Nói Dối Thành Tính

Lý Đài khổ sở suy nghĩ mấy ngày, trong lúc đó cũng có thảo luận qua với Trương Hạo Linh, nhưng bộ não của Trương Hạo Linh cứ như bị zombie gặm qua vậy, còn bắt cô phải giải thích đi giải thích lại, không gây thêm phiền đã là tốt lắm rồi.

Trước khi thư ký Vương đưa Lý Đài đến trung tâm thương mại, Chử Huy còn cố ý gọi điện cho cô, dặn cô ăn mặc "bình thường" một chút.

Lý Đài như phải gặp kẻ thù lớn, từ miệng thư ký Vương cũng chẳng hỏi được gì, cô cứ thử từng bộ quần áo xong lại điên cuồng hỏi ý kiến anh ta.

Mãi đến khi đến hội sở, nhìn thấy mấy người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng tinh tế đang hút thuốc ở cửa, Lý Đài mới thả lỏng được một nửa, ít nhất sẽ không phải như lần trước, một bữa tiệc cao cấp.

Vừa bước vào cửa, giữa sảnh lớn, Lâm Diệp Nhiên được vây quanh như sao giữa trời còn nổi bật hơn cả đèn chùm trên trần nhà, anh gật đầu mỉm cười với Lý Đài, Lý Đài cũng nể mặt mà nâng cơ miệng một cái.

Chử Huy đang tán gẫu với người khác ở góc phòng, nhìn thấy Lý Đài bước vào liền giơ tay kéo cô vào lòng, thân mật ôm cô, nhưng không giới thiệu Lý Đài với những người khác.

Lý Đài nghe không hiểu họ đang nói gì, ngoan ngoãn dựa vào Chử Huy làm một cái bình hoa đẹp.

Một lúc sau, Đới Hiểu bước đến tham gia vào cuộc trò chuyện.

Thời gian dài, Lý Đài cảm thấy hơi chán, cô lấy cớ đi nhà vệ sinh rồi lén lút chuồn đi.

Cô cố ý tìm một nhà vệ sinh hơi hẻo lánh, xong việc rồi cứ dọc theo hành lang vắng người đi lung tung.

Thấy phía trước có một nhóm người đi tới, người phụ nữ dẫn đầu trông hơi quen mặt, Lý Đài nhớ mang máng cô ta họ Hứa thì phải.

Mấy lần Chử Huy dẫn cô đi chơi, cô có nhớ được mấy người, nhưng những người để lại ấn tượng cho Lý Đài đều không phải ấn tượng tốt lành gì.

Lý Đài không muốn xảy ra bất cứ sự cố hay có chuyện xưa gì với họ, vừa hay bên cạnh có một cái ban công, liếc thấy không có ai, cô mở cửa lẻn vào, núp sau tường lén nhìn động tĩnh của họ.

Khi một nhóm người ồn ào đi qua, Lý Đài thở phào nhẹ nhõm, vừa định bước ra, sau lưng đã thoảng đến mùi thuốc lá.

Quay đầu lại, cô thấy Lâm Diệp Nhiên đang ngồi ở góc, ngậm thuốc nhướn mày nhìn cô.


Thật xui xẻo.

"Chào, chào anh."

Lâm Diệp Nhiên cười một nụ cười rất đáng ghét, "Quen họ à?"

"Cũng không hẳn, chỉ là... ha ha, em hơi nhút nhát."

"Tạ ơn trời, nếu anh cũng nhát gan thật không biết phải ứng xử với em thế nào. Ngồi đi, chỗ này yên tĩnh."

Lý Đài chưa kịp nói gì, đám người kia lại bắt đầu tốp năm tốp ba đi qua đi lại trên hành lang, ồn ào muốn lấy quần áo hay mỹ phẩm gì đó.

Lý Đài chọn một cái ghế xa Lâm Diệp Nhiên nhất rồi ngồi xuống, cầu nguyện anh đừng nói chuyện.

Bên ngoài ồn ào một hồi lâu rồi mới yên ắng trở lại, thượng đế vẫn nghe thấy lời cầu nguyện của Lý Đài.

Ngồi hơn 10 phút, Lâm Diệp Nhiên cũng không nói chuyện với Lý Đài, hai người mỗi người đều mải chơi điện thoại, cũng không ngượng nghịu lắm.

"Cốc cốc cốc", cửa kính bị gõ ba tiếng rồi có người đẩy cửa bước vào.

"Hóa ra em ở đây." Đới Hiểu nhìn Lý Đài nói.

"Sao vậy ạ?"

"Không có gì, Chử Huy bảo chị lên xem em."

"À, em thấy bên trong buồn chán quá, để em nhắn tin nói với anh ấy một tiếng."

"Ừ."

Đới Hiểu nói xong cũng không đi, cô kéo ghế ngồi xuống.

Ba người ngồi đó, bầu không khí có chút vi diệu.

Đới Hiểu hỏi: "Đang yêu đương với Chử Huy à?"

"Em? Em á?"

"Không phải," Đới Hiểu cười, hất hàm về phía Lâm Diệp Nhiên nói, "Chị hỏi anh ấy cơ."

Không biết người bị trêu là Lý Đài hay Lâm Diệp Nhiên, Lý Đài cũng cười khúc khích, "Không có."

"Anh ấy vẫn chưa theo đuổi được em?"

"Không, không phải."

"Chử Huy thật ngốc, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa theo đuổi được."

Lý Đài cũng không tiện giải thích, chỉ có thể cứ nói mãi: "Thực sự không phải."


"Vậy thì đáng tiếc nhỉ."

"Gì cơ?"

"Chị và Chử Huy có thể sẽ kết hôn."

"Hả?"

Tốc độ chuyển đề tài nhanh và góc độ lớn đến mức khiến đầu óc Lý Đài ngơ ngác, trống rỗng.

Đới Hiểu vẫn mỉm cười mà tiếp tục nói: "Người nhà thấy bọn chị khá hợp nhau, muốn bọn chị kết hôn nên bọn chị rất có thể sẽ kết hôn."

Cô ấy như một nhân viên chăm sóc khách hàng có tố chất nghề nghiệp rất cao, gương mặt mỉm cười, giọng nói ôn hòa, có thể dùng cách thân thiện nhất để nói ra những quy định lạnh lùng tàn nhẫn.

Lý Đài bối rối, liếc nhìn Lâm Diệp Nhiên, anh lại châm thêm một điếu thuốc, thờ ơ như một người qua đường ngồi chung bàn.

Cô thực sự không biết phải đáp lại lời Đới Hiểu thế nào, cô ấy vẫn nhìn Lý Đài nói tiếp: "Thực ra chị cũng rất thích em, nhưng nếu chị thực sự kết hôn với Chử Huy, chị vẫn mong em đừng qua lại với anh ấy nữa, chị chỉ muốn một cuộc hôn nhân bình thường một chút."

Từ đầu đến cuối Đới Hiểu đều dùng câu trần thuật, Lý Đài không nhìn thấy bất cứ vẻ kiêu ngạo, mỉa mai, khinh thường... hay bất cứ cảm xúc gì khác trên mặt cô ấy.

Nói xong cô ấy ngẩng đầu nhìn ra xa, Lý Đài có đồng ý hay không dường như cũng chẳng quan trọng.

Cảm giác khó chịu không đau không ngứa này khiến Lý Đài rất không thoải mái, nếu cô tức giận trong bầu không khí lạnh lùng như vậy lại có vẻ hơi đột ngột và thần kinh.

Nhưng không hiểu sao, Lý Đài lại trở thành một nhân vật không đạo đức, mặt khác người trong cuộc lại không có mặt, cũng chẳng ai có thể cho cô một lời giải thích.

Chủ đề kết thúc, 3 người lại ngồi yên lặng như lúc đầu, đoạn đối thoại vừa rồi dường như chỉ để lại dấu vết trong lòng Lý Đài.

*

Buổi tiệc kết thúc, Chử Huy trực tiếp đưa Lý Đài về Cảnh Viên.

Lý Đài ấp ủ đủ mọi cảm xúc trong lòng cả đêm, vừa bước vào cửa đã hỏi: "Anh sắp cưới Đới Hiểu rồi à?"

"Ai nói?"


"Đới Hiểu."

Chử Huy không phủ nhận mà trả lời: "Gia đình hy vọng như vậy.".

"Còn anh thì sao?"

"Anh cái gì?"

"Anh có muốn không?"

Chử Huy hỏi ngược lại: "Em có muốn không?"

Cô không muốn chơi trò chữ với anh mà nói thẳng: "Em và Trương Hạo Linh chưa bao giờ là người yêu."

Tốc độ và góc độ chuyển đề tài của Lý Đài cũng chẳng kém gì Đới Hiểu.

Như sợ bị ngắt lời, cô tiếp tục nói: "Em và Trương Hạo Linh từ nhỏ đã là hàng xóm, bố mẹ chúng em mất sớm nên từ nhỏ đã sống cùng nhau, nhưng chưa bao giờ là người yêu cả."

Nghe Lý Đài nói xong, vẻ mặt Chử Huy rất bình thản, cởi áo khoác vắt lên ghế sofa, hỏi: "Vậy sao trước đây em nói hai người là người yêu?"

"Để anh chăm sóc cho anh ấy, em nghĩ nếu em cầu xin anh chỉ để anh chăm sóc cho một người bạn của em, anh sẽ không tin đâu."

"Ừ, đúng thật." Chử Huy gật đầu, nói: "Bây giờ cũng chỉ là bạn thôi à?"

"Đúng vậy, từ trước đến giờ chỉ là bạn thôi."

___

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận