Nói Chắc Anh Không Tin, Tôi Cũng Là Thẳng Nam
Bộ Phàm sờ cằm “Cậu nhất định sẽ đi theo tôi sao?”
Tôi: “Liệu có gặp nguy hiểm không vậy?”
Bộ Phàm: “Đi theo tôi.”
Tôi cảm thấy dù sao đây cũng là một cơ hội, dù sao tôi cũng muốn thay đổi khuynh hướng của anh ta, không làm quen với anh ta là không được.
Vấn đề này thuộc dạng chuyên sâu, không thể nói với người bình thường được.
Nói cho cùng thì vẫn phải để ý.
“Sòng bài?”
Tôi do dự một chút “Anh là cán bộ kiểm sát, đến đây hình như có chút không hợp nhỉ?”
Bộ Phàm không coi là chuyện to tát nói “Vào hay không tùy cậu.”
Tôi sờ túi, ngày hôm nay ra ngoài không mang theo kính râm, không thể làm gì khác hơn là cứ thế đi vào.
Chuyện là như vầy, ấn tượng của tôi với sòng bài chỉ dừng lại ở chổ ăn điểm tâm và đại gia, thì là cái loại phim ảnh ở Hương Cảng đó.
Nhưng mà sòng bài này, rất hiện đại nga, có cả bàn mạt chược tự động…
Bộ Phàm hỏi tôi: “Chơi mạt chược được chứ?”
Tôi: “Có thể.”
Má ơi, cái cảm giác kích động này là gì vậy?
Bộ Phàm có lẽ thường xuyên đến đây, anh ta cùng ông chủ rất thân, anh ta quay đầu lại nói: “Cậu tìm người dẫn cậu ấy vui chơi một chút.”
“Người của cậu?” ông chủ sòng bài liếc tôi một cái, cao giọng hô “Tại!”
“Đến,” Tại là một tên nhóc mày rậm mắt to “Bàn mạt chược bên bàn của ông chủ Vương ba thiếu một, ai chơi.”
Bộ Phàm chỉ chỉ tôi, “Cậu ấy.”
Tại có hơi quá nhiệt tình, đem tôi dẫn tới một căn phòng nhỏ, má nó, trong phòng còn có mỹ nữ đang đứng kìa!
Thân hình nóng bỏng như vậy rất dễ làm tôi xấu hổ a!
Bốn mươi phút sau, tôi đến chỗ tiếp tân hỏi Bộ Phàm đang ở chỗ nào, sau đó đi tìm anh ta.
Bộ Phàm nhìn thấy tôi liền giật mình “Sao lại đến chỗ tôi?”
Tôi: “Bọn họ không muốn chơi cùng tôi.”
Anh ta từ chỗ bàn bài đi ra, hỏi tôi: “Cậu không có tiền?”
Tôi lắc đầu, “Tôi…không cẩn thận thắng hơi nhiều một chút”
Bộ Phàm rất vui vẻ, tôi không hiểu anh ta cười cái gì nữa, chỉ có thể mờ mịt nhìn anh ta.
Bộ tôi không thể làm tốt một việc gì đó hay sao?
Tôi liếc mắt nhìn bài của anh ta “Ừm, tôi biết đánh một chút.”
Bộ Phàm kín đáo đưa cho tôi một điều kiện “Thắng được ít tiền chúng ta liền đi ăn khuya.”
Tôi: “…”
Ra khỏi sòng bài, tôi hỏi anh: “Có phải lúc nãy tôi rất ngầu không?”
Bộ Phàm: “Ừm.”
Tôi cầm bốn ngàn tiền mặt trong tay, hỏi anh ta: “Muốn ăn cái gì? Ca đây mời anh!”
Đúng, như thế mới ga lăng!
Hình như có chỗ nào không đúng?
Trước đây tôi không biết Bộ Phàm, còn không biết anh ta thường đến sòng bài.
Thế nhưng hiện tại ca ca tôi đây rất hào phóng mời anh ta đi ăn, anh ta lại muốn ăn ở quán ven đường, hình như không xứng với ngoại hình của Bộ Phàm nhỉ?
Thôi, dù sao ở trong mắt anh ta, tôi cũng là loại người chuyên đi đụng người khác, muốn lưu manh bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Tôi có chút không nhịn được hỏi Bộ Phàm: “Này, bao lâu anh mới đi sòng bài một lần?”
Bộ Phàm: “Gần đây thì một tháng đi hai mươi bảy lần, hôm nay là lần cuối, sau này không đi nữa.”
Tôi:???
Có phải tháng này anh ta ở trong sòng bài luôn không vậy?
Má ơi, nhưng lần cuối cùng là sao? Sau này không đi nữa là ý gì? Nhất định là có nội tình!
Anh ta nhìn tôi cười cười “Đừng suy nghĩ lung tung, không thể nói cho cậu biết được.”
Tôi nói: “Vậy anh nói tôi biết đi, cái ông chủ kia là buôn lậu ma túy đúng không?”
Anh ta một mặt “Này, cậu bị ngớ ngẩn à?” Nhìn biểu tình của tôi, anh ta nhất thời không nói thêm cái gì.
Dáng vẻ lúng túng như vậy…
Phim HongKong đều diễn như vậy mà! Có chỗ nào không đúng sao???
Nghệ thuật không phải bắt nguồn từ sinh hoạt đời thường sao??
(tôi dĩ nhiên là không thể phản bác mình…)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...