Nhìn đồng hồ đeo tay một lần nữa, Hỷ Trân bương bả đi thật nhanh.
Hôm nay thật là tệ! Cô ngủ quên mà người nhà không ai đánh thức cô, để cô phải đi làm trễ.
Tất cả cũng tại bà chị nói nhiều của cô, cứ lải nhải bên tai hết chuyện này tới chuyện nọ, rồi chuyện trên trời dưới đất. Dù buồn ngủ, cô cũng cố gắng để nghe nếu không lại bị giật vai.
Nhưng đến lúc bà chị hai ngon giấc, thì cô lại không ngủ được tại vì đã qua cơn buồn ngủ, rồi phải dỗ giấc đến gần sáng mới ngủ được, cuối cùng lại thức trễ.
Phen này, một nhân viên có khả năng như cô cũng bị giám đốc chửi, vì sáng nay có người đại diện của một công ty khác đến xem bản vẽ.
Hỷ Tran cắm đầu chạy, hy vọng còn kịp. Nhưng lại xui xho cô, trong lúc chạy, cô lại va phải một người đi ngược chiều... té lăn cù.
Giấy tờ, bản vẽ trên tay cô đều rơi xuống hè. Nhưng cũng may, đây là hành lang công ty, nếu không thì...
Quê quá, Hỷ Trân lồm cồm bò đạy, trừng mắt:
- Đi sao không chịu nhìn đường? Con mắt...
Hỷ Trân vội vàng bụm miệng. Người cô va phải là Văn Tuấn Tường. Sao lại là ông ta? Ông ấy đến đây làm gì?
Trong lúc Hỷ Trân còn đang tìm kiếm câu trả lời, thì người đàn ông có cái tên Văn Tuấn Tường cúi xuống nhặt mớ giấy tờ cho cô. Và anh ta đã vô tình nhìn thấy những nét vẽ trong một cuộn giấy tròn.
Tuấn Tường từ từ mở ra, đôi mày anh nhíu lại, rồi đôi mắt bừng sáng.
Tuấn Tường quay sang Hỷ Trân, trong lúc cô vẫn còn ngơ ngác
- Hỷ Trân? Cái này của cô phải không?
Hỷ Trân gật bừa:
- Ừ, phải đó. Nó trên tay là của tôi. Mà ông hỏi chi vậy?
Không trả lời câu hỏi của Hỷ Trân, Tuấn Tường gục gặc:
- Cô vẽ khá lắm.
Hỷ Trân giật nhanh cuộn giấy:
- Tôi không mượn ông khen.
- Từ trước tới giờ tôi ít khen ai.
- Ý ông muốn nói, hôm nay được ông khen, tôi nên hãnh diện chứ gì?
Tuấn Tường xoa cằm:
- Không phải sao?
- Vậy tôi cảm ơn ông rồi, ông Văn Tuấn Tường.
- Cô biết tên tôi à?
- Những người có chung một ý tưởng lớn thì họ mới quan tâm và biết. Còn tôi, là một nhân viên quèn thì làm sao có được cái hân hạnh đó. Hôm qua, tôi vô tình biết được cái tên Văn Tuấn Tường, tổng giám đópc công ty Sao Bắc Cực trên một tấm danh thiếp mà ông đã để lại tiệm bán hoa tươi thôi.
Hỷ Trân mỉa mai:
- Nhờ thế, tôi mới biết được... Văn Tuấn Tường, con người nổi tiếng có hiếu với mẹ mình như thế nào.
Tuấn Tường nhíu mày:
- Hôm qua?
- Ông nhiều việc và bận rộn quá, không nhớ cũng phải thôi. Một con người sớm thành công cũng có mặt trái của nó, phải không ông Văn Tuấn Tường?
- Nghe cô nói, hình như cô đang mỉa mai tôi thì phải. Nhưng thú thật, tôi không quan tâm người khác nói gì đâu. Những việc tôi làm luôn là những việc đúng.
Hỷ Trân cười:
- Thì tôi có nói gì đâu. Mà nè! Tôi chưa hỏi ông, tại sao ông biết tên tôi?
- Chữ ký trên bản vẽ kia đã tố cáo cô. Có muốn giấu cũng không được.
Tuấn Tường nghiêng đầu:
- Cô chẳng những là người con gái có tài và nhiều bản lĩnh. Tôi thấy thích cô đấy.
"" Trời ạ! Một câu nói "" nham nhở "" vô cùng "".
hỷ Trân mím môi:
- Tuấn Tường! Ông nên cẩn thận lời nói của mình một chút.
- Tôi có nói gì sai đâu. Thích thì tôi nói thích. Ở Mỹ, ngưỡng mộ một người nào, thì người ta nói thích. Tôi thích tài năng của cô đấy.
- Nhưng ở đây là Việt Nam, tôi camthấy rất chói tai khi nghe những từ ấy, ông hiểu ý tôi chứ?
Tuấn Tường so vai, buông gọn:
- Cô hôm nay khác cô hôm qua đấy. Hỷ Trân! Mới sáng sớm ai đã làm cho cô giận vậy?
- Chuyện dó không liên quan gì đến ông.
Hỷ Trân quay lưng bỏ đi, nhưng Tuấn Tường đã chặn lại:
- Chúng ta chưa nói xong mà.
- Giữa tôi và ông không có gì để nói cả.
- Nhưng cô phải cho tôi một cái hẹn.
Hỷ Trân tức giận:
- Ông Tuấn Tường! Với bất kỳ cô gái nào, ông cũng tán tỉnh như thế sao? Nhưng ông nên thất vọng đi, tôi không phải là Thái lâm hay một cô gái nào khác đâu. Xin lỗi ông nha, Tuấn Tường.
Và lần này, Hỷ Trân bỏ đi thật, cô để lại sau lưng Tuấn Tường một cái nhìn chưa kịp hiểu.
Cô ấy là ai, tại sao cũng biết Thái Lâm?
Hỷ Trân vào văn phòng, cô bực bội ném mạnh túi xách xuống bàn. Đình Nam đang cặm cụi bên máy vi tính, phải ngẩng lên:
- Chu choa! Hỷ Trân nhà ta đi trễ mà còn làm chuyện cho người ta để ý nữa. Nè! Trễ gần một tiếng đồng hồ đấy.
- Em biết rồi.
- Lúc nãy, sếp mới hỏi em.
- Để một chút em vào trình diện.
Tuyết Nhi ngồi bàn kế bên cũng tò mò bước sang:
- Ai làm cho em bực tức vậy Hỷ Trân?
- Thì thằng cha..;
Nhưng Hỷ Trân kịp dừng lại, cô uể oải:
- Sáng sớm ra đường không coi ngày hay sao ấy, gặp toàn gì đâu không.
- Tên nào điên chọc ghẹo em hả?
- Chọc ghẹo thì không dám, nhưng làm mất thời gian một cách vô lý thì có.
- Ai vậy?
- Em cũng không rõ nữa. Hắn ở trong công ty chúng ta đi ra.
Tuyết Nhi tròn mắt:
- Từ công ty chúng ta ra? Ai vậy nhỉ?
Cô quay sang Đình Nam:
- Nãy giờ, công ty có tiếp khách hàng nào chưa vậy anh?
Đình Nam lẩm nhẩm:
- Chưa... nhưng mà có.
- Là sao?
- Tổng giám đốc công ty Sao Bắc Cực mới ghé đây.
- Ờ... à.
Tuyết Nhi nhíu mày:
- Em nghĩ Văn Tuấn Tường không đến nỗi thô lỗ đâu. Ông ta là một người có tiếng và có địa vị mà. Có thể... là một sự hiểu lầm.
Hỷ Trân xua tay:
- Thôi, anh chị đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ai thì mặc ai, mọi chuyện cũng đã qua không nên truy cứu làm gì, coi như hôm nay em xui đi. Bây giờ, em vào trình diện sếp đây.
- Ê!
Đình Nam kéo lại:
- Cẩn thận khi "" phát ngôn "" nghe, nếu không thì nguy hiểm lắm đó.
- Vâng.
Hỷ Trân gõ cửa phòng giám đốc và cô ung dung đẩy cửa:
- Giám đốc! Tôi xin lỗi vì đã đến trễ.
Quân Bình - Giám đốc công ty xây dựng Thuận Thành - Chỉ vào cái ghế trước mặt:
- Cô ngồi đi!
Hỷ Trân e dè ngồi xuống. Cô đi trễ làm dở dang công việc, đáng lý ra giám đốc phải nỗi giận như mọi khi chứ. Tại sao... khuôn mặt của giám đốc vẫn bình thản, không có tín hiệu của...
- Hỷ Trân! Cô làm tốt lắm.
Hỷ Trân ngơ ngác:
- Sao cơ?
- Tổng giám đốc công ty Sao bắc Cực có vẻ rất hài lòng về những bản vẽ của cô.
- Giám đốc muốn nói...
- Bên Sao Bắc Cực có xem qua bản vẽ của cô. Có thể nay mai có kết quả tuyển chọn. Tôi luôn hy vọng cô là người được chọn, để công ty nở mặt với người ta.
Hỷ Trân vẫn không hiểu:
- Giám đốc nói gì vậy?
Quân bình giơ tay:
- Là chuyện gì, thì tôi không thể nói cho cô biết vào lúc này. Cứ chờ đi, rồi sẽ thấy thú vị.
Hôm nay, hết Văn Tuấn Tường rồi đến Tuyết Nhi, Đình Nam, Quân Bình... Mọi người làm cô khó hiểu vô cùng.
Hỷ Trân so vai, cô không muốn quan tâm nữa.
Quân Bình như chấm dứt câu chuyện:
- Thế nhé! Cô tiếp tục công việc của mình đi.
- Giám đốc! Còn việc trễ nải bản vẽ hôm nay, tôi...
- Tôi đã biết hết rồi.
- Giám đốc không trách tôi chứ?
- Không. Nhưng không nên có lần sau đấy.
Hỷ Trân mĩm cười:
- Cám ơn giám đốc.
Cô đứng dậy:
- Xin phép giám đốc, tôi ra ngoài.
- Nói với Đình Nam và Tuyết Nhi hãy cố gắng lên.
- Thưa vâng.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, Hỷ Trân mới tin đó là sự thật.
Sự việc hôm nay cũng khá nghiêm trọng, thế mà giám đốc chỉ nhắc nhở thôi. Báo hại lúc nãy cô run thấy mồ.
Tuyết Nhi chạy lại, kéo tay Hỷ Trân:
- Sao rồi? Giám đốc có làm khó em không?
Hỷ Trân lắc nhẹ:
- Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Chuyện lạ đấy!
Đình Nam như không tin:
- Sếp của mình xưa nay nổi tiếng là rắc rối và khó chịu, phạm phải một lỗi nhỏ thôi cũng như trời sắm sập đến nơi. Mới hôm qua nè, chậm trễ bản hợp đồng một tí xíu, thì giám đốc đã làm ầm lên. Còn hôm nay, Hỷ Trân đến trễ, lại lỡ hẹn bản vẽ với công ty Sao Bắc Cực, thế mà...
- Em cũng thấy lạ nữa. Nhưng hình như giám đốc nói, công ty Sao Bắc Cực đã có xem rồi.
- Bản vẽ đâu mà xem? Em là người chịu trách nhiệm về bản vẽ ấy mà. Trong công ty chỉ có em là người khá nhất, nên giám đốc đã giao việc ấy cho em vào đầu tháng trước.
Hỷ Trân nhíu mày:
- Không lẽ..
- Em nói gì?
- Vụ đụng độ lúc nãy ở hành lang công ty. Văn Tuấn Tường đã xem bản vẽ của em? Ông ta còn buột miệng nơi bản vẽ khá nữa.
- Chắc vậy rồi, chứ làm sao ông ta biết được bản vẽ của em.
Tuyết Nhi thở ra:
- Giám đốc không làm khó em, thì ra đã có người giúp. Thôi, như vậy là may mắn rồi, đừng bàn cãi nữa.
- Cho dù Văn Tuấn Tường có tốt như thế nào, em cũng không bao giờ cám ơn ông ta.
- Tại sao vậy?
- Việc ấy, anh chị không cần phải biết. Giám đốc dặn dò hai người phải cố gắng lên.
Hỷ Trân với tay lấy mớ giấy tờ trên bàn. Cô tỏ ý không muốn bàn đến câu chuyện đó nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...