Nơi Ấy, Có Nắng

Sài Gòn, 10 giờ 30 phút tối.

Tú và Khang đáp chuyến bay cuối ngày xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Do chỉ
mua gấp được hai vé nên với vai trò trụ cột của phòng thu, họ được ưu
tiên về trước. Còn Nhi, Thanh, Hân cùng mọi người phải ở lại Đà Nẵng
thêm một đêm nữa và sẽ bay chuyến bay vào trưa ngày mai.

Chiếc taxi chở Tú và Khang dừng lại trước studio. Khang mở cửa và chạy ào ra
ngoài trước. Tú ở trong xe tay lạnh ngắt, không dám cầm lấy cái nắm cửa
mà mở ra. Tú vẫn chưa tiếp nhận được những thứ đang diễn ra. Nhưng
chuyện gì đến, rồi cũng sẽ đến. Tú chậm rãi mở cửa xe ra.

Trước mặt Tú là căn nhà bị thiêu rụi, nhiều thứ cháy đen đổ nát nằm ngổn
ngang dưới mặt đất, xung quanh là người dân trong khu vực cùng với công
an đang thi hành công tác phong toả hiện trường. Khang thì thay mặt Tú
trao đổi với bên phường. Họ nói rằng chưa tìm ra nguyên nhân cháy, cần
điều tra kỹ càng hơn.

”Chị ơi không vào đây được đâu chị!” – Một anh cán bộ nói khi thấy Tú đang
thất thần bước vào bên trong khu vực phong toả. Tú không mảy may đếm xỉa tới, tiếp tục lê thê bước chân đi.

Tú đảo mắt rồi xoay một vòng nhìn hết xung quanh. Tất cả không còn gì
ngoài một màu đen nghịt bao trùm. Tú ôm đầu rồi ngồi thụp mặt xuống đất. Bao nhiêu công sức, bao nhiêu cố gắng của Tú bây giờ lại trả về những
nắm tro tàn.

11 giờ 30 phút.

Khang hộ tống Tú về nhà. Trên đường về, cậu cố tình nói vô số chuyện trên
trời dưới đất nhưng Tú chẳng nói chẳng rằng một câu. Thà là Tú la hét
chửi bới um xùm như bình thường đi, cho cậu hứng hết cũng được. Chứ bây
giờ Tú lặng thinh như vậy, cậu nhìn mà cũng xót lắm!

12 giờ 30 phút.

Tú vẫn chưa ngủ. Dán đôi mắt lờ đờ vào màn hình laptop, Tú cảm thấy lòng
mình có chút nhoi nhói. Xem lại những tấm hình từ lúc mới khai trương
studio cho đến khi nâng cấp nó, rồi từng ngày vươn lên trở thành phòng
thu có tiếng nhất nhì đất Sài thành này làm Tú nhớ đến khoảng thời gian
trước kia. Cái thời gian mà Tú dành dụm từng đồng từng cắc một để ấp ủ
đứa con này. Từ thiết bị điện tử cho đến từng thứ nhỏ nhặt như cái bàn,
cái ghế hay chỉ chiếc bình hoa trưng bày ở quầy tiếp tân thôi cũng đều
là do một mình Tú tự tay đi mua. Tường ở ngoài sảnh cũng do một tay Tú
sơn, thảm trải dài từ ngoài vào trong mỗi căn phòng cũng do một tay Tú
lót, những tiểu tiết nhỏ ở phòng thu đều do một tay Tú chăm chút từng li từng tí. Vậy mà bây giờ tất cả đều không một lời giã từ tan biến đi
hết. Buồn lắm chứ!

Trong lúc đó tại Đà Nẵng.

Nhi cũng không khá khẩm gì hơn Tú. Cô thấp thỏm mãi mà chẳng ngủ được. Cô
biết đây là một chuyện khá shock đối với Tú vậy mà giờ này cô không thể ở cạnh an ủi. Nãy giờ ngoài tin nhắn của Khang báo Tú đã về nhà ra thì cô không tài nào liên lạc được với Tú. Điện thoại không mở, mạng xã hội
không online. Chẳng lẽ Tú lại ra gốc cây yêu thích của mình ở Bờ Kè sao? Rồi không biết Sài Gòn giờ này có mưa không? Nhỡ có thì Tú sẽ cảm lạnh
mất! Hay là Tú có nghĩ quẩn rồi làm bậy gì không? Nhỡ có thì cô sẽ phát
điên mất! Bây giờ cô chỉ ước mình có đôi cánh, lập tức bay đến bên cạnh
Tú rồi ôm Tú vào lòng thật chặt. Con đường của Nhi và Tú đang chọn không hề dễ đi tí nào cả! Nó cứ gập ghềnh chông chênh một cách khó hiểu. Ông
trời thật là khoái trêu ngươi người khác mà! Nhi đầu óc trống rỗng cứ
mãi ngồi nhìn vào màn hình điện thoại chờ Tú đến mức kiệt sức ngủ thiếp
đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau.

Nhi giật mình tỉnh dậy.
Cô bật phắt người dậy và cầm điện thoại lên. Cô sợ mình bỏ lỡ những tin
nhắn và cuộc gọi từ Tú. Nhưng trên thực tế, chẳng có một con khỉ móc gì
cả! Cô vừa hụt hẫng vừa càng lo lắng hơn cho người yêu của mình. Nhi vội đi soạn đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến bay về Sài Gòn.

11 giờ trưa.

Cả đoàn có mặt tại sân
bay. Hân biết chuyện nên cũng liên tục hỏi han từ sáng tới giờ. Nhưng
rất tiếc bây giờ đến lượt Khang cũng lặn đâu mất tăm, không ai liên lạc
được.

Mây đen ùn ùn kéo đến,
trời bỗng nhiên trút một cơn mưa nặng hạt xuống. Chuyến bay về thành phố Hồ Chí Minh bị hoãn lại. Nhi cố gắng không tỏ ra nôn nóng, bật điện
thoại lên lướt vài trang báo nhưng rồi lại không kiềm lòng nổi khi thấy
những tin đăng về vụ hoả hoạn tối hôm qua. Vô số hình chụp căn nhà bị đổ nát, rồi hình Tú quỵ xuống trước cảnh tan hoang đó. Nhi chưa bao giờ
cảm thấy mình thiếu kiên nhẫn như thế này. Cô nhìn vào đồng hồ, thấy
từng giây từng phút trôi qua thật chậm rãi mà lòng cồn cào tự nắm chặt
lấy hai bàn tay mình, run bần bật lên và khẽ nấc. Cô cảm giác rằng như
thể chỉ cần một khắc nào trôi qua, cơ thể mình bị bào mòn đi bớt một
chút. Còn cái lạnh cóng từ cơn mưa ngoài kia đang bám víu lên thân người nhỏ bé của cô. Cô nhắm mắt lại để mọi thứ lo âu nhẹ đi bớt.

4 giờ chiều.

”Ầm!” – Nhi tung cánh
cửa căn hộ mạnh bạo. Giờ nó có rớt xuống cô cũng chịu. Chỉ cần được gặp
Tú một cách nhanh nhất thì cô bất chấp hết! Cũng như việc cô vừa giành
chiếc taxi với một người đàn bà trung niên lúc nãy.


Tú đang nằm co rúm ở sofa, quần áo vẫn y nguyên như tối hôm qua. Có vẻ do mệt nhiều nên Tú đã ngủ say.

- Không... – Mặt Tú nhăn lại, mắt vẫn nhắm.

- Tú?

- Không... Không! Đừng! – Tú la hét, hai tay ôm lấy đầu.

- Tú! – Nhi vội
chạy đến sofa. – Không sao không sao! Không sao hết! Có em đây rồi. – Cô cúi xuống ôm trọn Tú vào lòng và vỗ về. Cô bỗng nhiên trở thành một
nàng bảo mẫu bất đắc dĩ. Sự hoán đổi cũng khá là thú vị nhỉ?

Tú đã không còn cựa quậy và tiếp tục giấc ngủ. Lúc nãy khi ôm, Nhi cảm thấy được cái nóng hừng
hực toả ra từ người Tú. Có lẽ đã bị sốt rồi. Chắc là cô phải đảm nhiệm
vai trò bảo mẫu trọn ngày hôm nay đây.

11 giờ tối.

”Tú ngủ ngon!” – Nhi nói rồi đóng cửa phòng lại ra ngoài rửa chén. Thức được mấy tiếng đồng hồ
thì lão già nhà cô lại chui tọt vào trong phòng rồi trùm mền kín cả đầu. Nói chính xác hơn là không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện với ai.
Kể cả cô từ chiều tới giờ chăm sóc, nấu cháo, đút cho Tú ăn, lau người
cho Tú mà còn không được nghe chất giọng trầm ấm của Tú nữa là đằng
khác.

Ba ngày trôi qua.

Sốt thì Tú đã hết, nhưng miệng cậy hoài vẫn chưa chịu mở. Nhi thì vẫn như thế. Vẫn hằng ngày
ngày dậy sớm mua đồ ăn cho Tú rồi đi làm xong chiều tối lại về làm việc
nhà và chăm sóc cho Tú. Cô cũng đã nhiều lần mở lời để Tú nói chuyện lại với mình nhưng kết quả lại không như mong đợi. Thấy vậy lòng cô cũng
nhức nhối lắm chứ giỡn! Nhưng mà biết làm sao bây giờ? Cô đành kiên trì ở bên làm hậu phương vững chắc chờ cho tâm trạng Tú ổn định lại mà thôi.

8 giờ tối.

”Aaaaaaaaaa!” – Một
tiếng hét to kèm theo những âm thanh loảng choảng vang lên. Nhi đang lau nhà thì vội vã chạy vào phòng ngủ. Nhiều đồ vật rơi rớt, đang nằm lăn
lốc đầy trên sàn, cả chiếc laptop được Tú nâng niu bấy lâu nay cũng bị
quẳng thẳng xuống đất. Tú thì ngồi bệt xuống sàn tựa đầu vào thành
giường.

- Tú... Đừng như thế nữa mà... - Nhi vừa ôm Tú vừa khóc. Lòng cô đau thắt như có nhát dao lụi thẳng vào.

- Ra ngoài đi. – Câu nói đầu tiên sau ba ngày. Nhưng nó lạnh lùng và tàn nhẫn đến nổi không ai muốn nghe nó.

- Không! Tú một mình đã đủ rồi. Em sẽ không để Tú như thế nữa đâu.

- Làm ơn đi ra đi! Tôi muốn ở một mình. – Tú lớn tiếng.

- Em không đi! Có chết em cũng không đi! – Cô siết chặt vòng tay mình lại.

- Buông ra! – Tú
cố thoát ra khỏi vòng tay Nhi. Hôm nay cô mạnh một cách lạ thường. Quả
là không gì qua nổi sự mãnh liệt của tình yêu.

- Không! Không buông! Em không buông và cũng sẽ không đi đâu hết!

- Được. Không đi thì tôi đi! – Tú dùng hết sức gỡ tay Nhi ra rồi đẩy cô ngã lên giường.

- Tú! – Cô gọi thật to cố níu Tú lại. Nhưng tiếc là đôi chân ấy vẫn cứ bước đi.

Nói là đi, nhưng thật ra Tú cũng không biết mình đang đi đâu. Đường phố đông đúc nhưng dường như chẳng có chốn nào là dành cho Tú. Tú thấy một số người đang chỉ trỏ
nhìn về phía mình. Chắc là họ nhận ra Tú. Không quan tâm, Tú nhếch mép
rồi bước đi qua.

Tú bước đến những vạch
trắng nằm ngay ngắn dưới chân để băng qua bên kia đường. Chợt có một tia sáng vụt tới nhanh như chớp làm Tú loé cả mắt và không phản ứng kịp
những gì hiện diện.

”Rầm!” – Tú ngã nhào vào trong lề đường. Chiếc xe hơi vừa gây ra vụ va chạm phóng đi mất hút. Tú lồm cồm bò dậy và cố xác định xem chuyện gì đang xảy ra.

- Nhi! – Tú vội chạy ra đường khi mọi chuyện hiện ra trước mắt.

-... - Cô gái đang nằm giữa đường, bất động.

- Cứu! Ai đó gọi
xe cứu thương đi! – Tú phát hoảng. Tú mò hết túi này đến túi kia nhưng
không thấy điện thoại mình đâu. Lúc nãy do nóng giận đùng đùng bỏ đi nên Tú đã không mang theo. Một số người đi đường và người dân ở đó đang bu
lại quanh Tú và Nhi.

-... - Hai tay cô buông thõng, không một phản ứng trước những lời nói của Tú.

- Gọi xe cứu thương! Gọi xe cứu thương mau lên! – Tú vừa ngước lên nhìn mọi người xung quanh gào to vừa ôm Nhi.

-...

- Không! Không
được! Em nhất định không được có chuyện gì. – Tú đan tay mình vào tay
cô. – Xe cứu thương! Xe cứu thương đâu?

.


.

.

9 giờ tối, bệnh viện quận 2.

Tú ngồi
ngoài phòng cấp cứu ôm mặt khóc nức nở. Cho dù trước đây Tú từng làm sai nhiều việc và chưa một lần nào hối hận, nhưng đây có lẽ đây là việc đầu tiên làm Tú ân hận đến tột cùng. Chỉ vì một tên antifan vô danh tiểu
tốt trên mạng chế giễu chuyện studio bị cháy mà Tú phát điên lên rồi bỏ
ra ngoài. Nếu không vì lo cho Tú, Nhi đâu có âm thầm chạy theo Tú trên
từng con phố, từng nẻo đường? Nếu không vì chạy theo Tú, cô đâu có gặp
tai nạn? Người nằm trong căn phòng kia đáng lẽ phải là Tú! Và nếu không
vì yêu Tú, chắc có lẽ cuộc sống của cô đâu có bị xáo trộn như thế này?

Phải chăng yêu một người như Tú đã là sai lầm ngay từ đầu?

Sáng hôm sau, tại một căn nhà cũ ở ngoại ô.

Có một người đang ngồi
trên bàn máy tính, bật trang tin tức lên xem, vẻ mặt trông rất điềm đạm. Người đó đội khư khư cái nón kết đen mặc dù đang trong nhà.

”Chưa hết bàng hoàng vì phòng thu bị cháy, Tú Lee lại gặp phải tai nạn giao thông.”

Kẻ đó bấm vào bài viết
có tiêu đề giật tít kia, lướt sơ qua nội dung cũng như hình ảnh rồi cười nhếch mép, trông có vẻ rất đắc chí.

”Rầm!” – Có một người khác mở tung cánh cửa ộp ẹp kia. Vẻ mặt tức giận tiến lại gần bàn máy tính.

- Chuyện này là sao? – Hắn đập tờ báo Thanh niên xuống bàn.

- Phải. Là tôi làm.

- Tôi đã nói là không được đụng tới Nhi rồi mà! - Khuôn mặt hắn đanh thép lại.

- Bình tĩnh đi cậu trai trẻ. Đó chỉ là sự cố. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.

- Mới bắt đầu? Làm ra nhiêu đó chuyện chưa đủ nữa sao? Còn muốn cái gì nữa?

- Hình như cậu đã quên mục đích ban đầu của chúng ta. Tất cả chưa bao giờ là đủ cả.

- Đủ lắm rồi! Xin đừng làm hại Nhi của tôi nữa!

- Nếu cô ta tự chuốc lấy hoạ vào thân như chuyện này thì tôi không dám chắc với cậu được.

- Nếu còn một lần nữa thì tôi sẽ báo công an.

- Cậu đừng quên rằng chúng ta đang ngồi chung một thuyền đấy!

- Hù tôi à?

- Tôi đâu có hù cậu. Chỉ đang nói sự thật thôi mà!

- Đừng tưởng tôi sợ. Tôi sẽ gọi người đến đây ngay bây giờ. – Hắn nói rồi rút điện thoại ra tính bấm gọi.

- Tôi đang tự hỏi
rằng nếu mấy người bên Anh biết được người họ tin tưởng mời về làm việc
mà lại đi ăn cắp dữ liệu, phóng hoả đốt nhà thì họ sẽ nghĩ sao nhỉ? Cậu
thật là không biết nghĩ đến tương lai của mình đó, An à. - Kẻ đó lắc
đầu.

- Muốn gì? - Thái An hạ điện thoại xuống.

- Chỉ muốn biết họ sẽ phản ứng ra sao khi thấy những hình ảnh này mà thôi. – Tên nón đen
nói rồi xoè ra trên tay những bức hình. Đó là hình ảnh của đêm hoả hoạn
tại studio. Chính Thái An là người đã tạo nên đám cháy đó.

- Đưa đây! – An nói rồi giật lấy sấp hình trên tay kẻ kia. Cậu điên loạn xé nát từng tấm hình một.

- Tiếp tục đi. Tôi còn nhiều hình lắm.

An bất lực quỳ xuống
đất. Cậu cảm thấy mình không còn lối thoát. Vì chỉ một bước lầm lỡ mà
cậu đã trở thành con cờ mặc cho kẻ cầm thú kia điều khiển. Cậu tự hại
bản thân mình đã đành, giờ cậu còn gián tiếp giúp kẻ ấy hãm hại cả Hạ
Nhi mà cậu luôn thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.

Hơn nửa tháng trước.

An ngồi trong xe, nắm
chặt lấy vô lăng đến nỗi lộ ra những đường gân xanh trên hai cánh tay,
mắt trợn tròng toé ra những tia máu đỏ tươi khiếp tởm. Hai năm. Hai năm
cậu lao đầu vào làm việc vất vả để có đủ vị thế, có đủ tư cách quen với
Nhi. Hai năm cậu chờ mỗi ngày trở về để thổ lộ với cô. Nhưng rồi mọi

chuyện lại diễn ra thật khác. Cậu không thể chấp nhận được rằng Tú và
Nhi đang yêu nhau. Cậu cứ mang suy nghĩ rằng Tú đã cướp đi cô gái của
cậu.

”Cộc cộc!” – Đang mang
trong mình sự phẫn nộ thì có người ở ngoài gõ vào ô tô của cậu. An lập
tức thu sắc mặt đáng sợ lại và kéo cửa kính xuống.

- Xin hỏi tôi có thể giúp được gì? – An hỏi. Cậu cố nhìn mặt người kia dưới chiếc mũ đen.

- Không cần phải gồng lên. Tôi biết cậu cũng không thích nhìn thấy họ đi cùng nhau.

- Um... Xin lỗi?

- Nhìn người cậu yêu bên cạnh người khác. Cậu có cam tâm không?

Một người không quen
không biết nhưng lại hiểu thấu tâm trạng cậu lúc này. Quả thật là cậu
không cam tâm nhìn thấy Nhi bên người khác. Ai cũng vậy, kể cả người
từng giúp đỡ cậu như Tú.

- Cậu không cần
biết tôi là ai. Tôi chỉ đơn giản là một người giống như cậu. Họ bên nhau cũng là thứ mà tôi không muốn nhìn thấy. – Kẻ đó nói, hướng mắt nhìn xa xăm, khuôn mặt chất chứa nỗi niềm.

- Ra là vậy. – An cười nhạt.

- Tôi vào xe nói chuyện với cậu một chút được chứ?

- À vâng. – An nói rồi mở cửa cho người đó.

- Cảm ơn cậu.

- Không có gì.

- Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Tôi muốn cậu hợp tác với tôi.

- Hợp tác?

- Tôi có một số việc thú vị nhưng cần người giúp đỡ.

- Việc gì?

- Tôi muốn làm cho cuộc sống của Tú bị đảo lộn một tí.

- Thì liên quan gì tới tôi?

- Tôi biết cậu cũng đang muốn như vậy mà. Phải không?

An im lặng. Mọi suy nghĩ của cậu như bị người này nắm thóp. Cậu cố kiềm chế nhưng những câu mời
gọi làm cho phần quỷ dữ trong cậu trỗi dậy.

- Vậy tôi cần phải làm gì?

- Không lầm thì cậu học ngành công nghệ thông tin đúng không?

- Phải. Có gì sao?

- Sắp tới đây tôi sẽ đưa điện thoại của Tú cho cậu. Tôi cần cậu phá lớp bảo mật và lấy hết mọi dữ liệu về cho tôi.

- Tại sao tôi phải làm vậy?

- Đến đó rồi cậu
sẽ biết. Tôi sẽ liên lạc với cậu sau. – Người đó nói rồi mở cửa xe thong thả đi đến chiếc môtô dựng gần đó và nhảy lên lái đi mất.

Thái An có chút phân vân mơ màng. Tuy vậy nhưng cậu vẫn cược một ván đặt hết niềm tin vào kẻ
không quen biết ấy. Cậu nhắn cho bố bảo sẽ ở lại Việt Nam thêm một thời
gian nữa rồi cũng điện thoại huỷ vé đi Thượng Hải luôn. Không lâu sau,
An nhận được tin nhắn để lại địa chỉ của một căn nhà ở ngoại ô. Cậu lái
xe đến đó không chút ngần ngại.

- Sao? Có giúp ích được gì không? – An khoanh tay đứng nhìn kẻ đội mũ đang xem xét lại
những dữ liệu mà cậu vừa hack được từ điện thoại của Tú.

- Được. Nó làm tôi có một ý tưởng.

- Ý tưởng?

- Cậu đoán xem, thứ gì quan trọng đối với Tú?

- Nè! Không được đụng đến Hạ Nhi! – An giật mình, la toáng lên.

- Cậu khá là nhạy
cảm đấy cậu nhóc à. Nhưng cô ta không phải mục tiêu của tôi. Tú mới là
kẻ sai trái. Tú mới là kẻ đáng bị trừng phạt! - Tên đó nói rồi đập bàn,
nổi đoá lên. Nhưng lại rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

- Chứ còn thứ gì nữa?

- Lee Studio. Theo như lịch trình được ghi chú lại trong điện thoại thì cuối tháng này mọi nhân viên trong phòng thu đều đi Đà Nẵng.

- Thì sao?

- Cậu có thích lửa không Thái An? – Mũ đen nói rồi mở hộc bàn ra lấy chiếc bật lửa và dùng ngón cái vặn cái xoáy trên đó. Ngọn lửa chợt bùng lên lấp ló trước mặt
An.

-...

- Phòng thu đó hơi bị tối. Chúng ta giúp cho nó sáng thêm một tí thì sao nhỉ?

- Muốn đốt studio à?

- Một ngọn lửa nhỏ thôi. Tất cả sẽ sáng như ban ngày. - Kẻ đó nhếch mép cười.


- Tôi sẽ không làm những chuyện thất đức đó đâu! – An nói rồi quay lưng bước đi.

- Có thật là cậu không muốn làm không? – Nhưng rồi khựng lại. – Tôi biết cậu muốn mà!

-...

An lại bị những lời nói
đó mê hoặc. Cậu như bị cuốn vào mọi thứ phát ra từ miệng của kẻ ấy. Cậu
nghe theo lời tên đó âm thầm phóng hoả phòng thu âm theo một kế hoạch bí mật đã được định sẵn trước đó. Nhưng sau khi nhìn trận hoả hoạn kia
thiêu đốt hết mọi thứ, cậu như chợt bừng tỉnh. Cậu rút khỏi mọi kế hoạch của tên đó và soạn đồ chuẩn bị trở về Thượng Hải. Còn một tháng nữa
thôi là cậu sẽ được nhậm chức ở một công ty lớn tại Anh. Tương lai của
cậu rất sáng lạn, có thể Nhi sẽ quay về bên cậu. Cậu không thể vì chuyện trả thù một ai đó mà đánh mất hết bao công sức đã từng gây dựng.

Đúng là có
nhiều thật không thể lường trước được. Cũng vì hay tin Nhi bị tai nạn mà Thái An bỏ chuyến về Thượng Hải và lại tìm đến kẻ kia. Phải chăng tất
cả mọi chuyện đều nằm gọn trong tay của người đội chiếc mũ đen đó? An
đang bị bòn rút như một con rối từ lúc nào mà chính cậu cũng không hay
biết.

*******************

11 giờ trưa, bệnh viện quận 2.

Dì Tám đang trông chừng
Nhi. Vừa hay tin cháu dâu tương lai gặp chuyện thì dì đã vội vã chạy
đến. Dù đã qua cơn nguy kịch nhưng Nhi vẫn còn hôn mê. Hết vụ phòng thu
rồi tới vụ này, dì biết Tú mấy hôm nay mệt mỏi nhiều nên đã kêu Tú về
nhà nghỉ ngơi.

Trong lúc đó, ở một nơi khác.

Không về nhà, Tú ghé
sang một cửa hàng hoa tươi mua bó ly trắng rồi bắt taxi xuống Bình
Dương. Cũng đã hơn hai tháng rồi Tú không đi trên con đường này.

”Mẹ! Con lại đến rồi
đây.” – Tú đứng trước mộ mẹ mình nở một nụ cười tít mắt. Lúc nhỏ, mỗi
lần Tú không vui, mẹ đều cười như thế rồi bảo Tú làm theo. Mẹ nói chỉ
cần Tú luôn mỉm cười thì may mắn tự khắc sẽ đến.

”Tháng vừa rồi con bận
quá, không đến thăm mẹ được. Đừng buồn con nha.” – Tú nói rồi ngồi xuống trước mộ. Trừ những năm du học ở nước ngoài và vài tháng sinh sống ở Hà Nội ra, từ khi Tú trở lại vào Nam thì không có tháng nào là Tú không
đến thăm mộ mẹ và dành ra kha khá thời gian để tâm sự về cuộc sống hiện
tại của mình.

”À, mẹ này? Mẹ còn nhớ
Hạ Nhi chứ? Cô gái hoàn hảo mà con hay kể với mẹ đó. Cuối cùng tụi con
cũng được bên nhau rồi. Con vui lắm.” – Tú lại cười tít mắt. “Mà mẹ ơi?
Sao con thấy mọi thứ nó khó khăn quá vậy mẹ? Tụi con mới bắt đầu thôi mà đủ thứ chuyện xảy ra hết. Tại sao từ khi không có mẹ thì không có ngày
nào dễ dàng đối với con hết vậy mẹ?” – Tú rưng rưng nước mắt. Thật sự là tám năm qua là những chuỗi ngày vô cùng khó khăn khi Tú không có vòng
tay êm ấm của mẹ.

”Bây giờ con không những là kẻ vô dụng mà còn là kẻ ăn hại nữa. Con hại Nhi rồi mẹ ơi. Từ hôm
qua tới giờ mà cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy. Bác sĩ cũng không xác định được
khi nào cô ấy sẽ tỉnh dậy. Con biết phải làm sao đây mẹ ơi? Lỡ như cô ấy không chịu tỉnh dậy gặp con thì làm sao đây hả mẹ? Một mình mẹ bỏ đi là con đã đủ tổn thương lắm rồi. Con không thể chịu đựng thêm một tổn
thương nào nữa đâu mẹ. Con chịu không nổi đâu mẹ à...” – Tú nhắm mắt lại để dòng lệ chảy dài trên má. “Mẹ ơi đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì nha
mẹ... Con thương cô ấy lắm. Con không thể mất cô ấy được. Mẹ giúp con đi mẹ ơi...” - Ai trong chúng ta dù ít hay nhiều thì vẫn có một phần yếu
đuối luôn bám theo mình. Tú cũng không ngoại lệ. Nhất là khi bây giờ Tú
đang nhắc đến người mà mình yêu thương nhất.

7 giờ tối.

Tú đang nấu cơm. Mặc dù
không có Nhi ở đây nhưng đó lại là một thói quen khó bỏ của Tú. Có điều
căn nhà này đã không còn ấm ấp như trước nữa. Không ai ăn cơm Tú nấu,
không ai chọc ghẹo Tú, không ai hát rêu rao cho Tú nghe, không ai ngồi
chống cằm ngắm Tú kéo đàn, không ai trong căn nhà này yêu thương Tú nữa
cả. Tú tắt hết đèn, bỏ nơi đây tối tăm như lúc Nhi chưa đến sống. Cô đã
từng nói, mở đèn sẽ làm cho không gian trở nên ấm cúng hơn. Tú cũng đã
từng tin và làm theo lời nói đó nhưng bây giờ Tú cảm thấy nó thật vô
nghĩa. Thiếu Nhi, dù Tú có bật hàng trăm bóng đèn thì trong lòng Tú cũng sẽ chẳng có một tia sáng nào cả.

Điện thoại rung và màn hình sáng lên. Tú nhìn vào. Đó là cuộc gọi từ dì Tám.

”Con bé Nhi nó tỉnh rồi. Mày mau tới thăm đi.” - Tú nghe được thì lắp bắp vớ vẩn vài từ rồi cúp
máy, vội rửa tay và vào phòng ngủ lấy chiếc quần jeans xỏ vào chân. Tính quay lưng đi thì Tú thấy rèm cửa sổ chưa được kéo lại, liền tiến tới
gần đó.

Nhìn ra bầu trời lung
linh nghìn sao ngoài kia, Tú thấy có một ngôi sao be bé nhưng rất sáng.
Nó lấp lánh, rạng ngời đến không tưởng.

”Cảm ơn mẹ!” – Tú cười tít mắt rồi kéo rèm lại, cầm chìa khoá xe lên và đi đến bệnh viện.

~

Note: Vậy là xác định
được An có liên quan đến vụ hoả hoạn rồi đó:)) Nhưng đừng quên là đằng
sau An còn có một nhân vật đặc biệt nữa nhé ;) Các bạn có đoán được
người đó là ai không?

À, mình có đang đọc một fic thấy hay (theo cảm nhận của mình) nên muốn
giới thiệu. “Thương thỏ thuỷ tinh” của chị Phalaenopsisorchid. Truyện
tuy không có nhiều tình tiết gây cấn nhưng nhẹ nhàng, êm ái làm người
đọc thấy dễ chịu vô cùng. Mình thích truyện này vì mình cảm nhận được
chị tác giả viết rất chau chuốt câu từ, không thô với ba xàm ba láp như
mình viết:)))

Câu chuyện nho nhỏ: viết fic này mình toàn xài văn nói, đến khi tuần vừa rồi mình kiểm tra văn
trên lớp thì quen tay viết văn nói luôn:)) làm bà cô chửi xối xả:))
cô còn bảo mình mà viết theo kiểu đó nữa thì rớt đại học như chơi:((
người nông dân phải biết làm sao đây:(( hay là drop fic nhỉ?:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận