Bên
ngoài phòng bệnh, Lâm Nặc tựa vào tường, bờ vai khẽ run rẩy. Trợ lý Từ xách bộ
sản phẩm rửa mặt cùng quần áo sạch quay trở lại, trông thấy Lâm Nặc vội hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
Cô
ngẩng đầu, mỉm cười, nói: "Anh ấy tỉnh rồi, anh vào đi".
"Vậy
còn cô?"
Cô nhìn
đồng hồ đeo tay, nói: "Muộn rồi, sáng sớm mai tôi phải đi làm". Khi
đứng thẳng lên trước mặt cô tối sầm lại, cả buổi tối cô chẳng ăn chút gì, đường
huyết tụt thấp.
Sao anh
có thể như thế chứ? Trên đường về nhà cô cứ nghĩ mãi, cảm thấy bất lực lại như
tức giận bất bình.
Sao anh
lại có thể thốt ra những lời như vậy với cô chứ?
Chẳng
sớm chẳng muộn lại ngay sau khi mẹ anh qua đời, trong lúc anh đang bệnh, khi mà
cơ thể và tinh thần anh yêu đuối nhất.
Cô thực
sự bối rối và hoảng hốt, người cao ngạo như anh, sao có thể thừa nhận sự sai
lầm của mình?
Về đến
nhà, Hứa Diệu Thanh đã ngủ, cô không quan tâm chạy ngay vào phòng cô ấy, cả đèn
cũng không mở.
Hứa
Diệu Thanh đang mơ màng bỗng trông thấy bóng đen thì thét lên.
Cô vội
nói, "Là tớ, là tớ!", lại lay Hứa Diệu Thanh, hỏi vồn vã, "Chẳng
phải cậu là chuyên gia tình cảm sao? Tớ hỏi cậu, lời của những người đang bị
bệnh, có thể coi là thật không?".
"Lời
gì? Cái gì mà coi là thật? Cậu có biết bấy giờ là mấy giờ rồi không?", Hứa
Diệu Thanh nghiến răng tức giận, trùm chăn chẳng buồn để ý đến cô.
Cô ngẩn
người, cúi đầu xoay người đi ra, không quên nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lúc này
cô mới phát hiện ra, chỉ vì câu nói cúa Giang Doãn Chính mà cô đánh mất cả lý
trí, nhưng một thứ tình cảm dịu nhẹ dâng lên trong lòng cô, sự ngọt ngào đầy ắp
trong tim, đồng thời những lo lắng, hoảng hốt cứ không ngừng trỗi dậy, sợ rằng
tất cả chỉ là hư ảo.
Một Lâm
Nặc chủ động, dũng cảm trước đấy dường như đã chẳng còn nữa. Sau khi ở bên
Giang Doãn Chính, cô ngày càng trở nên nhát gan, để rồi cuối cùng cô thà lựa
chọn ra đi cũng chẳng dám dũng cảm, kiên trì, chỉ sợ sẽ đi đến một kết cục
khiến mình đau thương, thất vọng. Đến lúc đó cô sẽ không thể chịu đựng được.
Năm đó
là vậy, bây giờ còn hơn thế nữa.
Vì vậy,
sau khi Lâm Nặc trở về từ bệnh viện, mấy ngày liền đều không đến thăm Giang
Doãn Chính.
Mãi đến
chạng vạng tối cuối tuần, cô đang ở nhà, cảm thấy đói bụng liền thay quần áo ra
ngoài mua thức ăn.
Xuống
lầu mới phát hiện sương mù dày đặc, cả bầu trời mang một màu xám nhạt, sương mù
lững lờ trôi trong không khí.
Thời
tiết lạnh giá, hơi thở thoát ra từ miệng tạo thành những làn khói trắng vờn
quanh, Lâm Nặc run rẩy, cúi đầu bước nhanh. Bỗng có người chặn cô lại, nữa
gương mặt cô rụt trong cổ áo cao, khẽ ngước lên nhìn, thực sự chẳng trông thấy
rõ gì, cô tránh qua một bên theo trực giác.
Nhưng
dường như người ấy cố ý không cho cô đi, cố tình đứng chắn trước mặt cô.
Vốn dĩ
đang đói, trời lại lạnh, hai hàm răng cô va vào nhau lập cập như đánh trận, tâm
trạng rất xấu cô ngẩng đầu lên.
Giang
Doãn Chính nhướn mày, giọng điềm nhiên: "Em định đi đâu?".
Anh mặc
chiếc áo khoác dài màu đen, thân hình cao ráo mảnh khảnh đứng ngay trước mặt
cô, giọng nói rất bình tĩnh.
Cô sửng
sốt, anh lại cười nhẹ, nói: "Em thật có bản lĩnh".
Bản
lĩnh gì chứ? Dễ nghe nhưng chẳng dễ hiểu, đến khi hoàn hồn lại cô chỉ hỏi:
"Anh khỏe hẳn chưa?".
"Chưa",
anh nheo mắt nhìn cô, hỏi lại: "Em quan tâm à?".
Bàn tay
cô đút trong túi áo, khẽ nắm chặt lại, không biết có phải vì lạnh không mà ngay
cả hít thở cũng thấy run rẩy, trong chớp mắt sắc mặt cô thay đổi có chút xót
xa, lại như mâu thuẫn, hoang mang.
Giang
Doãn Chính mím chặt môi, thở dài dường như anh lại trông thấy Lâm Nặc của mấy
năm về trước. Khi đó cô đối mặt với anh cũng vẫn dáng vẻ này, dường như chẳng
thể quyết định, cứ trăn trở mãi không thôi.
Vì vậy
anh không bức ép cô mà còn chiều chuộng bao bọc cô. Phần vì anh thực sự thích
thú, mặt khác cùng vì không muốn nhìn thấy dáng vẻ lóng ngóng, khó xử của cô.
Anh
từng ngỡ rằng như vậy đã đủ rồi nhưng rồi sau này anh mới biết, thực ra anh vốn
chẳng hiểu cô cần thứ gì, cũng như chưa bao giờ anh hiểu rõ bản thân mình mong
muốn nhất là điều gì.
Đầu
tiên chỉ đơn thuần là mong muốn bảo vệ cô, đến sau này dần dần yêu mến cô, chỉ
cần trông thấy cô mỉm cười anh cũng cảm thấy mãn nguyện. Mấy năm nay, địa vị cô
trong lòng anh vẫn rất quan trọng, vậy mà mãi đến gần đấy anh mới dần hiểu ra.
Vì thế
anh đã phản kháng, dường như không muốn thừa nhận trái tim mình từ nay về sau
bị một người con gái chiếm lĩnh - chỉ vì cảm giác này thật khác lạ, như có một
thứ gì đó đang giãy giụa rồi thoát khỏi tầm khống chế của anh, còn anh cực kỳ
không quen, thậm chí căm ghét thứ cảm giác bất lực này, nhất thời chẳng biết
làm thế nào.
Thế
nhưng quẩn quanh một hồi anh không thể không thừa nhận rằng: thực sự chẳng ai
có thể thay thế cô.
Gió
lạnh thổi vun vút, lúc này anh mới phát hiện cô ăn mặc rất phong phanh, cơ thể
bé nhỏ đứng co ro tại đó, cằm bị cổ áo che kín, đôi mắt đen nhánh linh hoạt
nhìn thẳng về phía trước.
Anh đưa
tay ôm lấy cô, ngưng một lát, không nhận thấy cô kháng cự, lúc này anh mới chậm
rãi siết chặt hơn.
Anh nói
trên đỉnh đầu cô: "Hôm đó trong bệnh viện, có thể khiến anh nói ra những
lời đó em là người đầu tiên, nghe thấy anh nói những lời đó lại vờ như chẳng có
chuyện gì quay người bỏ đi, e rằng cũng chỉ có em. Thế nên, em thật sự rất có
bản lĩnh đấy".
Thân
hình cô mảnh mai được anh ôm trọn vào lòng. Hồi lâu sau, không thấy phản ứng
của cô, anh định cúi đầu nhìn bỗng cảm thấy vạt áo bên hông được nắm nhẹ.
Lâm Nặc
vùi mặt vào ngực anh, thì thầm, anh không nghe rõ, đành hỏi lại: "Gì
cơ?".
Cô khẽ
động đậy, giọng lớn hơn một chút, đầy sự ngờ vực: "... Lẽ nào đó chẳng
phải vì nhất thời yếu đuối nên anh mới thốt lên những lời như vậy?".
Anh hơi
ngẩn ra, tiếp đó là tràng cười ngắn: "Em coi anh là người như thế nào? Sao
có thể nói những lời không có trách nhiệm như vậy chứ?", ngừng lại một lát
rồi anh nói tiếp: "Hôm đó những lời em nói bên bờ sông, anh hoàn toàn thừa
nhận. Em nói ai cúi đầu trước người đó là kẻ thua cuộc, bây giờ anh thừa nhận
rằng, anh thực sự cần em". Dù phải nói ra những lời này nhưng gương mặt
điển trai của anh vẫn toát lên vẻ vui mừng, rạng rỡ.
Anh vẫn
mãi là vậy. Ban đầu khi ngồi trong xe anh nói: "Anh có cảm tình với
em", cũng vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh. Khi nhận rõ trái tim mình muốn gì, anh
thẳng thắn thừa nhận bày tỏ, chẳng chút bối rối, vả lại ngữ khí còn đầy kiên
định, mang một niềm kiêu hãnh cùng sự tự tin trời phú.
Lâm Nặc
không kìm được ngước mắt nhìn anh, ngắm đôi mắt đen sâu thẳm của anh, nơi đó
trong veo, phát ra ánh sáng lóa mắt lạ thường.
Hóa ra
những lời anh nói tối đó là thật, anh muốn cô đừng rời xa anh hóa ra là vì thực
sự cần cô.
Trái
tim cô khẽ chao đảo, dường như cuối cùng nó đã tìm được bến bờ đích thực, nhẹ
nhàng rơi xuống, trong khoảnh khắc, dường như trăm hoa đua nở lung linh rực rỡ.
"Nhưng
lúc ở khu nghỉ mát, rõ ràng anh chẳng nói thế”, cô chớp mắt như vẫn không tin.
"Ai
bảo đến cả lúc say em vẫn chẳng quên chuyện phải rời xa anh chứ? Hôm đó, anh
giận đến mất tỉnh táo" Giang Doãn Chỉnh mím môi, mắt lóe lên, chợt đổi đề
tài: "Em lạnh không? Hay là mình vào xe ngồi, được không? Anh cũng hơi mệt
rồi". Hệt như trở lại thời gian trước kia, vẫn là ngữ khí hờ hững đó,
nhưng lại hàm chứa biết bao quan tâm và chiều chuộng.
Lâm Nặc
chỉ chú ý đến câu cuối cùng của anh, như bừng tỉnh, vội ngẩng lên nhìn anh.
Sắc
chiều đã thẫm, cảnh vật mờ mịt, anh mặc quần áo đen, dáng người mảnh khảnh,
gương mặt hao gầy, tái nhợt
Cô cầm
lấy bàn tay anh, chất vấn: "Mới vài ngày, mà anh đã xuất viện rồi
sao?". Chân tự quay trở lại, kéo anh cùng bước vào khu chung cư.
Giang
Doãn Chính theo sau, bước chân chậm rãi, thực sự hơi khó khăn nhưng nhìn thấy
dáng vẻ tràn ngập sức sống ngay trước mặt, anh không nhịn được khẽ mỉm cười.
Thực ra
vết mổ vẫn chưa khép miệng, mãi tận đêm hôm trước mới không còn phải truyền
thức ăn lỏng nữa. Chiều nay lại có một vị khách cực kỳ quan trọng đàm phán với
Dung Giang, lúc ra khỏi bệnh viện, bác sĩ điều trị sa sầm mặt nói: "Buổi
tối trước sáu giờ nhất định phải quay lại, thật là làm ẩu quá!"
Đường
đường là Tổng giám đốc Dung Giang mà bị người khác giáo huấn, khi đó nghe thấy
vậy Trợ lý Từ quay đi khẽ cười.
Kết quả
là sau khi cuộc đàm phán kết thúc, xe đang phóng lên đường cao tốc, Giang Doãn
Chính ngồi ở băng ghế sau nhắm mắt, tĩnh tâm chợt nói: "Đến nhà Lâm
Nặc".
Biết là
chẳng thể ngăn cản anh được, Trợ lý Từ cũng không nhiều lời, lái xe thẳng đến
khu chung cư của Lâm Nặc.
Tận mắt
trông thấy hai người họ mặt đối mặt trò chuyện hồi lâu, cuối cùng cũng dìu nhau
lên lầu, Trợ lý Từ mới thở phào, khóa xe rồi đi ăn cơm.
Vào
phòng, Lâm Nặc tất tả chạy ra chạy vào, Giang Doãn Chính chậm rãi ngồi xuống
sofa, một tay đặt trên bụng, hơi thở nặng nề.
Ngay
sau đó, một cốc nước được đưa tới, anh đón lấy nhưng chưa uống vội. Nhiệt độ
vừa phải xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt truyền vào lòng bàn tay, anh bỗng
thấy bàng hoàng nhưng lúc này lại nghe thấy chuông điện thoại reo lên.
Lâm Nặc
liếc nhìn anh, cuối cùng cô bước đến bên cửa sổ nhận điện thoại.
Phòng
khách không lớn lắm, muốn tránh cũng khó, vì vậy mà lời cô nói Giang Doãn Chính
đều nghe chẳng bỏ sót câu nào.
Năm,
sáu phút sau ngắt điện thoại, khi cô quay lại anh bỗng hỏi: "Là người bạn
hôm đó đứng dưới lầu à?".
Anh mím
môi, không nói gì nữa, cũng không nhìn cô chẳng rõ anh đang suy nghĩ điều gì.
Lâm Nặc
cảm thấy bối rối, ngỡ rằng anh không vui ngẫm nghĩ hồi lâu, chỉ hỏi: "Anh
đói không?".
"Không
đói."
Thấy
anh thở gấp, cô không kìm được lại hỏi: "Vết thương có đau không?".
"Không
đau."
Lúc này
anh chỉ trả lời có hai từ cụt ngủn, cô nghe xong giật mình, run rẩy, cuối cùng,
cô hỏi: "Anh cứ thế này xuất viện ư?".
Anh
ngước mắt nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm u ám.
Cô bàng
hoàng, lại nghĩ dựa vào đâu mà anh có thể có Vương Tịnh, Trương Tịnh, Lý Tịnh,
vậy mà cô mới nhận một cuộc điện thoại thì lại như làm chuyện gì xấu xa lắm?
Thậm chí sau đó cô còn hạ mình nịnh nọt, lấy lòng ngược lại chẳng được hồi đáp!
Cô ngẫm
nghĩ rồi ngẩng đẩu lên nhưng vẻ mặt điềm nhiên thoải mái chưa kịp lộ ra thì
Giang Doãn Chính bỗng cử động.
Anh
định đứng dậy nhưng vì động tác quá mạnh, động đến vết thương, cúi gập người
khẽ rên một tiếng.
Lâm Nặc
chẳng kịp nghĩ ngợi liền đưa tay đỡ lấy anh nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, vội
nói, "Cẩn thận chút!", đến khi anh đứng vững lại, cô hỏi: "Anh
định làm gì?".
Thoáng
chốc bỗng cảm thấy hơi thở tươi mát vấn vít quanh mình, cô bị anh kéo vào lòng,
hơi thở bên tai không đều đặn, anh nói: "Anh muốn ở bên em lần nữa".
Trái
tim cô run lên, trước kia phải khó khăn, khổ sở lắm cô với thoát khỏi vũng lầy
tình cảm đó, đến giờ loanh quanh một hồi lại trở về chỗ cũ, còn phòng tuyến bảo
vệ cô xây dựng từ đó đến nay tưởng rằng vô cùng kiên cố vậy mà khi anh vừa nói
những lời này thì nó hoàn toàn sụp đổ.
"Nhưng
mà còn Vương Tịnh thì sao?", lúc này đó là điều đầu tiên cô nghĩ đến.
Giang
Doãn Chính chỉ "ưm" một tiếng rồi nói: "Chẳng có Vương Tịnh nào
cả, đã kết thúc rồi".
"Nhưng
mà em có", cô ngẩng lên nói: "Anh ấy cầu hôn em rồi".
Bàn tay
Giang Doãn Chính bỗng siết chặt: "Em đồng ý rồi à?".
"Chưa",
trên thực tế có lẽ là mãi mãi không đồng ý, chỉ vì người đó không phải anh.
Chỉ vì
không phải là người mình thực sự cần nên dù mọi thứ có tốt đến đâu đi chăng nữa
thì rốt cuộc vẫn chẳng liên quan gì đến cô.
Thực ra
từ khi còn rất nhỏ, người lớn trong nhà thường nói: "Con bé Nặc Nặc này,
cố chấp lắm đấy...". Khi đó, một món đồ chơi cũ cô yêu thích nhất bị hỏng
nhưng cô lại chẳng nỡ vứt bỏ, chỉ nhất mực đòi đi sửa, nhưng không sửa được, cô
cứ ngồi buồn ủ rũ, không còn cách nào khác, bố cô đành mua rất nhiều đồ chơi
mới bù lại nhưng ngay cả chút hứng thú ngắm nhìn cô cũng không có.
Dì út,
vốn rất thương cô, đang ngồi cạnh nói chuyện, xoa đầu cô: "Chỉ bằng lòng
với thứ mình yêu mến nhất, mai này biết yêu, chẳng rõ có như vậy
không...".
Khi đó
cô đương nhiên không hiểu, chỉ cuộn tròn trên sofa tiếp tục buồn bã dỗi hờn.
Hóa ra,
đó chính là bản tính.
Từ nhỏ
đến lớn vẫn chẳng thay đổi.
Chẳng
còn cách nào khác, Trợ lý Từ đành gọi điện thoại nhắc nhở Giang Doãn Chính quay
lại bệnh viện. Lúc này Lâm Nặc mới phản ứng lại, vội giục anh.
Giang
Doãn Chính lại nói: "Chúng mình đi ăn cơm". Ý anh đã quyết, chẳng ai
có thể khuyên can được.
Thực ra
bệnh của anh vẫn chưa khỏi, rât nhiều thứ phải kiêng khem, anh không ăn nhiều,
gọi món cũng chỉ lặng lẽ nhìn cô ăn.
Lâm Nặc
chẳng còn nhớ rõ đấy là lần thứ mấy cô thở dài buông đũa, nhìn anh, nói: “Em no
rồi, chúng mình quay về bệnh viện nhé?". Anh như bỏ ngoài tai lời cô nói,
lát sau, chợt nói: "Chúng mình kết hôn nhé".
Phòng
ăn tĩnh lặng tột cùng, loáng thoáng còn nghe thấy cả tiếng nước chảy róc rách
trên hòn non bộ trong đài phun nước đặt ngay sân vườn. Do ánh đèn chiếu sáng,
dòng nước cũng rực rỡ sắc màu, chảy róc rách từ đỉnh núi xanh đen.
Thời
gian trôi qua từng phút, từng giây, sau một hồi, cuối cùng cô lên tiếng, lắc
đầu nói: “Không muốn “.
Giang
Doãn Chính giật mình: "Nhưng lần trước em nói...".
"Không
sai", cô gật đầu ngắt lời anh: "Nhưng em không muốn anh như
vậy".
Anh như
bị cô làm cho hồ đồ, hỏi: "Như vậy là như thế nào?".
Sắc mặt
anh dưới ánh đèn trông mệt mỏi nhợt nhạt, nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Đầu
óc cô rối loạn, nhất thời không rõ cảm xúc của bản thân nên chẳng thể giải
thích rõ ràng. Chỉ biết rằng, cô không muốn vậy, chẳng thể nào nhận lời anh.
Cô ngẫm
nghĩ hồi lâu rồi nói: "Trước kia rõ ràng anh không tin tưởng vào hôn nhân
vậy thì bây giờ đừng miễn cưỡng bắt mình phải thay đổi suy nghĩ. Nếu sau này
anh hối thì em cũng chẳng vui vẻ gì, chúng mình sống với nhau cũng không hạnh
phúc". Ngưng một lát, cô khẽ mỉm cười: "Cuộc hôn nhân của bố mẹ em
rất hoàn hảo, vì thế từ nhỏ em luôn ngưỡng mộ cuộc sống đó. Mỗi người đều có
ước mơ hoài bão, không có yêu cầu gì lớn lao chỉ muốn một cuộc sống bình thường
chính là ước mơ của em. Chỉ vì người em gặp là anh, nên mới muốn sống cùng anh,
chúng ta cùng nhau cố gắng hoàn thành điều đó, đổi lại là người khác, cũng
chẳng được. Nhưng cũng như lúc đầu em không thể miễn cưỡng chính mình, hiện giờ
em cũng chẳng thể miễn cưỡng anh". Cô chưa bao giờ lý trí đến vậy, nói ra
những lời mà ngay đến cô cũng cảm thấy khâm phục chính mình, thế nên mỉm cười
càng nhẹ nhõm hơn.
Những
khi cô cười, đôi mắt cong cong, ánh lên tia sáng long lanh, vẫn là dáng vẻ
trong sáng thuần khiết đó, dường như cô chẳng hề thay đổi trong mấy năm nay.
Thế
nhưng, Giang Doãn Chính như chẳng để ý đến lời cô nói, nghe xong không mỉm
cười, cũng chẳng cho ý kiến, chậm rãi đứng dậy nói: "Đi thôi, quay về bệnh
viện".
Ăn no
chẳng kìm được cơn buồn ngủ, trong xe hệ thống sưởi vừa đủ, luồng hơi ấm áp bao
trùm cả người. Đúng lúc Lâm Nặc sắp nghiêng đầu ngủ thiếp đi thì bàn tay bị
Giang Doãn Chính giữ chặt lấy.
Đầu
ngón tay anh hơi lạnh, đặt trên vai cô, anh hờ hửng nói: "Ai dạy em nói
những lời đầy lý lẽ như vậy? Đừng suy nghĩ nhiều quá, thực ra nhượng bộ không
phải là chuyện xấu", rồi anh ngừng lại, "Huống hồ, anh cũng chẳng
miễn cưỡng".
Giọng
anh vốn trầm thấp, cô thực sự buồn ngủ, mắt díp lại, tựa vai anh. Lời anh nói
cô nghe rất rõ, đáy lòng thoáng thư thái, thoải mái. Thế nhưng, bởi lẽ quá buồn
ngủ, cô không thể nắm bắt được tâm trạng ấy. Trái lại, dường như cô chỉ nghe
thấy câu đầu tiên của anh, thì thầm nói: "Lý lẽ là tự em nghĩ ra...".
Chỉ là cô không hài lòng, làm sao lúc nào anh cũng nghĩ cô như đứa trẻ chứ?
Ngay
sau đó cô nghe thấy tiếng anh cười khe khẽ, quen thuộc quá, tiếng cười ấy khiến
người khác cảm thấy an lòng, rồi cô ngủ thiếp đi.
Đến khi
Giang Doãn Chính được bác sĩ phê chuẩn cho xuất viện, Lâm Nặc đề nghị đi viếng
mộ mẹ anh.
Hai
người lái xe đến nghĩa trang trên đỉnh núi, Lâm Nặc nhìn bia mộ khẽ kinh ngạc:
"Hợp táng ư?". Cô hoài nghi quay đầu hỏi: "Nhưng mà... người đàn
ông này là ai?". Chương Vân Như trong bức ảnh dường như chỉ mới ba mươi
tuổi, xinh đẹp lạ thường, đôi mắt vô cùng thông minh sắc sảo. Giang Doãn Chính
thừa hưởng ở bà đặc điểm này, bên cạnh là bức ảnh một người đàn ông lạ mặt, rõ
ràng không phải Giang Tu.
"Là
bố dượng của anh", Giang Doãn Chính thắp nén hương, đưa cho cô, "Anh
không phải là con ruột của ông nhưng ông đã nuôi anh mười một năm trời, sau đó
thì bố đẻ anh đón hai mẹ con anh về". Hình như anh chưa bao giờ gọi Giang
Tu là bố, chỉ xưng hô vói ông bằng tên thật, kèm theo sự xa cách đến đau lòng.
Lâm Nặc khẽ nắm chặt tay anh, anh ngừng lại, rồi tiếp lời: "Tình cảm của
hai bố con anh rất tốt, anh từng ngỡ rằng ông và mẹ anh cũng mặn nồng nhưng sau
này anh mới biết vốn dĩ chẳng phải vậy, khi mẹ dẫn anh ra khỏi nhà, đầu không
ngoảnh lại, bước thẳng lên chiếc xe do bố đẻ anh điều đến".
Chuyện
đã rất lâu rồi nhưng anh thuật lại chẳng tốn chút công sức gì, nó hiện ra ngay
trước mắt, dường như mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Những
tháng ngày sau đó, anh chẳng còn nghe thấy chút tin tức gì về người bố dượng từ
miệng Chương Vân Như nữa. Cuộc hôn nhân mười mấy năm có mà như không, chỉ vì bà
vốn không hề yêu ông.
Thậm
chí anh từng có lúc oán hận, cảm thấy buồn bực vì chuyện của bố anh. Anh vẫn
gọi ông như vậy, dù sau này đã rời xa nhau cũng thế. Anh phẫn uất, trốn từ
trường học danh giá chạy đến căn nhà nhỏ bé như lồng chim bồ cầu trước kia, mặc
cho ai đến đón cũng chẳng chịu đi.
Khi đó
anh nghĩ rằng, mẹ anh sẽ đến, nếu như bọn vệ sĩ, tài xế không ngăn cản thì mẹ
không thể không đích thân đến đón anh. Khi đó tuy anh còn nhỏ nhưng cũng hiểu
được người đàn ông chất phác đó yêu mẹ anh đến nhường nào, muốn gặp lại bà biết
bao nhiêu.
Thế
nhưng, từ đầu đến cuối mẹ anh chẳng xuất hiện, hệt như chỉ muốn cắt đứt hoàn
toàn những mối liên hệ với mình trong quá khứ.
Anh chờ
trong phòng, tận mắt trông thấy ánh mắt của bố dượng tối dần, tối dần, chưa bao
giờ ông đau thương đến vậy.
Mãi đến
khi trưởng thành anh mới hiểu rõ, hóa ra người Chương Vân Như yêu vẫn mãi vẫn
là Giang Tu, người đàn ông thực sự có quan hệ huyết thống với anh. Vậy mà điều
nực cười nhất chính là, người đàn ông đó chẳng bao giờ cho bà một danh phận,
cho tới tận lúc bà qua đời, chỉ viết trên vòng hoa dòng chữ "Cô
Chương".
Một
vòng luẩn quẩn, cũng chẳng rõ là ai nợ ai nữa.
Trời
chạng vạng tối, màn đêm dần ập xuống, nghĩa trang càng thêm lạnh lẽo.
Lâm Nặc
âm thầm lặng lẽ thắp nén hương rồi bái lạy, lúc này cô dường như chợt nhớ ra
điều gì, lùi về sau hai bước.
Giang
Doãn Chính quay đầu lại, nhìn thấy anh nở nụ cười rạng rỡ cô bất giác khẽ nhướn
mày.
Hôm nay
anh mặc trang phục màu đen tuyền, thân hình dong dỏng mảnh khảnh, làn sương mù
mỏng lảng bảng trong không khí, cô chợt nói: "Anh có biết lần đầu mình gặp
nhau là ở đâu không?".
Anh cảm
thấy lạ nhưng vẫn gật đầu: "Hôm đó xe của anh suýt đụng trúng em".
Cô cười
nhẹ, đôi mắt cong cong tựa trăng lưỡi liềm.
Một
ngày cách đây rất lâu, anh cũng đứng đây như hôm nay, dáng vẻ thanh tú mảnh
khảnh, trong tay chẳng cầm vật gì, toàn thân vận một bộ đồ đen tuyền, lặng lẽ
đứng trong cơn gió mùa thu, vài sợi tóc phất phơ trước trán.
Còn cô
đứng cách đó không xa, trước mộ của ông nội cầu nguyện, hy vọng ông phù hộ cho
mình một cuộc sống hạnh phúc. Sau đó, vừa ngước mắt lên liền trông thấy anh.
Dường
như, đấy chính là duyên trời định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...