Nếu anh chỉ là một giấc mơ
Ngân Hằng đứng trên sân thượng của tòa nhà công ty cô làm, nhìn về phía những đám mây trôi lững lờ xa xăm, đôi mắt cô ẩn chứa một nỗi buồn.
Cô thích nhìn đường chân trời xa xôi tít tắp ở đằng kia, nhìn mãi nhìn mãi, nhìn đám mây trôi, mỗi lúc một xa, giống như dòng đời của một con người, cứ thế trôi đi, không nơi dừng lại. Hòa trong những tia nắng ấm áp, tạo ra những màu sắc thật đẹp.
Đứng từ trên cảm, cảm nhận gần như là chỉ cần vươn tay là có thể chạm lấy, nhưng khi giơ tay lên bắt lấy thì chỉ bắt được khoảng hư vô mà thôi.
Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, Ngân Hằng khẽ nhắm mắt lại, hít thật sâu cố xua đi cảm giác buồn bã trong lòng của mình.
Cô đưa tay ôm lấy cơ thể, cảm thấy bản thân lạnh lẽo và cô đơn giữa dòng đời rộng lớn này.
- Biết ngay là chị ở đây mà – Ngọc Liên – Cô bé mới vào làm trong công ty cô, trực thuộc quyền cô quản lý có đôi mắt sáng và nụ cười tươi tắn, bận bộ đồ công sở màu đen đang từng bước đi đến gần cô.
Ngọc Liên nhìn theo hướng đường chân trời mà cô đang nhìn hít một cái rồi nói:
- Đúng là khiến người ta dễ chịu thật.
- Tìm chị có việc gì – Ngân hằng lạnh lùng quay sang nhìn cô bé ấy hỏi.
- Á, em đem mẫu thiết kế của phòng kế hoạch đến cho chị xem. Em để ở phòng chị đó – Ngọc Liên chợt nhớ ra vì sao mình tìm Ngân hằng bèn trả lời.
- Chúng ta xuống thôi – Ngân hằng gật đầu đáp rồi quay người đi xuống bên dưới.
Ngọc Liên cũng đi theo cô xuống dưới, nhưng ánh mắt nhìn cô lấm la lấm lét như muốn hỏi gì đó nhưng lại không dám, Ngân hằng bèn nói:
- Muốn nói gì thì nói đi.
Được sự cho phép của cô, ngọc Liên hít một cái bèn đi vào chủ đề.
- Chị, em thật không hiểu vì sao chị lại không chịu nhận chuyến công tá đó. Chẳng phải đó là cơ hội rất tốt để thăng chức hay sao. Biết bao nhiêu người muốn mà không được, vậy mà chị lại từ chối.
Ngân Hằng khẽ cười trước dáng vẻ tiếc nuối của Ngọc Liên, nhưng cô vẫn im lặng.
- Haiz! Nếu chị mà đi, em cũng sẽ được đi theo. Em chưa đến mỹ lần nào, thật là đáng tiếc – Ngọc Liên than thở thành lời.
- Nếu em muốn đi, chị có thể lên tiếng để em có thể đi theo gọi là phụ giúp ọi người – Ngân Hằng bèn đề nghị.
Ngọc Liên vừa nghe xong thì hai mắt sáng rỡ quay sang nhìn cô kích động:
- Thật hả chị.
Nhưng sau đó, vẻ mặt cô tieu nghĩ, lắc đầu nói:
- Em thích làm việc với chị hơn.
- Dù chị nghiêm khắc và khó tính à – Ngân Hằng khẽ trêu.
- Chị làm vậy vì muốn em giỏi thôi. Đi theo chị, em học được nhiều lắm, còn được ra công trình nữa chứ. Nhỏ bạn cùng vào một lúc với em nhưng ở bên tổ 2 lại chỉ là một chân sai vặt thôi, đời nào được như em chứ. Em cảm thấy mình thật may mắn vì được nằm trong tổ của chị.
Ngọc Liên nhìn Ngân Hằng bày tỏ thái độ kính phục lẫn biết ơn sâu sắc.
- Mau đi thôi, đừng có nịnh nữa – Ngân hằng khẽ cười lườm Ngọc Liên một cái.
- Người ta nói thật mà – Ngọc Liên dậm chân hơi dỗi đáp nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Ngân Hằng.
Vừa xuống là Ngân Hằng vào phòng ngay rồi đóng cửa lại xem xét kỹ bản thiết kế mà Ngọc Liên đã để trên bàn cho cô. Còn Ngọc Liên vừa định ngồi xuống bàn thì đã bị mấy chị em cùng tổ quẩy tay đến hỏi nhỏ:
- Sao rồi, Ngân Hằng bảo thế nào, cô ấy có nói vì sao không chịu đi mỹ hay không?- Một người hỏi.
Ngọc Liên lắc đầu trưng ra bộ mặt buồn hiu.
- Đã bảo mà, Ngân Hằng sẽ không đồng ý đi đâu – Một người có thâm niên lâu nhất nói.
- Sao kì vậy ta, đây là lần thứ 7 rồi đó. Hễ bảo đi qua mỹ là cô ấy lại từ chối, trong khi Nhật và canada vẫn chấp nhận đi như thường.
- Chắc là có nguyên nhân gì đó.
- Nhưng là nguyên nhân gì?
- Không biết….
Vậy là mọi người bắt đầu lao đầu vào tám chuyện, tìm hiểu nguyên nhân vì sao mà Ngân hằng không chấp nhận công tác qua mỹ , mãi lo tám mà quên mất thời gian, không hay rằng có người đang tới.
Người đó khẽ tằng hắng một tiếng, khiến cả tổ giật mình, hốt hoảng chào:
- Tổng….tổng giám đốc.
- Ngân hằng đâu – Người đó lạnh giọng hỏi.
- Cô ấy ở bên trong – Một người đáp.
Người đó liền đi thẳng đến phòng làm việc của Ngân hằng. Đẩy cửa bước vào một cách tự nhiên.
- Haiz! Tổng giám đốc của chúng ta tuy không phải là người cực kì đẹp trai, nhưng lại là người cực kì phong độ. Mọi người nói đúng không? – Một người nhìn theo chớp mắt khen ngợi.
- Đúng đó, tuy đã hơn 30 tuổi rồi, nhưng nhìn vẫn trẻ như thanh niên 20 vậy đó. Đi với Ngân Hằng cực kì xứng đôi. Mà nghe nói, họ quen nhau đã 6 năm rồi đó. Chắc là chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt làm đám cưới nữa mà thôi.
- Cho nên mới nói, không cần phải giành giật cơ hội thăng quan tiến chức làm gì. Sau này về làm bà chủ cho sướng hơn.
- Em lại thấy chưa chắc đâu. Chị Ngân hằng giỏi như vậy, bản thiết kế của chị ấy luôn được khách hàng hài lòng, là nhân tài của công ty ta. Dù sau này có lấy tổng giám đốc thì cũng sẽ không nghỉ việc đâu, phụ nữ tài giỏi luôn muốn giúp chồng gánh vác mà – Ngọc Liên ngẫm nghĩ nói.
- Cũng đúng….- Mọi người gật đầu tán thành.
Ngân Hằng đang chăm chú xem bản thiết kế thì thấy một cái bóng đỗ lên bản thiết kế bèn ngẩng đầu nhìn lên.
- Tổng giám đốc , tìm em có việc gì à.
- Quang Khải! Anh thích em gọi anh bằng cái tên này hơn – Quang Khải nheo mắt nhìn cô đề nghị.
Ngân hằng gấp bản thiết kế lại thật cẩn thận rồi đứng lên cười nhìn Quang Khải nói:
- Nhưng đây là công ty mà.
- Ồ, anh không cho là còn ai trong công ty không biết mối quan hệ của chúng ta – Quang Khải cười cười đáp, dáng điệu tỏ vẻ đắc ý khiến Ngân Hằng phải phì cười.
- Sao giờ này lại xuống đây tìm em.
- Anh đang muốn mua quà mừng nhập học cho Gia Bảo nhưng không biết nên chọn quà gì, đang định nhờ em tư vấn đây. Lát nữa chúng ta cùng đi mua quà rồi đến đón Gia Bảo luôn. Sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm.
- Đâu phải sinh nhật đâu cần gì phải mua quà cho nó.
- Cái này gọi là khích lệ mà, năm nay thằng bé đã lên cấp hai rồi còn gì, vào học đã lâu rồi mà vẫn chưa tặng gì cho thằng bé – Quang Khải nói với vẻ yêu thương.
- Vậy cũng được, nhưng anh đừng chiều nó nữa, nó sẽ hư đó – Ngân Hằng gật đầu cũng cảnh cáo luôn, cô không muốn Gia Bảo được chiều quá mà sinh hư.
- Được rồi – Quang Khải cười đáp .
Ngay lúc đó, có điện thoại của nhà trường gọi đến cho cô, Ngân Hằng nghe xong, vội vàng nói:
- Gia Bảo đánh bạn trên trường, phụ huynh đến mắng vốn, thầy cô gọi em lên để nói chuyện.
- Anh đưa em đi – Quang Khải đề nghị.
- Không cần đâu, anh cứ lo công việc đi, em đến đó xem thế nào rồi về ngay – Ngân Hằng lắc đầu từ chối rồi thu xếp túi xách ra về.
- Được, có gì gọi điện thoại cho anh.
Ngân Hằng gật đầu rồi nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài.
Khi cô đến trường, chạy đến phòng thầy hiệu trưởng thì đã nghe tiếng mẹ của đứa học sinh bị Gia bảo đánh đang lớn tiếng nói:
- Con tôi chỉ có nói nó mấy câu, vậy mà nó lại dám đánh con tôi. Cô nói xem, nhà trướng các người dạy học trò kiểu gì vậy hả. Nhìn xem đi, tay thằng nhỏ bị bầm hết rồi nè – Bà ta kéo tay áo nơi có một vết bầm tím trưng ra cho cô giáo xem.
Từ nãy đến giờ , cô giáo cứ nghe bà ta lập đi lập lại điều này nhức cả đầu, thấy Ngân hằng vô cô mừng rỡ vội chạy lại kể chuyện cho cô nghe.
Nghe xong, người đàn bà đó đang định tiếp tục vạch tội Gia bảo thì Ngân Hằng đã lên tiếng:
- Xin chị im lặng một chút, tôi cần nói chuyện với em trai mình trước.
Giọng Ngân Hằng nhỏ nhẹ nhưng sắc bén khiến người đàn bà kia im lặng, trừng mắt nhìn cô. Ngân hằng bỏ qua ánh mắt của bà ta, quay đầu tìm kiếm em trai mình. Gia Bảo đang đứng co ro một góc, gương mặt lầm lì, môi mím chặt lại giống như cương quyết không nhận lỗi lầm mình đã phạm. Nhưng ánh mắt nhìn cô đầy sợ hãi.
- Em lại đây – Ngân Hằng nghiêm giọng gọi em trai.
Dù không muốn, nhưng Gia Bảo vẫn phải bước đến bên cạnh cô.
- Chị cho em một cơ hội giải thích – Ngân hằng nhìn Gia bảo nói ngắn gọn.
Gia bảo đứng trước mặt Ngân hằng, dù đã cao lớn rất nhiều, nhưng vẻ mặt và ánh mắt nhìn cô vẫn như đứa trẻ. Là sợ là bất an, là không cam chịu, là uất ức.
- Bạn ấy bảo, em là đồ con hoang của chị và người đàn ông nào đó. Chứ không phải là em trai của chị. Bạn ấy nói mẹ bạn ấy bảo như vậy, bạn ấy nói xấu chị, em không nhịn được.
Cô giáo nãy giờ hỏi thế nào Gia bảo cũng im lặng, nên nghe như vậy thì cũng khá bất ngờ , há hốc miệng nhìn Ngân hằng rồi nhìn sang mẹ của đứa bạn kia. Người đàn bà này cũng xấu hổ cúi đầu không nhìn ai.
Ngân hằng nghe xong thì bình thản gật đầu, sau đó quay lại , lấy từ trong bóp ra chứng minh nhân dân của mình chìa ra trước mặt cô giáo nói:
- Xin cô giáo nhìn rõ, năm nay tôi mới 24 tuổi. Vì ba mẹ bị bệnh nên lần lượt qua đời, chị em tôi phải nương tựa nhau mà sống, nên rất yêu thương nhau. Nếu như tôi là mẹ Gia Bảo thì phải sinh nó lúc 12 tuổi rồi. Mong cô nhắc nhở dùm các bật phụ huynh dùm, đừng dậy con nói xấu sao lưng người khác. Đây là chuyện trẻ con đánh nhau mà thôi, nhưng nếu lần sau thằng bé ra đường nói linh tinh, thì không biết chuyện gì xảy ra nữa đâu. Không đơn giản chỉ là những vết bầm.
Nói xong, cô lấy bóp rút ra một số tiền lớn đặt lên bàn rồi nói:
- Đây là tiền bồi thường cho việc đánh bạn của Gia Bảo, chúng ta xin lỗi vì đã làm phiền. Xin phép cô được đưa Gia Bảo về sớm một buổi.
Dứt lời cô nắm tay Gia Bảo kéo đi ra ngoài bỏ lại cho bà mẹ dạy con nói bậy một sự xấu hổ khôn nguôi, cùng cái nhìn chê trách của cô giáo dành cho hai mẹ con họ.
- Chị! Chi không giận em chứ.
- Chi không giận, nhưng từ nay về sau em còn đánh bạn nữa thì sẽ ăn đòn – Ngân hằng xoa đầu Gia Bảo đùa.
Cuối cùng thì cô thay Quang Khải mua cho Gia Bảo một món quà, rồi chờ anh ta đến cùng ăn cơm. Gia bảo rất vui vì món quà, cứ nói tíu tít khiến bữa ăn trở nên vui vẻ. Quang Khải đưa hai chị em cùng về, Gia bảo ngủ gục trong lòng Ngân hằng.
Quang Khải cũng kéo đầu cô tựa vào vai mình, Ngân Hằng không từ chối sự ân cần này. Bởi vì vòng tay này đối với cô rất ấm áp, đó là vòng tay cứu vớt cuộc đời cô thoát khỏi khổ ải.
Nếu như cô không gặp Quang Khải, vậy thì cô và Gia Bảo sẽ ra sao, Ngân Hằng nhắm mắt lại, không dám nghĩ đến ký ức đen tối đó.
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 53
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...