Nỗi Đau Kẻ Yếu Thế Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ


“Chào buổi sáng, Haruka.”
“Chào buổi sáng, Ria.”
Đến lớp học ở tầng ba, Yunika lần đi đến chỗ ngồi của mình để đặt cặp sách xuống.
Haruka đi đến bàn của mình ở phía sau cửa sổ và chào hỏi Ria, người đã đến bàn của cô.
“Chào buổi sáng, Ise.

Cảm ơn vì ngày hôm qua.”
“Chào buổi sáng, Shiono-san”
Yunika, người đã đặt túi xách của mình xuống, đến chào Ria.
“Tôi cũng đưa cái này cho Obi, đây là ID bạn bè của tôi.”
Nhìn vào cửa sổ hiển thị, Ria trông có vẻ hạnh phúc.
“Ồ-, tôi rất hạnh phúc.

Đó là người bạn thứ hai tôi có được trong đời.”
Cô nói điều gì đó đen tối một cách ngoạn mục với nụ cười rạng rỡ.

Yunika thoáng cứng người khi đối mặt với bóng tối này.
Với nụ cười trên môi, cô nhìn từ Yunika sang Haruka và nói với cô ấy.
“Tất nhiên, người đầu tiên là Haruka!”
“Tớ biết.

Ria cũng là người đầu tiên, nếu loại trừ những người bạn thuở nhỏ của tớ.”
Nói chính xác hơn, Haruka có nhiều hơn một người bạn ở trường tiểu học.

Nhưng khi anh 13 tuổi và được trao Talisman, họ đều bỏ rơi anh vì tội can thiệp vào chuyện tình cảm của Miyako và Shun.
Haruka trở thành một kẻ bám đuôi nguy hiểm không được phép chạm vào và vị trí của anh biến mất.

Đương nhiên, anh bị tất cả bạn bè chặn lại không có ngoại lệ.

Đó là lỗi của chính Haruka trong việc này, vì anh đã phá hỏng tâm trạng tốt đẹp giữa Shun và Miyako mà không đọc được bầu không khí.
“Thật sự, họ thật kì lạ...”
Sau khi lần lượt nhìn chằm chằm vào hai người họ, Yunika nói “Chà, gặp lại các cậu sau.” quay gót đi chào nhóm Thượng Đẳng.
“Cậu ấy là một cô gái tốt” (Ria)
“Vâng...!tớ nghĩ mình sẽ thích cậu ấy mất.” (Haruka)
Gần như ở phía đối diện lớp học, Yunika nhìn chằm chằm vào các bạn cùng lớp đang trò chuyện và cười lớn.
“Không phải cậu quá dễ dãi rồi sao?” (Ria)
Cô đặt tay lên bàn của Haruka, úp mặt lên đó và nhìn lên mặt anh.
“Tớ không thể quên được hình ảnh Shiono-san đang khóc lóc trong tâm trí mình.


Đây chắc chắn là tình yêu.” (Haruka)
“Uwa, Chúng ta có một tên biến thái ở đây!” (Ria)
Ria mỉm cười dịu dàng và duỗi tay dưới mặt.

Cô dùng đầu ngón tay gãi mu bàn tay của Haruka trên bàn.

Nó nhột nhột.
“Tớ mừng vì cậu đã tươi tỉnh hơn.” (Ria)
“Trông tớ thực sự u ám đến thế à?” (Haruka)
“Vâng.

Cậu thật u ám.” (Ria)
Ria giao tiếp bằng mắt với Haruka và chơi đùa với ngón trỏ của mình, xoắn nó quanh ngón tay của Haruka.
“Nhờ có cậu mà tớ đã tươi tỉnh hơn đó.” (Haruka)
“Tớ chỉ muốn thu hẹp khoảng cách một cách nhanh chóng.

Tớ cảm thấy vui vì kế hoạch của mình đã thành công!” (Ria)
Trong một thời gian dài, Haruka bị xiềng xích trói buộc.

Nhưng cuối cùng anh đã thoát khỏi nó.

Anh chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn trong nhiều năm.
Cảm giác mất mát khi từ bỏ Miyako, sự hối hận, sự ghen tị với Shun và mặc cảm tự ti của anh vẫn âm ỉ trong không khí.
Nhưng hơn thế nữa, thế giới mà anh có thể nhìn thấy bằng làn gió mới chính là ánh sáng rực rỡ trong trái tim anh.
“Cảm ơn nhé.” (Haruka)
“Không có chi hết.” (Ria)
Chạm nhẹ vào nhau bằng đầu ngón tay, họ mỉm cười với nhau.
Haruka, người thường ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc nghiêm túc trong lớp, hôm nay thật khác.
“......”
Anh không thể không chú ý đến mái tóc của Ria trên ghế trước mặt anh, người đang tham gia lớp học một cách nghiêm túc.
Tóc cô có màu vàng giống Shinku, nhưng màu sáng hơn của cô ấy.
Ria có chút thay đổi tâm tính, bình thường tóc cô được buộc lại thành một búi, hôm nay lại được xõa xuống lưng mà không hề sửa đổi.
Haruka liếc sang ghế bên phải.

Anh chàng ngồi ở ghế bên phải đang nằm trên bàn của mình.
Do dự, anh sợ hãi chạm vào mái tóc vàng của Ria.
Anh nhấc một lọn tóc vàng của cô lên trong tay, cẩn thận không để đầu ngón tay chạm vào lưng cô.

Nó mềm mượt, và khi anh buông nó ra, nó rơi xuống theo trọng lực.
Vì lý do nào đó, anh cảm thấy phấn chấn, và với trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, anh nhìn mái tóc chảy ra từ đầu ngón tay mình.
Khi anh đưa tay ra để nhặt nó lên lần nữa, Ria quay mặt lại nhìn Haruka.

Cô nhẹ nhàng hạ bàn tay đang dang rộng của mình xuống bàn, như thể cô đang tự tước vũ khí và đầu hàng.
[Trời ạ...]
Một thông báo như vậy xuất hiện trước mắt Haruka.

Ria cười nhẹ khi thở ra và quay mặt về phía trước.
[Anh có thể chạm vào em bao nhiêu tùy thích.]
Thông báo tiếp tục được hiển thị.

Má anh nóng bừng khi nhìn thấy câu nói ngắn ngủi đó.
Anh ngước nhìn bầu trời lạnh lẽo ngoài cửa sổ để hạ nhiệt.
Mình sẽ có thể chạm vào nó sau giờ học, Haruka nghĩ.
Lớp học kết thúc trong đau đớn và 30 phút giải lao bắt đầu.
Khi giáo viên rời khỏi lớp và lớp học trở nên ồn ào hơn, Ria quay sang Haruka.
Với vẻ mặt hơi tinh nghịch, cô đưa một lọn tóc vào tay và đưa nó về phía Haruka.
“Của cậu đây...ehehe.”
Ria không tự chủ được mà phát ra âm thanh vui vẻ.

Mỗi cử chỉ nhỏ của Ria đều kích thích trái tim anh một cách ngọt ngào.
Haruka đặt tóc của Ria vào lòng bàn tay, cẩn thận không để hơi nóng tích tụ trên mặt cô.
“Cậu có lược, kẹp tóc và thun buộc tóc không.”
“Tớ có.”
“Tớ có thể làm tóc cho cậu được không?”
“Chắc chắn rồi, nhưng...!hãy nhẹ nhàng nhé, okay?”
Cô vén tóc ra sau má và nhìn Haruka với thái độ trêu chọc.

Đôi mắt cô ươn ướt chờ đợi được nghịch tóc.
Băn khoăn trước thái độ của cô, anh yêu cầu Ria ngồi xuống cạnh mình.
Ria lấy dụng cụ làm tóc ra khỏi túi và trải chúng lên bàn.

Cô đặt chiếc ghế ngay cạnh Youhi và ngồi quay lưng về phía anh với tư thế chuẩn mực.
“Tớ có thể búi tóc cho cậu được không?”
“Chắc chắn rồi!”

Haruka nhẹ nhàng chải tóc bằng lược.

Thỉnh thoảng, Ria phát ra một âm thanh nghèn nghẹt, dễ chịu.

Mặc dù điều này làm mất tập trung của anh nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để sửa lại mái tóc của cô.
Bím tóc hai bím được buộc cao trên đầu bằng dây thun màu sáng hòa hợp với mái tóc vàng của cô.
Xoắn một cái đuôi chặt hơn cái kia một chút.

Quấn những lọn tóc xoắn quanh dây chun để tạo thành búi tóc.

Quấn phần đuôi tóc quanh nút thắt và dùng kẹp tóc buộc chặt, đồng thời nhét một chiếc kẹp tóc khác vào nút thắt để tránh bị rơi ra ngoài.
Phần đuôi còn lại được buộc thành búi theo cách tương tự và cố định bằng kẹp tóc.
Phần tóc ở một bên được để nguyên và buông xõa xuống đất theo trọng lực được chải kỹ rồi đưa ra phía sau.

Sau đó, tóc được tết thành bím dây và quấn quanh búi tóc như vừa làm.

Cuối cùng, anh nhét một chiếc kẹp tóc vào để cố định nó và thế là xong.
Vì cô có mái tóc vàng và rất nhiều tóc nên kết quả khá sặc sỡ.
Haruka đưa cho Ria một chiếc gương cầm tay trên bàn.
Cô nhìn nó một lúc như thể đang chết lặng.

Haruka tự hỏi liệu điều đó có khiến cô trông kỳ lạ không, anh cảm thấy bất an.
“Như thường lệ, cậu rất giỏi tạo kiểu tóc...!Ngay cả tớ cũng không thể búi tóc đẹp như thế này.”
Ria nói đầy ngưỡng mộ, nghiêng gương và nhìn mình từ nhiều góc độ khác nhau.
“Nè, Haruka.

Chụp cho tớ đi!”
Cô cầu xin Haruka bằng giọng nữ tán tỉnh, không còn để ý đến những người xung quanh nữa.

Một nhóm nam sinh đang trò chuyện cách nhóm vài mét ngừng nói chuyện và theo dõi cuộc trao đổi giữa Haruka và Ria với vẻ mặt giật mình.
“Chuẩn bị!”
Ria mỉm cười ra hiệu hòa bình.
Đôi mắt của cô lờ mờ sáng khi cô chuyển Talisman của mình sang chế độ máy ảnh.
Haruka nhả cửa trập và chụp liên tiếp nhiều bức ảnh của Ria.
“Tớ có một bức ảnh dễ thương,“ anh nói.
“Hãy chăm sóc chúng thật tốt.”
“Eh-Gì cơ!?”
“Ehehe.”
Ria lấy tay che mặt để che giấu biểu cảm đang ngày càng căng thẳng vì không thể ngừng cười, và đôi má ngày càng đỏ anh đào.

Cái đầu bánh bao của cô lắc nhẹ.
Haruka nhận thấy hầu hết mọi người trong lớp đều đang bí mật quan sát họ.
Các cô gái rất ngạc nhiên khi thấy Haruka tạo kiểu tóc cho Ria tốt như thế nào bằng bàn tay khéo léo và đầy kinh nghiệm của mình.


Các chàng trai há hốc mồm trước từng cử động của Ria, nữ tính và ngọt ngào hơn hẳn so với các cô gái.
Trong bí mật, các bạn cùng lớp nói về Haruka và Ria với giọng điệu im lặng.
Họ đắm chìm trong thế giới riêng của mình đến mức không nhận thức được những ánh nhìn tò mò từ những người xung quanh.
Và rồi, ai đó đã cắt ngang không gian của họ.
“Thật tiếc...!Hai người đang làm gì vậy, tán tỉnh nơi công cộng à?” (Shinku)
Đó là Claudia, một cô gái có mái tóc gần như bạch kim, không khác gì Ria.
Hai người họ chào khi cô ấy bước vào, ngồi trên ghế.
“Xin chào, Claudia-san.” (Haruka)
“Hi.” (Ria)
“Chúc một ngày tốt lành, Obi-san, Ise-san.” (Shinku)
Nhấc gấu váy lên, cô cúi đầu cung kính.

Đó là một lời chào đẹp đẽ, lịch sự và trang nghiêm, giống như một nàng tiểu thư trong truyện tranh.
“Có chuyện gì vậy?” (Haruka)
Haruka hỏi và cô ấy gật đầu.
“Obi-san, hôm qua cậu đã nói rằng hai ta sẽ trao đổi thông tin liên lạc mà.” (Shinku)
Shinku nhìn Haruka với ánh mắt sáng rực.
“Cậu sẽ giúp tôi, phải không?” (Shinku)
“Cậu đã hứa gì thế?” (Ria)
“Tớ đã đề nghị giúp đỡ cậu ấy trong trận chiến tình yêu.” (Haruka)
Trong Apocalypse, khi Haruka và Shinku ở một mình với nhau, anh đã nói với Shinku rằng anh sẽ giúp cô ấy giải quyết Shun.
Đó là một lời đề nghị không phải vì lợi ích của Shinku mà là vì chính bản thân anh, vì anh đã hứa rằng anh sẽ hợp tác, anh sẽ hợp tác.
“Tôi không biết liệu nó có giúp được gì cho cậu không, nhưng tôi sẽ giúp nhiều nhất có thể.” (Haruka)
“Được.

Xin hãy chăm sóc cho tôi nhé.” (Shinku)
Shinku trả lời với một nụ cười.
Cô ấy thường có hình ảnh là một người có ý chí mạnh mẽ nhưng khi cười, Haruka lại nghĩ rằng cô ấy trông trẻ trung và dễ thương.
Ba người họ trao đổi ID bạn bè và trở thành bạn bè thông qua Talisman.
Shinku đưa mặt mình lại gần khoảng cách giữa mặt Haruka và cười gượng.
“Chỉ có một vài người đàn ông mới có thể lấy được ID bạn bè của tôi thôi đấy? Cậu biết đó là một vinh dự lớn đến thế nào phải không desu wa?” (Shinku)
“C-Chà...!Vâng.” (Haruka)
Nghe câu trả lời khó hiểu của Haruka, Shinku gật đầu hài lòng.
“Không phải là tôi không biết cậu có hữu ích hay không, mà là cậu nhất định phải hữu ích.

Cậu hiểu rồi chứ desu wa?” (Shinku)
“Vâng ạ...” (Haruka)
“Ahaha, cố lên nhé, Haruka.” (Ria)
Haruka bối rối, còn Ria cười vui vẻ.
Sau khi nở một nụ cười nhẹ, Shinku quay gót và quay lại chỗ Shun và những người khác.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550.

Cảm ơn mọi người.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận