Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Trình Nhiễm để mặc bà ta lắc mình trong chốc lát, sắc mặt càng ngày càng lạnh, cắn răng chịu đựng tức giận đẩy bà ta ra: “Dì à, dì bình tĩnh lại một chút đi.”

Từ Cầm không tỉnh táo được, bà ta không ngờ Trình Nhiễm lại trả đứa bé kia về cho Lục Trình Dương, lại tóm lấy Trình Nhiễm, khuôn mặt có chút vặn vẹo: “Trình Nhiễm, giữa cô và tiểu Hằng chỉ là có hôn ước, sau khi nó chết rồi thì coi như Giang gia chúng ta đã giải trừ hôn ước này, cô thích ai cũng được nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại thích Lục Trình Dương chứ? Cô đừng quên là em trai thằng đó đã giết chết vị hôn phu của cô!”

Tại sao mọi người đều lấy lý do này để nói cô ta chứ? Giang Hằng đúng là hôn phu của cô nhưng Giang Hằng là kẻ phong lưu, cô không yêu hắn mà hắn cũng không yêu cô. Giữa bọn họ bất quá chỉ là đính hôn thương mại, sau khi đính hôn thì hai người không ai can thiệp vào chuyện của ai, cô ta chỉ không ngờ là Lục Trình Uy lại giết chết Giang Hằng cũng không ngờ là mình sẽ yêu Lục Trình Dương.

Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện cô yêu Lục Trình Dương là tội ác tày trời bởi vì anh là anh trai của Lục Trình Uy nhưng tại sao Lục Trình Uy lại nảy sinh xung đột với Giang Hằng thì trong lòng mỗi người bọn họ đều hiểu rõ. Bất quá là dựa vào quyền thế để ức hiếp người khác mà cô ta cũng vì muốn Lục Trình Dương cúi đầu với cô ta, ở cùng với cô ta.

“Dì à, cháu đã gọi điện cho bác Giang rồi, chút nữa sẽ có người tới đưa dì về.” Trình Nhiễm lướt qua Từ Cầm đi vào nhà. Từ Cầm là mẹ của Giang Hằng, sau khi Giang Hằng chết thì tinh thần bà ta không ổn định. Đầu năm, bố Giang Hằng đưa về nhà một bé trai khoảng chừng ba, bốn tuổi, là em trai của Giang Hằng, ông Giang có con riêng ở bên ngoài.

Chuyện này đã đả kích rất lớn đến Từ Cầm, bà ta không ngờ chồng mình sau cái chết của con trai thế mà lại có con riêng. Bởi vì chuyện này mà tinh thần bà ta lại càng không ổn định, sau mấy tháng náo loạn thì mắc chứng rối loạn thần kinh trầm trọng. Sau này phát hiện ra Lục Trình Dương cũng có con trai, độ tuổi không khác mấy so với đứa con riêng của ông Giang thì liền phát tiết hết toàn bộ tâm tình lên người Tô Tiểu Tông.

Tối hôm qua Từ Cầm vốn muốn bắt Tô Tầm và Tô Tiểu Tông nhưng không ngờ Tô Tầm có liên hoan, toàn bộ người trong công ty đều ở chung với nhau, nhiều người nên không thể nào ra tay được, cuối cùng chỉ bắt có mỗi mình Tô Tiểu Tông.

Ngoại hình Tô Tiểu Tông rất giống Lục Trình Dương nên lúc cô ta nhìn thấy Từ Cầm đánh Tô Tiểu Tông thì nhất thời mềm lòng, lừa Từ Cầm dẫn Tô Tiểu Tông đi. Nếu không, không biết Tô Tiểu Tông sẽ bị đánh thành dáng vẻ gì.

Từ Cầm vừa nghe Trình Nhiễm nói vậy thì tinh thần càng không ổn định, hất tay ném bình hoa trước cửa: “Tôi không về, kẻ bạc tình kia đã dẫn con riêng và tiểu tam vào cửa rồi.”

Trình Nhiễm liếc qua đống bừa bộn trên mặt đất. Nếu không phải do những năm gần đây Trình gia phải dựa vào Giang gia thì chắc chắn cô ta sẽ không ăn nói khép nép sau khi phải chịu một cái tát như vậy.



Lúc Lục Trình Dương đến bộ phận PR của Khải Sâm thì thấy Mục Viễn và Tần Sâm đã có mặt ở đó. Toàn bộ bộ phận PR gấp rút đến gà bay chó sủa, Lục Trình Dương bước vào, vừa trông thấy anh thì Tần Sâm liền nói: “Tin tức trên diễn đàn đã xử lý tương đối ổn thỏa rồi, trên blog cũng sẽ nhanh chóng được xử lý thôi.”


“Cảm ơn.” Lục Trình Dương thành khẩn nói.

“Không có gì, ai cũng biết bộ phận PR của Khải Sâm chúng ta là mạnh nhất trong ngành, ngay cả Mục Viễn cũng đến cầu xin mình thì mình có thể khoanh tay đứng nhìn sao?” Tần Sâm kiêu ngạo nói, mắt liếc qua đám nhân viên đang bận rộn như cẩu nói, “Hẳn là không có vấn đề gì.”

Lúc này đột nhiên có người la lên: “Không hay rồi, lại có tin tức mới được đăng lên, những người này như muốn đối đầu với chúng ta.”

Tần Sâm đen mặt, có cảm giác rất mất mặt.

Một tiếng sau, cuối cùng không còn tin tức mới được đăng lên nữa, quản lý bộ phận PR nói: “Chuyện này cơ bản đã kiểm soát được rồi nhưng … ông chủ, không phải tối qua ngài và Cảnh Tâm đi chơi sao? Có thể tung ra tin tổng tài một công ty nào đó công khai tình yêu với một nữ diễn viên bình hoa, mọi người sẽ rối rít suy đoán là ngài. Sau khi chuyện này được đưa lên thì sẽ lập tức ngăn chặn được chuyện của Tô Tầm và Mục Viễn.” Dù sao Tô Tầm cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, còn Mục Viễn chỉ xuất hiện trên tạp chí tài chính kinh tế nên loại chuyện này đương nhiên không thể so được với chuyện nữ minh tinh ở thế giới giải trí có quan hệ tình cảm với Tổng giám đốc của Khải Sâm.

Mặt Tần Sâm vừa đen vừa u ám: “Liên lạc với người kia cho tôi, tôi không đồng ý!”

Quản lý bộ phận PR nhìn anh rồi nói: “Người ta không ra mặt, trước tiên chỉ đành phải quan sát tiếp thôi.”

Chuyện của Tô Tầm đến đây coi như chấm dứt, mấy người đi ra khỏi bộ phận PR, Tần Sâm nói: “Hai người thiếu mình một ân tình đấy.”

Lục Trình Dương nhìn Mục Viễn một cái: “Chỉ có một mình mình nợ cậu thôi.”

Mục Viễn chưa kịp nói cái gì thì điện thoại đổ chuông, anh nhìn Tần Sâm: “Mình đi trước, hôm nào cùng nhau ăn cơm.”

Tần Sâm nhìn theo bóng lưng Mục Viễn nói: “Đoán chừng lần này Mục Viễn cũng … nhưng mà chuyện xảy ra hôm nay cũng không hẳn là xấu, Mục gia rất chú trọng đến danh tiếng và môn đăng hộ đối nên lộ ra chuyện lần này, cho dù Mục Viễn có thích Tô Tầm thế nào đi chăng nữa thì rất khó để Mục gia có thể chấp nhận cô ấy. Hơn nữa, Mục Viễn cũng không hề nói Tô Tầm đã con với bố mẹ cậu ấy, lần này trên dưới Mục gia chắc đã rối như canh hẹ rồi nên thời gian này Mục Viễn cũng không rảnh để tranh đoạt người với cậu đâu.”

Lục Trình Dương nhàn nhạt nói: “Cậu ta không tranh được với mình đâu.”


Chậc, cái giọng điệu ung dung thản nhiên này.



Rất nhanh Trình Nhiễm đã nhận được điện thoại gọi đến, đối phương nói: “Toàn bộ tin tức đã bị xóa bỏ, bây giờ chúng ta không thể đăng tin lên được nữa, toàn bộ IP đã bị phong tỏa rồi. Đối phương quá mạnh, chúng ta không đấu lại bọn họ, làm sao bây giờ? Còn muốn tiếp tục không?”

Trình Nhiễm cắn răng: “Tạm thời dừng lại nhưng những người giả làm phóng viên kia không được rút đi, cứ tiếp tục canh chừng.”

Lục Trình Dương đối xử lạnh lùng vô tình với cô ta thì cô ta sẽ trút giận lên người Tô Tầm.

Lục Trình Dương bận rộn cả một buổi chiều, đúng sáu giờ đến giờ tan làm thì anh mới trở về, ở dưới chung cư mua đồ ăn.

Vừa mới mở cửa nhà ra thì Tô Tiểu Tông liền bình bịch chạy đến ôm lấy đùi anh, đưa tay lên miệng ‘Suỵt’ một tiếng: “Mẹ còn đang ngủ …”

Còn đang ngủ? Ngủ từ sáng đến giờ sao? Lục Trình Dương nhìn đồng hồ, gần bảy giờ rồi, khom lưng bế con trai, đem đồ ăn vào phòng bếp: “Trưa hôm nay con ăn cái gì?”

Tô Tiểu Tông nói cho bố mình biết: “Buổi trưa mẹ nấu mì, xế chiều mẹ và con đều ngủ trưa, sau đó con thức dậy nhưng mẹ không có dậy, con chờ mẹ lâu thật là lâu nhưng mẹ còn đang ngủ.” Nói xong thì thở dài, “Nhà của bố thật là rộng nhưng mà không có đồ chơi gì cả, một mình con thật là chán.”

Lục Trình Dương bóp cái cằm của con trai, sửa lại lời nói của cu cậu: “Nơi này cũng là nhà của con và mẹ, sau này phải nói là nhà chúng ta, hiểu chưa?”

Tô Tiểu Tông mở to hai mắt: “Vậy sau này mẹ và con cũng ở đây hay sao?”


Đương nhiên là Lục Trình Dương hy vọng như vậy nhưng bây giờ chắc chắn Tô Tầm sẽ không đồng ý: “Bây giờ mẹ còn đang giận bố, đợi khi mẹ hết giận rồi thì hai mẹ con dọn qua đây ở cùng bố được không?”

Đôi mắt Tô Tiểu Tông sáng long lanh, dùng sức gật đầu: “Được!” Như vậy thì bé cũng giống như các bạn khác, có thể ở cùng với bố mẹ.

Lục Trình Dương bế Tô Tiểu Tông đi vào thư phòng lấy cái ipad đưa cho con trai chơi: “Bố đi nấu cơm, con nói nhỏ thôi đừng làm ồn đến mẹ.”

Tô Tiểu Tông khoan khoái ôm lấy ipad chạy đi.

Tô Tầm là do đói mà tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy Tô Tiểu Tông đang nằm sấp trên giường, giống như là đã đợi cô rất lâu rồi: “Mẹ ơi, bố đang nấu cơm.” Sau đó cu cậu lè lưỡi liếm môi, vừa rồi Lục Trình Dương đã đút cho cậu nhóc một miếng cánh gà nhỏ, “Rất thơm.”

Tô Tầm đưa tay sờ bụng, sáng hôm nay sau khi Lục Trình Dương ra khỏi nhà thì cô lại dùng điện thoại xem những tin tức kia, sau lại bị Tô Tiểu Tông quấn lấy hỏi rất nhiều chuyện nên một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, buổi trưa ăn gì cũng không xua tan được cơn buồn ngủ nên liền nằm ở phòng khách ngủ luôn.

Không ngờ khi tỉnh tại thì trời đã tối rồi.

Dắt Tô Tiểu Tông đi ra cửa phòng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Trình Dương đang đi về phía này, mỉm cười nói với cô: “Có thể ăn cơm rồi.”

Tô Tầm gật đầu: “Tôi đi rửa tay, anh và Tiểu Tông ăn trước đi.”

Xoay người đi vào phòng vệ sinh, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, đột nhiên Tô Tầm có chút dao động, cô biết rõ bản thân đã mềm lòng với Lục Trình Dương. Kể từ khi xem đoạn video kia của Trình Nhiễm thì trong đầu cô thường xuyên nghĩ đến anh, nghĩ đến mấy năm nay rốt cuộc anh đã xảy ra những chuyện gì, việc Lục Trình Uy giết người … còn cả chuyện sáng nay anh nói ‘người xấu’ là để dỗ Tô Tiểu Tông hay là sự thật.

Nhưng là mặc kệ giả hay thật, sau khi cô nghe những lời đó thì cô đã dao động.

Lục Trình Dương gắp cánh gà cho Tô Tiểu Tông, cu cậu vui vẻ vùi đầu gặm, giơ bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ lên, khen bố: “Thật là ngon.”

Xoay người nhìn thì thấy Tô Tầm còn chưa vào, cu cậu nhảy xuống khỏi ghế, đến bên cạnh Lục Trình Dương, Lục Trình Dương phối hợp cúi người đưa tai đến sát miệng con trai thì nghe thấy cậu nhóc nhỏ giọng nói: “So với mẹ thì … bố nấu ngon hơn nhiều lắm!”

Lục Trình Dương cười, sau đó nghiêm túc nói cho con trai biết: “Ở trước mặt mẹ không được nói như vậy, biết chưa?”


Tài nấu nướng của Tô Tầm như thế nào thì anh là người hiểu nhất. Thời gian đầu bọn họ mới kết hôn, cô đã mua rất nhiều sách dạy nấu ăn, cuối tuần liền kéo anh đi chợ mua thức ăn về nấu. Có đôi khi nấu cơm cũng cần phải có thiên phú, Tô Tầm lại vừa vặn thiếu cái thiên phú kia. Cuối cùng người luyện được một thân tài năng nấu nướng ngược lại là anh, những món cô nấu cũng chỉ có thể ăn được.

Tô Tiểu Tông gật đầu: “Vâng ạ.”

Tô Tầm đi đến trước bàn ăn liền nhìn thấy Tô Tiểu Tông đang dính vào Lục Trình Dương. Lục Trình Dương dứt khoát bế con trai lên để ngồi trên đùi mình, loại tình cảnh này trước đây có nghĩ thì cô cũng không dám nghĩ đến, bây giờ cứ chân thật xuất hiện ở trước mắt như vậy thì trong lòng cô cũng có chút chua xót.

Tô Tiểu Tông ngồi ở trên đùi Lục Trình Dương, cười rất vui vẻ: “Mẹ ăn cơm đi, bố nói ăn cơm xong sẽ dẫn con đi mua đồ chơi.”

Lục Trình Dương bổ sung thêm: “Trong tiểu khu có một cái siêu thị, rất lớn, bên trong có bán rất nhiều đồ chơi cho trẻ em.”

Dưới con mắt mong đợi của Tô Tiểu Tông, Tô Tầm có chút nhẫn tâm: “Vậy anh dẫn con đi, tôi không đi.”

Mẹ nói không đi nên Tô Tiểu Tông có chút đau lòng, bé rất muốn bố mẹ cùng đi mà, Lục Trình Dương sờ mái tóc xoăn của con trai: “Mẹ mệt, bố dẫn con đi là được rồi.”

Lục Trình Dương dẫn Tô Tiểu Tông ra ngoài, Tô Tầm cũng về phòng thay quần áo rồi ra khỏi nhà.

Xe Tô Thậm đã chờ ở ngoài cửa chung cư, thấy một mình Tô Tầm lên xe thì có chút nghi hoặc: “Đầu xoăn nhỏ đâu?”

“Lục Trình Dương dẫn ra ngoài rồi, đêm nay để cu cậu ở đây đi.” Tô Tầm đóng cửa xe, “Chỗ nhà em có còn phóng viên không?”

Tô Thậm nhìn về phía cách đó không xa, hất cái cằm ý bảo Tô Tầm nhìn theo: “Vừa rồi anh đã phát hiện ra, cũng đã nói với bảo vệ là bên kia có người lén la lén lút, bảo vệ đã xua đuổi một lần rồi, bây giờ lại bắt đầu tụ tập.”

Tô Tầm nhíu mày: “Vậy bây giờ đi ra ngoài, bọn họ đuổi theo thì làm thế nào?”

Tô Thậm cười: “Bọn họ không đuổi kịp được anh đâu.”

Tô Tầm: “Anh đưa em đến nhà Chu Hiểu Tình đi, tạm thời em ở đó hai ngày.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui