Ngọc Trạch bị lời nói kia chọc cho nóng máu, trong lòng cũng hoảng loạn lên.
"Ai cần anh chịu trách nhiệm...!A! Anh dừng tay!! Đừng cởi a, Lưu Hiển!!"
Còn chưa nói xong đối phương đã nắm quần hắn lột xuống, ném đi, còn...
Ngọc Trạch nhân lúc người kia buông hắn ra mà xoay người muốn chạy.
"Ư..."
Cả người nằm úp sấp trên giường, Ngọc Trạch cũng triệt để hoảng loạn, vẻ bình tỉnh thường ngày cũng giữ không được nữa.
"Làm ơn, Lưu Hiển..."
Ngọc Trạch cảm thấy ủy khuất vô cùng, biết rõ bản thân không thể giãy dụa được chỉ đành lên tiếng van xin.
Nhưng đổi lại chỉ là những cái hôn hạ xuống trên tấm lưng thẳng tắp khoẻ khoắn bởi vì luôn vận động ném bóng mà đường cong cân xứng, xương hông cũng tuyệt đẹp, ở trong mắt người kia cũng là mỹ cảnh khó cưỡng, cũng không muốn cưỡng.
Lưu Hiển đã nghĩ rất kỹ mới quyết định làm chuyện này, dù biết xong chuyện rồi rắc rối sẽ kéo đến nhưng anh cũng không muốn bỏ qua cơ hội dây dưa với đứa nhỏ đã lâu...!Không, đã mười hai năm không gặp này.
Đối phương cũng đã quên hắn rồi...
Nhưng không sao, đợi hắn truy được người rồi lại nhắc chuyện cũ, đòi món nợ bị lãng quên này sau.
"A..."
Kích thích nơi điểm nhỏ trước ngực khiến cho Ngọc Trạch nhịn không được rên lên rồi hoảng hốt cắn tay nén lại.
Cả người bị kéo lên, dán sát vào lòng ngực nóng như lửa khiến hắn run rẩy.
Người kia cũng không bận tâm, tiếp tục kích thích những nơi khác, từ vành tai đến cái gáy yếu ớt, tấm lưng xinh đẹp.
Tay vừa tấn công trước ngực vừa nắm lấy mệnh căn của người dưới thân không ngừng tuốt lộng.
"Ưm...!Ha...!Buông ra!"
Ngọc Trạch cố nén âm thanh đáng xấu hổ kia, giận dữ quát lên.
Nhưng tất cả đều không lay động được người kia khiến hắn tuyệt vọng lại ủy khuất.
Cuối cùng mọi chuyện tại sao lại như vậy...
Đối phương tại sao lại làm thế với mình...!Hắn không hiểu lại càng thêm ủy khuất.
"A..."
Ngọc Trạch mềm người ngã xuống giường, nước mắt đã rơi đầy mặt, toàn thân run rẩy vì cao trào cũng vì ủy khuất vùi đầu vào cánh tay vẫn bị giam cầm nãy giờ.
Lưu Hiển lập tức nhận ra khác thường, đưa tay xoay người dưới thân nằm ngửa ra.
Nhìn đến nước mắt không ngừng rơi của đứa nhỏ thì có chút mềm lòng nhưng cũng không định dừng lại.
Nắm tay đang che mặt của Ngọc Trạch kéo lên, môi mỏng ép xuống đôi môi đang cắn chặt đến trắng bệch.
"Ưm..."
Ngọc Trạch muốn lắc đầu né tránh nhưng vẫn bị đối phương bá đạo giữa lại, môi bị đầu lưỡi nóng quét đến quét đi khiến nó tê dại, mềm ra, sau đó thừa cơ mà vào.
Nụ hôn này vừa ôn nhu thương tiếc lại kích tình bá đạo, Ngọc Trạch bị hôn đến nhũn ra, đôi mắt nhắm chặt, lông mi ẩm ướt run rẩy.
Lưu Hiển hoà hoãn được người rồi đưa tay sờ vào túi quần, cầm chai gel đã được chuẩn bị sẳn ra vặn nắp đổ xuống nơi hạ thân chưa từng ai chạm tới, ngón tay lập tức chui vào.
"A! Đừng..."
Ngọc Trạch muốn vùng vẫy nhưng vô vọng, nơi kia đến cả hắn cũng chẳng bao giờ chạm đến độ sâu liên tục bị người xâm chiếm, chà sát đến nóng lên.
Đến khi bốn ngón tay trơn trượt ra vào u cốc ướt mềm thì Lưu Hiển mới rút tay ra, chẳng nói tiếng nào đã đặt vật to lớn của mình đến, đỉnh hông đâm vào lút cán.
"A! Đau quá...!Lưu Hiển..."
Người dưới thân đau đớn dùng tay bị giam cầm đẩy lòng ngực nam nhân, muốn người buông tha cho hắn.
Lưu Hiển không nói gì nhưng vòng tay hắn ôm lấy cổ của mình, dưới thân đã động lên.
"A a...!Hu hu..."
Mặc kệ người dưới thân rên khóc nam nhân vẫn đỉnh eo không ngừng, còn tìm đến điểm nhỏ mẫn cảm kia mà cọ sát.
"A a..."
Thành công nghe thấy âm thanh mị nhân của đối phương, thế công càng thêm dữ dội ra sức mà đòi hỏi.
...
Lưu Hiển lắc đầu rời khỏi dòng hồi ức diễm lệ khó quên kia, đối phương từ quát hỏi đến khóc lóc van xin, cuối cùng chỉ còn tiếng rên rỉ ngọt nị.
Vốn tưởng buổi sáng sẽ cùng đối phương nói chuyện, không ngờ...!
Bực bội mà đưa tay lên cào cào mái tóc được cắt tỉa gọn gàng của mình, Lưu Hiển đứng dậy mặc quần áo rời khỏi phòng.
Người chạy rồi, nhưng anh cũng sẽ không buông tha.
Dù sao miếu cũng còn đó, người cũng chỉ chạy được nhất thời, không chạy được cả đời.
...
Ngọc Trạch được người nhớ thương lếch tấm thân đau nhức đến sân bay trở về Tế Đông.
"Này cậu, không sao chứ?"
Người ngồi bên cạnh thấy hắn mặt mày trắng bệnh còn khóc đến thê thảm mà quan tâm hỏi.
Ngọc Trạch mím môi lắc đầu, im lặng nhìn ra biển mây bên ngoài, thành phố Mạc Bắc cũng đã biến mất.
Hắn đưa tay lau nước mắt quật cường nén lại ủy khuất trong lòng.
Kết thúc rồi, hắn xem như bị chó cắn một cái đi, cũng không phải thiếu nữ mà khóc lóc ỉ ôi mãi.
Hắn xem như không có quen biết người kia, trở lại Tế Đông, trở lại cuộc sống bình thường của mình.
Sáng nay hắn đi vội vàng chỉ kịp nói với Tô Niên một tiếng đã lên máy bay, chỉ sợ cậu sẽ lo lắng.
May mắn đêm qua Túc Thương đã đưa vé máy bay cho hắn, nếu không hắn còn lâu mới đi được, còn phải giải thích một phen với Tô Niên.
Mà lúc này hắn không muốn gặp Tô Niên.
Cũng không phải, là không muốn gặp Túc Thương.
Người kia chỉ sợ nhìn một cái là nhận ra được hắn khác thường...
...
Tô Niên lúc nhận được tin cũng có chút lo lắng, nhưng Ngọc Trạch đã nói không cần tiễn, qua tết lại gặp rồi tắt máy.
Nhưng Tô Niên nhanh chóng quên đi bởi vì sự hiện diện của mẹ Túc.
Mẹ Túc nhiệt tình khiến Tô Niên vừa mừng vừa ngại ngùng, trong lòng cũng buông xuống mối bận tâm phụ mẫu người yêu sẽ không thích mình.
Sao có thể?
Nếu không phải còn quá sớm, có khi mẹ Túc đã bắt cậu gọi bà là mẹ luôn rồi.
Thật ra là bà đã có nói nhưng bị Túc Thương đánh gãy, mà Tô Niên cũng không gọi được nên chuyện này cứ thế bị ép xuống.
Tô Niên cũng biết mình được chấp nhận rồi, nhưng bà nhiệt tình lại khiến cậu xấu hổ lại không biết làm sao.
Túc Thương nhiều lần giải vây cho đứa nhỏ cảm thấy bất lực dị thường.
Tại sao anh không biết mẹ anh lại có thể nói nhiều lời khiến người xấu hổ đến nghẹn thế này chứ?
Nhưng mẹ Túc một chút ý thức cũng không có.
Mỗi lần nhìn đứa nhỏ bị bà trêu đến đỏ mặt ngượng ngùng mà bà chỉ muốn hô to đáng yêu quá, sau đó càng thêm ra sức mà trêu chọc tiểu thỏ trắng nhà con trai mình này.
So với đứa con trai bất hiếu kia đáng yêu hơn nhiều.
Đối với bậc cha mẹ con cái chỉ có nước bất lực, mà Tô Niên cũng ở trong sự "ôn nhu" của mẹ Túc sống sót đến ngày rời khỏi Mạc Bắc trở lại Tế Đông.
Tại sao không phải về thẳng thị trấn Hứa?
Bởi vì nơi đó cũng không có sân bay, Tô Niên chỉ có thể đến Tế Đông, sau đó mua vé tàu về thị trấn Hứa.
Có lẽ bởi vì không còn nổi bận tâm về tương lai nữa nên lần này rời xa Túc Thương cậu cũng không bịn rịn nhiều như lần trước.
Dù vẫn rất luyến tiếc anh.
"Mùng hai tôi sẽ đến tìm em.
Đến nơi nhớ nói tôi biết."
Túc Thương vén lọn tóc rối ra sau vành tai đứa nhỏ, ôm mặt cậu dặn dò.
Tô Niên ôm eo anh gật đầu, nước mắt không rơi nhưng đôi mắt vẫn đỏ như con thỏ.
"Nhanh thôi."
Túc Thương ôm cậu mềm giọng nói.
Sân bay người đến người đi, gần tết mọi người tấp nập trở về quê ăn tết, cũng không nhiều người chú ý đến họ.
Tô Niên ôm cổ anh hôn mạnh một cái rồi chạy vào cổng soát vé, lúc sắp đi vào sân bay còn quay đầu nhìn lại, vẫy tay với anh.
Túc Thương ôn như nhìn cậu, xem như hiểu cảm giác của người ở lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...