Vừa kết thúc buổi họp, Quảng Khải chờ mọi người ra hết mới nhìn Ngân Hằng hỏi:
- Tối nay em định làm gì?
- Em có hẹn với các bạn cùng ăn tối. Em sẽ dẫn theo Gia bảo – Ngân Hằng vẫn cắm cúi ghi chép số liệu không ngẩng đầu đáp, ngẫm một chút, cô ngảng đầu đề nghị – Đi cùng em được không?
Quang Khải cảm thấy rất vui trước lời đề nghị này của cô, Ngân hằng sống rất khép kín, dù đã quen biết nhiều năm như vậy, Quang Khải vẫn không hiểu rõ cuộc sống trước đây của Ngân Hằng là như thế nào cả. Cô không nói, anh ta cũng không tiện hỏi. Chỉ biết rằng khi cô đến tìm anh ta bằng một đôi mắt cương quyết sáng rực rỡ nhưng chất chứa một nỗi đau cùng tuyệt vọng.
Chính ánh mắt đó cùng câu nói :” Tôi đã là đàn bà” của Ngân Hằng mà Quang Khải để Ngân hằng bên cạnh mình đến bây giờ.
Nhưng từ lúc hai người ở bên cạnh nhau, Ngân hằng ít nói về cô, cũng chưa bao giờ cho Quang khải biết rõ về mối quan hệ bên ngoài của cô, có gặp chỉ chào hỏi vài câu, chưa chính thức trò chuyện bao giờ. Nhưng lần này, không ngờ cô lại chủ đời muốn cùng Quang Khải đi.
Điều này khiến anh ta vui vẻ vô cùng. Nhanh chóng gật đầu.
Gia Huy và Nhật Tân cuối cùng cũng chọn được ngày cưới ình, nên hôm nay họ mời bạn bè đến để thông báo chính thức và gửi thiệp hồng ọi người.
Còn nhớ rõ ngày đó, Ngân Hằng và Gia Bảo bị bà Kim Lương đuổi ra ngoài đường không một chút thương tiếc. Sau đó Gia Bảo đột nhiên kích động khó thở co giật ngất xỉu, Gia Huy bèn chạy đến giúp đỡ, cùng Ngân Hằng đưa Gia Bảo đến bệnh viện. Giúp đỡ Ngân hằng làm thủ tục nhập viện trong khi trong người cô chỉ có một số tiền ít ỏi mà Ngân Quỳnh lén lút vùi vào tay cô mà thôi.
Và cũng ngay lúc này, bác sĩ thông báo cho Ngân Hằng hay rằng Gia Bảo bị bệnh tim, mà không phải là bệnh tim bẩm sinh. Nguyên nhân khiến tim suy yếu là do trạng thái hoảng hốt bất an trong tinh thần, khiến tim cũng bị sự kích động mà co bóp mạnh tạo ra những cơn đau thắt. Đó là một cú shock khiến Ngân Hằng gần như tê liệt.
Nhìn gương mặt vừa dịu lại sau cơn đau tim của Gia Bảo, Ngân hằng không chịu được, cô đau đớn lao ra ngoài rồi ngã sụp xuống đất, nước mắt rơi không ngừng trên gương mặt cô. Nỗi đau khiến cô nghẹn đắng không cất được thành lời.
Đứa em trai nhỏ của cô, chỉ vừa bước sang 6 tuổi, đã mắc bệnh tim mà nguyên nhân không phải do di truyền. Trái tim nhỏ bé yếu ớt không chịu nổi những đã kích bên ngoài nên bị tác động mạnh và dần suy yếu.
Ngân Hằng thật sự hận, hận người đàn bà độc ác hơn cả lòai cầm thú kia, vì sao một đứa trẻ chưa 6 tuổi cũng nhẫn tâm đối xử tàn ác đến như thế. Gia bảo từng rơi vào trầm cảm, dùng dao lam rạch đùi mình để giải thoát khổi nổi sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi vẫn đeo bám lấy nó, khiến trái tim nhỏ bé không thể chưa thêm được những nỗi sợ hại nữa mà suy yếu đi.
Thật đáng thương thay cho đứa em nhỏ của cô, Gia bảo thông minh như thế, ngoan ngoãn như thế vậy mà ông trời lại nhẫn tâm bắt nó phải chịu những nỗi đau tàn khốc đến như thế. Chẳng lẽ một mình cô chịu đau khổ , chịu đọa đày như thế vẫn còn chưa đủ hay sao chứ.
