Nói Dối Thành Tính

Mùa đông, trong tiết trời tuyết rơi lất phất, Lý Đài và Chử Huy tổ chức đám cưới.

Tuy chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng nhìn Lý Đài mặc váy cưới, trang điểm, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người trịnh trọng đón nhận một người đàn ông khác bước vào cuộc đời cô, Trương Hạo Linh vẫn có cảm giác con gái nhà mình đã lớn.

Trương Hạo Linh và ba mẹ Chử Huy ngồi cạnh nhau, nhận rượu mừng của Chử Huy và Lý Đài.

Khoảnh khắc Chử Huy quỳ trước mặt anh hai tay dâng trà, Trương Hạo Linh sướng đến mức suýt rơi nước mắt, sướng đến mức muốn vỗ vai Chử Huy nói: "Này, gọi ba đi."

Đám cưới không lớn, nhưng rất ấm cúng.

Chỉ có những người thân thiết nhất đến tham dự, Lý Đài và Chử Huy đứng bên nhau, thẳng thắn giới thiệu đối phương cho từng người thân bạn bè mình quan tâm.

Khách khứa tan hết, Chử Huy tắm xong bước ra nhìn Lý Đài ngồi trên giường mặc áo choàng tắm, làn da trắng mịn.


Cô nghiêng đầu nhìn Chử Huy, khuôn mặt thanh tú ửng hồng, ngồi trên chiếc giường họ đã ngủ không biết bao nhiêu lần, ngượng ngùng cười với anh. Truyện Phương Tây

Chử Huy từng cho rằng Lý Đài là cỏ nhỏ, kiên cường mà lại đầy sức sống.

Sau đó anh phát hiện, Lý Đài không phải là cỏ nhỏ, mà là rễ.

Cô chỉ quan tâm đến người cô thích, cô chỉ để ý đến lương thực và rau quả, mỗi ngày của cô đều sống nghiêm túc và trân thành.

Chỉ cần chạm vào Lý Đài, Chử Huy lập tức có thể nhận được hạnh phúc và ấm áp một cách cụ thể và chân thật nhất.

Lý Đài là rễ của anh, không ngừng nuôi dưỡng anh, cho anh sức lực và nền tảng để chuyên tâm vào việc đại sự quốc gia, âm thầm hoạch định tương lai không bao giờ biết đến được, kín đáo chịu đựng những gian khổ không đáng để người ngoài biết.

Chử Huy đè Lý Đài xuống giường, dương v*t tiến vào nơi sâu nhất, nâng cổ cô hỏi: "Sinh cho anh một đứa con, được không?"

Lý Đài chỉ biết gật đầu, "Được."

Lý Đài sẵn sàng cho anh tất cả, anh cũng muốn cho Lý Đài toàn bộ, nhưng cô muốn quá ít, ít đến mức không thể lấp đầy được sự áy náy của Chử Huy.

Chử Huy bóp lấy chiếc đùi đã đỏ bừng, va chạm nhanh và mạnh, cắn môi Lý Đài, chặn lại hơi thở và tiếng rên rỉ của cô.

Lý Đài không chịu nổi, lại đẩy không ra người cứng như tấm sắt này.

"A~ anh, nhẹ thôi, chậm thôi, ưm~~"


"Gọi anh đi."

"Chử, Chử Huy."

"Không phải cái này."

"Chồng, chồng ơi."

Chử Huy càng đâm mạnh hơn, lông mu cọ xát đến phát ra tiếng, nhưng vẫn hoàn toàn chưa thỏa mãn.

Lý Đài không dám kêu nữa, Chử Huy ôm cô đến khoảng trống bên giường, nâng eo cô từ phía sau tiến vào.

Bị đâm đến mức đứng không vững, xung quanh cũng không có thứ gì để vịn, Lý Đài khó chịu cúi người xuống, Chử Huy lại cố ý nâng cao eo cô, cảm giác bất an gần như đảo ngược khiến Lý Đài liên tục khóc kêu, tìm kiếm an ủi từ người đang tra tấn cô.

Khoảnh khắc buông tay, Lý Đài nhanh chóng xoay người ôm chặt lấy Chử Huy. Cảm giác chắc chắn được lựa chọn và dựa dẫm phần nào xoa dịu cơn cuồng nộ trong lòng Chử Huy.

Chử Huy muốn toàn bộ của Lý Đài, lại vì sự trả giá của cô mà bất mãn.


Anh phó mặc cho bản năng, lợi dụng chênh lệch hình thể đè Lý Đài hoàn toàn xuống giường, bảo cô ngậm lấy ngón tay mình, cắn vai cô, hạ eo sâu và chậm rãi ra vào.

Anh muốn cẩn thận cảm nhận mình chiếm hữu từng tấc da thịt của Lý Đài, anh muốn khắc Lý Đài vào cơ thể mình, muốn cùng cộng sinh với cô.

Giọng Lý Đài đã khàn đặc, toàn thân ướt đẫm, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, nhưng vẫn ôm lấy Chử Huy, cho anh muốn lấy gì thì lấy nấy.

Chử Huy bắn tinh dịch vào trong cơ thể Lý Đài rồi từ từ rút ra, rồi lại đưa vào sâu hơn.

Anh say mê vuốt ve hôn lên bụng dưới có hơi phồng lên của cô, nơi đó như đã thai nghén một sinh mệnh, một sinh mệnh mãi mãi kết nối Chử Huy và Lý Đài.

___

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận