Ninh Triều là một con người rất thần kỳ.
Không rượu bia, không thuốc lá, không yêu đương, không chơi game.
Là người đàn ông tốt của thời đại mới, dù con tim hay lý trí cũng chỉ có hai chữ kiếm tiền.
Hắn, Ninh Triều, chỉ một lòng muốn kiếm tiền.
Hắn ngồi trong quán cà phê tư nhân, nhìn quản lý đang ngồi đối diện: “Cho nên nếu tôi gia nhập SN4 thì tiền ký hợp đồng là 50 vạn?”
Quản lý khẽ đẩy mắt kính, ánh mắt u mê thèm nhỏ dãi, nhưng không phải là thèm mặt tiền quyến rũ của người đối diện, mà là với tương lai rất nhiều tiền mà gương mặt này mang lại.
Ối chà, em đẹp trai à!
Em đẹp trai chắc chắn có thể cứu vãn được SN4 đang bị fan vứt bỏ vì có thành viên vừa rút khỏi nhóm!
“Nếu cậu cảm thấy không hài lòng, bên tôi có thể thêm 5 vạn nữa. Em trai à, cái giá này ấy, ngoài Thịnh Thế Entertainment ra không có công ty giải trí nào có thể cho cậu được đâu.”
“Vả lại môn chuyên ngành của cậu là Tiếng Trung, cậu không biết hát nhảy cũng chả biết diễn kịch. Với 55 vạn này, tôi có thể ký kết với vài người mới đó.”
Nghe thế, Ninh Triều lại càng không vui. Hắn ném văn kiện lên bàn cái bốp, vỗ bàn: “Thế thì anh tìm tôi làm cái gì?”
Quản lý nhìn chằm chằm vào gương mặt của Ninh Triều.
Còn không phải do cậu đẹp trai hay sao hả cậu em!
Cậu đã qua 22 mùa khoai còn chưa từng có công ty giải trí nào mời sao? Cậu đẹp trai như thế sao vẫn còn chưa bước chân vào giới giải trí hả?
“Em trai à, chỉ cần cậu ký hợp đồng với Thịnh Thế Entertainment, cậu sẽ có được hào quang vô hạn, đó là mơ ước của bao nhiêu người đó, cậu biết không…” Quản lý bắt đầu luyên thuyên về ước mơ.
“Tôi không có ước mơ gì cả.” Ninh Triều chậc một tiếng, “Tôi chỉ cần tiền thôi.”
“Làm tròn lên đi, 60. Anh à, chủ yếu là nhà tôi ấy, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, còn phải nuôi cả nhà sống qua ngày! Mẹ tôi năm nay đã 50 tuổi, còn chưa từng được ngồi Ferrari; mèo nhà tôi mới bốn tháng tuổi, chưa từng được ở qua biệt thự cho mèo, tôi cảm thấy có lỗi với bọn họ lắm…”
Ninh Triều nói chuyện bằng một thái độ vô cùng chọc chửi: “Với lại, chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau có vài lần, không có tình cảm gì, chưa kể nói chuyện tình cảm dễ tổn thương chuyện tiền bạc lắm.”
SN4 một nhóm nhạc nam vừa ra mắt được nửa năm của Thịnh Thế Entertainment.
Vốn dĩ muốn push nhóm nhạc nam này ra là để cạnh tranh với các công ty có nhóm nhạc nam khác trên thị trường. Nhưng khổ nỗi SN4 lại flop! Flop đến mức không ai thèm quan tâm! Công ty có tham vọng thì có tác dụng gì, dù sao SN4 cũng flop.
Khó khăn lắm mới có một thành viên nổi tiếng, mắt thấy chuẩn bị hot, nhưng quản lý và công ty còn chưa kịp ăn mừng thì người ta đã rời nhóm, hủy hợp đồng chạy đi ăn máng khác.
Không chỉ rời nhóm hủy hợp đồng đi ăn máng khác, mà hắn ta còn trả đũa, nói bên SN4 kia là cả một bầu trời gió tanh mưa máu! Tranh giành nịnh hót! Tối tăm bẩn thỉu!
Đến giờ hai bên vẫn đang xâu xé ầm ĩ.
Quản lý thì đang lượn lờ cùng trời cuối đất mong tìm được một người phù hợp để gia nhập SN4.
May mà mệnh tốt, đang đi trên đường tự nhiên liếc mắt một cái lại thấy được Ninh Triều, kinh tâm động phách!
Hai người bọn họ cầm ảnh của Ninh Triều đến cho chủ tịch xem, chủ tịch 65 tuổi vừa nhìn thấy ảnh, kinh tâm động phách!
Vì thế quản lý tức tốc tới tìm Ninh Triều.
Gia nhập SN4 chỉ là giải pháp đánh nhanh thắng nhanh, quan trọng là nhanh chóng ký hợp đồng hốt được người về trước, tránh cho công ty khác bế đi mất.
Dù sao đi chăng nữa, thì Ninh Triều đúng là đẹp trai đến mức kinh tâm động phách!
Ninh Triều đòi được 60 vạn, vui như một hạt dẻ cười, mua vé máy bay về quê tìm ba mẹ.
Mẹ thấy Ninh Triều về, cầm lấy đủ loại bánh ngọt lẫn trái cây đút cho hắn ăn, sau đó không khỏi lo lắng, hỏi: “Dạo này bệnh có nghiêm trọng không?”
Bệnh của Ninh Triều, nói dễ hiểu hơn chính là bệnh mất ngủ.
Từ khi sinh ra hắn đã mất ngủ. Đôi khi mấy ngày trời mới có thể ngủ được một tiếng cũng đã là tốt lắm rồi.
Từ nhỏ mẹ hắn đã phát rầu vì căn bệnh này của hắn, từng ghé qua không biết bao nhiêu bệnh viện, nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân.
Mất ngủ nghiêm trọng đến mức này, tim gan chắc là đều hỏng hết cả rồi, có lẽ nào đứa trẻ này chỉ còn sống được vài năm nữa thôi?
Không!
Hắn thật sự rất khỏe mạnh! Chính là khỏe đến độ một tay cũng có thể đánh được chó dữ ấy! Hắn ăn rất nhiều, cũng ăn rất ngon. Ngoại trừ đêm về không ngủ được ra, thì tên nhóc này hoàn toàn không có vấn đề gì khác!
Cuối cùng bác sĩ chỉ có thể nói, bộ não của con người thật là kỳ diệu, đây có thể là do có sợi dây thần kinh nào đó bất thường rồi… Cũng may mà không ảnh hưởng đến cuộc sống.
Sau khi trưởng thành được ít lâu, Ninh Triều ý thức được mình không giống với người khác. Nhưng hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Trái lại, hắn còn cảm thấy rất sảng khoái.
Hắn không cần ngủ, nên lúc ôn thi đại học có thể ôn tập 24/24, kết quả thi tốt đến mức không tưởng tượng nổi!
Mỗi lần nhắc tới căn bệnh này, hắn lại cảm khái với mẹ mình.
“Trời sinh ra con đã thế rồi, chắc là để con trở thành một người thành công đấy! Nhiều thời gian thế này, đương nhiên phải dùng để nỗ lực rồi, sao lại dùng để ngủ được.”
Mẹ hắn nghe thế thì trợn mắt.
Ninh Triều giơ chiếc bánh móng ngựa lên, làm động tác như tuyên thệ: “Sống trên đời tại sao phải ngủ! Chết đi rồi sẽ ngủ mãi ngàn thu!”
“Bậy bậy bậy!” Mẹ hắn vội vàng, “Ăn còn không lấp được cái miệng của con?!”
Lúc nói đến chuyện ký hợp đồng với công ty giải trí, mẹ hắn cảm thấy hơi khó hiểu: “Từ nhỏ ngoại hình con đã đẹp, nhiều năm qua biết bao nhiêu người bảo con vào giới giải trí con cũng đâu có đi, sao giờ tự nhiên lại muốn thế.”
Nhắc tới chuyện này, Ninh Triều lại cảm thấy buồn bã.
“《 Minh Đường 》 của con, hu hu hu! Con viết hết một năm rưỡi, cần cù tận tụy! Không gián đoạn ngày nào! Mỗi ngày 9000 chữ! Viết đến muốn gãy cả tay! Bản quyền bán được 200 vạn! Nhưng diễn viên diễn vai chính, chỉ vào tổ có 35 ngày, cát xê đã 5600 vạn!”
Mẹ: “… Ồ.”
“Hu hu hu hơn nữa vai chính của con là một anh chàng đẹp trai! Đẹp trai! Đẹp trai kinh khủng khiếp! Bọn họ không hiểu thế nào là trai đẹp hay sao! Cái tên diễn viên kia sao có thể xấu đến mức đó! Con không thích con không thích!”
Mẹ: “… Cho nên con mới…”
Ninh Triều gật đầu thật mạnh: “Cho nên! Sau này con muốn tự mình viết, tự mình diễn! Tự sản tự tiêu (tự sản xuất tự tiêu dùng) thì một đồng cũng không lọt!”
Ninh Triều có một căn bệnh, chính là mất ngủ. Một căn bệnh khác, chính là yêu tiền.
Hắn khá yêu tiền. Mẹ ruột của hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra với con mình, chỉ biết là hắn vô cùng vô cùng yêu tiền.
Cơ mà mẹ ruột hắn cũng không biết, vì tiền hắn đã làm những gì.
Ninh Triều, A.K.A chúa tể acc clone, thời gian người ta dùng để ngủ, hắn đều dùng để mở “acc clone”.
Chúa tể acc clone tủi thân xong, ăn cơm ở nhà một bữa, ngày hôm sau lập tức bay về Thịnh Thế, định đi dạo một vòng quanh công ty.
Điều hắn không biết là, lúc này tin tức của hắn đã truyền khắp cả công ty.
Công ty vừa tuyển một dự bị kinh tâm động phách cho SN4! Không hát không nhảy cũng không diễn giỏi! Chỉ được cái ngoại hình đẹp thôi!
Mọi người đều cảm thấy dựa vào đâu!
Hắn vào công ty, mới lượn quanh phòng tập một vòng thì thấy một cậu nhóc tóc vàng hoe chạy tới.
Hình như tóc vàng hoe biết hắn, nhìn hắn lại bĩu môi: “Một chút nền tảng cũng không có mà đòi vào nhóm nhạc?”
Ninh Triều liếc mắt nhìn tóc vàng hoe: “Cậu thì một cọng tóc đen cũng không có mà vẫn có thể nói được tiếng Trung đấy thôi.”
Tóc vàng hoe: “…?”
Cậu nhóc đang định mắng người, lại thấy một người mặc áo khoác đang bước tới.
Tóc vàng hoe ngậm miệng lại, vẻ mặt thể hiện ý tôn trọng. Tuy cậu nóng nảy với Ninh Triều, nhưng vẫn tôn kính giới thiệu.
“Đấy là đội trưởng của chúng tôi, Minh Nhiên.”
Ninh Triều không đu idol, cũng không hiểu rõ chuyện trong giới lắm. Nếu không hắn đã sớm nhận ra tóc vàng hoe và Minh Nhiên rồi.
“Xin chào xin chào xin chào.”
Ninh Triều bắt tay với Minh Nhiên, tùy tiện lắc lắc vài cái. Chủ yếu là hỏi người ta: “Nhà ăn ở đâu?”
Minh Nhiên sửng sốt: “… Hả?”
“Hả cái gì mà hả, chỉ giúp tôi nhà ăn ở đâu với. Không phải là công ty bao cơm à? Tôi xuống máy bay còn chưa kịp ăn uống gì đã chạy tới đây rồi đó, mau nói cho tôi biết nhà ăn ở đâu đi.”
Minh Nhiên: “… Ở tầng 15.”
💫Hết chương 1💫
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...