Ngân Hằng quỳ xuống đất ngửa mặt nhìn trời nức nở nói:
- Nếu như ông vẫn chưa đủ thỏa mãn, hãy trút lên người con đi. Xin hãy trả lại cho đứa em của con một cơ thể khỏe mạnh. Con cầu xin ông.
Từ lần tìm nhà Ngân Hằng, Gia Huy và mọi người cũng có thể xem là quen biết, nên cậu đã gọi điện cho những người bạn của Ngân Hằng đến. Họ vừa đến đã chứng kiến cảnh tượng đau thắt lòng, tất cả đều bật khóc.
Rõ ràng đây không phải là một câu chuyện cổ tích, vì sao số phận của con người lại có thể bi thương đến như thế. Chẳng thà đây là một câu chuyện cổ tích, ít ra họ cũng biết được, cuối cùng sẽ có một kết thúc tốt đẹp. Nhưng đây là hiện thực, kết thúc là gì chẳng ai có thể nói trước được.
Kẻ gom người góp, cuối cùng cũng giúp được hai chị em cho đến khi Gia Bảo khỏe mạnh. Bảo Trâm, Xuân Phương, Hà Nhi rất phẫn nộ, họ đòi đến công an tố cáo hành vi độc ác của bà Kim Lương, đòi lại công bằng cũng như tài sản cho hai chị em. Nhưng Ngân Hằng lắc đầu ngăn lại.
Ba cô đã không còn, tài sản đều bị bà ta nắm giữ hết, cô không còn chút luyến tiếc gì nữa cả. Có đấu tranh đời quyền lợi cũng không được, cô không có tiền để trả phí, cho nên cam chịu số phận mà ôn trời đã sắp đặt, đây cũng coi như một sự giải thoát. Thóat khỏi bà ta bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ là cô chỉ có hai bàn tay trắng không biết phải làm gì tiếp theo.
Không thể cứ thế nhận sự giúp đỡ của mọi người, huống hồ các bạn cô hia đình cũng chỉ khá giả chút đỉnh, chẳng ai thực sự giàu có cả.
Gia Huy lúc đó cũng thương thay hoàn cảnh hai chị em, nên năn nỉ ba mẹ, cho Ngân Hằng ở trong một căn phòng trọ của gia đình họ. Với tư cách chủ phòng trọ, cậu thường đến thăm nom hai chị em, Nhật Tân cũng hay lui tới và hai người từ từ phát sinh tình cảm cho đến bây giờ.
Thấy Ngân hằng trầm tư trong im lặng, Quang Khải bèn lên tiếng hỏi:
- Đang nghĩ gì thế?
Ngân Hằng bị tiếng nói cắt đứt suy nghĩ về thời quá khứ, bèn quay đầu đáp:
- Đang nhớ lại chút chuyện trong quá khứ.
Sau đó đưa tay xoa đầu Gia Bảo, kể từ lúc Gia Bảo thoát khỏi cái chết, Ngân Hằng chưa từng lớn tiếng trách móc thằng bé bao giờ nữa. Cũng may Gia Bảo hiểu chuyện nên rất ngoan.
Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn Quang Khải, là Quang Khải đã cứu sống Gia Bảo, nếu không có anh ta….
- Cám ơn anh .
Quang Khải cau mày hơi ngạc nhiên nhìn cô hỏi:
- Sao tự nhiên lại cám ơn anh.
- Vì tất cả mọi thứ – Ngân Hằng cười đáp.
Quang Khải cũng cười nắm chặt tay cô siết nhẹ.
Khi họ đến nơi đã nghe tiếng ồn ào vang lên.
Tất nhiên nhóm bạn cùng thời cấp ba, cùng nhau trải qua những ngày tháng đen tối vất vả của Ngân Hằng đều không một ai vắng mặt cả. Mọi người xôn xao trò chuyện, nói cười vui vẻ trêu chọc Gia Huy và Nhật Tân. Thấy Ngân Hằng dẫn theo Quang Khải cũng khá bất ngờ, nhưng đối với người đàn ông hơn họ 10 tuổi trước mặt, họ vẫn vô cùng kính trọng vì anh ta là người giang tay cứu giúp hai chị em Ngân Hằng thoát khỏi bể dâu.
- Chào anh, em là Bảo Trâm…..- Bảo Trâm tự nhiên lên tiếng chào một cách cởi mở.
Lần lượt tất cả mọi người đều giới thiệu mình với Quang Khải. Quang Khải cũng lịch sự đáp lại lời chào của mọi người:
- Chào các em, lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt, có thể để anh mời mọi người một bữa hay không?
- Cái gì chứ, cái này là em đồng ý hai tay hai chân – Xuân Phương vỗ tay hoan hô.
- Chân heo mà cũng đồng ý nữa hả? – Sơn Hải ngồi bên cạnh châm chọc, nhưng ngay sau đó nhận ngay một cú đấm chết người của Xuân Phương.
Ngân Hằng nhìn hai người này lắc đầu cười nói với Quang Khải:
- Họ là như vậy đó, kệ họ đi.
Hai người này rõ ràng là có tình ý với nhau, nhưng chẳng ai chịu mở lời cả, hễ mở miệng ra là châm chọc nhau, cãi cọ đánh nhau ầm ĩ khiến mọi người cười vỡ bụng.
Trong lúc vui vẻ, Bảo Trâm muốn đi vệ sinh, cô bèn rủ Ngân hằng đang ngồi cạnh mình.
- Có đi vệ sinh với mình không?
- Đi – Ngân Hằng gật đầu đồng ý.
Cả hai đứng dậy, thì Bảo Duy ân cần rút trong túi ra một bịch khăn giấy đưa cho Bảo Trâm để cô có thể lau tay.
Khi cả hai cùng rửa tay ở bồn vệ sinh, Ngân Hằng mới quan tâm hỏi:
- Nhật Tân và Gia Huy cũng đã tiến tới hôn nhân rồi, khi nào Trâm với Duy mới tính đây.
Bảo Trâm nghe cô hỏi hơi khựng lại, tắt máy, lấy giấy trong bịch khăn giấy ra lau tay, xoay người thở dài trả kể:
- Bảo Duy nhiều lần thúc giục mình cho hai nhà gặp mặt.
- Rồi sao?
- Mình vẫn chưa đồng ý.
- Tại sao? – Ngân hằng khó hiểu nhìn Bảo Trâm, cô biết Bảo Trâm rất yêu Bảo Duy, nhưng vì sao lại từ chối chuyện kết hôn.
- Bạn mắc chứng tiền hôn nhân à? – Ngân Hằng hỏi đùa.
- Không phải.
- Vậy vì sao?
- Có một số chuyện, mình muốn suy nghĩ thật kỹ .
- Được rồi. Nghĩ kỹ đi hãy quyết định. Nhưng đừng bắt Bảo Duy chờ quá lâu, cậu ấy là người đàn ông tốt đó – Ngân Hằng vỗ vai Bảo Trâm rồi mở cửa đi ra khỏi tolet.
Bảo Trâm nhìn theo bóng dáng Ngân Hằng, cô thở dài. Sở dĩ cô chưa đồng ý với Bảo Duy bởi vì cô vẫn còn ám ảnh bởi cuộc tình của Ngân Hằng và Lâm Phong.
Rõ ràng tình cảm của Ngân hằng và Lâm phong dù vẫn là một tình yêu tuổi mới lớn nhưng rất sâu sắc, đầy cảm động vô cùng. Cứ nghĩ đó là một mối tình vô cùng bền vững, không có gì có thể chia cắt được. Nhưng rồi giờ đây thì sao, mỗi người một nơi .
Cô còn nhớ hôm đó, cả bọn kéo nhau đến giả vờ chia tay với Lâm Phong lần cuối, rồi nhân cơ hội giữ chân cho vệ sĩ để Lâm Phong chạy lên xe taxi chờ sẵn bên ngoài, cứ thế đến chỗ hẹn với Ngân Hằng.
Mọi chuyện sau đó thì thế nào, tất cả bọn họ đều không biết, bởi vỉ đã bị giữ lại rồi gọi phụ huynh đến. Cả đám bị nhốt trong nhà không cho ra ngoài, cho đến khi hay tin ba Ngân Hằng đã mất, chỉ kịp đến tiễn đưa linh cửu của ông lần cuối mà thôi.
Sau đó, chỉ biết Lâm Phong không đến chỗ hẹn với Ngân Hằng, và đã bay đi mỹ. Chỉ còn lại Ngân Hằng với nỗi đau, và sự oán hận không nguôi.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 54
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...