Nói Câu Yêu


“ Megumi! Dạy đi học đi mày”- Shun đẩy mạnh Megumi, khiến cậu ấy ngã xuống giường.

Megumi ngồi dạy càu nhàu: “ Mày không nhẹ nhàng hơn tí được à?”.

Shun mặc kệ bỏ mặt cậu ta rồi đi đến trường.
Megumi dù khó chịu nhưng vẫn chịu đến lớp.

Vừa bước vào, Megumi đã nhận được ngay ánh nhìn khinh bỉnh của lũ bạn cùng lớp.

Tiến về vị trí của mình-sau lưng Shun- Megumi gục ngay trên bàn và thiếp đi, Shun quay xuống lầu bầu: “Con gái con lứa gì mà chẳng khác gì đàn ông, nhìn mà phát chán!”.

“Còn hơn đứa thảo mai!”- Megumi nói thầm nhưng vẫn đủ to để Shun nghe rõ, cô ấy hậm hực quay lên chẳng thèm quan tâm đến Megumi nữa.
Cô giáo tiến vào, cô khen Shun vì đã đạt giải nhất môn văn nhưng chưa đầy một phút sau thì cô quay sang trách cứ Megumi vì đã đi đánh nhau.

Thấy Megumi ko phản ứng cô giáo cũng tiến vào tiết học.
Đã trôi qua 3 tiết mà Megumi cũng chẳng biết gì, đến khi Shun lây người bảo xuống căn tin thì mới lê thân xác về phía căn tin trường.


Hai đứa đang ngồi ăn thì một đàn anh khóa trên tiến lại phía bàn và bắt chuyện với Shun:
-Chào em, em có phải Shun không?
-Dạ đúng rồi anh, mà sao anh biết em?- Shun nhẹ nhàng trả lời
-Danh tiếng của em ai chẳng biết-vừa nói anh ta vừa cười hì hì.
Ngay lập tức anh ta nhận được ngay cái nhìn đầy lạnh lẽo từ phía Megumi như muốn nói rằng: “ Người này là của bà, mày ngon thì đụng vào!”.

Thấy vậy anh ta cũng cụp đuôi mà bỏ đi.

Shun cảm thấy khá khó hiểu nhưng nhìn qua thấy Megumi vẫn bình thường nên cô cũng chẳng quan tâm làm gì.

Tuy mắc bệnh sạch sẽ nhưng ngoại lệ của Megumi chỉ có thể là Shun mà thôi.

Vì bữa ăn có bắp cải-món ăn mà Megumi không hè ưa thích- nên Shun đã gắp và bỏ qua đĩa mình.
Trống vào tiết vang lên, Megumi lại tiếp tục giấc ngủ say của mình chỉ trong ngóng đến thời gian ra về.

“Hết giờ học rồi! Về trọ thôi!”- Shun gọi Megumi.


Nhỏ lúc này mới thức dậy rồi lê bước về phòng.

“ Không mấy tao nghỉ học nhé, nhàm chán chết mất!”- Megumi than phiền.

Shun đáp, giọng đầy vẻ bất lực: “ Mày nghỉ là mẹ mày nói tao đấy!”.

Nói xong thì cũng vừa về tới trọ, Shun thì bước lên phòng còn Megumi thì đi đâu đó.
Megumi rời đi, gương mặt vẫn bất cần như thế, đến trước một của hàng trang sức, Megumi bước vào và ngắm nhìn, lựa cho mình một chiếc vòng tay bạc khá xinh, chị nhân viên thấy Megumi u ám như vậy cũng sợ hãi tưởng đâu co tính cướp trang sức trong tiệm không chứ.

Nhưng cô chỉ đi qua và tính tiền chiếc vòng kia và bỏ đi.

Đang đi về nhà, Megumi bỗng nhìn hộp đựng chiếc vòng và bất giác nở nụ cười, lòng thầm nghĩ: “ Mình tặng cậu ta cái này được không nhỉ?”.

Về đến nhà, nhìn Megumi cầm một cái hộp Shun liền hỏi: “ Anh nào tặng à?”.

“Không tao mua tặng người khác”- Megumi đặt cái hộp bên giường rồi điềm tĩnh đáp.“ Tặng anh nào đấy?”-Shun lại tò mỏ hỏi.

Megumi không để tâm nằm gục xuống giường, ngủ luôn, lòng thầm nghĩ: “ Nhỏ không nhớ ngày sính nhật của nhỏ hả trời?”.

Shun thấy mình không được đáp lại bực mình đánh lên người Megumi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui