Nơi Đây Anh Chờ Em
Những ngày Tết thường trôi qua rất nhanh mọi người lại trở về với những bận rộn của công việc thường ngày. Bụng của Sở Tâm Nhi lại lớn thêm một vòng nên việc đi lại cũng khó khăn hơn, bà Hạ từ trong bếp đi ra trên tay là một bát gà tần
"Ta mới nấu xong, con ăn đi cho nóng".
Sở Tâm Nhi nhìn cái bát trước mặt mặc dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn ăn nhưng cô vẫn đưa tay nhận lấy. Xúc một thìa cho vào miệng cảm giác buồn nôn lại dâng lên, cô cố kìm nén lại nuốt xuống nhưng không được cuối cùng đặt bát xuống chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Bà Hạ thấy cô như vậy cũng lo lắng chạy theo, đợi khi cô súc miệng xong mới thở dài
"Đã 7 tháng rồi, sao vẫn còn như vậy chứ?"
"Mẹ, con xin lỗi. Để lát nữa con ăn cũng được".
Sở Tâm Nhi cúi đầu khẽ nói. Bà Hạ nghe vậy cũng biết trong lòng cô đang nghĩ gì liền phẩy tay
"Không cần lo lắng, con muốn ăn gì cứ nói với ta. Ta không tin mình không chiều được đứa nhóc trong bụng này".
Sở Tâm Nhi nghe vậy liền thoải mái hơn, cô nở nụ cười toe toét. Bà Hạ thấy cô như vậy cũng không biết nói gì nhưng thiện cảm bà dành cho cô lại tăng lên một chút.
Chị Lý và Nhược Lan đi từ siêu thị về xách theo không ít đồ, Nhược Lan thấy con gái trong bếp liền vui vẻ kéo cô lại khoe
"Hôm nay mẹ đi trung tâm thương mại mua cho em bé rất nhiều đồ, con xem cái áo này có xinh không?"
Sở Tâm Nhi và bà Hạ cùng đi ra sofa ngồi, ngắm nhìn những bộ quần áo nhỏ nhỏ xinh xinh liền thích thú cười vui. Em bé trong bụng Sở Tâm Nhi như cảm nhận được điều đó nên đạp mạnh một cái làm cô đau đến nhăn mày.
----------
Em bé trong bụng Sở Tâm Nhi đã được 8 tháng rồi, mọi người ai nấy cũng lo lắng chỉ sợ hai mẹ con cô sẽ bất ngờ xảy ra chuyện vậy. Hạ Minh là người lo lắng nhất, ngày nào cũng như ngồi trên đống lửa vậy chỉ còn một tháng nữa thôi là anh có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Đêm đến Sở Tâm Nhi đang ngủ ngon thì bị cơn đau làm tỉnh giấc, cô ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh muốn đi tiểu, tiểu xong cô xả nước đi đến bồn rửa tay nhưng cơn đau ập đến cô chống tay lên thành bồn nhưng trượt tay làm rơi hết mấy lọ sữa rửa mặt và sữa tắm xuống đất tạo ra tiếng động làm Hạ Minh giật mình tỉnh giấc.
Anh ngồi dậy không thấy vợ bên cạnh liền nhìn vào nhà vệ sinh thấy sáng đèn liền vội hất chăn ra chạy vào. Thấy Sở Tâm Nhi đang ngồi trên sàn hai tay ôm bụng cố gắng muốn đứng lên, Hạ Minh đưa tay đỡ cô đứng dậy lo lắng hỏi
"Có sao không? Có bị ngã không?"
Sở Tâm Nhi đau đến nói không thành lời, cô cảm giác có dòng nước chảy xuống hai bên đùi liền kéo áo anh nức nở
"Đau...có gì đó...đang chảy ra..."
Hạ Minh cúi đầu xuống thấy nước ối chảy xuống hai bên đùi cô liền hốt hoảng anh bế cô chạy xuống cầu thang vừa chạy vừa hét lên
"Mẹ ơi... Chị Lý...Tâm Nhi e rằng phải sinh non rồi...."
Nghe thấy tiếng gọi của anh mọi người đều giật mình tỉnh dậy chạy ra thấy Hạ Minh bế cô xuống liền chạy ra, Nhược Lan nhìn vậy liền lo lắng nói
"Vỡ ối rồi, mau đưa nó đến bệnh viện".
Hạ Minh để bà Hạ đỡ lấy cô rồi chạy ra gara lấy xe đến chở cô đi bệnh viện. Nhược Lan và bà Hạ cũng đi theo, lúc này Sở Tâm Nhi nằm lên đùi Nhược Lan gương mặt trắng bệch đến dọa người yếu ớt nói
"Con của con...nhất định phải cứu nó..."
"Đừng lo, sắp đến bệnh viện rồi". Nhược Lan vuốt tóc an ủi cô.
Hạ Minh nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt tiều tụy của Sở Tâm Nhi trong lòng lại càng thêm sợ hãi, anh cố gắng bình tĩnh đạp mạnh ga chạy đến bệnh viện.
Đến bệnh viện Hạ Minh bế cô chạy vào trong gào thét "Bác sĩ, bác sĩ đâu. Vợ tôi sắp sinh rồi".
Các bác sĩ chạy ra nhìn tình trạng của Sở Tâm Nhi sắc mặt liền trở nên nghiêm túc hơn
"Đẩy vào phòng mổ, cô ấy không thể tự sinh được".
Ngay lập tức y tá đẩy Sở Tâm Nhi vào phòng mổ, Hạ Minh nhìn cô bị đẩy vào chạy theo nắm lấy tay cô
"Đừng sợ, có anh đây không xảy ra chuyện gì đâu".
Sở Tâm Nhi khó nhọc gật đầu. Cô khẽ vỗ lên tay anh như trấn an anh rồi được y tá đẩy vào, trước khi bác sĩ tiêm thuốc mê cô nắm lấy tay bác sĩ cầu xin
"Xin bác sĩ, dù xảy ra chuyện gì nhất định...nhất định phải cứu sống đứa bé".
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức". Bác sĩ đáp rồi tiêm thuốc vào người Sở Tâm Nhi.
--------
Hạ Minh ở bên ngoài đứng dựa vào tường bất lực chờ đợi, Sở Tâm Nhi đã ở trong đó 4 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa ra anh sắp bị sự lo lắng sợ hãi bức đến phát điên rồi.
Mỗi lần thấy y tá chạy ra mồ hôi lạnh của anh lại tuôn ra, anh sợ y tá sẽ đến nói với anh lời anh không muốn nghe. Bà Hạ thấy con trai mình như vậy cũng đau lòng đi đến
"Nó nhất định sẽ không sao đâu".
Lúc này anh không còn sức lực để mà nói nữa chỉ khẽ gật đầu. Cảm giác tê dại từ chân truyền đến cũng không làm anh bận tâm đôi mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mổ chưa từng rời đi.
Vào lúc Hạ Minh tưởng chừng như mình không thể trụ nổi nữa thì nghe thấy tiếng khóc trẻ con phát ra từ phòng mổ, anh vội đi đến cánh cửa chờ đợi.
Cánh cửa phòng mổ được đẩy ra, một bác sĩ bế em bé trên tay đi ra tươi cười chúc mừng "Chúc mừng anh, là một bé gái"
Hạ Minh nhìn đứa trẻ trên tay bác sĩ vội hỏi "Vợ tôi đâu? Cô ấy vẫn ổn chứ?"
"Anh yên tâm, cô ấy không sao. Qua mấy giờ nữa, hết thuốc mê sẽ tỉnh thôi".
Nghe xong những lời này rốt cuộc trên gương mặt tuấn tú của Hạ Minh cũng nở ra một nụ cười, anh đưa tay bế lấy đứa bé từ bác sĩ. Đứa bé nhìn anh một lúc rồi toét miệng cười, bàn tay nhỏ xíu quơ quơ trước mặt
"Mặc dù sinh thiếu một tháng nhưng đứa trẻ vẫn rất khỏe mạnh. Chúc mừng mọi người".
Nữ bác sĩ lại chúc mừng thêm lần nữa rồi mới rời đi. Nhược Lan và bà Hạ nhìn đứa bé trên tay Hạ Minh liền cảm thấy yêu thích không thôi hỏi
"Đã nghĩ được tên cho con bé chưa?"
"Rồi ạ. Điềm Điềm, Hạ Điềm Điềm".
Hạ Minh nhìn con gái cười với mình liền cảm thấy hạnh phúc không thôi. Có con gái rồi anh nhất định sẽ yêu thương con bé thật nhiều, thật nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...