Nổi Đình Nổi Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Nuôi Con

Editor: DiiHy

-----------------------o0o----------------------

Sau khi vai diễn của Tiểu Nguyệt Nha hoàn thành, phần diễn của Khương Niệm cũng bước vào hồi kết. Cô theo nữ hai tác oai tác quái cho rằng có thể thành công thượng vị, kết quả lại bị nữ hai đẩy ra làm lá chắn ngăn chặn tai hoạ, cuối cùng cả người đầy máu bị cuộn trong một cái chiếu vứt ra bãi tha ma.

Vì cảnh cuối quá đẫm máu, Tiểu Nguyệt Nha bị doạ khóc thét, may là Trương Viên đã kịp thời đưa bé ra ngoài, nếu không phim trường sẽ hỗn loạn.

Sau khi quay xong, Khương Niệm nhận được lì xì chúc mừng đóng máy của đoàn phim, cô nói cảm ơn với tất cả mọi người: "Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn phó đạo diễn, cảm ơn chị Tư Nguyệt, cảm ơn anh Lưu..."

Trang Tư Nguyệt khá có ấn tượng với diễn viên đóng vai nha hoàn của mình: "Ngày mai cô đi luôn à?"

Khương Niệm nói: "Vâng, sáng mai tôi sẽ về thành phố A."

Cô chỉ là một diễn viên phụ, quay xong phần của mình thì rời đi luôn, không giống như mấy nhân vật chính quay xong sẽ có tiệc chúc mừng đóng máy.

Trang Tư Nguyệt gật đầu: "Khi nào rảnh thì liên lạc nhé."

"Được chứ chị Tư Nguyệt." Tuy hai người đã thêm thông tin liên hệ, nhưng bình thường chẳng nói chuyện với nhau mấy nên Khương Niệm không xem lời nói của đối phương là thật.

Khương Niệm nói xong lại quay sang chào hỏi đám người đạo diễn, kéo gần quan hệ để tìm cơ hội trong tương lai: "Tạm biệt đạo diễn, tôi xin phép đi trước ạ."

Phó đạo diễn gật đầu: "Lúc nào rảnh thì liên lạc nhé."

Phụ bếp Tiểu Lưu và nhóm thợ trang điểm thì thân thiện hơn: "Gặp lại ở thành phố A."

"Được." Khương Niệm sợ dáng vẻ be bét máu của mình dọa đến Tiểu Nguyệt Nha nên đặc biệt chạy tới nhà vệ sinh lau hết máu giả trên mặt và thay quần áo khác rồi mới vội vàng đi ra ngoài tìm Tiểu Nguyệt Nha.

Khi cô bước ra ngoài thì sắc trời đã tối đen, thành phố điện ảnh đã lên đèn, những ngọn đèn mô phỏng thời xưa tỏa ra những chùm sáng mờ nhạt, phác họa ra khung cảnh của thành cổ.

Cô xách đồ đi ra thì thấy Trương Viên và Tiểu Nguyệt Nha đang ngồi trên ghế đá ở phía xa, bạn nhỏ nào đó còn đang sụt sùi chảy nước mắt.

Khương Niệm vội vàng chạy tới, gần đến nơi mới phát hiện ra đôi mắt cô bé sưng vù: "Tiểu Nguyệt Nha?"

Tiểu Nguyệt Nha nghe thấy giọng của mẹ thì ngẩng đầu nhìn Khương Niệm, nước mắt lại thi nhau chảy ra, nhưng bé cố gắng kìm nén không khóc, mẹ không thích bé khóc.

"Cuối cùng chị cũng ra rồi." Trương Viên vội vàng buông Tiểu Nguyệt Nha ra: "Con bé tưởng rằng chị bị đánh thật nên cứ đòi vào đó cứu chị, em vất vả lắm mới ngăn được con bé."

Tiểu Nguyệt Nha vừa được thả ra đã lao đến chỗ Khương Niệm như một viên đạn, cô bé muốn ôm mẹ nhưng lại sợ mẹ đau nên đứng cách xa mẹ nửa mét, hai mắt ngập nước nhìn Khương Niệm, cổ họng cũng khàn: "Mẹ có đau lắm không ạ?"

"Mẹ không sao." Khương Niệm ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Nguyệt Nha đang rưng rưng nước mắt, trái tim cô mềm nhũn, quả nhiên chỉ có người thân mới đau lòng cho bản thân mình: "Lúc chiều mẹ đã nói với con rồi mà, tất cả đều là giả thôi."

Tiểu Nguyệt Nha không tin, vừa nãy rõ ràng bé nhìn thấy mấy chú kia cầm gậy đánh mẹ, mông bị đánh đến chảy máu thì sao có thể không đau chứ? Bé chỉ ngã một cái thôi mà đã đau lắm rồi.


Bé càng nghĩ càng đau lòng, những cảm xúc kìm nén trong lòng bỗng bộc phát, bé khóc lớn: "Bọn họ là kẻ xấu..."

"Chỉ là quay phim thôi, thật ra không có chuyện gì đâu." Khương Niệm kiên nhẫn dỗ dành Tiểu Nguyệt Nha, sau đó kéo tay cô bé sờ tay chân mình: "Con xem có thấy vết đánh nào không?"

Tiểu Nguyệt Nha cẩn thận xem xét, hình như thực sư không có vết thương nào cả, tiếng khóc bỗng mắc nghẹn ở cổ họng: "Mẹ không sao thật này?"

"Bởi vì tất cả đều là giả." Khương Niệm lấy nước cho Tiểu Nguyệt Nha uống: "Giọng con khản hết rồi này, uống nhiều nước vào, nếu không tối nay sẽ không nói được đâu."

Tiểu Nguyệt Nha uống vài ngụm nước cho nhuận họng: "Không nói được thì con sẽ biến thành người câm."

Khương Niệm ừ một tiếng: "Bây giờ còn khóc nữa không?"

"Không khóc nữa." Tiểu Nguyệt Nha tựa đầu vào ngực Khương Niệm, bé khóc liên tục mấy tiếng đồng hồ nên bây giờ hơi kiệt sức.

Trương Viên thấy Tiểu Nguyệt Nha cuối cùng cũng yên tĩnh thì thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng nín rồi, chị không biết vừa nãy con bé khóc to thế nào đâu, khiến ai đi qua cũng nhìn sang, người ta còn tưởng là em bắt cóc con nít."

"Làm phiền em rồi." Khương Niệm áy náy nhìn Trương Viên đã giúp mình chăm con gái mấy tiếng đồng hồ: "Tối nay chị mời em ăn lẩu."

Trương Viên không khách khí: "Được."

Tiểu Nguyệt Nha ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hồng như con thỏ: "Lẩu?"

"Đúng vậy, đi ăn lẩu." Khương Niệm gửi tin nhắn WeChat cho một số diễn viên, thợ trang điểm, nhân viên trường quay có quan hệ tốt với mình, mời mọi người tối nay không bận việc gì thì cùng nhau đi ăn buffet lẩu.

Sáng mai những người khác còn phải làm việc nên sau khi ăn lẩu xong thì ai về nhà nấy. Trước khi rời đi, thợ trang điểm nhỏ giọng nói với Khương Niệm: "Chị, chị nhất định sẽ nổi tiếng."

"Cho chị mượn lời chúc tốt đẹp của em nhé." Khương Niệm lịch sự đáp lại: "Em cũng sẽ trở thành chuyên viên trang điểm giỏi nhất."

Sau khi chia tay mọi người, Khương Niệm bế Tiểu Nguyệt Nha mệt mỏi suốt cả ngày về khách sạn. Chờ đến khi Tiểu Nguyệt Nha ngủ say, cô mới đặt vé tàu sáng ngày mai và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Em thật không nỡ để hai người đi." Trương Viên nằm trên giường nhìn Khương Niệm đang thu dọn hành lý: "Chị đi rồi thì phòng này chỉ còn mình em."

Khương Niệm cẩn thận gấp quần áo lại: "Chắc chắn sẽ có người khác chuyển vào ở với em thôi."

Để tiết kiệm chi phí, các diễn viên nhỏ và nhân viên công tác sẽ ở ghép hai hoặc ba người với nhau, gần đây có rất nhiều người đã hoàn thành phần diễn nên khi một người rời đi sẽ có người ở phòng khác chuyển vào, những phòng trống sẽ được trả lại cho khách sạn.

Trương Viên chống cằm: "Nhưng các cô ấy không phải là chị, em nhất định sẽ không quen."

"Chỉ còn nữa tháng nữa thôi, cố gắng vượt qua là sẽ ổn mà." Khương Niệm gấp quần áo xong thì xếp gọn gàng vào vali. Dạo này hai mẹ con cô mua rất nhiều đồ mới, lúc đến chỉ có một vali mà lúc về biến thành hai cái.

Sau khi thu dọn xong, Khương Niệm nói với Trương Viên đang ngồi bên cạnh: "Có thời gian rảnh thì đến thành phố A chơi."


Trương Viên gật đầu: "Nhưng em phải hoàn thành bộ phim tiếp theo trước đã."

Mặc dù người đại diện không thường xuyên quan tâm đến cô ấy, nhưng vẫn nhớ tìm việc cho cô ấy. Trương Viên cảm thấy đáng thương cho Khương Niệm không có người đại diện: "Chị Niệm, kế tiếp chị có dự định đóng phim gì không?"

Khương Niệm nói rằng chưa có: "Hôm trước anh Lưu có giới thiệu cho chị mấy buổi thử vai, đợi về đến thành phố A rồi chị sẽ đi xem sao."

Trương Viên nói: "Người đại diện đã tìm cho em một bộ phim truyền hình hiện đại. Bây giờ đang trong thời gian tuyển diễn viên, chị có muốn thử không? Địa điểm quay ở thành phố B."

"Khi nào về chị sẽ xem xét." Hiện tại, việc ưu tiên hàng đầu của Khương Niệm là quay về thi chứng chỉ, sau đó sắp xếp cho Tiểu Nguyệt Nha đi nhà trẻ: "Trở về chị phải cho con bé đi học trước đã rồi mới tính đến chuyện khác."

Trương Viên thương cảm nhìn Tiểu Nguyệt Nha đang ngáy khò khò, không biết cô nhóc này còn được mấy ngày lành.

Sáng sớm hôm sau.

Khương Niệm cùng Tiểu Nguyệt Nha dọn dẹp một số đồ lặt vặt, những gì có thể mang đi thì mang, những thứ không dùng thì bỏ hết.

Có rất nhiều thứ Tiểu Nguyệt Nha không nỡ vứt đi, cuối cùng bé đem theo hộp kẹo nhỏ, sách tranh ảnh, bàn ghế nhỏ trở về thành phố A.

Sau khi thu dọn xong thì bàn giao lại với nhân viên công tác phụ trách sắp xếp khách sạn, rồi hai mẹ con xách đồ đạc lên đường ra nhà ga. Khi hai người về đến thành phố A đã là năm giờ chiều.

Khương Niệm mệt rã rời bắt taxi đưa Tiểu Nguyệt Nha về nhà trọ ở vùng ngoại ô. Khi xuống xe thì thấy ông chủ quầy xích xích nướng ven đường cũng đã chuyển sang mặc áo khoác ấm.

Tiểu Nguyệt Nha chỉ về phía quầy ăn vặt: "Mẹ ơi, xúc xích nướng..."

"Chúng ta về nhà thu dọn đồ đạc trước đã rồi xuống mua." Khương Niệm dẫn con gái về nhà trước, khi đi lên lầu thì gặp bà lão hàng xóm đang đi xuống lầu, cô khách khí chào hỏi: "Bà định đi ra ngoài ạ?"

"Ừ, bà ra ngoài hít thở không khí." Bà lão hàng xóm đánh giá hai mẹ con Khương Niệm. Hai người đều mặc quần áo mới, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ của Tiểu Nguyệt Nha trông trắng trẻo và đầy đặn hơn, nhìn qua là biết được chăm sóc rất cẩn thận.

Bà lão hàng xóm vốn tưởng rằng Khương Niệm đưa Tiểu Nguyệt Nha ra ngoài là có ý đồ gì, nhưng bây giờ xem ra bà ấy đã nghĩ sai: "Các cháu về rồi à?"

"Vâng, cháu làm xong việc rồi nên quay về." Khương Niệm lấy chìa khóa mở cửa.

Tiểu Nguyệt Nha lấy từ trong túi áo khoác ra hai cây kẹo mút và đưa cho bà lão: "Bà ơi, cháu mời ông bà ăn kẹo."

"Cảm ơn Tiểu Nguyệt Nha, nhưng bà già rồi không cắn nổi đâu, cháu giữ lại từ từ ăn nhé." Bà cụ lão hàng xóm thấy Tiểu Nguyệt Nha sáng sủa cởi mở hơn xưa, liền hài lòng gật đầu, nuôi khá lắm.

Khương Niệm mở cửa, đẩy hành lý vào nhà: "Chúng cháu về dọn dẹp nhà cửa trước, xong việc sẽ sang thăm ông bà."

"Hai mẹ con bận việc thì cứ làm đi." Bà lão hàng xóm xua tay và xoay người đi xuống lầu.


"Cuối cùng cũng về đến nhà." Sau khi vào nhà, Khương Niệm không khỏi cảm thán một câu. Thoáng cái đã hơn ba tháng trôi qua, mẹ con cô đi từ mùa hè mà bây giờ đã là cuối thu, lá cây ngoài cửa sổ đều đã ngả vàng.

Tiểu Nguyệt Nha nhìn khung cảnh quen thuộc, căng thẳng đứng thẳng lưng, nơi này có rất nhiều ký ức không tốt đẹp. Bé lén nhìn mẹ và tự hỏi liệu khi quay về đây mẹ có trở về dáng vẻ như xưa không.

"Con nhìn mẹ làm gì?" Khương Niệm phát hiện trong phòng đầy bụi, cần phải quét dọn từ trong ra ngoài. Cô lấy chiếc ghế trẻ em trong túi ra: "May mà chưa vứt đi."

"Con ngồi đây chờ mẹ một lát, đợi mẹ quét dọn sạch sẽ rồi hãy đi vào." Khương Niệm lấy nước đi lau dọn phòng, hơn nửa tiếng sau đã hoàn thành.

Vừa quét dọn xong, anh trai giao cơm đã mang bữa tối đến. Hai mẹ con ăn uống đơn giản, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nghỉ ngơi.

Khương Niệm trải ga giường và chăn bông trong căn phòng nhỏ cho Tiểu Nguyệt Nha: "Đến giờ đi ngủ rồi."

Tiểu Nguyệt Nha dựa vào khung cửa nhìn Khương Niệm, thấp giọng hỏi: "Mẹ ơi chúng ta không ngủ cùng nhau sao?"

Khương Niệm ừ một tiếng.

Tiểu Nguyệt Nha rụt vai, mẹ lại không thích bé nữa sao?

Khương Niệm trải xong chăn, quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt Nha đang suy sụp: "Sao vậy con?"

Tiểu Nguyệt Nha cắn môi không dám lên tiếng.

"Sao lại không vui rồi?" Khương Niệm cảm thấy kỳ lại, vừa nãy vẫn còn tốt mà, sao bây giờ lại ủ rũ?

Tiểu Nguyệt Nha mím môi không đáp.

Khương Niệm ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Nguyệt Nha: "Con nói cho mẹ xem có việc gì nào?"

Tiểu Nguyệt Nha không dám nói, bé sợ.

Khương Niệm nắm lấy tay Tiểu Nguyệt Nha và lắc nhẹ: "Trước đây chúng ta đã ngoéo tay rồi mà, không vui thì phải nói với mẹ, con không nói gì thì sao mẹ biết con bị làm sao?"

Tiểu Nguyệt Nha vẫn nhớ chuyện ngoéo tay với mẹ, bé lấy hết can đảm hỏi: "Mẹ không thích con sao?"

"Không đâu, mẹ rất thích con." Khương Niệm dịu dàng nói: "Sao con lại hỏi vậy?"

Tiểu Nguyệt Nha cho rằng mẹ thích mình nên mới muốn ngủ chung với mình: "Mẹ không muốn ngủ chung với con."

Khương Niệm hơi sửng sốt, biết Tiểu Nguyệt Nha đã hiểu lầm chuyện gì: "Tiểu Nguyệt Nha đã lớn rồi, mà lớn thì phải học cách ngủ một mình."

Tiểu Nguyệt Nha cau mày, không bị thuyết phục: "Hôm qua con cũng như thế này mà."

Khương Niệm kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì hôm qua trong phòng chỉ có một cái giường nên chúng ta phải ngủ chung. Bây giờ ở nhà có hai cái giường nên mẹ con chúng ta mỗi người ngủ một cái."

Tiểu Nguyệt Nha nhìn cái giường nhỏ trong phòng với ánh mắt hận thù, bé bước tới định lôi cái giường ra ngoài, nhưng nó vẫn không nhúc nhích.

Khương Niệm cười hỏi: "Con định làm gì?"


Tiểu Nguyệt Nha nghiến răng giận dữ nói: "Ném nó đi."

Khương Niệm ném cười: "Ném đi thì con ngủ ở đâu?"

Tiểu Nguyệt Nha bĩu môi tủi thân, bé muốn ngủ với mẹ.

Khương Niệm không nhịn được cười, hai tay ôm lấy khuôn mặt tròn vo như cái bánh bao của Tiểu Nguyệt Nha: "Sao con lại đáng yêu thế chứ?"

Tiểu Nguyệt Nha bị ôm má chỉ có thể bĩu môi nói: "Mẹ, con đáng yêu thế này mà mẹ không muốn ngủ cùng con sao?"

"Con còn học cách nói chuyện của chị Viên Viên nữa hả." Khương Niệm xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt Nha, bế cô bé sang căn phòng ngủ lớn bên cạnh: "Vậy tối nay con ngủ với mẹ."

Tiểu Nguyệt Nha nhanh chóng leo lên giường chui vào trong chăn, chỉ sợ chậm một giây là mẹ sẽ đổi ý. Sau khi nằm vào trong chăn, bé vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: "Mẹ, con ngủ đây, mẹ nhanh lên đi."

"Đến liền đây." Khương Niệm đóng cửa lại, sau đó cởi giày nằm lên giường. Cô vừa nằm xuống, bé con bên cạnh tự nhiên sáp lại.

Khương Niệm ôm lấy Tiểu Nguyệt Nha: "Khi nào chúng ta chuyển đến nhà mới thì con phải ngủ một mình đấy nhé."

Khu vực này an ninh rất kém, xung quanh không có trường học tốt, trong nhà cũng không có máy điều hòa hay máy sưởi. Mùa đông ở thành phố A rất lạnh, nếu có lò sưởi sẽ thoải mái hơn nên Khương Niệm dự định mai sẽ đ tìm nhà.

Tiểu Nguyệt Nha ngửi thấy mùi hương thơm mát của mẹ nên cảm thấy rất an toàn: "Mẹ ơi, chúng ta sẽ chuyển đi đâu?"

"Ngày mai đi xem trước rồi tính sau." Khương Niệm đã đặt lịch hẹn với Hiệp hội bảo vệ nhi đồng để kiểm tra thể chất và tâm lý miễn phí cho Tiểu Nguyệt Nha, ngày mai sau khi khám xong thì hai mẹ con cô có thể đi xem trường học và nhà ở.

Khương Niệm cong môi, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Nguyệt Nha: "Ngủ đi."

Tiểu Nguyệt Nha nói: "Tắt đèn đi ngủ thôi."

Khương Niệm đưa tay tắt đèn, cạch--

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Tiểu Nguyệt Nha chớp mắt thích nghi với ánh sáng rồi mở đôi mắt to đen láy nhìn Khương Niệm. May quá, mẹ không giống như trước kia, thật tốt.

Khương Niệm nhỏ giọng thúc giục: "Mau ngủ đi."

Tiểu Nguyệt Nha hô lên hai tiếng: "Con ngủ rồi."

Khương Niệm không vạch trần cô bé: "Tiểu Nguyệt Nha ngủ nhanh thật đấy."

Tiểu Nguyệt Nha ngọt ngào 'dạ' một tiếng.

Khương Niệm: "... Ngủ còn nói chuyện được à?"

Tiểu Nguyệt Nha che miệng cười khanh khách, âm thanh trong trẻo ngọt ngào vang vọng khắp căn phòng cũ kỹ.

----------------Hết Chương 15-----------------

18/12/2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận