Tô Niên gật đầu, mở balo lấy giấy báo cho cô.
Mạc Dĩnh nhìn chỗ hành lý ít ỏi của cậu thì càng xót xa, nhìn xem xung quanh ai cũng túi túi vali...!Còn em trai nhỏ...
Cô đọc thông tin trên giấy báo, nhìn nơi gửi mà đôi mắt hồng lên, cõi lòng tan nát.
Vì quá chua xót nên Mạc Dĩnh không để cho cậu làm gì cả, tự mình điền sơ yếu lí lịch cho cậu, Tô Niên chỉ việc ngồi đó nhìn cô đỏ mắt làm việc.
Bản thân đã có kinh nghiệm nên Mạc Dĩnh hoàn thành rất nhanh, mở điện thoại đi tìm số phòng của Tô Niên.
Cô viết nó vào một tờ giấy, cùng với bảng sinh viên gồm tên họ, ngày sinh, niên khoá, khoa cùng chuyên ngành được gắn trên một sợi dây màu xanh đưa cho cậu.
"Đây là số điện thoại của chị, chị là Mạc Dĩnh, nếu có gì không rõ cứ tìm chị hỏi, chắc em có điện thoại chứ?"
Mạc Dĩnh lại đưa một tờ giấy có ghi số điện thoại, thông tin cơ bản của mình cho cậu vừa hỏi.
Tô Niên gật đầu, cảm kích nhìn cô.
"Em cầm cái số phòng này đưa cho dì quản lý ký túc xá nhận chìa khoá là được rồi, anh trai cao to này sẽ đưa em đi."
Mạc Dĩnh gọi một đàn anh đang rãnh rỗi sinh nông nổi đi chọc ghẹo thiếu nữ nhà lành lại đây.
Cảm ơn chị, Dĩnh tỷ.
Tô Niên đưa tập giấy ra.
"Không khách sáo, hẹn gặp lại, em trai nhỏ!"
Mạc Dĩnh phất tay, nhìn cậu dần đi xa, thật lâu không nói gì.
Tô Niên vừa rảo bước theo đàn anh cao to hơn cậu vừa nhìn ngắm sân trường của đại học Tế Đông.
Đại học Tế Đông một mình độc đại ở thành phố này nên khuôn viên đặc biệt lớn, là trường đại học tổng hợp khoa nào cũng có, tuy không bằng mấy trường danh tiếng nhưng cũng thuộc hạng hai.
Với thành tích của Tô Niên có thể vào trường hạng một nhưng mấy trường đó đều khá xa cô nhi viện, vậy nên lúc Tô Thanh giúp cậu điền nguyện vọng chỉ viết đại học Tế Đông gần họ nhất.
Lúc này vẫn còn trong thời gian nghỉ hè nên đại học không có nhiều người, chỉ số ít sinh viên về trường sớm làm công tác hay tham gia hoạt động câu lạc bộ, còn có sinh viên mới nhập học như cậu mà thôi.
Từ cổng trường đến ký túc xá hơn năm phút, Tô Niên đuổi theo bước chân dài của đàn anh khoá trên mà muốn hụt hơi.
Đến nơi thì đàn anh chỉ phòng quản lý ký túc xá cho cậu rồi đi mất, nữa lời thừa cũng không có, còn chẳng kịp đợi Tô Niên cảm ơn.
Nếu đổi lại là một em gái thì chắc tình huống sẽ khác nhỉ, Tô Niên lắc đầu cười, cầm tờ giấy Mạc Dĩnh cho, đi đến chỗ đàn anh chỉ.
...
Tầng hai, phòng hai một một.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, bên trong không có ai.
Tô Niên nhìn khắp phòng, thấy hai cái giường tầng hai bên vách phòng đối diện nhau thì cũng biết một phòng có bốn người.
Giữa phòng có một cái bàn cao dùng để sinh hoạt, bốn cái tủ đồ cao một mét rộng sáu mươi centimet phân ra đặt ở đầu và cuối giường, tủ còn có khoá, rất riêng tư.
Nhà vệ sinh nằm bên trái phòng, bên trong khá tiện nghi, bồn đại tiện là dạng ngồi bệt, vòi tắm hoa sen, bồn rửa tay sứ trắng, tất cả đều sạch sẽ không có ố vàng do sử dụng lâu năm lại vệ sinh không kỹ bởi tính lười biếng của nam sinh.
Một cái xô nhựa màu xanh, ca nhựa màu đỏ, thau nhựa cũng màu đỏ, một cây lau nhà khá mới, còn có khăn.
Tô Niên không rõ mấy thứ này là do người trước ở để lại hay ký túc xá trang bị cho mỗi phòng, nhưng nhìn thấy nó là cậu đã thoả mãn rồi, ít nhất cậu không phải tốn tiền đi mua.
Phía trên tủ đồ ngay đầu giường có một cái ban công với bốn cánh cửa ghép, Tô Niên đưa tay đẩy nó ra, nơi này có một cây phơi đồ.
Quá trình khám phá phòng đã hoàn tất.
Lúc này trừ cậu ra thì trong phòng chưa có ai đến, bản tính sạch sẽ khiến cậu xoắn ống tay áo lên chuẩn bị dọn dẹp.
Bạn cùng phòng có lẽ sẽ không thích một người câm như cậu nhưng Tô Niên chỉ cần bình yên hoàn thành mấy năm đại học mà thôi.
Trước đây đi học cậu cũng không có bạn bè, bức tường ngôn ngữ khiến cậu không gắn bó với ai được, cũng không cảm thấy cô đơn, cậu quen rồi.
Bây giờ cũng vậy thôi.
Chỉ là có nhiều thứ phải công bằng, nếu cậu nhường nhịn sẽ bị bắt nạt.
Trong phòng không có nước vệ sinh, cậu phải chạy xuống chỗ cô quản lý mua, bên dưới có cả một tiệm tạp hoá nhỏ bán đầy đủ mọi thứ, không cần phải đi đâu xa.
Cậu còn mua dầu gội, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, bột giặt, thêm một bình nước suối hai mươi lít.
Cô quản lý ký túc xá nhìn cái thân thể nhỏ gầy đến gió thổi cũng lay của cậu, không nói hai lời kêu đứa con trai đang học cấp ba mà thân đã cao một mét tám, cơ bắp săn chắc bê bình nước chạy trước lên lầu cho cậu.
Cảm ơn cô.
Tô Niên đã theo bản năng cầm giấy bút từ khi đến Tế Đông, ở cô nhi viện cậu còn có thể dùng ngôn ngữ tay giao tiếp ngắn gọn cùng người khác, ở đây lại không thể, người bình thường không mấy ai hiểu cái này.
"Không khách sáo."
Cô quản lý xua tay, đối với đứa nhỏ khiếm khuyết còn lễ phép này cũng nhiều chiếu cố hơn.
Một lần mua sắm mà tốn hết mấy chục tệ của cậu rồi, nếu không phải viện trưởng Tô chuẩn bị cho cậu ít tiền bên ngoài, có khi giờ cậu còn cuống cuồng mà đi chào hỏi với máy rút tiền.
Tô Niên dọn gần hết phòng thì bạn học đầu tiên của cậu mới đến.
Cạch.
Tô Niên cầm cái giẻ lau quay đầu mắt đối mắt cùng người ngoài cửa.
Người bên ngoài cao một mét bảy tám, tướng tá khá ổn, tóc tai cắt gọn để lộ vầng trán cao cao với đôi ba cái mụn thanh xuân.
Mày rậm, mắt thì khá sâu, mũi cao, môi mỏng, khá là ưa nhìn, còn chưa biết tính cách làm sao nhưng Tô Niên vẫn cho hắn bảy điểm
"Hây do, bạn cùng phòng, tôi gọi Ngọc Trạch, còn cậu?"
Bạn cùng phòng niềm nở chào hỏi vừa kéo vali vào phòng.
Ngọc Trạch nhìn căn phòng sạch sẽ thơm tho mà trong lòng thấy thoải mái hẳn, cứ nghĩ đến nơi phải dọn dẹp một phen đứ đừ chứ.
Vậy nên cái nhìn của hắn đối với Tô Niên cũng từ thang tám chạy đến số mười.
Tám là vì Tô Niên quá thanh tú, còn trắng nõn.
Nhưng cậu là con trai, xinh đẹp như thế cũng không phải con gái nên hắn cho cậu tám điểm thôi.
Hắn chào hỏi lại đánh giá phòng cả một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy bạn cùng phòng nói gì.
Ngọc Trạch đưa mắt nhìn lại thì thấy bạn cùng phòng đang hì hụt lau thật nhanh cái bàn giữa phòng, sau đó bưng chậu nước chạy vào nhà vệ sinh.
Hắn cứ tưởng vậy là xong rồi, ai ngờ thấy bạn cùng phòng chạy đi lấy giấy bút để trên balo nhỏ cạnh giường, hắn khó hiểu.
"Cậu..."
Ngọc Trạch này sao?
Hắn còn chưa nói xong thì tập giấy đã đưa đến trước mặt, trên đó có một dòng chữ xinh đẹp mới nhìn cứ tưởng là cô gái nào đó viết ra.
Ngọc Trạch phải mất một lúc lâu mới tiêu hoá được thông tin hắn mới phát hiện được trên người bạn cùng phòng nhỏ con này.
Bạn cùng phòng...!Không nói được.
Tô Niên cũng không thúc giục, để cho hắn chậm rãi hiểu ra.
"Đúng rồi."
Hơn cả phút sau Ngọc Trạch mới tỉnh lại, gật đầu đáp.
Tôi là Tô Niên.
Tô Niên viết tên mình xuống giấy, cười lộ má lúng đồng tiền với hắn.
Ngọc Trạch bị nụ cười này của đối phương làm cho lung lay cả hướng tính, hắn ở trong lòng niệm ba lần nam mô a di đà phật, cảm thấy mình an toàn rồi mới yên tâm.
.............................................................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...