Vùng quê miệng lưỡi sắc bén, nói ra nói vào.
Chồng bà cũng dần không còn vui vẻ nữa, bắt đầu uống rượu, hút thuốc, chửi mắng mỗi khi nghe thấy người ta nói nọ nói kia.
Càng ngày mọi việc càng xấu đi, đứa con thơ không được ba nó yêu thương.
Dù ngoan ngoãn không khóc không quấy còn thích cười, nhưng cũng không được lòng người ba vốn chẳng có quan hệ máu mủ.
Một năm, hai năm, ba năm...
Chồng bà từ một người đàn ông tốt trở thành một con ma men, tuy không đánh đập vợ con nhưng sau đó bà phát hiện đứa nhỏ có điều khác thường.
Nó trở nên sợ hãi người ba rượu chè kia, không dám đến gần ông ta dù chỉ một chút.
Nhưng Doãn Lệ phải đi làm, không thể suốt ngày ở nhà chăm sóc nó, chỉ có thể để nó ở cùng người ba nát rượu kia.
Cho đến một hôm bà đi làm trở về phát hiện nhà mình bốc cháy.
Bà hoảng sợ chạy về nhưng cũng không cứu vãn được thế lửa, chồng bà bị chết cháy, còn đứa nhỏ...!Được bà tìm thấy trong một vại nước đặt ở góc nhà...
Đứa nhỏ toàn thân là nước, còn bị sặc khói đến bất tỉnh.
Dù cứu trở về nhưng một câu cũng không nói, trầm lặng như chết.
Cảnh sát đến điều tra cũng không rõ nguyên nhân tại sao căn nhà bốc cháy, còn chồng bà lại không bỏ chạy? Nhưng Doãn Lệ có bằng chứng ngoại phạm nên cảnh sát chỉ có thể kết luận là do tai nạn ngoài ý muốn.
Doãn Lệ tuyệt vọng thương tâm sau khi làm tang lễ cho chồng mình thì ôm con rời khỏi quê nhà.
Sau khi lang thang được một tuần thì bà mới quyết định đem đứa nhỏ bỏ ở cửa cô nhi viện.
Doãn Lệ kể xong nước mắt đã rơi đầy mặt.
Tô Thanh nhìn người phụ nữ ngồi kia, trong lòng ai thán cho một tấm thân tội nghiệp đáng thương.
Túc Thương ôm đứa nhỏ hoảng sợ từ lúc Doãn Lệ kể đến đoạn căn nhà bốc cháy, cũng không thèm quan tâm hai người phụ nữ đang ngồi kia mà bế bổng đứa nhỏ lên mang đi.
Doãn Lệ nhìn theo, cảm thấy chuyện kia giống như mới đây thôi.
Bà cũng không còn muốn tính toán gì nữa, thất tha thất thiểu rời khỏi cô nhi viện.
...
"Niên Niên..."
Tô Thanh thấy anh đi ra thì muốn hỏi.
"Em ấy ngủ rồi, chỉ là...!Có vẻ đã nhớ lại một số chuyện nên sợ hãi, có khi cháu phải mang em ấy về Mạc Bắc xem sao."
Túc Thương trầm giọng nói.
"Vậy hai đứa đi đi!"
Tô Thanh lo lắng nói.
Túc Thương gật đầu, trở vào phòng sắp xếp đồ.
Tô Thanh cũng về dọn đồ của Tô Niên.
Nhìn chiếc xe chạy đi, Tô Thanh thật lâu cũng chưa đi vào.
Bà không thể giúp gì, chỉ biết ở trong lòng hi vọng mọi chuyện tốt đẹp.
Còn Doãn Lệ trở lại Hạ gia đã bị Hạ Duẫn hỏi chuyện đứa nhỏ.
"Nó không chịu theo em về, bảo là đã có tương lai, chưa kể..."
Doãn Lệ ấp úng mãi cũng không nói tiếp.
"Chưa kể làm sao? Một đứa trẻ ở trong cô nhi viện sao lại có tương lai cho được.
Dù bây giờ nó đã lớn, còn đi học đại học thì ra ngoài đời nào có dễ mà thuận lợi phát triển."
Hạ Duẫn gấp hỏi lại.
"Nó...!Nó đã kết hôn với một người đàn ông..."
"Cái gì?"
Doãn Lệ vừa nói xong Hạ Duẫn đã quát ầm lên.
"Em cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy...!Em sợ làm mất mặt Hạ gia nên đã không đón nó về nữa..."
Doãn Lệ cúi đầu xấu hổ nói.
Hạ Duẫn thật lâu cũng chưa lên tiếng.
"Có biết người đó là ai không?"
Ông ta lại nghĩ sâu xa hơn, trầm giọng hỏi.
Doãn Lệ không hiểu, tại sao ông ta lại hỏi chuyện này, Hạ Duẫn nên là tuyệt vọng từ bỏ đi chứ? Chẳng lẽ còn muốn chia rẻ hai người chỉ để mang Tô Niên về? Nhưng Tô Niên...
"Em nào đã nhớ..."
Nhưng bà vẫn trả lời ông ta.
Bà thật sự không biết người kia tên gì thật.
"Gọi đến cô nhi viện hỏi đi.
Có thể kết hôn đồng tính đều là người có tiền có địa vị.
Chỉ cần là có lợi cho Hạ gia thì đồng tính cũng không là gì."
Hạ Duẫn nhàn nhạt nói.
Doãn Lệ khó tin nhìn ông ta.
"Gọi đi!"
Hạ Duẫn nhìn bà thúc dục.
"Em gọi ngay."
Doãn Lệ dù có ngàn điều trong lòng nhưng lúc này bà cũng không thể cãi lời Hạ Duẫn, nhấc điện thoại lên gọi cho cô nhi viện.
Tô Thanh nhận cuộc gọi của bà ta cũng khó hiểu như vậy.
Rõ ràng lúc đi Doãn Lệ tỏ ra đã từ bỏ, tại sao bây giờ lại hỏi Túc Thương?
Nhưng bà nhớ lời dặn của anh mà vẫn cho bà ta địa chỉ liên lạc của Túc Thương.
Sau khi cúp máy của Doãn Lệ thì bà lập tức gọi cho Túc Thương nói chuyện này.
Túc Thương vừa về đến Tế Đông nhận tin của bà cũng chỉ nói đã biết, kêu bà đừng lo lắng rồi cúp máy lên máy bay trở lại Mạc Bắc.
Lúc này là mùng bốn tết, chỉ còn hai ngày nữa Tô Niên sẽ đi học lại rồi.
Nhưng bây giờ, chỉ có thể tính bước nào hay bước nấy.
Túc Thương ôm đứa nhỏ trong lòng, nhìn xem tin tức mà anh sai người đi điều tra về nhà họ Hạ.
Quả nhiên lại là cuộc chiến tranh đoạt chức gia chủ.
Doãn Lệ tìm hiểu về anh...!Có khi là do Hạ Duẫn muốn.
Nếu vậy lúc này ông ta chắc đã biết về anh rồi đi.
Nhưng thế thì sao? Hạ Duẫn nghĩ cái gì Túc Thương sao có thể không hiểu.
Nam nhân lạnh lùng nhếch môi cười khinh miệt không thôi.
Để anh xem Hạ Duẫn sẽ làm được cái gì.
"A...!A..."
Đứa nhỏ trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt kêu, gọi tỉnh nam nhân từ trong cơn suy nghĩ.
"Tôi ở đây, Niên Niên.
Đừng sợ, có tôi bên em."
Anh ôm cậu lên, hôn lên trán nhỏ, lên mắt môi, ôn nhu trấn an từng chút một.
Cánh tay nhỏ siết chặt lấy anh, thiếu điều muốn hoà làm một cùng anh mới chịu, mãi một lúc lâu mới thở đều đều, lại ngủ mê đi.
Túc Thương lo lắng không thôi.
Từ lúc đó đến giờ đứa nhỏ vẫn luôn như vậy, không có lúc nào thật sự tỉnh táo, toàn là dựa vào anh trấn an mà từ trong hoảng loạn thiếp đi.
Vừa xuống sân bay mẹ Túc đã gọi.
"Đã đến nơi chưa?"
Bà lo lắng hỏi.
Đang yên đang lành tự nhiên lại vậy, làm cả nhà nháo nhào hết lên.
"Đang trên đường đến bệnh viện."
Anh vừa nói vừa bế đứa nhỏ ngồi vào xe.
"Ba mẹ đều đang ở bệnh viện đợi con, đi đường cẩn thận."
Nói xong thì bà cúp máy.
Túc Thương cũng không nói nhiều, việc quan trọng là đứa nhỏ.
Ngay khi đến bệnh viện Tô Niên đã được đưa đi kiểm tra sóng điện não.
Túc Thương đứng ở bên cạnh nhìn đứa nhỏ mặt mày trắng bệch, nằm trên giường nhỏ của bệnh viện lại càng thêm nhỏ bé đáng thương thì đau lòng.
Sau một loạt kiểm tra, Tô Niên mới được chuyển đến phòng bệnh thường.
Ba mẹ Túc ở trong phòng trông Tô Niên, Túc Thương đã đi gặp bác sĩ nói chuyện.
"Cậu ấy đang dần nhớ lại những chuyện trong quá khứ.
Có lẽ chỉ nhớ chuyện khiến cậu ấy hoảng sợ nhất, nhưng cũng tốt cho việc điều trị.
Tôi đề nghị lúc này tiến hành làm giãn nở thanh quản cho cậu ấy luôn, lại để cậu ấy từ trong ký ức kia bước ra, có khi sẽ nói lại được."
Chuyện điều trị hai bên đã bàn bạc rõ ràng.
Vốn còn tưởng chữa tốt thanh quản, rồi mới dùng thôi miên để kích phát ký ức của bệnh nhân mà tiếp tục điều trị, ai ngờ...
"Em ấy như vầy có đi học được không?"
Anh hỏi.
"Hiện tại cậu ấy vừa nhớ ra, liên tục mê mang là do ký ức chưa sắp xếp lại theo trật tự, nên mới khiến cho thần kinh căng thẳng mà dùng trạng thái ngủ để điều chỉnh, đợi qua mấy ngày nữa sẽ không sao đâu."
Bác sĩ trấn an nói.
Túc Thương gật đầu cảm ơn rồi trở vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...