Hình ảnh cô gái xinh đẹp kia ám ảnh tôi hơn tôi nghĩ. Có lẽ anh đi vội quá nên quên không cất những bức ảnh đó đi. Tôi tự nhắc nhở mình hãy gạt bỏ những suy nghĩ ngớ ngẩn này. Quá khứ… đó chắc hẳn là quá khứ rồi, dù quá khứ ấy có đẹp thế nào thì cũng chỉ là quá khứ, thế nên tôi mới có cơ hội bước chân vào cuộc đời anh chứ!
Mấy ngày sau đó, thông tin công ty Vương Gia sáp nhập cùng công ty Kim Hoàng khiến tôi ngỡ ngàng, tâm trí cũng bị cuốn theo những tin tức này. Thì ra lão Vương Vinh đã bán toàn bộ Vương Gia cho Kim Hoàng, chi tiết giao dịch thế nào tôi không biết nhưng hiện tại Vương Gia đã hoàn toàn trực thuộc Kim Hoàng, không còn là thế cân bằng như lúc trước. Hợp tác của bọn họ đã chấm dứt sau gần một năm cùng trên một con thuyền.
Lòng tôi không biết chính xác là cảm xúc gì, chỉ biết không lâu sau thông tin kia, nhà họ Vương tuyên bố phá sản vì nợ nần quá nhiều, đó cũng chính là nguyên nhân khiến bọn họ phải bán tháo tài sản. Sau bao nhiêu năm làm mưa làm gió, nhà họ Vương lúc này đối diện với vô số kiện cáo bán hàng kém chất lượng lừa đảo khách hàng, còn cho vay nặng lãi bị công an phát hiện. Thiên Quốc nói anh đã xử lý nhà họ Vương, có phải thời gian qua anh đã thu thập bằng chứng để bóc trần bộ mặt của bọn họ ra ngoài ánh sáng khi cảm thấy đã đến lúc? Kim Hoàng còn tuyên bố sẽ kiểm tra cẩn thận tất cả hàng hóa từ Vương Gia để trấn an khách hàng, cho thấy hình ảnh Vương Gia hết sức quan trọng một khi Kim Hoàng mua lại, chính vì vậy thời gian trước anh không muốn bứt dây động rừng.
Những gì tôi cần… chính là nhà họ Vương thân bại danh liệt… Tất cả đã thành sự thật, đã thành sự thật rồi! Tôi rơi nước mắt, bờ vai rung rung, khóc đấy mà môi lại nở một nụ cười trước những thông tin mà tôi biết… nếu chỉ có một mình, sẽ chẳng bao giờ tôi có thể phơi bày được tội ác của bọn họ. Một lũ người khốn kiếp vô nhân tính như bọn họ chắc chắn phải gây tội ác khắp nơi trên con đường làm giàu, chỉ là muốn phanh phui không hề đơn giản. Có phải Thiên Quốc đã tình cờ giúp tôi thực hiện trên con đường anh đi? Là trùng hợp hay vì tôi mà anh chuyển hướng? Tôi không biết… không biết nữa, chỉ biết những gì anh làm khiến tôi nợ anh quá nhiều, chẳng biết phải trả cho anh thế nào mới đủ!
Âm giọng đắc ý của Thiên Quốc vang lên qua điện thoại, không lâu sau tuyên bố phá sản của nhà họ Vương:
– Em đã xem báo chưa?
Tôi sụt sịt nhoẻn miệng cười, gạt nước mắt nói:
– Anh… thật lợi hại.
– Để được em khen, tôi sẵn lòng làm mọi việc.
Khéo nịnh ghê gớm, giờ tôi mới biết giọng lưỡi của Thiên Quốc có thể tẩm mật mía như vậy, trái tim tôi cứ thế rung rinh nhưng hình ảnh cô gái trên tủ rượu của anh chợt khiến tôi hơi lấn cấn trong lòng. Anh vẫn còn để ảnh cô ta ở đó… có nghĩa anh chưa thể quên cô ta.
– Anh sắp về chưa?
– Hai ngày nữa. Hiện tại cũng đã giải quyết gần xong. Nhớ tôi không?
– Ừm… cũng nhớ.
Thực ra là tôi nhớ anh đến phát điên luôn rồi! Tiếng phì cười vang lên, hai má tôi nóng ran như bị anh phát hiện.
– Tôi sẽ đòi phần thưởng. Chuẩn bị đi.
Phần thưởng mà anh muốn… tôi cũng đã sẵn sàng, không phải vì tôi là kẻ dễ dãi mà vì tôi nợ anh quá nhiều, ngay khi bản hợp đồng kia được anh hủy bỏ cũng là lúc tôi cần phải trả anh. Ngắt máy rồi mà âm giọng trầm ấm dịu dàng của anh vẫn còn vang vang trong tâm trí, tôi sắp xếp ít đồ rồi lên trường, hôm nay tôi có tiết học lúc hai giờ chiều. Từ hôm tôi đến đây ở, Thiên Quốc đã đem đồ đạc của tôi ở biệt thự đến căn hộ này, cũng để bác Hoài chăm sóc cho tôi và cậu vệ sĩ lúc trước tiếp tục công việc. Chỉ là hôm nay, tôi có hơi bất ngờ khi không chỉ cậu vệ sĩ đó mà có thêm cả ba người nữa cùng vào xe với nhiệm vụ bảo vệ tôi. Lòng rộn lên lo lắng, tôi hỏi cậu vệ sĩ tên Chiến vốn là tài xế cho tôi:
– Sao cần nhiều người bảo vệ tôi thế này?
– Đó là lệnh của anh Quốc, cô cứ nghe theo đi.
Có lẽ việc Thiên Quốc gây thù chuốc oán với nhà họ Vương khiến tôi càng dễ dàng gặp nguy hiểm hơn. Việc tôi đi theo Thiên Quốc ngày đó bọn họ cực kỳ tức giận nhưng dường như không gây đe dọa, vậy mà đùng một cái Thiên Quốc vạch trần bọn họ, thế nên tôi chính là đối tượng bị nhắm trả thù rõ ràng nhất.
Hai ngày tiếp theo của tôi dưới sự bảo vệ của nhóm vệ sĩ trôi qua yên ả. Tối nay Thiên Quốc sẽ xong việc trở về, cũng là lúc anh chính thức tiếp quản Vương Gia. Lòng rộn lên bao hồi hộp, tôi thầm đếm ngược thời gian.
Đang ở một góc thư viện trường vắng lặng tìm tài liệu, bất chợt tiếng chuông Zalo của tôi reo vang. Tôi gạt nghe, âm giọng tức giận đe dọa vang lên đầu bên kia, là giọng của lão Vinh!
– Con An, tao đã tóm được con chị mày! Giờ con chị mày ở trong tay tao, an nguy của nó cũng trong tay tao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...