- Anh yêu em!
- Ừ…
- Em làm người yêu anh nhé?
- Không.
- Lí do?
- Em yêu người khác rồi.
- Ờ…Không sao, anh đợi…
- Dở hơi!
- Quá khen!
- Chịu anh rồi đấy…
2AM.
Căn phòng vẫn lạch cạch tiếng bàn phím. Nó vươn vai, nhấp thêm một ngụm café đắng cay đắng ngắt. Đây không phải lần đầu anh nói với nó điều này. Mỗi lần nó đều từ chối bằng một lí do khác nhau. Đơn giản bởi nó nghĩ mình không hợp với anh. Anh sống nội tâm, ít giao tiếp, thẳng thắn nhưng ăn nói vụng về. Nó thì lại thích những anh chàng hơi "xấu xa" một chút, hơi bảnh chọe một chút, hơi mồm mép một chút và…hơi khốn nạn một chút. Người ta nói đúng:"Niềm vui thì dễ quên còn đau khổ thì không bao giờ". Nó cũng đã từng điêu đứng với biết bao cuộc tình mà nhân vật nam chính luôn là kẻ hời hợt vô tâm. Đói thì thèm mà ăn no thì ngán. Cái lẽ ở đời nó trớ trêu như vậy. Nó là một kẻ có tí "lập dị", thích những thứ nằm ngoài quy luật và phá cách lung tung, hiển nhiên là không đời nào nó chịu buộc mình cho số phận đẩy đưa. Nó giống như một món đồ chơi lạ và độc, mà bất cứ đứa trẻ nào lần đầu tiên nhìn thấy cũng háo hức muốn mua về. Nhưng trẻ con thì muôn đời cả thèm chóng chán, chúng sẽ vứt toẹt món đồ chơi vào một xó khi đã hết giá trị tiêu khiển hoặc có một món đồ chơi khác thú vị hơn. Cũng không ít những kẻ tôn thờ nó như một món đồ đắt tiền, hàng trưng bày để trong tủ kính và phía trước có cái biển "Cấm sờ vào hiện vật", nó lại thấy gò bó, khó chịu. Anh là một ví dụ. Đã có lần nó bảo anh:
- Từ bạn bè trở thành người yêu thì dễ, chứ từ người yêu mà muốn làm bạn bình thường thì khó lắm anh ạ. Cuộc đời chẳng nói trước được cái gì, yêu nhau mà chia tay thì kiểu gì một trong hai cũng khổ. Tốt nhất nếu quý nhau thì cứ làm bạn thôi anh…
Anh điềm đạm:
- Em không yêu anh thì cũng đừng cấm anh yêu em. Em có thể coi anh là bạn, là anh trai, là cái chai cái lọ gì cũng được… Nhưng em thì lúc nào cũng là người anh yêu nhất.
Chưa lần nào nó thành công trong việc đả thông tư tưởng cho anh. Mà anh càng nói càng làm nó bế tắc và cảm thấy tội lỗi nhiều hơn. Cũng có khi nó tự hỏi liệu mình có chút tình cảm nào với anh không, nhưng điều nó luôn nhận được là một câu trả lời có 2 vế…
Hắn lại khác hoàn toàn. Nó yêu hắn, cuồng hắn, mê mệt hắn bởi cái nụ cười răng khểnh "yêu chết người", bởi khuôn mặt trẻ con, phong cách ăn mặc chất điên chất đảo cùng ti tỉ thứ tốt đẹp khác. Ngồi nói chuyện với hắn có mà cười cả ngày, cười rách miệng. Và những kẻ quái quái họ vẫn thường là một đôi thì phải. Nó đến với hắn rất nhanh, như hack speed chỉ sau vài lần gặp gỡ nước non, chè cháo… Nó đã quái, hắn còn quái hơn. Hắn luôn là kẻ bày ra những trò nghịch ngợm pha chút mạo hiểm và rủ nó cùng thực hiện. Kiểu như mỗi lần hai đứa lượn đường đốt xăng, hắn lại thích trêu người. Với thâm niên "tổ lái" từ thời cấp 3, hắn đèo nó ôm chặt cứng, vỉa đầu 1 bác Camry căng đét, rồi lại đi từ từ ép bác ta vào lề đường và hét lên: "Đi gọn vào chú nhá". Bác Camry đỏ mặt tía tai chửi cha chửi mẹ "bọn ôn con chán sống" còn nó và hắn thì vút nhanh, cười sặc sụa. Cũng có khi là lúc đi đường, thấy mấy em nữ sinh thướt tha áo dài đạp xe hàng 2 hàng 3 song song với mình, đang nói gì đó với nó, hắn quay sang "em áo dài", tiếp luôn:
- Nhở em nhở?!
"Em áo dài" giật mình, loạng choạng tay lái suýt lao xuống rãnh. Cáu lắm nhưng không dám chửi vì thấy có "chị gái" đi cùng hắn. Nó véo vào mạng sườn Phong:
- Không có tôi mà dám trêu gái là chết với tôi nghe chưa.
- Rõ ạ - Hắn nhăn nhở.
Lại có hôm trời đã tối muộn, 2 đứa rủ nhau đi ăn miến trộn. Ăn xong đứng dậy mới biết quên ví ở nhà. Nó bảo "Để em trả" nhưng hắn nhất định không chịu, nó lân la đến chỗ bà chủ quán:
- Cô ơi cô, con quên ví ở nhà rồi, con rửa đĩa trừ nợ được không cô?
Kèm một nụ cười tinh quái và cái nháy mắt điệu nghệ. Bà bán hàng ngỡ ngàng, chớp mắt:
- Ô cái thằng…Mày sáng láng thế này cho rửa đĩa coi sao được…Thôi mày đứng đây phụ cô bưng bê, đang đông khách.
Hắn "Vâng" một tiếng rõ to rồi lao vào việc. Nó chạy ngay ra bàn đông nhất, khoảng sáu bảy em xinh tươi đang ngồi vắt vẻo trò chuyện om xòm.
- Các em dùng gì? Có gọi thêm đồ uống không em?
Các em thấy hắn đẹp trai, từ đầu đến gót đắp toàn hàng hiệu, nghĩ là hắn trêu nên đùa lại kệch cỡm:
- Quán này có phục vụ suất VIP không anh?
- Mua 1 tặng 1 tính tiền 2 đĩa em ạ.
Các em cười hơ hớ:
- Ý bọn em là có suất nào vừa ăn vừa được anh đứng bên cạnh rót nước mời không ạ?
Hắn nhếch môi gẩy một nụ cười lãng tử:
- Em có bao nhiêu tiền?
Một con bé có vẻ "mấu" nhất hội, lạnh lùng đứng lên mở ví:
- Chỗ này đủ không anh?
Một tập xanh xanh có mặt Bác Hồ đang mỉm cười trìu mến đập vào mắt hắn. Hắn nhỏ nhẹ:
- Nếu để thuê anh nữa thì chỗ đó chỉ đủ cho 1 đĩa miến và 7 đôi đũa thôi em ạ.
Các em ngẩn tò te, nó ngồi trong góc thì vừa bực vừa buồn cười. Nhìn hắn chạy hết bàn này bàn nọ phục vụ như chuyên nghiệp, nó càng thấy hắn đáng yêu hơn. Đến gần 10 rưỡi, quán vắng khách. Bà chủ quán bảo hắn:
- Thôi được rồi con ơi. Có 2 đĩa miến trộn mà nãy giờ mày vất vả quá.
Hắn cười hì hì, vẫy nó:
- Về đi em.
Lúc ra xe, mở cốp lấy cái áo khoác cho đỡ lạnh, bỗng hắn xị mặt:
- Em ơi…
Nó:
- Sao hả anh?
- Anh để ví trong cốp xe…Híc…
- Ôi trời ạ!!!
Cả nó và bà bán hàng đồng thanh kêu lên như thế. Hắn lè lưỡi chữa thẹn rồi 2 đứa lại xuyên màn đêm "trở về với mẹ".
11h về đến nhà. Nó lọ mọ mở máy online. Thấy nick anh đã sáng đợi nó từ khi nào. Nó thở phào, type:
- Em về rồi đây.
- Đi chơi với Phong à?
- Vâng ^^!
- Sao về muộn thế?
- Hôm nay buồn cười lắm anh ạ…
Thế là nó ngồi kể lể sự tình với anh cho đến tận rạng sáng ngày hôm sau. Anh luôn lắng nghe, ít phát biểu, đôi khi đưa ra cho nó một vài lời khuyên. nó biết, anh không vui…Nhưng một con bé "lắm lời" như nó, chẳng có lấy một đứa bạn thân, vui buồn không được tỏ cùng ai thì sẽ phát điên lên mất. Cho nên dù biết làm như thế là "phải tội", nó vẫn cứ đều đặn mỗi đêm, tâm sự với anh về tình yêu của mình…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...