Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Lần đầu tiên Lục Trình Dương dẫn đứa nhỏ đi dạo phố, phải nói là sau khi anh và Tô Tầm chia tay thì anh không hề đi dạo phố nữa, cần gì thì trực tiếp mua xong liền rời khỏi.

Tô Tiểu Tông còn quen thuộc với trung tâm thương mại hơn cả anh, cu cậu chỉ vào một cửa hàng thời trang trẻ em: “Bố ơi, mẹ hay đưa con đến đây mua quần áo.”

Thật sao? Lục Trình Dương dắt Tô Tiểu Tông đi vào, nhân viên cửa hàng liền đền gần, cười híp mắt hỏi: “Tiên sinh, tôi có thể giúp gì không?” Nhìn dáng vẻ tuấn tú của ông bố này chắc chắn không biết chọn đồ, chỉ cần giới thiệu vài bộ đẹp mắt đắt tiền thì đối phương sẽ mua ngay.

Lục Trình Dương liếc người nhân viên một cái: “Không cần.”

Sau khi quan sát chiều cao của Tô Tiểu Tông, Lục Trình Dương lấy một bộ quần áo nhìn có chút thuận mắt rồi dẫn con trai đi vào phòng thử đồ; áo sơ mi nhỏ ngắn tay màu trắng, quần ngắn màu đen, giống như áo trắng quần đen mà Lục Trình Dương đang mặc trên người. Tô Tiểu Tông nhìn hình dáng bé nhỏ của mình và thân hình cao lớn của bố ở trong gương, vui vẻ chỉ vào bộ quần áo mới trên người: “Bố ơi, con thích bộ này.”

Xem ra ánh mắt của mình cũng rất chuẩn, Lục Trình Dương nhíu mày rồi chọn thêm mấy kiểu khác có cùng số đo nữa, vuốt mái tóc xoăn của con trai: “Đi thôi.”

Tô Tiểu Tông sợ ngây người, đây là lần đầu tiên mua quần áo nhanh như vậy.

Chỉ mất mười mấy phút, Tô Tiểu Tông mặc quần áo mới được Lục Trình Dương bế ra khỏi cửa hàng quần áo. Tô Tiểu Tông cúi đầu nhìn túi mua hàng trên tay bố mình rồi ôm cổ Lục Trình Dương, hôn lên cái cằm của anh một cái: “Bố thật là giỏi, mẹ mua đồ lâu hơn bố rất nhiều.”

Thỉnh thoảng Tô Tầm có chút rối rắm khi mua đồ, Lục Trình Dương vỗ đầu con trai nói: “Không được chê mẹ.”

Tô Tiểu Tông: “…” Bé không có chê mẹ mà!

Cả ngày chủ nhật, Lục Trình Dương đều dẫn Tô Tiểu Tông đi mua đồ, trong nhà có con nít nên cần rất nhiều thứ, lúc trước mua nhà là do Tần Sâm giúp, trang hoàng theo phong cách Tô Tầm thích, trong phòng trẻ em ngoại trừ có một bức tranh đầy màu sắc thì không còn gì cả.

Nếu sau này Tô Tầm và con trai dọn đến đây thì Tô Tiểu Tông chắc chắn sẽ ngủ ở phòng trẻ em; trước đây Tô Tiểu Tông ngủ chung với Tô Tầm nhưng sau này cu cậu phải ngủ một mình.

Khi Tô Tiểu Tông biết bố muốn mua giường nhỏ, chăn nhỏ, bàn nhỏ … cho mình thì rất vui, cu cậu càng ngày càng thích bố, càng ngày càng tin tưởng bố không giống như lời người dì xấu xa kia đã nói là bố không thích mình; ngược lại, cu cậu cảm thấy bố giống như lời mẹ đã nói là bố thích bé nhất.

Trên đường về nhà, Tô Tiểu Tông ngồi trên ghế an toàn ở ghế sau, vừa chơi gậy phép thuật mới mua vừa gọi một tiếng: “Bố ơi.”


Lục Trình Dương nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, đôi mắt sắc thâm trầm, không chút để ý trả lời: “Sao con?” Chiếc xe phía sau đi theo anh từ trưa đến giờ, may là Tô Tầm không ở cùng với anh.

“Bố ơi.” Tô Tiểu Tông lại gọi thêm một tiếng, “Bố thích con không?”

“Thích.” Trong mắt Lục Trình Dương là ý cười, từ hôm qua đến giờ con trai đã hỏi vấn đề này rất nhiều lần rồi.

Tô Tiểu Tông nghe được câu trả lời thì hài lòng thỏa mãn, cúi đầu chơi gậy phép thuật.



Tô Tầm liên tục ở nhà Chu Hiểu Tình. Chu Hiểu Tình vừa mới chuyển nhà nên có rất ít người biết chỗ này, cho dù có người muốn tra nhưng ngay lập tức cũng không tra ra được.

Không biết Lục Trình Dương đã dùng cách gì để dỗ Tô Tiểu Tông, cô ở nhà Chu Hiểu Tình mấy ngày nhưng Tô Tiểu Tông cũng không khóc lóc muốn cô về, chỉ là mỗi lần gọi điện cho cô đều có chút ủy khuất, xem ra Lục Trình Dương đã hoàn toàn dỗ được con trai rồi.

Những bài viết trên mạng và blog đã hoàn toàn biến mất, mấy ngày nay coi như sóng yên biển lặng nên Tô Tầm cho là mình đã có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường rồi.

Tuy nhiên trên mạng lại có bài viết mới, còn khốc liệt hơn rất nhiều so với lần trước. Lần này trực tiếp đăng lên tờ đơn cô ký tên muốn phá thai năm xưa, thời gian địa điểm rõ ràng, còn nói Tô Tầm lẳng lơ ong bướm, một mình sinh con nuôi con. Tô Tiểu Tông lại trở thành con riêng của một đại gia, lúc Tô Tầm học đại học được đại gia kia bao dưỡng.

Phần lớn mọi người đều bình luận là Mục Viễn bị mù hay sao mà lại để ý đến một người phụ nữ dâm đãng như vậy?

Lục Trình Dương nhìn thấy bài viết này thì tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là đập luôn máy tính. Anh đi đến bộ phận PR tìm quản lý, vài ngày rồi không có động tĩnh gì nên tất cả mọi người đều nghĩ là chuyện này đã qua, không ngờ lại xuất hiện. Lần này quản lý PR đã trực tiếp để cho nhân viên kỹ thuật hack máy tính của những người kia.

Quản lý bộ phận PR nói: “Những bài viết này đều có IP ở thành phố S.”

Lục Trình Dương biết việc này đại khái do anh mà ra, anh chợt nhớ tới ngày đó Trình Nhiễm gào lên với anh: “Lục Trình Dương, anh sẽ hối hận.”


“Nơi này nhờ anh, tôi phải đi ra ngoài một chuyến.” Lục Trình Dương nói xong liền xoay người xuống lầu.

Lục Trình Dương đi đến nhà của Trình Nhiễm. Dường như Trình Nhiễm đã đoán là anh sẽ đến, chuông cửa vừa vang lên mấy giây thì cô ta đã mở cửa, khiêu khích nhìn anh: “Thế nào? Anh đến để xin lỗi em sao?”

Lục Trình Dương nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của Trình Nhiễm, hơn một lần cô ta đã nói là yêu anh nhưng anh quả thật không biết cô ta yêu anh cái gì, cô ta đã làm rất nhiều chuyện phải nói là rất điên cuồng với anh. Lúc anh thê thảm nhất, thậm chí ngay cả chỗ để ngủ cũng không có, giống như kẻ lang thang ngủ bờ ngủ bụi ở công viên thì Trình Nhiễm lại gọi đến một đám người đến đánh anh, cuối cùng cô ta xuất hiện trước mặt anh, cao ngạo nói với anh: “Lục Trình Dương, chỉ cần anh ở cùng với em thì người Giang gia nể tình bố mẹ em sẽ không hành hạ anh nữa, anh có thể đi làm giống như trước.”

Khi đó có hai bên muốn chà đạp anh, một bên là người của Giang gia, bên còn lại là của Trình Nhiễm. Cô ta cho là anh không biết nhưng ngay từ khi bắt đầu thì anh đã biết rõ; nếu người Giang gia muốn đánh anh, muốn nhục mạ anh thì sẽ ra tay không lưu tình nhưng người của Trình Nhiễm chỉ làm dáng một chút mà thôi.

Ngoài ra Giang Hằng là hôn phu của Trình Nhiễm mà Trình Nhiễm lại nói thích anh khiến cho cuộc sống những năm đó của anh lại càng khó khăn hơn bởi vì bất kể Giang gia hay Trình gia đều không cho phép chuyện này xảy ra.

Cái kiểu thích người ta mà giẫm đạp dưới chân như vậy thì không có ai chấp nhận nổi, chỉ có chán ghét mà thôi.

Lục Trình Dương lạnh lùng nhìn cô ta, anh chỉ hỏi một câu: “Trình Nhiễm, cô không biết mệt sao?”

Không ngờ là anh sẽ nói lời này, Trình Nhiễm thất thần nhưng rất nhanh đã hiểu được, xoay người đi vào: “Em cho rằng anh đến đây không phải là để đàm phán.” Xoay người nhìn Lục Trình Dương đi phía sau, cười lạnh: “Lục Trình Dương, em có thể hao tổn tâm sức lâu như vậy với anh là vì mấy năm nay anh không nhắc đến Tô Tầm, em cho rằng anh đã quên cô ta. Mấy năm nay, ngoại trừ em thì bên cạnh anh không có người phụ nữ nào khác, em từng cho rằng, qua vài năm nữa, cho dù anh không yêu em thì cũng sẽ ở cùng với em.”

Lục Trình Dương nhếch miệng: “Cô sai rồi, cho dù bị các người áp chế cả đời thì tôi sẽ không ở cùng với cô.”

Trình Nhiễm đột nhiên nổi giận, hung hăng lườm anh: “Vậy anh tới đây làm gì?”

“Cô biết tôi đến để làm gì.” Lục Trình Dương lạnh lùng nhìn cô ta.

Trình Nhiễm cười giận dữ: “Tôi có tiền, tôi có thể sai khiến người khác …” Đột nhiên cô ta lại gần anh, ngước khuôn mặt tươi cười lên nói: “Anh biết không? Em cho rằng đời này anh không thể thoát khỏi áp chế của Giang gia. Bác Giang có con riêng nên giảm đi oán hận với anh, cũng giảm đi áp chế với anh. Em biết rõ anh đã âm thầm chuẩn bị, bất kỳ lúc nào cũng có thể vận sức chờ phát động, em chỉ không ngờ là xuất hiện sau khi biến mất vài tháng thì anh giống như trở thành con người khác. Cai nghiện sau khi nghiện vài năm lại trở về dáng vẻ khi em mới biết anh, đâu còn cái dáng vẻ chán nản của vài năm kia nữa.”

“Lục Trình Dương, quả nhiên em đã không nhìn lầm anh.”


“Anh đã không yêu em vậy thì đành phải để cho anh hận em vậy, chúng ta cứ đấu như vậy đi.”

Nếu như có thể, Lục Trình Dương thật sự muốn bóp chết người đàn bà điên này, anh hung hăng nắm chặt quả đấm để không chế tay mình lại, anh sợ bản thân không khống chế nổi mà đánh chết cô ta.

Cuộc sống đen tối trong vài năm đã từng kích thích suy nghĩ u ám trong lòng anh, thậm chí khi lên cơn nghiện anh đã không thể kiểm soát nổi bản thân, sự đau đớn giãy giụa khi sống dưới đáy xã hội đó đã cách anh rất xa rồi nhưng quả thật có nhiều chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của anh, sức của anh còn chưa đủ mạnh.



Để giải quyết chuyện này thì cuối cùng Lục Trình Dương đăng ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn và ảnh hai người yêu nhau thời kỳ đại học, thậm chí ngay cả giấy ly hôn lên diễn đàn, viết một bài chứng minh Tô Tầm không phải là người như lời đồn. Tô Tầm là vợ của anh, Tô Tiểu Tông là con trai anh, anh và Tô Tầm vì có nguyên nhân bất đắc dĩ nên mới chia tay; Tô Tầm và thái tử Mục thị chỉ là bạn đại học, những bức ảnh kia là có người cố ý chụp lại nhằm tung tin đồn, quan hệ giữa hai người đó là trong sáng.

Lục Trình Dương còn đăng mấy tấm ảnh anh chụp chung với Tô Tiểu Tông. Ngoại hình của Tô Tiểu Tông rất giống anh, vừa nhìn là biết hai bố con; hơn nữa tóc của Tô Tiểu Tông là tóc xoăn, có khuôn mặt đáng yêu nhìn rất là dễ thương, được mọi người yêu mến; bố của đứa nhỏ cũng rất là đẹp trai …

Sau khi bộ phận PR đăng những tấm hình này lên thì rất nhanh đám người trên mạng đều phát hiện, bọn họ phân tích những bài viết lần trước và tính cẩu huyết của nó thì bài viết lần này sinh động, có tính chân thực hơn, mỗi tấm ảnh đều rất rõ ràng, lời nói cũng hết sức thành khẩn.

Tầng 3790: “Chủ tầng nhìn ánh mắt Tô Tầm hết sức dịu dàng, trên khuôn mặt ngập tràn tình yêu, giám định xong!”

Tầng 3791: “Tầng cao nhất đây, tôi cũng cảm thấy như vậy, mấu chốt là đầu xoăn nhỏ quá đáng yêu! Mợ nó, tôi chịu không nổi nhất chính sinh vật nhỏ tóc xoăn đánh yêu này!”

Tầng 19989: “Không có người thích chủ tầng sao? Tôi xin xếp hàng (mặt háo sắc).”

Phía dưới là hàng loạt các bình luận tương tự.

Tầng 21893: “Các chủ tầng, tôi không muốn làm người một nhà với các người đâu.”



Đầu xoăn nhỏ đang cầm điện thoại của bố vui vẻ xem ảnh chụp, cu cậu và bố chụp rất nhiều hình nha! Thật là thích.

“Bố ơi, con muốn gửi cho mẹ xem!” Tô Tiểu Tông ôm điện thoại chạy lạch bạch vào thư phòng, giơ điện thoại đến trước mặt Lục Trình Dương.


Lục Trình Dương bế con trai ngồi lên đùi mình, mắt vẫn chăm chú nhìn vào bài viết kia, đã vài ngày rồi, cũng có rất nhiều phản hồi. Bên Trình Nhiễm cũng không thấy đăng bài mới, toàn bộ bài cũ đã được dọn sạch rồi.

Mở vi kênh, Lục Trình Dương gửi ảnh qua cho Tô Tầm, Tô Tiểu Tông hô vào điện thoại: “Mẹ mau xem đi! Là ảnh của con và bố.”

Kể từ mấy hôm trước Lục Trình Dương chụp hình Tô Tiểu Tông thì cu cậu đã cầm điện thoại của anh xem mấy ngày rồi.

Mấy ngày nay Tô Tầm đều chú ý đến bài viết kia, lần nào cũng nhịn không được ngẩn người nhìn máy tính. Sau khi cô và Lục Trình Dương ly hôn, trong lúc tức giận cô đã ném hết toàn bộ những tấm ảnh chụp giữa hai người thế nên mỗi lần Tô Tiểu Tông hỏi về bố thì cô ngay cả một tấm ảnh cũng không lấy ra được, mặc dù cô cũng không có ý định lấy ra.

Tô Tầm nghe con trai nói chuyện, cô đã sớm nhìn thấy ảnh chụp, ngay ngày đầu tiên Lục Trình Dương đăng hình thì cô đã xem rồi.

Lại có giọng nói nhắc nhở, Tô Tầm mở ra nghe, giọng nói của Tô Tiểu Tông nhỏ hơn vài phần: “Mẹ ơi, khi nào mẹ mới đến chỗ của bố, con rất nhớ mẹ.”

Lại một tin thoại mới: “Bố nói bố cũng rất nhớ mẹ.”

Lại một tin thoại mới: “Mẹ ơi, bố nói bố muốn đi đón mẹ, không phải, là con và bố cùng đi đón mẹ.”

Lại một tin thoại mới: “Mẹ ơi, con và bố đang ra khỏi nhà ...”

Lại một tin thoại mới: “Mẹ ơi, con và bố đang ở trên xe, bố đang lái xe ...”

Lại một tin thoại mới: “Mẹ ơi, con thích bố ... mẹ có thể cũng thích bố hay không? Bố nói bố đã làm mẹ giận cho nên mẹ mới không muốn ở cùng với bố ...”

Lại một tin thoại mới: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không nói chuyện với con ...”

Nhìn màn hình máy tính, Tô Tầm không biết mình đã đọc bao nhiêu lần bài viết của Lục Trình Dương rồi, cô chỉ biết mỗi lần cô nhìn bài viết và những tấm hình kia thì tim cô lại mềm hơn một phần cho nên những ngày qua cô đều chịu đựng không đi gặp Tô Tiểu Tông bởi vì cô biết rõ, chỉ cần thấy Tô Tiểu Tông, thấy bố của con trai thì cô không khống chế nổi lại mềm lòng, cô sợ mình không cẩn thận sẽ đầu hàng.

Nửa tiếng sau lại có một tin nhắn thoại nữa, là giọng nói vui mừng của Tô Tiểu Tông: “Mẹ ơi, con và bố đến rồi.”

Không đến nửa phút sau, điện thoại của Tô Tầm vang lên.

“Tầm Tầm ...” Lục Trình Dương thì thầm gọi tên cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui