiểu Đồng cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, nhưng lúc mở cửa lại phát hiện cửa bị khóa trái.

Đồng Tiểu Đồng nhắc nhở Địch Quần: “Mở cửa.”

Địch Quần xoay người nhìn cậu: “Một đường về đến nhà, em không có gì muốn nói với anh?”

Đồng Tiểu Đồng rụt lui: “Có, có.”

Địch Quần nhìn cậu.

“Em nghẹn cả một đường, anh để em nói đi.”

“Nói.”

Đồng Tiểu Đồng run rẩy chỉ vào mũi của anh nói: “Này, này dính vết dơ.”

Địch Quần: “…”

Địch Quần nghiêng người qua, một tay chống trên ghế, một tay nâng mặt của Đồng Tiểu Đồng, nói: “Đồng Tiểu Đồng, em thích anh.”

Ánh mắt của anh thâm thúy, trong mắt tràn đầy hình ảnh phản chiếu của Đồng Tiểu Đồng.

Đại não của Đồng Tiểu Đồng thiếu dưỡng khí, sức lực không đủ mà trách móc: “Anh làm sao lại như vậy, anh đây là chơi xấu.”

“Sai rồi.” Địch Quần nói, “Nói theo anh, em thích anh.”

Đồng Tiểu Đồng: “Anh thích em.”*

“Đúng.” Địch Quần hôn cậu một cái, “Anh thích em.”

Đại não của Đồng Tiểu Đồng lập tức đứng hình. Địch Quần cúi đầu, ôn nhu hôn môi Đồng Tiểu Đồng, rồi hôn lên mặt cậu, vuốt ve thân thể của cậu.

Toàn thân Đồng Tiểu Đồng như nhũn ra, tùy ý để anh hôn.

*Xưng hô trong tiếng Trung chỉ có ta – ngươi, nên nguyên gốc khúc này trong QT là “Địch Quần nói, “Cùng ta nói, ngươi thích ta.” – Đồng Tiểu Đồng: “Ngươi thích ta.””


43.

“Đây là phần thưởng.” Địch Quần nhéo nhéo hai má của Đồng Tiểu Đồng, “Tiếp theo là trừng phạt.”

Đồng Tiểu Đồng mê mang một lát, nháy mắt thanh tỉnh: “Cái gì… Cái gì trừng phạt? Em không làm cái gì mà, em không muốn bị phạt.”

Địch Quần lạnh lùng nói: “Phải không? Vậy hôm nay em vì cái gì mà ăn cơm cùng Chương Hạo?”

“Là anh hiểu lầm.” Đồng Tiểu Đồng vội vàng kể chuyện cùng A Nhân với Tiểu Mỹ đi ăn cơm, kết quả tình cờ gặp phải Chương Hạo.

Cậu vừa nói vừa ngăn cản bàn tay đang trừng phạt cậu, bất tri bất giác, quần áo bị lột sạch.

Địch Quần: “Chỉ là phối hợp diễn trò với anh ta, rồi ôm thành một cục?”

Đồng Tiểu Đồng: “Nào có ôm thành một cục! Chính là hơi dựa dựa vào chút chút mà thôi.”

Đồng Tiểu Đồng rất ủy khuất: “Hơn nữa trước đó anh cũng chưa nói… Nói thích em.”

Địch Quần vân vê một điểm trước ngực cậu, nói: “Anh biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng?”

Đồng Tiểu Đồng xấu hổ nói: “Đừng làm ở đây.”

Địch Quần: “Dán màng che, bên ngoài không nhìn thấy.”

Đồng Tiểu Đồng không cảm thấy được an ủi chút nào, cậu đều bị lột sạch, nhưng Địch Quần còn ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề đấy.

Địch Quần ôm cả người cậu vào trong ngực nói: “Anh che cho, đừng nói lảng sang chuyện khác.”

Đồng Tiểu Đồng đặt mông ngồi trên đầu gối của Địch Quần, cách một lớp vải mỏng manh, rất dễ dàng cảm giác được một vật cự đại đang nổi lên.

Đồng Tiểu Đồng sợ hãi nói: “Anh buông em ra đi.”

Địch Quần: “Đây là minh chứng anh thích em, em không vui sao?”

Đồng Tiểu Đồng sợ đến phát run, nhưng địa phương bí ẩn nhất trong đáy lòng đã mềm mại thành một đầm nước, hận Địch Quần không thể ngay lập tức trừng phạt cậu.

Địch Quần liếm vành tai cậu: “Cùng ăn cơm với Alpha khác, còn không thành thật như vậy, anh dĩ nhiên phải phạt em.”

Anh vừa nói, một tay vừa hướng xuống bên dưới thân cậu.

Đồng Tiểu Đồng sắp khóc: “Không được, chúng ta không thể như vậy.”

Địch Quần đem một ngón tay thuận lợi đâm vào, nhìn Đồng Tiểu Đồng co rút một cái, khóe mắt cậu tràn ra nước mắt, hỏi cậu: “Không thể cái gì?”

Đồng Tiểu Đồng: “Anh là Alpha, em là Beta, chúng ta làm sao có thể ở bên nhau được?”

Địch Quần: “Tại sao không được?”


“Anh sẽ gặp được Omega định mệnh của mình.”

Sắc mặt Địch Quần âm trầm hẳn đi, cũng đem ngón trỏ thô bạo đâm vào, sau khi qua loa khuếch trương, kéo khóa quần xuống.

Đồng Tiểu Đồng ngẩn ngơ, vốn chỉ có ba phần ủy khuất, vẫn là vì làm nũng, nay lại biến thành mười phần ủy khuất.

Cậu giãy giụa muốn đứng lên, nhưng khí lực của Beta làm sao có khả năng địch nổi Alpha? Ngay lập tức bị công thành chiếm đất.

44.

Sáng sớm tám giờ, A Nhân gọi điện thoại đến: “Ông chủ anh không có việc gì chứ, hôm nay anh không đến cửa tiệm hả?”

Đồng Tiểu Đồng khụ cổ họng, kéo dài hơi tàn: “Không.”

A Nhân hoảng sợ: “Anh… Anh bị thương.”

Đồng Tiểu Đồng nằm trên giường nói: “Em giúp anh trông coi một ngày, hôm nay anh không đến tiệm.”

A Nhân: “Được.”

Hai người trầm mặc một lát.

Đồng Tiểu Đồng chịu không nổi nói: “Muốn hỏi thì hỏi đi.”

A Nhân lập tức nói: “Hôm qua em thấy anh đi cùng Alpha kia. Ông chủ, lẽ nào anh tay trái một Alpha, tay phải một Alpha.”

“Cái quần ấy.” Đồng Tiểu Đồng phản bác, “Tên Chương Hạo kia anh không quen.”

A Nhân hiểu ý: “Cho nên Alpha đến sau kia là anh rất quen nha.”

Đồng Tiểu Đồng phấn chấn tinh thần, dương dương tự đắc tuyên bố: “Đêm qua ảnh biến thành bạn trai của anh đó ha ha ha ha.”

A Nhân sắc bén nói: “Cho nên cổ họng của anh khàn chính là do vậy?”

Đồng Tiểu Đồng không trả lời.

A Nhân: “Thoải mái không?”

Đồng Tiểu Đồng: “Thoải mái chớ! Đặc biệt lớn, đặc biệt lâu! Anh còn phải làm bộ như không tình nguyện, mệt chết anh.”

“…” A Nhân nói, “Cuối cùng vẫn tìm một Alpha… Ai, chính anh nên lớn tâm một chút đi.”

Đồng Tiểu Đồng trầm mặc một chút.

A Nhân ý thức được chính mình lỡ lời, di dời đề tài, hai người tán gẫu một hồi, rồi cúp điện thoại.

45.

Vừa buông điện thoại xuống, lăn trên giường một vòng, Đồng Tiểu Đồng nhìn thấy Địch Quần đứng ở cửa, chợt hoảng hốt.

Anh ấy sẽ không nghe được chứ? Mấy cái câu về rất thoải mái, rất lớn, rất lâu đó…

Địch Quần ý vị thâm trường nói: “Rõ rồi.”

Đồng Tiểu Đồng: “?”

Địch Quần: “Sau này em có thể tiếp tục làm bộ không tình nguyện, anh cũng có thể làm bộ như không biết.”

Đồng Tiểu Đồng: “!”


Đồng Tiểu Đồng trùm chăn giả chết.

Địch Quần đem cái gì đó trong tay để bên cạnh cậu.

Đồng Tiểu Đồng núp ở trong chăn nửa ngày, cảm giác bên ngoài không có động tĩnh, nên bèn thò đầu ra nhìn một chút, Địch Quần không biết đi đâu rồi, bên gối đặt một phần báo cáo thật dày.

Cậu tò mò cầm lên xem, trên trang bìa viết rõ ràng:

“Kết quả thí nghiệm kháng cự chất dẫn dụ Omega của Thượng úy Địch Quần”

46.

Đồng Tiểu Đồng rón ra rón rén đi ra ngoài, Elizabeth nhìn thấy cậu, cao hứng chạy tới nhảy lên người Đồng Tiểu Đồng. Đồng Tiểu Đồng eo đau chân nhũn, ngay lập tức bị bổ nhào.

“!” Cậu bị dập mông trên đất, đau muốn chảy nước mắt.

Địch Quần nghe được động tĩnh bèn nói: “Elizabeth, cách xa mẹ con ra một chút.”

“Gâu.” Elizabeth không vui.

Đồng Tiểu Đồng nhét cho nó một viên thịt bò để an ủi, sau đó khập khễnh đi vào nơi phát ra âm thanh —— nhà bếp.

“Thơm quá.”

Địch Quần liếc mắt nhìn cậu: “Cháo, ăn không?”

Đồng Tiểu Đồng gật đầu.

Địch Quần cầm lấy cái muôi, mở nắp xoong, quấy nồi cháo, trong nhà bếp nhất thời được hương vị ấm áp lấp đầy.

Đồng Tiểu Đồng nhìn bóng lưng bận rộn của anh, khịt khịt mũi, đi tới ôm lấy thắt lưng của anh.

“Em thấy rồi.” Đồng Tiểu Đồng nói, “Quân nhân các anh còn thực hiện huấn luyện kháng chất dẫn dụ của Omega sao?”

Địch Quần đang xắt hành, cũng không quay đầu lại, đáp: “Ừ, thành tích hoàn thành hạng mục này của anh là hạng nhất toàn quân.”

Đồng Tiểu Đồng cảm động nói: “Anh thật tốt.”

Địch Quần: “Có lần chấp hành một nhiệm vụ cứu người, vốn tưởng là Beta, ai ngờ nửa đường lại phát tình, khiến cho mấy Alpha trong đội trở nên phát tình theo, đánh nhau tại chỗ.”

Đồng Tiểu Đồng: “Sau đó thì sao?”

Địch Quần: “Anh đánh bọn họ ngất xỉu, một mình vác năm người trở về, đi hai mươi mấy km, trở về ngay lập tức ói ra.”

Đồng Tiểu Đồng một bên bị thể lực của anh thuyết phục, một bên bối rối nói: “Anh không bị Omega ảnh hưởng một chút nào?”

“Ảnh hưởng là có chút, thế nhưng lúc đó anh nghĩ, nếu tại đấy làm loạn, về sau cưới vợ thì làm sao bây giờ?” Địch Quần xoay người lại, cúi đầu nhìn cậu nói, “Tin anh không?”

Đồng Tiểu Đồng nhanh chóng ôm chặt anh, ánh mắt ẩm ướt: “Địch Quần, anh thật tốt.”

Địch Quần gõ đầu cậu: “Gọi anh là gì?”

Đồng Tiểu Đồng chôn trong ngực anh, ngoan ngoãn nói: “Ông xã.”

Elizabeth đi tới, ngồi bên chân ba mẹ, gãi gãi đầu: “Gâu.”

Hết.

Editor lảm nhảm: Bạn nào muốn đọc chuyện của bá đạo tổng tài đáng thương nhưng vô cùng manh Chương Hạo thì xin mời nhảy hố Alpha Hắn Không Vui Vẻ. ^ o ^ /


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui