Nơi Đâu Bình Yên

Tôi chẳng biết nói gì, chỉ cụng trán vào trán Quốc trấn giữ cơn xúc động trong lòng. Được có những thiên thần xinh đẹp với anh, người đàn ông tôi yêu thương nhất trên thế giới này, cuộc đời này có thể nào đẹp hơn được nữa không?

– Em có bao nhiêu trứng sẽ đẻ hết bấy nhiêu cho anh.

Anh cười lên thành tiếng, cụng lại trán tôi, lắc đầu nói:

– Một quả là đủ rồi. Không cần sinh nhiều.

– Thế con mình sẽ cô đơn lắm.

– Cô đơn là cốt cách của bậc đế vương.

Anh nhướng mày đầy tự hào, cằm vênh lên kiêu hãnh. Tôi phì cười trước thái độ tự sướng của anh, sâu trong lòng càng thêm yêu người đàn ông này.

– Mẹ mất vì sinh non. Bà bị băng huyết. Khi ấy tôi mười tuổi.

Tôi lặng đi, gật nhẹ đồng cảm với anh về sự ra đi của một người mẹ, để lại trên cõi đời nhiều nghiệt ngã đứa con thơ dại mồ côi. Anh không muốn tôi đi theo vết xe đổ của mẹ anh, không muốn tôi phải khổ. Càng hiểu về anh tôi lại càng yêu anh, yêu say đắm si mê cùng trân trọng biết ơn, bao cảm xúc hòa quyện vào nhau không sao phân định, mà tôi cũng chẳng cần phân định, chỉ biết từ lúc nào anh đã trở thành một phần cơ thể của tôi chẳng thể tách rời.

– Nhưng… hiện tại em chưa thể sinh con cho anh được. Cho em thêm thời gian được không? Em muốn hoàn thành việc học… ít nhất là xong đại học.


Tôi chun mũi hỏi, Quốc phì cười nhéo mũi tôi:

– Tôi đâu cần em sinh con ngay bây giờ, việc gì cần làm trước thì làm trước.

Anh thì thầm vào tai tôi thêm một câu:

– Chỉ là… có những việc không chờ đợi được!

Bàn tay anh lại vần vò bầu ngực căng tràn. Tôi nóng cả người lắc lắc đầu:

– Em biết rồi… nhưng bây giờ thì không thể nữa đâu!

Bình minh trong vòng tay anh êm ấm đến mức tôi chẳng muốn thức giấc. Hai tháng qua ở bên Thiên Quốc, cuộc sống của tôi dường như chẳng có lo lắng, ngày ngày vui vẻ theo dõi sức khỏe anh mỗi lúc một tiến bộ. Trinh đã sớm trở lại Nhật hoàn thành khóa học thạc sĩ mà cô ta theo đuổi, thời gian anh gặp nạn cô ta phải xin phép giáo sư cho học từ xa.

– Chào buổi sáng vợ yêu!

Nghe mấy câu sến súa thế này da gà tôi cứ nổi hết cả lên. Tôi dụi dụi đầu vào ngực anh, thì thầm:

– Em chỉ mong phút giây này kéo dài mãi mãi.

Quốc hôn lên trán tôi, vùng dậy khỏi giường. Trong lúc đó tôi xuống bếp đem bữa sáng của anh và tôi đã được cô giúp việc chuẩn bị lên phòng. Từ hôm nay, lịch sinh hoạt của chúng tôi sẽ khác, bởi hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm trở lại.

Khuôn mặt tôi ngơ ra ngắm anh. Lâu lắm rồi tôi mới được thấy anh trong bộ âu phục trang trọng thế này, cảm giác vừa quen lại vừa lạ. Hình ảnh vốn dĩ quen thuộc này ở anh mang cho anh vẻ chững chạc quyến rũ lại phong độ ngút ngàn. Hoàng Thiên Quốc của tôi có hơi gầy một chút nhưng vẫn đẹp trai đến điên đảo người nhìn.

Tôi bước lại thắt thêm cà vạt cho anh, cong mắt ngước nhìn anh nói:

– Anh hỏi em bao giờ sẵn sàng, em cũng như anh, lúc nào cũng sẵn sàng. Bàn tay ai kia có nhẫn nhìn sẽ yên tâm hơn.

Anh kéo eo tôi sát lại, cười cười nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh niềm vui:

– Vậy thứ hai tới chúng ta đi đăng ký. Đám cưới sẽ sau một tháng.


Tôi ngỡ ngàng trước tính toán nhanh gọn như điện xẹt của anh. Tôi sẽ là một phụ nữ có chồng bên cạnh những cô cậu sinh viên, kể cũng hơi ngài ngại mà được danh chính ngôn thuận là vợ anh thì tôi có thể bất chấp!

– Đám cưới từ từ đã. Hay để đến mùa thu đi. Em thích một đám cưới trong cảnh sắc lá vàng.

– Vậy chúng ta đăng ký trước. Đến mùa thu sẽ tổ chức đám cưới. Được chứ?

Những ngày thi cuối kỳ căng thẳng cuối cùng cũng trôi qua. Tôi và Thiên Quốc cũng đã đăng ký kết hôn, chính thức thành vợ thành chồng trên giấy tờ. Chiều nay kết thúc môn thi cuối cùng, tôi nhờ vệ sĩ đưa tôi đến công ty Kim Hoàng để mang cho Quốc sự bất ngờ.

Thư ký nam của Quốc định báo cho anh biết nhưng tôi cười nói:

– Cảm ơn anh, để tôi tự vào gặp anh ấy.

Sau cánh cửa, tôi nghe được giọng Quốc đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại:

– Tôi hiểu rồi. Truy tìm bằng được hắn ta!

Vụ án năm xưa của bố tôi trên giấy tờ đều không có gì đáng nghi vấn, Thiên Quốc dành sự tập trung vào nhóm thợ gỗ làm việc cùng bố tôi tuần cuối cùng trước khi vụ án xảy ra. Có điều, nhóm mười người thợ trong đó có bố tôi lúc này mỗi người một nơi phiêu bạt tứ xứ rất khó để tìm kiếm, thành ra tôi chỉ có thể chờ đợi. Anh từng phán đoán chính vì tất cả bọn họ đều rời quê nên càng có cơ sở để nghi ngờ.

Nghe tiếng gõ cửa từ tôi, anh nhẹ giọng:

– Mời vào!

Vừa thấy tôi, khuôn mặt anh bừng rạng rỡ.


– Em được nghỉ sớm à?

– Em thi xong môn cuối rồi. Kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu!

Tôi vui vẻ bước lại gần anh. Thiên Quốc mỉm cười, anh kéo tôi một lực làm tôi ngồi gọn lên đùi anh.

– Ai thấy thì sao?

– Có sao đâu?

– Nhưng… anh còn yếu!

– Dám chê chồng em yếu à? Đêm nay cho em biết nhé!

Cái đồ… cứ thích hiểu sai ý người ta! Tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến vết thương của anh, nhưng anh không ngại thì thôi.

– Chín người thợ gỗ ngày đó anh đã tìm được tám người, bọn họ không có gì khả nghi và cùng khai một kẻ có mâu thuẫn với tay chủ gỗ, chính là kẻ bỏ trốn còn lại. Rất có khả năng hắn là kẻ cố tình hại bố em để thoát tội cho mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận