Nơi Đâu Bình Yên

Tôi cùng Quốc ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Bác sĩ nói ông Thiên bị đột quỵ, may mà phát hiện kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt gặp ánh mắt trìu mến của Quốc tự nhiên tôi sững lại.

– Cảm ơn em đã cứu ba đúng lúc. Cảm ơn em… đã coi ba như một người thân của em, không vì ba khó tính với em mà ghét bỏ ba!

– Anh còn cảm ơn em nữa… Có ba mới có anh, em cũng là con của ba mà!

Tôi bĩu nhẹ môi trách yêu Quốc, anh cười cười vuốt nhẹ mái tóc tôi, ánh mắt âu yếm dịu dàng. Những ngày sau đó, tôi là người lo liệu chăm sóc cho ba chồng khi cô bồ của ông đã biến mất không một sủi tăm. Dù không nói rõ nhưng thái độ của ông ấy đối với tôi nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, khi ra viện ông còn gọi tôi là con. Tôi hiểu chỉ có chân tình trong lúc nguy nan mới thực sự là điều mà con người cần nhất, ông ấy đã chấp nhận tôi.


Cuộc sinh nở nào cũng đầy đau đớn khó khăn, tôi đã xác định tinh thần nhưng vẫn đau đến tưởng như chẳng thể nào qua được. Trong đầu tôi chỉ tâm tâm niệm niệm, con tôi thoát khỏi bụng tôi an toàn rồi tôi có chết cũng an lòng, may sao trời thương mà khi tiếng con tôi khóc ré lên tôi vẫn còn nghe được tiếng con, còn được cảm nhận da thịt con sát kề vào bầu ngực mới lịm đi. Chỉ đến khi cảm nhận được cái siết tay quen thuộc, nụ hôn đầy biết ơn cùng trân trọng anh đặt lên trán lên tay tôi, hai mắt tôi mới lơ mơ mở ra. Đối diện với tôi là đôi mắt đỏ hoe nhòa lệ của người chồng, người cha của con tôi. Âm giọng xúc động run run Quốc cất lời:

– Cảm ơn em… vợ yêu của anh… mẹ của con anh!

Giới tính của con chúng tôi cũng là một câu chuyện. Siêu âm các kiểu con đều được đoán là con gái, thế nào mà sinh ra lại là một thằng cu khỏe khoắn nặng ba cân ba! Khỏi phải nói Quốc cười đến toét miệng đến mức nào, suốt ngày anh muốn ở nhà ôm ấp nựng nịu thằng cu tí nhưng hai cụ còn tranh nhau thì chỉ đến đêm mới đến lượt anh.

Chị Yến tôi mang bầu bé thứ hai ở tháng thứ năm, lần này anh chị được dự đoán có bé trai. Suốt thời gian tôi trong phòng sinh chị không ngừng cầu nguyện, chỉ đến khi biết mẹ con tôi vượt cạn thành công chị mới tạ ơn trời phật. Mọi chuyện đã lắng xuống, chị hẹn khi bé thứ hai được một tuổi cả nhà sẽ về Việt Nam, để chị em tôi hội ngộ, để các cháu được gặp nhau. Tùng đã ổn định công việc văn phòng nhẹ nhàng hơn, anh để chị nghỉ việc ở nhà chăm sóc con. Cuộc sống hạnh phúc làm chị lúc nào cũng rạng ngời như ở tuổi đôi mươi, tôi chưa một lần hối hận vì quyết định ngày xưa khi được nhìn nụ cười mãn nguyện của chị.

Cu Ken chưa đầy một tuổi, tôi còn chưa được đi chơi đây đó thỏa chí chuỗi ngày đầu bù tóc rối làm mẹ bỉm sữa thì đón nhận “tin sét đánh” là que lên vạch thứ hai. Nửa cười nửa mếu tôi giơ ra trước mặt chồng, ánh mắt anh sáng rỡ:

– Đẻ một thể, nuôi một thể rồi mình tha hồ đi chơi em nhé! Khổ trước sướng sau!


– Ai từng nói em chỉ cần sinh một lần chứ?

– Có con thích quá nên thêm đứa nữa cũng được em nhỉ?

Anh cong mắt cười lại nũng nịu xin xỏ làm tôi phì cười. Cảm giác ấm áp ngọt ngào về sinh linh bé bỏng đang chờ đợi cùng niềm trông đợi ở anh làm tôi nở nụ cười hạnh phúc. Trời phật thương chúng tôi nên ban những thiên thần nhỏ đến bên tôi, cùng anh tôi sẽ đón nhận yêu thương các con như báu vật quý giá nhất của mình.

Ngày được cùng Quốc chinh phục đỉnh núi Jungfrau nổi tiếng châu Âu cuối cùng cũng đến. Đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn cảnh sắc bao la tuyết phủ, bỏ lại đằng sau tất cả mọi phiền lo, yên tâm hai bé có hai cụ cùng người giúp việc ở nhà chăm sóc, tôi và anh lúc này chỉ có nhau. Đáy mắt nồng nàn lửa yêu như thuở ban đầu, trong đôi mắt còn chan chứa thân thuộc như đã hòa làm một từ lâu, tôi và anh trao nhau nụ hôn nồng cháy chất đầy một trời kỷ niệm, một đời yêu thương, một đời nguyện ước.


Sau những năm tháng phấn đấu với sự ủng hộ tuyệt đối từ chồng, giây phút tôi chính thức trở thành luật sư, được đứng trong hàng ngũ luật sư danh giá, được làm một luật sư của nhân dân, dốc lòng vì công lý, vì lẽ phải của người yếu thế trong xã hội, sống mũi tôi cay xè, hốc mắt đỏ au, trong lòng tôi là muôn vàn cảm xúc. Biết ơn là hai từ miêu tả cảm xúc rõ rệt nhất trong tôi lúc này. Tôi biết ơn những người bên cạnh tôi, là chồng, là con trai con gái tôi, là gia đình lớn của tôi… những người tôi yêu thương nhất.

Nhìn sâu vào đôi mắt đầy tự hào của anh, tôi đã hiểu… Cho đến cuối cùng tôi có thể trả lời câu hỏi mà một đời tôi tìm kiếm. Nơi tôi thuộc về, nơi tôi bình yên nhất… chính là được ở bên anh, Hoàng Thiên Quốc, người đàn ông vững vàng khẳng định niềm tin trong tôi từ giây phút đầu tiên tôi được số phận sắp đặt gặp anh.

KẾT THÚC.

Truyện kết thúc trọn vẹn ở đây, đã lồng cả ngoại truyện chị em nhé! Cảm ơn các chị em đã đồng hành và ủng hộ em cũng như cặp đôi Thiên Quốc – Kiều An <3 <3 <3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận