Nơi em, là lối anh về

Con đường nhỏ vào núi bằng phẳng, theo đó là hàng cây Lục Ấm trải dài, lâu lâu lại có gió thổi qua mang đến cảm giác trong lành, sảng khoái. Nhưng khi đến núi, đường lại không dễ đi như vậy nữa, vì bình thường ít người đi, nên đường không những hẹp, còn có cỏ dại mọc thành từng bụi.
Mấy người bọn họ vừa leo lên được một đoạn ngắn, Lan Khả Nhi đã hối hận: “Biết vậy chúng ta cứ đi đường chính như mọi người cho rồi.”

Cố Vi cố bước qua tảng đá lớn, mới đáp: “Đi thế này mới gọi là trải nghiệm leo núi đích thực.”
Tư Sùng Chí nhìn khuôn mặt vì vận động mà đỏ ửng của cô, ý cười càng sâu, có thể nhìn thấy bộ dáng vui vẻ hoạt bát của vợ mình, thật vui~~! Trong ký ức kiếp trước, từ khi hai người yêu nhau, cô chẳng khác gì một cái ấm sắc thuốc, dù ở nhà hay ra ngoài đều không rời được thuốc thang. Trời mưa hoặc vào đông, bệnh càng nặng hơn, thường xuyên đau khớp đến nửa đêm tỉnh giấc phải tìm thuốc uống.
Nghĩ đến kiếp trước, lại nhìn về lúc này, hắn không khỏi cảm thấy hài lòng, tuy không có cách nào ôm lấy cô, nhưng chỉ cần cô khỏe mạnh là đủ rồi.
“Cố Vi, không ngờ cậu khỏe thật đấy.” Cao Triết cười khen Cố Vi.
Cố Vi quay đầu nhìn hắn: “Lúc này nói với tớ e là còn sớm, mới bắt đầu thôi mà.”
Tiểu tử, nịnh hơi bị sớm rồi đấy, hừ hừ! Tư Sùng Chí đi đầu, nghe tiếng cô đáp phía sau, nhịn không được vui như muốn nhảy nhót.
Đường lên núi càng lên càng dốc, bước chân của mọi người cũng chậm lại, Lan Khả Nhi đã đi tận sau cùng rồi, thở hắt không ngừng, cứ vài giây lại hỏi đã đến chưa.
Tư Sùng Chí tuy đi đầu, nhưng sự chú ý của hắn từ đầu đến cuối chỉ có Cố Vi, phát hiện cô đi chậm lại, liền dừng lại chờ cô, cứ như vậy, Cố Vi vẫn giữ vững được ngôi vị á quân đi thứ hai.

“Nơi này bị nước suối làm ẩm thấp, mọi người cẩn thận một chút.” Tư Sùng Chí bước qua chỗ ẩm, liền quay lại nhắc nhở mọi người.
Cố Vi bước ngay sau hắn, nghe lời này xong đã không còn kịp phản ứng, bước trượt chân, cả người ngã nhào về phía sau,

Tư Sùng Chính hoảng sợ, vội giữ chặt cánh tay cô, mà Cao Triết ở ngay sau Cố Vi, đã đưa tay ra kịp giữ lấy eo cô.
Kéo cả người cô vào lòng rồi, Tư Sùng Chí vẫn chưa hết kinh hãi, nhìn cánh tay Cao Triết vẫn ở trên eo Cố Vi, hắn nheo mắt lại, cảnh cáo: “Thả ra.”
Cao Triết bị vẻ hung hãn bất ngờ của hắn dọa sợ, lập tức rút tay về, nhận ra người đàn ông trước mặt mình quả thật không dễ gì dây vào.
Trong nháy mắt suýt ngã, Cố Vi thực sự hoảng sợ, nhưng bị người đàn ông kéo vào ôm chặt trong lòng ngực, còn nghe được tiếng tim hắn đang đập, thật khiến người ta có cảm giác an toàn.
Sau khi ổn định lại thần trí, phát hiện tư thế của cả hai có chút không đúng, mới vươn tay đẩy Tư Sùng Chí ra,
Cảm giác được ôm thật tốt, chỉ tiếc là quá ngắn ngủi, thời khắc bị đẩy ra, Tư Sùng Chí cảm thấy không nỡ, lại không thể không buông.
“Tiểu Vi, cẩn thận một chút a.” Tuy đi sau cùng, nhưng cảnh vừa rồi Lam Khả Nhi cũng thấy hết, đặc biệt là cảnh anh cô gắt với Cao Triết, buồn cười nghĩ: Anh lớn như vậy, dọa một đứa con nít có gì hay ho.
Một giờ sau, cả mấy người họ đã đứng trên đỉnh núi. Vì là chủ nhật, người trên đỉnh núi cũng không hề ít, bọn họ liền tìm một nơi an tĩnh nghỉ ngơi.
Hiện tại, trừ Tư Sùng Chí ở nhà thường xuyên rèn luyện thân thể, những người khác đều mất hết sức lực, cả người thấm đẫm mồ hôi, thở hổn hển.
Tư Sùng Chí đưa cho mỗi người một chai nước, khi đưa cho Cao Triết còn không nhịn được trêu chọc: “Bạn nhỏ, bình thường phải chú ý rèn luyện thân thể, chỉ biết đọc sách thôi cũng không tốt đâu.”
Cao Triết nhận nước, nhìn Tư Sùng Chí vác theo cơ man đồ lên núi mà đến một tiếng thở dốc cũng không có, thực sự không sao phản bác lời hắn, đành im lặng để hắn trêu.
Bên cạnh là Lan Khả Nhi đã nghỉ ngơi đủ, bày biện đồ ăn, Cố Vi cũng qua giúp, sau khi bày cơm xong còn lấy mấy món ăn vặt yêu thích ra bày. Cố Vi kinh ngạc phát hiện, hai người họ mang balo không to nhưng hóa ra đồ bên trong lại không hề ít, hơn nữa còn là những món ăn cô thích.
Quay đầu nhìn Cao Triết, thấy hắn vẫn đang ngồi đó nghỉ ngơi, mà Tư Sùng Chí đứng ở tảng đá cách đó không xa, đưa tay lên che nắng, mắt nhìn xa xăm, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng cùng tấm lưng thẳng tắp, chỉ đứng vậy thôi, cũng bất ngờ trở thành phong cảnh.

Cuộc sống của học sinh, chính là những tháng ngày học hành liên tiếp, những bài tập chưa làm, những bài thi chưa trải qua, bọn họ không chỉ mang giấc mơ của chính mình, còn gánh vác luôn cả giấc mơ của bố mẹ. Nếu học giỏi, thì công thành danh toại, nếu học không tốt, thì về nhà trồng rau.
Cố Vi trước nay chưa từng nghĩ đến việc đi đâu học đại học, nhưng sau khi nghe Tư Sùng Chí nhắc đến Bắc Kinh, thành phố này bỗng khắc sâu trong suy nghĩ cô, chỉ cần nỗ lực không ngừng, biết đâu chừng thật sự có thể đến đó học đại học.
Hôm đó lớp phó phụ trách ngữ văn nghỉ học, Cố Vi thay bạn thu bài tập, đang đến giao lại cho phòng giáo viên, vừa hay gặp Cao Triết đang đi đến, liền đi cùng nhau.
Cao Triết do dự một hồi, cuối cùng cũng hỏi: “Cố Vi, cậu và anh họ của Lan Khả Nhi là quan hệ gì. Tớ thấy hai người rất thân thiết.”
Cố Vi ôm chồng bài tập, vẫn chuyên tâm bước đi, nghe hắn hỏi vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn đường: “Không liên quan đến cậu.”
Nghe câu trả lời không lạnh không nóng này, Cao Triết bỗng khẩn trương: “Cố Vi, cậu đừng bị dáng vẻ của hắn lừa, hôm đó tuy ở cùng nhau một lúc thôi, nhưng tớ có thể nhận ra, hắn chính xác là một con người phức tạp, cậu nên tránh xa hắn một chút.”
Cố Vi dừng bước, nhấc cằm, bình tĩnh nhìn hắn: “Đừng đánh giá một người mà mình không hiểu.”
“Nhưng, hắn lớn tuổi như vậy...”

”Cao Triết, chúng tôi là bạn bè, không hơn.”
Cao Triết nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đã có thêm mấy phần không nhẫn nại, cô đang giận sao? Nếu giữa hai người không có gì, sao cô phải giận?
Ngồi xe của đối phương, bị đối phương ôm vào lòng, những hành động thân thiết như thế, nói chỉ là bạn bè? Hắn không tin!

“Hai người thật sự không phải đang yêu nhau?” Cao Triết nghi ngờ hỏi.
Cố Vi chau mày: “Yêu nhau? Cao Triết, cậu nghĩ nhiều rồi, chúng ta mới chỉ lớp 10, yêu đương gì tầm này?”
Đối diện với sự phản bác của Cố Vi, Cao Triết ngạc nhiên, lẽ nào hắn thật sự hiểu nhầm rồi?
Lại nghe cô nói tiếp: “Tớ không hiểu vì sao cậu lại đoán vậy, nhưng mà, cho dù tớ có yêu ai, cậu cũng không có quyền chất vấn tớ.”
Cao Triết lập tức nghẹn họng, đúng vậy, mình chỉ là bạn học cùng lớp, lấy tư cách gì chất vấn người ta, mà có lẽ trong mắt người ta, mình mới là người kỳ quặc.

”Chuyện này tới đây thôi, sau này đừng nhắc nữa.” Cố Vi nói xong, tiếp tục bước đi.
Cao Triết ngây ngốc tại chỗ, nhìn theo bóng lưng bỏ xa của cô, bỗng dưng cảm thấy không cam tâm, lại đuổi theo, nói: “Cố Vi, lẽ nào tình cảm ba năm của chúng ta, nói không còn là không còn nữa sao?”
“Chú ý cách dùng từ của cậu, chỉ đơn thuần là tình bạn thôi.”
“Nhưng hai chúng ta từng thẳng thắn trải lòng như vậy, lẽ nào đây cũng là chuyện bạn bè có thể làm sao?”
“Cao Triết, mặc kệ cậu nghĩ thế nào, đối với tớ, viết thư với cậu là kiểu viết thư cho bạn, bạn tri tâm, chỉ thế mà thôi.”
Đối diện với một Cao Triết cố chấp không buông như vậy, Cố Vi dần mất kiên nhẫn, cô vẫn quen với một Cao Triết luôn tươi cười hơn.
Cao Triết không hỏi nữa, hắn tự nhủ: Không cần vội, Cao Triết, hai người còn ba năm bên nhau nữa, nếu không đủ, thì còn bốn năm đại học, chỉ cần cô ấy không để ý ai, thì không cần vội.
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện leo núi hôm đó, nhìn vẻ hung hãn của ông chú đó, hắn liền thấy bất an, đó đích thị là một tên nguy hiểm.
Lúc tan học, phòng giáo viên vô cùng ồn ào, thầy cô nói chuyện với nhau, giải thích bài cho học sinh, lại còn thêm tiếng quạt trần dội tới, huyên náo hơn bình thường.

Cố Vi bước vào, gặp thầy cô lớp nào đều sẽ chào, sau đó đặt bài tập lên bàn thầy Ngữ Văn.
Đang chuẩn bị rời đi thì phía trước có hai người tiến đến, một người là giáo viên môn Chính trị lớp cô, Cố Vi đang định chào thì bắt gặp người phụ nữ bên cạnh cô, ngây người, đó là Lan Vũ. Là vợ mới của bố cô, Cố Quốc Khánh.
Không phải bà ta là giáo viên tiểu học sao? Sao lại ở đây?
Lan Vũ vừa nhìn là nhận ra cô, lần trước đến nhà nháo một trận lớn vậy, còn uy hiếp đến trường bà gây sự, sao có thể quên được. Lâu lâu còn mớ thấy tình cảnh hôm đó, tỉnh dậy cả người tê tê, bà ta lớn đến chừng này tuổi, chưa từng bị ai ức hiếp, không ngờ có một ngày bị một đứa trẻ con lăng nhục.
Hai người cứ vậy im lặng nhìn nhau vài giây, vừa lúc Cố Vi xoay người muốn rời đi, Hạ Vũ đã nhếch mép cười: “Không lễ phép gì cả, gặp trưởng bối cũng không biết chào hỏi.”
Cố Vi không quan tâm đến bà ta, chỉ gật đầu chào cô chính trị sau đó rời đi.
Cô giáo không hiểu gì, hỏi người bạn bên cạnh: “Gì mà không lễ phép, gì mà trưởng với bối? Cố Vi là học sinh mũi nhọn của lớp. Thành tích vượt trội, thầy cô nào cũng thích con bé.”
Hạ Vũ hôm nay tới gặp cô là để lấy tài liệu, không ngờ sẽ gặp phải Cố Vi, nghe bạn mình tán dương Cố Vi không dứt, Hạ Vũ bực mình không thôi: “Thư Ngữ, con nhỏ Cố Vi này không đơn giản, nó có thể là một học sinh giỏi trong mắt các người, nhưng chuyện riêng, nó ghê gớm lắm.”
Thư Ngữ, giáo viên chính trị của Cố Vi, đừng thấy cô vì dạy chính trị mà nghiêm túc, thực ra nội tâm là một trái tim hừng hực bát quái, nghe Hạ Vũ nói vậy liền truy vấn: “Là sao? Nói kỹ hơn xem nào.”
Hạ Vũ thừa nước đục thả câu: “Nói cho cậu, cậu đừng nói cho ai đấy,”
Thư Ngữ gật đầu đảm bảo.
“Bố Cố Vi và mẹ nó ly hôn rồi, sau đó lấy tớ, vốn dĩ tài sản đều phân chia rõ ràng rồi, hai người xem như không can hệ, thế mà con nhãi Cố Vi không biết được mẹ dạy thế nào, hay do tính nó vốn xấu, mà cả ngày đến cửa nhà tớ đòi tiền, rõ là không còn gì nữa rồi, vậy mà miệng mồm đanh đá, bảo nếu tớ không đưa sẽ đến trường gây sự, để tớ không được làm giáo viên nữa. Cậu nói xem, mới có mười sáu tuổi mà đã ghê gớm vậy rồi.” Bà ta vừa nói vừa giận, bày ra bộ mặt ủy khuất.
Ngữ Thư bất ngờ, đương nhiên là tin lời bạn: “Thì con bé cần tiền, các cậu chứ cho đi, một đứa nhỏ, cần bao nhiêu cho cam.”
Hạ Vũ trắng mắt, nói: “Mỗi lần đều đều đòi mấy ngàn tệ, tiền đâu mà cho nổi.”
Thư Ngữ há hốc mồm, tiền lương cả năm của cô cũng không đến chừng đấy. Cố Vi con bé này, chả lẽ lại tham lam đến vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận