Ngân Hằng sợ hãi cô gắng ngồi dậy nhưng đã bị Lâm Phong đè cả thân người mình lên người cô, sau đó cậu cúi đầu hôn lấy môi cô một cách cuồng bạo. Ngân Hằng càng ngăn cản càng kích thích bản năng ham muốn chiếm đoạt của Lâm Phong, cậu mút lấy môi cô muốn phá bỏ sự ngăn cản của cô. Tay Ngân Hằng hoảng loạn cố đẩy mạnh Lâm Phong khỏi người mình. Nhưng đáng tiếc, sức cô so với Lâm Phong chẳng khách nào con kiến với voi, dù dùng sức thế nào vẫn là không có ích.
Tay Lâm Phong bất đầu di chuyển dọc cơ thể cô, cuối cùng dừng lại ở nút ào trên cổ cô, bắt đầu lần mò cởi nó ra. Ngân Hằng run rẩy, sở hãi, cô hét lên:
- Buông tôi ra, tôi không muốn. Anh….
Lời nói của cô đứt quảng đã bị lưỡi Lâm Phong tuồn vào cuốn lấy, không cho cô thêm một cơ hội nói tiếp lời nào. Ngân hằng cố gắng hít thở trước sự quấy nhiễu cuồng dã của Lâm Phong, hay tay cô đấm mạnh vào hai bên vai của Lâm Phong muốn cậu buông mình ra. Hai tay Lâm Phong liền bắt lấy hai cánh tay đang làm loạn của Ngân Hằng, bắt chéo nhau để một tay cậu kiềm giữ đặt trên đỉnh đầu. Hai chân cô cũng bị kiềm chặt, Ngân Hằng bất lực nhìn Lâm Phong đang xâm phạm dần dần cơ thể cô.
Chiếc cúc áo của cô cuối cùng cũng đã rời đi, để lộ một khoảng da thịt mềm mại, Lâm Phong rời khỏi môi cô, bắt đầu di chuyển dọc xuống bên dưới cổ cô. Cậu cắn nhẹ xương quai xanh của cô khiến cơ thể cơ run rẩy không ngừng, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn cô cười nhạt, khinh bỉ lẫn xem thường nói:
- Xem ra người đàn ông của em không thỏa mãn được em. Phản ứng của em đứng là khiến người ta thấy hưng phấn.
Nói xong, cậu lại tiếp tục chiếm giữ từng tất từng tất trên cơ thể cô di chuyển xuống nơi cúc áo vừa rời ra để lộ một phần ngực mềm mại của cô.
Có câu nói:” Khi tổn thương thành một thói quen thì con người ta học được cách sống bình thản”. Cô đã có quá nhiều tổn thương, cô đã học được cách sống bình thản khi đối mặt với những tổn thương đó, những tổn thương của cô như những vết sẹo lồi lõm nhưng đã đóng vảy thật chặt. Nhưng chỉ một lời nói của Lâm Phong lại như bị khơi mào chảy máu, đau đớn cùng chua xót. Cô trong mắt cậu là hạng đàn bà nào, rất đáng khinh sao.
- Nếu như ….chúng ta xong chuyện. Anh có đồng ý tha cho anh ấy.
- Vậy thì để xem cô thòa mãn tôi đến đâu – Giọng Lâm Phong có một luồn lửa nóng tức giận. Sau đó cậu không ngừng hôn môi cô, đi xuống cổ cô gặm cắn không chút nhẹ nhàng như chút hết tức giận của bản thân lên cơ thể cô. Cậu giống như người mất hết lí trí bị phẫn nộ che lấp, chỉ muốn trừng phạt cô mà thôi.
Cậu hôn lên xương quai xanh của cô, bờ môi chạm vào một vật lành lạnh trên cổ cô, đưa tay nắm lấy rồi giật bỏ sợi dây truyền trên cổ cô, vứt bỏ sự vướn víu đầy khó chịu, bỗng cậu khựng lại rồi nhìn chằm chằm vào cái vật đang đugn đưa trên tay mình. Đó là chiếc lọ thủy tinh chứa đựng điều ước của cậu năm xưa. Người trấn động, Lâm Phong thả hai tay Ngân Hằng ra, từ từ thẳng người dậy, cô từ lâu đã không còn vùng quẫy, chỉ có cắn răng cam chịu nhưng đau đớn trong lòng khiến cô vật khóc. Lâm Phong rút tờ giấy trong mặt dây truyền ra. Chính là dòng chữ : “Nguyện được sống bên nhau đến bạc đầu”
Cậu run rẩy buông rơi tờ giấy và chiếc lọ thủy tinh nhỏ, ánh mắt mang theo tia đau đớn nhìn Ngân Hằng hỏi:
- Vì sao vẫn còn giữ nó.
Nhưng thay vì trả lời Lâm Phong, những giọt nước mắt của Ngân Hằng thay phiên nhau rơi xuống. Lâm Phong đau xót, vội vã dùng tay lau nước mắt cho cô, cử chị nhẹ nhàng, ánh mắt mang đầy sự ân hận và tự trách.
- Xin lỗi, xin lỗi. Anh điên rồi… – Lâm Phong tự tát lên mặt mình xem như trừng phạt, nhưng lại khiến lòng Ngân Hằng đau đớn hơn. Cô chẳng thà người bị đau là mình, còn hơn là Lâm Phong.
Ngân Hằng đưa tay nắm lấy tay Lâm Phong giữ lại, Lâm Phong đưa mắt quay sang nhìn cô, những ngón tay cô luồn vào nắm lấy từng ngón tay của cậu, siết nhẹ, ánh mắt nồng nàn yêu thương. Lâm Phong ôm lấy Ngân Hằng vào lòng, ,iệng khẽ khàng nói:
- Xin lỗi…..
Ngân Hằng áp người vào lòng cậu, hôn lên đôi môi cậu, mềm mại mà nóng bỏng. Lâm Phong ôm cô thặt chặt và đáp lại nụ hôn của cô. Họ hòa vào nhau cả về tâm hồn lẫn thể xác, như không có gì trên thế gian này có thể chia cắt được. Ánh trăng bên ngoài huyền ảo xuyên qua rèm cửa màu xanh nhạt, phủ khắp một màu ánh bạc, gương mặt xinh đẹp của Ngân hằng mơ màng trước mắt Lâm Phong khiến cậu ngây ngất. Những bàn tay đan xen vào nhau thật chặt, hơi thở và làn môi hòa quyện trong nụ hôn say đắm. Ở đó, không có chỗ cho sự trống rỗng, tất cả đều chan chứa cảm xúc yêu thương. Sự hòa nguyện cao độ ấy mang đến cảm xúc hạnh phúc tràn đầy ắp trong căn phòng
Cậu cứ thế, nụ hôn nóng bỏng tiến xuống in dấu trên cổ cô, đôi tay cậu dịu dàng vuốt ve âu yếm thân thể cô, khiến trái tim cô đập dồn dập, đôi mắt khép lại gần như bất lực đón nhận sự âu yếm nhiệt tình và nóng bỏng đó. Cô không nhớ mình đã ngã xuống giường như thế nào. Từng đợt sóng yêu đương bao trùm lên cơ thể cô, Lâm Phong tiếp tục hôn, bàn tay cậu mơn trớn lùa vào trong áo cô, vuốt ve cơ . Sự tiếp xúc đầy lửa cháy ấy khiến cơ thể cô khẽ run rẩy. Trong bóng tối, cô căng thẳng nhìn khuôn mặt anh tuấn đang kề sát bên mình, Lâm phong cũng nhìn cô như thế. Ngọn lửa nhiệt tình và ấm áp trong đôi mắt của cậu làm cô say đắm. Cô khép hờ mắt lại, gương mặt xanh xao trở nên tươi tắn ửng hồng, cô chìm đắm trong ân ái dạt dào mà cậu mang lại.
Ngân Hằng chui rúc vào lòng Lâm Phong ngủ ngon lành, cô tựa đầu vào cánh tay Lâm Phong, cô nằm gọn trong bàn tay Lâm Phong cảm giác bình yên và ấm áp mà lâu rồi cô mới có. Đối với phụ nữ, rất thích được cảm giác được chở che, những cô gái như cô tuy bề ngoài rất kiên cường, nhưng vẫn luôn có sự mềm yếu trong lòng.
Cả đêm qua, cô buông trôi bản thân, để cảm xúc dồn nén được bọc phát, cô không biết ngày mai phải nhìn nhận mọi chuyện thế nào. Chỉ biết bây giờ cô muốn chìm đắm trong vòng tay cậu, quên đi những điều phải đối mặt khi ánh bình minh đến, để nỗi khao khát dâng trào trong tim .
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt vẫn còn ngủ say của Lâm Phong, biết bao nhiêu khao khát được chạm vào cùng nỗi nhớ tình yêu, một nỗi nhớ là một vết kim đâm vào lòng cô. NGân Hằng đưa tay ve vuốt gương mặt Lâm Phong, cô vuốt nhẹ qua khóe mắt rèm mi rồi đi dọc xuống cánh mụi cao cao của cậu. Lâm Phong bị cái vuốt ve của cô làm tỉnh giấc, cảm giác ngọt ngào đêm qua tràn vào tim cậu, đưa tay bắt lấy những ngón tay nghịch ngợm của cô, đưa xuống môi cắn nhẹ, khiến Ngân Hằng rên khẽ trong lòng cậu. Lâm Phong thích thú ôm chặt cô hơn, tận hưởng hương vị của cô.
Một bản nhạc vang lên từ điện thoại của Ngân Hằng khiến cô giật nảy mình dáo dát đẩy Lâm Phong ra tìm điện thoại. Đó là điện thoại của Quang Khải, bản nhạc cô cài riêng cho anh, sự hốt hoảng khiến cô lúng túng tìm kiếm khắp nơi. Lâm Phong đành nhỏm người nhặt lấy cái quần mà hôm qua cô mặc, điện thoại nằm bên trong, cậu đưa tay lấy giúp cô, nhưng nhìn thấy màn hình hai chữ : Quang Khải”, cậu lập tức nhíu mày
Ngân Hằng nhìn thấy Lâm Phong cầm điện thoại thì thở phào, vội vã giật lấy từ trong tay Lâm Phong. Cô rất lo lắng Quang Khải xảy ra chuyện. Cô nhặt lấy cái áo của Lâm Phong rơi trên sàn khoát tạm rồi đi ra một góc nghe máy. Cô không biết hành động của cô khiến Lâm Phong tức giận vô cùng.
Cô rõ ràng đêm qua cùng cậu trải qua những hòa hợp cơ thể, vậy mà có thể nhanh chóng quăng cậu sang để nghe máy điện thoại của người đàn ông khác, vì hắn ta mà lo lắng.
- Anh được ra về rồi sao? Anh được ra sớm thì thật là may. Uhm, em đang lo lắng chạy nhờ vã khắp nơi…..
……
- Bây giờ em đang ở……
Câu hỏi chưa nhận được câu trả lời thì một tiếng rầm va vào tường. Một chiếc điện thoại, bị lực ném mạnh, va vào bức tượng bể nát.
- Anh làm gì vậy – Ngân Hằng tức giận trừng mắt nhìn Lâm Phong, trong đó có rất nhiều số điện thoại khách hàng của cô.
Lâm Phong không nói không rành, kéo thẳng Ngân Hằng ngã vật xuống giường. Cả đêm mệt nhoài, nhưng giờ ánh mắt của Lâm Phong chẳng khác nào nào lại muốn có cô nữa. Nhưng cô không muốn, cô còn phải đi tìm Quang Khải để giải quyết vụ việc lần nay, nhưng thoát hay không cũng dựa vào lới nói của Lâm Phong.
- Đừng mà – Ngân Hằng kêu khẽ, chống tay ngăn cách Lâm Phong và cô – Em phải về nhà.
- Về nhà, về bên hắn ta sao – Lâm Phong tức giận hỏi – Em xem tôi là gì hả. Chẳng phải đêm qua là em chủ động cùng tôi hay sao. Em cho rằng đêm qua tôi vẫn chưa thỏa mãn em hay sao, vì sao mới sáng sớm lại đi tìm người đàn ông khác để thỏa mãn – Lâm Phong trong lúc tức giận vì sự ghen tuông trào dâng trong lòng đánh mất lí trí nói ra những lời tổn thương vô cùng. Trong đầu cậu xuất hiện tình cảm cô cùng người đàn ông khác quấn quýt lấy nhau, máu trong người lập tức chạy loạn, giận dữ như núi lửa sắp phun trào.
Ngân Hằng cứ nghĩ, trải qua một đêm ân ái, hai người bọn họ có dự đồng cảm với nhau hơn. Lâm Phong sẽ hiểu trái tim cô thuộc về ai, trong lòng cô có ai, vậy mà lại bị những lời nói của Lâm Phong làm mình tổn thương lần nữa. Cô tức giận đưa tay tát mạnh vào mặt Lâm Phong, sau đó đẩy mạnh cậu ra, đứng bậy dậy, tức giận nói, trong lòng chẳng muốn giải thích gì thêm nữa:
- Dù sao tôi cũng dùng thân xác trao đổi điều kiện với anh rồi. Hy vọng anh giữ lời hứa của mình.
Một cái tát như giẫm đạp tôn nghiêm đàn ông khiến Lâm Phong càng nổi giận nhiều hơn. Cậu ôm lấy cô quẳng mạnh xuống giường, bất chấp sự kháng cử của cô, lần nữa chiếm đoạt. Không có sự yêu thương, chỉ là mong muốn chiếm đoạt, trừng phạt, từng nụ hôn mạnh bạo đi khắp cơ thể cô để lại dấu vết rõ rệt. Chiếc áo sơ mi cô khoát tạm của cậu bị cậu điên cuồng xé rách rơi ***. Không có sự mở đầu, không có sự vuốt vẻ âu yếm. Sự đau đớn về thể xác khiến Ngân Hằng cắn chặt môi, cô không kháng cự nữa cứ để mặt Lâm Phong vày vò cơ thể, chịu đựng cho đến khi nó chấm dứt. Cảm nhận sự ra vào của Lâm Phong trong người mình, lại giống như máu chảy ngược về tim đau đớn, tuổi nhục vì bị xem thường giẫm đạp. Cô không khóc, mắt chỉ nhắm ghiền lại, thân người bất động như một cái xác.
Vẻ cam chịu của cô khiến Lâm Phong dừng lại, cậu làm ra vẻ mất hứng thú nói:
- Cút….Cô mau cút đi cho tôi. So với một ******** rẻ tiền cô còn thua xa. Tôi sẽ giữ lời hứa trao đổi với cô
Nói xong lâm Phong đứng dậy gom quần áo rồi đi thẳng ra ngoài. Tiếng cửa đóng sầm lại, Ngân Hằng từ từ mở mắt ra, nước mắt theo đó chảy dài. Sau đó là tiếng nấc ghẹn đau đớn của cô, đau từ thân xác đến tâm hồn.
Ngân Hằng đau đớn lẫn mệt mỏi ngồi dậy, cả người run run nhặt áo mặc vào, chỉ một chiếc cúc áo, cô cũng thật lâu, mới cài được. Nước mắt làm nhòe cả mắt cô, cô hít thở thật sâu rồi đưa tay lau đi nước mắt. Cố gắng sửa soạn lại đầu tóc, quần áo chỉn chu, nhưng không làm sao che giấu được những dấu hôn đậm nhạt trên cơ thể mình, cô từng bước chậm rãi rời đi, mội bước đi là một sực nhức nhói, đau đớn, đau đớn đến tận tim gan.
Cô chỉ kịp nói địa chỉ với bác tài xế, là đã ngủ vùi mệt mỏi trên xe.
- Chị ơi . Đến rồi – Người tái xế khẽ gọi cho cô nhắc nhở.
Ngân Hằng cố mở mắt ra, gượng cười với người tải xế rồi trả tiền đi vào nhà. Không ngờ Bảo Trâm cũng vừa đến, thấy cô liền nói:
- Mình vừa đưa Gia Bảo đi đến bệnh viện, định gọi cho hằng nhưng không được đành đến bảo Hằng lấy ít quần áo cho nó.
- Điện thoại của mình bị hư rồi – Giọng cô khàn khàn đáp.
Bảo Trâm mới quan sát cô, kinh hoảng nắm lấy vai cô hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy.
- Không có gì. Chỉ là chút mệt mỏi thôi.
- Những dấu hôn này….- Bảo Trâm e ngại hỏi.
- Đừng hỏi….mình mệt lắm, chỉ muốn ngủ thôi. Tối mình đem quần áo sang cho Gia Bảo.
Bảo Trâm thấy cô mệt mỏi như thế cũng không gặn hỏi nữa. Gật đầu bảo:
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 75
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...