Nói Dối Không Ngừng Nghỉ

Nói dối không ngừng nghỉ - 条纹花瓶

Editor: Lạc Tiếu - 11/07/2020

Cái manh mối này có thể viết ra cả ngàn câu chuyện xưa, đáng tiếc, ở đây không chấp nhận sự đoán mò của bọn họ. Cố Hề Lịch rất rõ ràng, nếu mình cố gắng đoán ra một đống tình tiết không chính xác, điều đó rất có thể sẽ hại chết bản thân.

Trong thùng rác tìm được một tờ giấy bị đốt mất một nửa: [Bạch dì, thiếu gia vô cùng thông minh, ta không dám lừa hắn, Đại phu nhân cùng...]

Nhân vật đã xuất hiện trước mắt gồm có: Bạch dì, Văn Văn, Đại phu nhân, Nhị phu nhân cùng thiếu gia. Quan hệ giữa các nhân vật này không rõ ràng, manh mối lại thưa thớt, tất cả du khách đều bị tra tấn đến phát điên.

Lý Khả cười khổ: "Lần đầu tiên cảm thấy trong lĩnh vực có chút NPC cũng khá tốt, loại mật thất này quả thực quá sức đối với ta."

Cố Hề Lịch: "NPC...?"

"Đừng nghe hắn, NPC ở nhiều lĩnh vực cũng không tốt đâu, ngươi không phân biệt được bọn họ là người hay quỷ, nói thật hay giả." Kiều Nguyên Bân lắc đầu.


Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bên trong căn phòng không còn tìm thêm được manh mối có giá trị nào, mọi người càng ngày càng có bóng ma tâm lý với cái trò thăm dò mật mã này, ngay cả Hoa Mông cũng không lập tức mở cánh cửa kế tiếp.

Ai mà biết căn phòng bên cạnh lại có cái gì chờ bọn họ nữa không!

Lý Khả nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta sẽ không chết toàn bộ ở đây chứ?"

"Thiếu một chút năng lượng phụ trợ, nhiều một chút lòng tự tin." Cố Hề Lịch đáp lời.

Lý Khả: "Ta nghe nói về chuyện đoàn diệt ở Vong Linh Lĩnh Vực..."

Cố Hề Lịch có chút không hiểu: "Nếu là đoàn diệt, ai cho ngươi tin tức?"

Lý Khả: "......"

Không thể không thừa nhận, cả một bầu trời logic.

Giọng nói của Cố Hề Lịch vang lên nhẹ nhàng thanh thúy: "Mẹ ta từ nhỏ đã dạy, sợ hãi là vô dụng, gặp chuyện gì đi nữa cũng không được nghĩ tới chuyện không hay."

"Ở tình huống hiện tại, ngươi không thể lan truyền cảm xúc tiêu cực, ta còn trông cậy mấy tay già đời các người có thể dắt ta đi ra ngoài. Ta có cha có mẹ, bọn họ đều chờ ta đoàn viên, ta không muốn chết tại đây đâu."

Thanh âm nói chuyện của cô vẫn mềm mại như cũ, nhưng ai cũng có thể nghe ra được, Cố Hề Lịch có chút sợ hãi lo lắng khi nghe Lý Khả thở ngắn than dài.

Lý Khả vội vàng phân bua: "Ta chỉ là oán giận hai câu thôi mà."

Cố Hề Lịch nhíu mày: "Ngay cả một tân nhân như ta còn không oán giận, ngươi vì cái gì lại muốn oán giận?"


Lý Khả: "......"

Hình như là vậy. Hồi mới gặp hắn còn khinh bỉ đại tiểu thư này, hiện tại không thể tự vả được... Lý Khả cũng bắt đầu suy xét lại bản thân.

Đại khái là cảm thấy nói chuyện phiếm với Cố Hề Lịch bớt căng thẳng hơn, Kiều Nguyên Bân cũng câu được câu mất với cô.

Kiều Nguyên Bân là người thẳng thắn, chỉ có ai lọt vào được mắt của cô ấy, cô ấy mới chịu phản ứng người đó. Một tân nhân khác có ý muốn gia nhập vào đoàn đội nói chuyện phiếm, lại bị Kiều Nguyên Bân nói mấy câu phải thụt cổ trở về.

Cố Hề Lịch thắc mắc: "Kiều tỷ, ngươi trải qua mấy cái lĩnh vực rồi?"

"Chốn Cũ là cái thứ ba." Kiều Nguyên Bân trả lời.

Đây là một chuyện rất đáng tự hào, tất cả du khách đều được xe buýt chở xuyên qua vô số Vong Linh Lĩnh Vực, người đã trải qua hai cái Vong Linh Lĩnh Vực đã biết được một ít quy tắc bên trong.

Cố Hề Lịch: "Kiều tỷ, lúc xe buýt đến trạm, Lý ca nói không xuống xe sẽ bị nghiền thành thịt nát, điều đó có thật không?"

Kiều Nguyên Bân gật đầu: "Điều này hắn vậy mà không giấu diếm ngươi, là câu nói thật. Nhất định phải xuống xe, chết ở Vong Linh Lĩnh Vực còn tốt hơn nhiều so với chết trên xe buýt."


Cố Hề Lịch đoán chừng Kiều Nguyên Bân đã thấy qua loại tình huống này. Ở Chốn Cũ chỉ mới một đoạn thời gian ngắn đã xuất hiện vài chuyện máu me chết chóc, huống chi cô ấy cũng đã trải qua hai cái Vong Linh Lĩnh Vực, nhìn thấy không ít sự kiện, tuyệt đối có sức miễn dịch nhất định.

Nhưng khi nhắc tới chuyện không xuống xe buýt, Kiều Nguyên Bân lại tỏ vẻ buồn nôn chóng mặt, có thể thấy được chuyện bị nghiền thành thịt nát này mang đến cho người ta bóng ma tâm lý lớn bao nhiêu.

Lý Khả bị Kiều Nguyên Bân dìm hàng chính diện cũng chỉ cười ha hả, tỏ vẻ tính tình mình rất tốt.

Hoa Mông đứng lên: "Đi thôi!"

Hiện tại có hai cái cửa, dựa theo quy tắc ẩn dấu của lĩnh vực này, dù gì đi nữa bọn họ đều phải điều tra tất cả manh mối, nên tiến vào bên nào cũng không phải rất quan trọng. Nhưng người đứng lên theo Hoa Mông không nhiều lắm, mà hắn ta lại không hề có ý muốn khuyên bảo.

Lý Khả trước giờ chỉ biết ba phải cũng mở miệng: "Bên trong Vong Linh Lĩnh Vực không có chỗ nào là an toàn, các người cho rằng ngốc ở đây sẽ không có việc gì sao? Không mau rời khỏi Vong Linh Lĩnh Vực thì đồng nghĩa với việc chờ chết."

Cuối cùng, tất cả mọi người đều đứng lên. Nhìn sao cũng thấy đi cạnh Hoa Mông an toàn hơn một chút, bởi vì hắn là người duy nhất trong tất cả du khách có thể giao phong chính diện với vong linh, sống sót dưới cây đao sắc bén của người giấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận