Nơi Đâu Bình Yên

Sắp xếp đồ vào phòng đâu đấy, tôi trở lại phòng khách. Thiên Quốc đã rời đi, tự nhiên lòng tôi lại dâng lên cảm giác gì đó như là… trống vắng. Tôi điên mất rồi, anh ta ở đây hay không chẳng liên quan gì đến tôi hết! Nhưng… tôi nhận ra càng lúc mình càng thích anh ta hơn, thật ngốc nghếch! Tôi tự đập tay vào đầu mình, anh ta không thể là đối tượng mà tôi nên nghĩ đến, thậm chí lúc này yêu đương với tôi là điều xa xỉ.

Chiều tối, Thiên Quốc trở lại biệt thự làm bác Hạnh cùng tôi đều có chút ngỡ ngàng. Anh ta còn đem theo một vali quần áo, bước thẳng lên trên tầng. Lúc ấy tôi đang nấu ăn cùng bác Hạnh nên không để ý anh ta lên phòng nào, đến khi Quốc thay bộ đồ mặc nhà mềm mại áo phông quần ngố bước xuống bếp mở tủ lạnh, tu chai nước mát trong đó, tôi mới tò mò hỏi:

– Anh dọn về đây à?

– Có gì không đúng sao?

Tôi lắc đầu, nhìn anh ta sập cửa tủ lạnh. Tất nhiên là không. Đây là nhà anh ta, nhưng mà… thế này, tôi và anh ta sẽ ngày ngày chạm mặt, ăn uống cùng nhau, cảm giác rõ ràng là… cực kỳ khác so với những ngày trước. Trong lòng, tôi không thể phủ nhận trái tim mình đang đập rộn ràng. Thiên Quốc dọn về đây sống, khi tôi đang ở đây!

Trong bữa cơm tối ba người, Thiên Quốc tỏ ra bình thường nhưng rõ ràng thái độ bác Hạnh hơi lúng túng, xem ra lúc trước anh ta hầu như không ăn ở đây từ lúc bác đến chăm sóc ba anh ta. Bác ăn nhanh xong bữa rồi đem cơm lên cho ông Thiên, bàn ăn chỉ còn tôi và Quốc. Tôi đứng dậy, dọn dẹp bát đĩa bẩn về máy rửa bát. Thiên Quốc cũng góp tay cùng tôi một hồi rồi mới rời đi, cảm giác trong tôi lại thấy gần gũi anh ta khó tả.

Khi lên đến cửa phòng mình, tôi nhận ra căn phòng đối diện phòng tôi sáng ánh đèn, thì ra phòng Thiên Quốc đối diện phòng tôi. Anh ta còn đang… bán khỏa thân xoay lưng về tôi trong lúc cửa vẫn còn đang mở. Mái tóc ướt rượt lấp loáng ánh đèn, hông quấn khăn tắm, cơ thể còn lấm tấm nước. Dù chỉ nhìn đằng sau nhưng tôi cũng nhận biết được lồng ngực nở nang cùng vòng eo nhỏ tạo nên vóc dáng đàn ông cực kỳ hấp dẫn trước mặt. Hai mắt tôi mở to rồi tự giác nhắm tịt lại, hai má nóng ran tôi vội chui vào trong phòng mình, sập cửa đánh sầm một tiếng. Đồ đáng ghét, anh ta cố tình khoe khoang cơ thể cho tôi thấy, chắc chắn đó là âm mưu của anh ta, không có lý do gì anh ta quên đóng cửa đúng lúc như vậy!

Còn đang mải bực mình, bất chợt cánh cửa phòng tôi vang lên tiếng gõ. Giọng “anh hàng xóm” vang lên:


– Phòng này có máy sấy trong ngăn kéo tủ phải không?

– Anh… mặc quần áo vào chưa thế hả?

– Mở cửa ra thì biết!

Tôi hừ một tiếng, mở toang cánh cửa. Anh ta đã mặc quần xà lỏn nhưng bộ ngực nở nang sáu múi vẫn được anh ta khoe khoang. Tôi không quen trước cảnh “lõa lồ” này nên lại nhắm chặt mắt quay người, tìm máy sấy trong ngăn kéo tủ quần áo đưa vào tay anh ta, hai mắt vẫn nhắm nghiền còn khuôn mặt thì một màu cà chua chín.

– Á!

Anh ta gõ ngón tay vào trán tôi một cái, giật máy sấy đi ra. Con người này… cứ thích trêu ngươi tôi là sao chứ? Tôi mở laptop, tìm mấy bài kiểm tra trình độ tiếng Anh để làm còn báo cáo anh ta. Chắc hẳn anh ta về đây là để giám sát tôi cho tiện. Đầu tư cả một mớ tiền mà chẳng thu lại được gì không phải là phong cách của anh ta!

Một hồi, sau cánh cửa lại có tiếng anh ta:

– Làm gì thế?

– Làm bài kiểm tra trình độ ngoại ngữ chứ làm gì?

– Cần người thực hành không?

Tôi há miệng ngạc nhiên rồi nhận lời:

– Có thì tốt.

– Vậy mở cửa.


Tôi nhún vai bước ra. Thiên Quốc đã mặc thêm chiếc áo phông mỏng nhẹ lên người, cơ thể cao lớn bước vào phòng, còn kéo ghế ngồi cạnh tôi trước bàn học. Ờ mà phòng này có bàn học hay ghê.

– Phòng này ngày bé tôi ở. Hợp với cô nhóc.

Ra anh ta đã chọn sẵn cho tôi rồi còn bày đặt bảo bác Hạnh sắp xếp.

– Anh coi tôi là nhóc thật đấy hả?

– Học đi!

Thiên Quốc không trả lời, tôi cũng đành hiểu anh ta không coi tôi là “đối tượng” nên mới tự nhiên như ruồi trước tôi. Dù có chút buồn nhưng cũng chẳng sao cả, tôi không rảnh rỗi để buồn một chuyện như vậy.

– Trước anh học ở Pháp à, có biết tiếng Anh không thế?

– Tôi học bằng tiếng Anh.

Tôi gật đầu. Trường phổ thông tôi được nhà họ Vương đầu tư là một trường tư thục học phí rất cao nhưng với bọn họ thì chẳng là cái gì, vì muốn chị tôi ngoan ngoãn phục dịch nên bọn họ đầu tư cho tôi học ở đó, môi trường giáo dục tốt nên ngoại ngữ của tôi rất ổn. Chỉ là làm một bài kiểm tra trình độ thì tôi chưa làm bao giờ, thế nên cần làm quen một chút.


Tôi quay sang Thiên Quốc, bắt đầu dùng tiếng Anh để nói với anh ta câu chuyện về cuộc đời tôi, về đứa bé gái sáu tuổi theo chị đi ở đợ với danh nghĩa con nuôi là tôi, về bố tôi, người đàn ông chất phác trực tính đã bị kẻ khốn hãm hại chết oan ức thế nào, về chị tôi, người chị khốn khổ hi sinh hạnh phúc của mình cho tôi… Nước mắt tôi lăn dài theo từng câu chữ, tôi nuốt nghẹn gạt đi.

– Vậy cô muốn gì?

– Tôi muốn tìm ra kẻ năm đó hại bố tôi. Muốn nhà họ Vương thân bại danh liệt vì đã nhẫn tâm hành hạ chị tôi suốt mười hai năm qua. Tiếc rằng… tôi chẳng biết mình có thể làm được những điều này hay không?

– Giờ chị cô ở đâu?

Tôi lắc đầu đáp:

– Tôi không biết, thực sự không biết. Chị không liên lạc với tôi, và tôi cũng không mong điều đó lúc này. Tờ giấy vay nợ hai tỷ kia có thể tống chị tôi vào tù bất cứ lúc nào.

Đáy mắt Thiên Quốc ánh lên tia căm phẫn, điều ấy khiến tôi được an ủi. Anh ta đã hiểu chuyện, đã đứng về phía chúng tôi, có phải vậy không? Tôi không biết nữa, cũng chẳng dám mong điều này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui