Nói Câu Yêu
Shun trong đầu chợt nghĩ: “ Má nó! Sao nó dám hôn mình?”.
Nhưng hành động và suy nghĩ của cô dường như đang “đánh nhau” thì phải, bởi tuy suy nhĩ là vậy nhưng Shun vẫn quay qua ôm Megumi và hít lấy hít để mùi hương hoa nhài ngọt lịm phát ra từ người cô ấy.
Không kìm được lòng, Shun đưa tay vuốt mái tóc của Megumi lên, gương mặt xinh đẹp ấy hiện lên trong ánh đèn mờ ảo làm tim cô đập thình thịch.
Megumi có dấu hiệu của việc tỉnh lại làm Shun ngại ngùng nhắm tịt hai mắt.Megumi mở mắt ra chẳng có gì lạ trừ việc Shun đang ôm mình, Megumi cất lời: “ Mày cũng thích tao nhỉ?”.
Hỏi xong cô cũng ngủ luôn Shun nghe được liền nhắm mắt ngủ với 1 tâm trạng hổn độn.
Sáng hôm sau, Shun đoán chắc là Megumi đã đến lớp từ sớm nên cũng xách balo lóc cóc đi học.
Vừa vào đến lớp lại gặp ngay Kamami vừa đến, cô ả nói: “ Ồ! Chào kẻ đứng hạng hai”.
Shun có chút cau mày nhưng mặc kệ lời của ả bởi chưa biết mèo nào cắn miễu nào đâu.Kamami lại vui tươi đến ngồi cùng Megumi, Shun lũi thũi lại chỗ ngồi của mình.
Lại một buổi học trôi qua thật nhanh, Shun cũng Megumi xuống căn tin lấy đồ ăn nhưng khác với mọi ngày, hôm nay Shun chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Megumi, lời nói của cô cũng có chút e sợ.
Kamami vẫn bám theo hai người, vùa mới ngồi xuống bàn ăn cũng Shun và Megumi, cô đã bị Megumi lườm cho cháy mặt.
Megumi buôn lời đuổi khéo khiến cô vội dọn qua bàn ăn khác.
Megumi bực mình hỏi: “ Sao từ sáng đến giờ mày luôn né tránh ánh mắt tao thế?”.
Shun vẫn im lặng càng khiến Megumi thêm bực mình.
“Cái đồ khó ưa kia, trả lời mau”- Megumi thúc.
Nhưng chẳng hiểu lí do gì mà Shun đã bật khóc rồi bỏ ra sân sau trường.
Megumi vội đuổi theo.
Nắm được tay của Shun, Megumi mới hỏi: “Mày ổn ko? Sao thế?”.
“ Ko sao cả”- Shun dáp lạnh rồi vùng khỏi tay của Megumi và bỏ đi.
Megumi ko đuổi theo nữa, cảm xúc của cô lúc này xen lẫn giữa lo lắng và bực dọc.
Chạy mãi đên một khoảng khá trống và ít người, Shun òa khóc lớn.
Cô không hiểu rõ được cảm xúc của mình lúc này như thế nào.
Cô ghét nhìn Megumi thân thiết với người khác nhưng cũng sợ hãi khi Megumi quá thân thiết với mình.
Cô cảm thấy mình thật kì quái, chính cái cảm xúc ấy làm cô cảm thấy khó chịu và bức bối.
Tiếng trống vào tiết vang lên, học sinh chạy vội lên lớp, Shun bước vào lớp với con mắt sưng húp trông là đến tức cười.
Suốt cái buổi học đó, Shun lại mất tập trung làm cô giáo phê bình.
Cô thất thẻo quay về nhà theo sau là dáng vẻ của Megumi.
Vừa vào cửa trọ Shun đã lăn ra giường và ngủ, mặc kệ sự có mặt của Megumi.
Megumi liếc nhìn cô một cái rồi cũng im lặng ngồi vào bàn đọc sách.
Ngủ được tầm 30 phút Megumi đến lây Shun dậy bảo đi ăn.
Shun ngáy ngủ đáp: “ Phiền quá, đi rồi mua về cho tao cũng được.”.
Megumi nghe vậy kệ luôn cái con người khó ưa kia đi mua đồ ăn về.
Đặt đồ ăn lên bàn Megumi gọi: “ Mẹ dậy ăn đi mẹ!”.
Shun ngồi dậy: “ Khỏi nói! Tao dậy rồi đây!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...