Nơi Ánh Sáng Không Chiếu Tới FULL


Vẫn là nơi này,chính nơi này chúng tôi lại một lần nữa trở lại trong những ngày đầu tháng 4 năm 2023,Los Angeles.Nhìn gương mặt của Davis lúc này đầy hồi hộp và lo lắng nhưng cũng tràn đầy hi vọng.Hôm đó là một ngày lạnh lẽo giông bão ở thành phố thiên thần.Những cành cây trụi lá vì gió bão,những lá cây khô xơ xác bị gió cuốn bay,những cơn gió lạnh tới thấu xương,những cánh chim bay đầy hoảng loạn tìm nơi tránh báo,những đám mây đen mù mịt trôi đầy vô định tới nơi xa nhất của đường chân trời.Không chỉ tôi mà cả Davis,chúng tôi đã lâu lắm rồi chẳng còn quan tâm tới những chi tiết nhỏ như vậy nữa.Ý tôi là lần gần nhất chúng tôi còn chú ý tới những tiểu tiết như chú chim nhỏ hay những cành cây khô xơ xác như vậy chúng tôi vẫn còn chú ý tới bữa nay bữa mai ăn gì,tôi vẫn phải lo lắng xem đi làm bao lâu nữa có thể nghỉ việc và phụ thuộc vào việc Davis làm nhạc.Chẳng phải cuộc sống của chúng tôi đã nhanh hơn mà đúng hơn nó còn chậm đi.Chỉ là...Không....Có lẽ chúng tôi đã đứng quá cao,quá to lớn để nhìn thấy những vẻ đẹp tỉ mỉ như vậy.-Travis này....Tôi nghĩ....-Davis phá vỡ bầu im lặng.-Sao vậy?.-Tôi chẳng nhìn lại,cứ nghiền ngẫm và mải mê trước cảnh hồ Big Bear đầy u ám.-Ta đi đâu?-Nam trung tâm L.A.Nếu cậu muốn về ngôi nhà ở Hollywood hay đâu đó thì tùy cậu.-Tôi chẳng hề giận dỗi Davis,chỉ là một điều gì đó trong lòng tôi khiến tôi chẳng thể tập trung vào Davis được.Những dòng trên về việc chúng tôi chẳng còn để ý tới những tiểu tiết hay việc tôi cố nói rằng L.A đã khiến tôi,Davis và mọi người mất trí các bạn đã đọc rất nhiều và trở nên chán ngán nhỉ?Những điều đó có lẽ nằm ở tôi,khoảng thời gian ở thành phố thiên thần tôi luôn có cảm giác ám ảnh và bị đeo bám cũng như một sự lo lắng,sợ vãi vô định mỗi khi nhớ về.Luôn có gì đó trong tôi khiến tôi đổ lỗi cho L.A về cái cách tôi suy nghĩ, những sai lầm của tôi và có lẽ Davis vào lúc này cũng vậy.-Tôi bán căn nhà đó rồi,đó không phải nhà của tôi Travis ạ.-Davis nói.-Mà vì sao trong suốt nhiều năm dài cậu có gọi tôi là Travis đâu,sao giờ cứ gọi bằng tên thật vậy?-Tôi thắc mắc,vẫn chẳng mảy may nhìn Davis.-Có lẽ...Từ khi tới L.A tôi không gặp cậu nhiều nữa.Khi đó tôi mới thấy được sự quan trọng của cậu với tôi.Đặc biệt gần đây tôi có cảm giác tôi sẽ chẳng còn bên cậu nhiều nữa đâu.-Điên à.-Tôi quay lại,cười phá lên phá vỡ cái khung cảnh yên ả buồn bã trong màn sương chiều.-Cậu không đi đâu hết.-Đúng vậy.-Davis bắt đầu phóng nhanh hơn,không khí có vẻ bắt đầu tươi sáng hơn.-Tôi sẽ chinh phục được Emma một lần nữa,tôi tin vậy.

Giờ tôi muốn cậu đặt lịch cho tôi để tôi tham dự một talk show và tôi cũng muốn biểu diễn bài hát mới.-Được thôi!Sầm!-Tiếng Davis đóng cửa ở ngôi nhà này đã đâm thủng cái sự yên tĩnh thiếu thoải mái mang màu sắc bị bỏ hoảng của nơi này.Bụi bặm bám đầy nhà,đầy tường.Mười một năm rồi,tôi và Davis mới có cảm giác này,bước vào căn nhà này,một cảm giác thật mới mẻ,một cái nhìn về Los Angeles đầy hi vọng.Chỉ thoáng chốc căn nhà đã lại như mới khi được tôi và Davis sửa sang lại.Những ngày tháng 4,trong khi tôi lên kế hoạch để chuẩn bị cho thì Davis tiếp tục hoàn thành tiếp các track cho album của cậu.Vậy là chỉ thoáng chốc album đã được 10 track chỉ với thời gian Davis viết khi cảm xúc dâng trào.Và thế là tới tháng 5,phần chuẩn bị đã hoàn thành và chương trình của Davis bắt đầu được quảng bá khắp mọi nơi cho show thứ 200 của “Late late night with Nicky Sander”-Một người dẫn chương trình nổi tiếng với chương trình đã bắt đầu từ những năm đầu của thế kỷ XXI.Đây cũng là show cuối cùng,điều đó đi cùng với một ca sĩ kín tiếng như Davis Winfield lên sóng lần đầu kể từ năm 2020 khiến cho chương trình này được mong đợi hơn rất nhiều so với những chương trình thường ngày.Và quả nhiên,thống kê số lượt xem của “Late late night with Nicky Sander” tập 200 đã có chỉ số về lượt xem so sánh với Super bowl hay những giải thưởng hàn lâm khác.Cụ thể trình tự của chương trình bắt đầu với “Nicky Sander” giới thiệu Davis với màn trình diễn 2 ca khúc “Snowchild” và “Scared to live” và như thông lệ vẫn trong bộ đồ đỏ như hồi ở Vegas.Sau đó Davis sẽ đưa ra lời cảm ơn,phát biểu chúc mừng 20 năm thành công của chương trình.Cuối cùng Davis sẽ được trả lời những câu hỏi chương trình đưa ra với thứ tự và câu trả lời như sau:1.Cậu đã có dự định gì về âm nhạc tiếp theo chưa hay 2 single vừa qua chỉ là các sản phẩm riêng lẻ?- “Snowchild” và “Scared to live” là 2 single mở hàng cho album phòng thu tiếp theo của tôi.Hiện tại vẫn chưa có ngày ra mắt vì nó album được viết song song với cuộc sống hiện tại,mỗi khi có những sự kiện,biến cố xảy ra sẽ có những track mới cho album,làm vậy sẽ khiến những cảm xúc tôi truyền vào album trở nên mạnh mẽ hơn.2.Dù không phải một người thích chia sẻ đời sống riêng tư nhưng thời gian vừa qua cậu vô cùng im hơi lặng tiếng,cụ thể dù sự nghiệp âm nhạc của cậu đã gần 15 năm nhưng đây mới là cuộc phỏng vấn thứ 9 của cậu.- Đúng vậy,bản thân tôi không thích xuất hiện trước nhiều người,phần là vì tôi không thú vị như họ nghĩ hay nói nhưng quan trọng hơn là tôi muốn giữ một cuộc sống riêng tư.3.Thời gian gần đây,cậu luôn xuất hiện trong đám đông trong bộ vest đỏ này,cho hỏi điều đó có ý nghĩa gì?-Hiện tại tôi chưa thể tiết lộ cụ thể nhưng từ lần đầu tôi xuất hiện trong bộ đồ này đó chính là khởi đầu cho chiến dịch chạy đà album kỳ công nhất của tôi.Và vì đây là số cuối cùng của show nên đó là tất cả Davis sẽ làm vào buổi tối hôm đó.Chương trình diễn ra như kế hoạch,đánh dấu cho khởi đầu của era thành công nhất của Davis và một trong những era vĩ đại nhất của lịch sử âm nhạc.Nhưng những gì Davis đã nói,đã hứa hẹn chỉ là vỏ bọc cho việc đê hèn cậu đang làm lúc này(ít nhất Davis tự nhận như vậy).Suốt thời gian đó, Davis đã thuê rất nhiều thám tử đề điều tra về lịch trình đi lại của Emma trong Los Angeles,hằng đêm cậu vẫn thao thức mất ngủ để nghĩ về Emma,để tìm cách chinh phục trái tim cô ấy.Cậu cứ cố tìm kiếm một cách,một hy vọng xa xôi và mỏng manh như cái cách Gatsby đi tìm cái ánh sáng xanh sau vườn nhà Daisy.Cậu cứ tìm,tìm mãi,tìm cho tới lúc dường như cậu đã lạc lối thì bỗng một hôm tay thám tử cậu thuê gọi điện cho Davis lúc hơn 11h đêm ngày 17/6/2023:-Cậu Davis.-Ông ta nói với cái giọng già nua của mình.-Hơn 11h rồi,có việc gì vậy?-Davis cau có.-Thay quần áo và tới quán Sunset And Vinyl ở 1521 Vine St đi,tôi sẽ giải thích.Tôi cùng Davis vội vàng thay nhanh quần áo,Davis lại một lần nữa khoác lên bộ vest đỏ rồi chạy thẳng ra xe và phóng tới địa điểm.Khi xe bắt đầu lăn bánh,lão thám tử bắt đầu:-Cô Emma mới xích mích với bạn trai,cô ấy nãy đã phóng xe tới đó.Nếu nhanh cậu vẫn có thể tới đó kịp.Nơi đó không xa Hollywood đâu.-Hiểu rồi.Sau đó Davis cùng lão ta còn nói nhỏ thêm vài điều mà tôi cũng chẳng nghe rõ.Khi Davis cúp máy, xe của chúng tôi cũng phóng qua Hollywood Boulevard(con đường cọ nổi tiếng ở Los Angeles).Trong giây phút vội vã đó,lòng tôi có chút choáng ngợp đầy lạ lùng với cái cảnh xa hoa quý phái của nơi này,những ngọn đèn vàng như làm lóa mắt tôi và dường như Davis cũng vật.Chẳng nghĩ nhiều lúc đó,chiếc xe vẫn cứ phóng nhanh hết tốc độ tới quán Sunset And Vinyl.Tầm 11 rưỡi chúng tôi tới nơi.


Sunset And Vinyl là một quán mang phong cách thập niên 80 đầy hoài niệm của Los Angeles.Những ngọn đèn vàng tối,không gian chật hẹp u ám và tiếng đàn saxophone đầy cuốn tai chính là điểm nhấn của quán.Bước vào vũ trường rộng lớn và đông nghịt,trong khi tôi vẫn còn choáng váng trước không khí đông đúc,ngột ngạt thì Davis đã bắt đầu thở dốc,tay cậu siết chặt lại với tay tôi.-Cái quái gì vậy?-Tôi hỏi.-Nhìn đi...-Davis lẩy bẩyĐó là Emma,chính xác rồi.Tôi nói:-Emma đó,đúng rồi,nắm bắt lấy cơ hội của mình đi Davis.-Tôi không thể...Travis,tôi không thể...Cậu hãy nhìn vào đôi mắt đó đi!-Chẳng có cái quái gì cả!-Tôi sốt ruột.-Không đúng...Đó là sự giải phóng,về tâm hồn.Tôi đã thấy hết trong đôi mắt đó Travis.Tôi thấy những gì tôi làm,nó nhắc nhở tôi là một thằng khốn.Tôi thấy những nỗi đau cô ấy trải qua.Tôi thấy sự khó chịu của cô ấy khi phải nở nụ cười trước mặt tôi.Tôi thấy cô ấy đã nói dối tôi nhưng tôi sẽ không để điều đó nói lên cô ấy là ai.-Không quan trọng Davis à!Cô ấy đã ở trước mắt cậu,đừng để cô ấy vượt qua vòng tay cậu như cách Daisy vượt khỏi vòng tay Gatsby.-Đúng vậy.-Davis như ngộ ra một điều gì đó và trở nên tỉnh táo-Đúng vậy,tôi phải đòi lại được cô ấy.Davis bắt đầu lo lắng bước xuống vũ trường đi xuống chỗ Emma.Trước khi đi cậu ngoảnh lại nói một câu ám ảnh tôi cho tới tận ngày hôm nay: “Tôi ước có thể giải phóng cô ấy khỏi tôi hoàn toàn.Tôi muốn có thể cầm một con dao đuổi theo cô ấy để cô ấy nghĩ tôi đang giết cô ấy để cô ấy có thể giết lại tôi”Đứng từ trên nhìn xuống,lòng tôi cũng bồn chồn lo lắng.Tiếng kèn saxophone càng chơi tới đoạn cao trào thì Davis lại ở gần Emma hơn.


Cho tới khi Davis dường như chỉ còn cách cô ấy một cánh tay cô ấy nhận ra và hét lên một tiếng kinh hãi nối tiếp ngay sau đó là những tiếng khóc nấc cả lên(tiếng hét và tiếng khóc to tới mức tôi bất ngờ vì không ai thật sự để tâm).Davis sau khi thấy cảnh đó thì đứng chết lặng vài giây rồi sau đó bắt đầu đuổi theo Emma.Thấy cảnh đó,tôi cũng vội vã đuổi theo.Trong ánh đèn vàng đỏ mờ ảo cùng tiếng saxophone,cảnh 2 người đuổi theo nhau trông thật kinh hoàng mà lại thật đẹp đẽ.Thoát khỏi đám đông của căn phòng tôi cũng chẳng còn thấy họ đâu nữa.Thế rồi trong trái tim tôi cũng có điều gì cứ thôi thúc tôi làm tôi chạy thẳng thật nhanh ra nơi gửi xe.Tôi chạy như bị một thứ gì đuổi theo,chạy như thể cuộc sống tôi phụ thuộc vào điều đó,tôi cứ chạy mà chẳng quay đầu.Ra tới đó tôi đã thấy Davis ngồi chết lặng trên xe,mặt lấm tấm mồ hôi xen lẫn với nước mắt.Cậu ấy khi vừa thấy tôi liền bước khỏi xe và ôm trầm lấy tôi và khóc như một đứa trẻ.-Hết rồi-Davis nói.-Nghe này,chuyện gì rồi cũng sẽ qua.-Tôi lúc này đã hiểu hết và cố an ủi Davis.-Lên xe đi,hôm nay cậu muốn làm gì tôi sẽ chiều ý cậu.Tôi trở Davis về nhà,cố làm cậu ấy vui lên nhưng cũng chẳng có ích gì,đi qua những khu phố phồn hoa nhộn nhịp của thành phố thiên thần,tôi bắt đầu chán ngán nơi này,chán ngán cái cảnh này, tôi thấy thương Davis rồi lại nhớ tới cái lời của bà Anna Taylor.Tới đó,những nỗi lo lắng trong lòng tôi bắt đầu dâng trào.Đúng lúc đó Davis mở lời:-Travis, cậu có muốn nghe những gì đã xảy ra không?-Nghe này.-Tôi tấp xe lại lề đường.-Nếu cậu muốn kể hãy kể đi tôi sẽ nghe,còn nếu không,nếu việc kể làm cậu buồn hãy giữ nó lại trong lòng.-Cảm ơn...Travis....Cảm ơn.-Davis cười đầy gượng gạo-Có những điều mà tôi chỉ có thể nói với cậu thôi.Tôi cá những gì xảy ra trong căn phòng đó chắc hẳn cậu đã biết hết rồi.Khi tôi đuổi theo Emma ra ngoài,tôi đã bắt kịp và nắm lấy đôi tay cô ấy để nói: “Xin em,hãy cho anh thêm một cơ hội,anh đã hiểu cái sai của bản thân rồi.Anh xin lỗi em mà”.Lúc đó cô ấy chỉ nhìn tôi khóc to hơn rồi vùng vẫy và hét: “Để tôi đi,xin anh đó,hãy để tôi đi!”.....Chúng tôi chỉ biết nhìn nhau không nói gì,Davis cũng đã lấy điện thoại và thuê gần chụp đứa gái ngành tới để phục vụ.Với Davis lúc đó có lẽ chẳng gì có thể làm cậu vui nữa, chỉ là cái trò vui tiêu khiển độc hại đó có thể giúp cậu tạm quên đi Emma,tạm quên đi nỗi buồn của cái đêm kinh hoàng đó.Hơn 12 rưỡi khuya chúng tôi về đến nhà,Davis vừa về đã chuẩn bị rượu vang và cần sa rồi ngồi thẫn thờ lên chiếc ghế bành đợi bọn gái mà cậu thuê tới.Tầm 1h sáng thì đâu cũng vào đó để tôi và Davi tiệc tùng nhằm quên đi những khó khăn,phiền muộn trong cuộc sống.Thông thường tôi sẽ là người ngại ngùng và bị động nhưng vào ngày hôm đó tôi mới là người chủ động trong cuộc chơi trong khi Davis (người thường chủ động trong mỗi buổi ăn chơi thác loạn) lại im ắng tới phát sợ.Cậu chẳng nói gì,cũng chẳng mảy may đoái hoài với đống cần sa hay rượu vang trên bàn.Thấy vậy,tôi đưa tạm các em “đào” ra phòng khác để tiện nói chuyện với Davis:-Có gì không ổn sao chàng trai.-Tôi nói với Davis.Cậu ấy không đáp lại tôi mà bắt đầu lẩm bẩm: “Tại sao em phải khóc? Hãy giữ lại thứ tốt đẹp cho ai đó tốt hơn anh” rồi: “Em đâu yêu thằng đó nhỉ?Em chỉ lên giường thôi mà có sao đâu nhỉ?Thiếu gì người đối xử tốt với em cơ chứ?Em với hắn làm tình với nhau là điều sai nhất anh từng nghe”.

Màn độc thoại của Davis tiếp tục với sự thừa nhận của Davis: “Anh hiểu rồi,em hết yêu anh rồi chứ gì?”.Davis cứ nói đi nói lại những câu đó tới tận 2h sáng,khi đó những tiếng chửi rủa khó chịu của bọn đĩ ở căn phòng bên cạnh đã lớn dần lên,Davis tiếp tục: “Đã tới lúc cho tình yêu ngủ lại rồi.Anh chẳng thể giữ em lại trong cái tình yêu mục nát này nữa,đã tới lúc khép hờ đôi mắt lại để anh chôn vùi tình yêu tuyệt đẹp này một lần và mãi mãi thôi”.-Đợi tôi chút.-Tôi tát nhẹ vào mặt Davis rồi chạy đi.Lúc sau tôi quay lại với chùm bóng bay và thả trôi cho chúng bay lên trần nhà.Sau đó tôi bật ngọn đèn trắng đen nhấp nháy trong căn phòng lên.-Davis.-Tôi nói.-Cậu thấy gì không?Ngôi nhà bóng bay đó,giống như ngày xưa nhỉ.Davis vẫn chỉ lặng lẽ ngồi,nhìn tôi mồm chẳng mấp mé.-Điều này không tuyệt sao Davis?Những ngày xưa cũ?Chết tiệt.-Tôi vò đầu suy nghĩ,sau một hồi đưa cho Davis chai rượu.-Uống đi Davis,uống đi.Davis nhìn tôi,nhìn chai rượu,vẫn chẳng nói gì,cậu uống ừng ực chai rượu tới mức rượu chảy cả ra áo.Cùng lúc này,bọn đĩ ở phòng bên cũng quá sốt ruột nên kéo hết qua căn phòng.Thế là bữa tệc tại tiếp tục một cách bất đắc dĩ,trong căn phòng nóng nực này,mọi thứ như đưa tôi lại cái ngày chúng tôi ở Toronto,thật hoài niệm.Davis cũng từng như vậy,lạc lõng trong bữa tiệc của chính cậu nhưng rồi ngày hôm đó Kesha đã tới và nắm tay cậu lên.Nhưng vào đêm hôm đó chẳng có Kesha nào cả,Davis chỉ ngồi đó một mình.Nhưng thế rồi Davis cũng bắt đầu thiếu tỉnh táo,trong vô thức cậu đã nuốt ừng ực những viên cocain nhỏ.Tiếp theo đó cậu cười không ngừng trong cơn điên dại,nhìn Davis lúc đó thật mất kiểm soát.Nhìn vào Davis, lòng tôi cũng tạm yên tâm vì dù biết cậu ấy đang không ổn nhưng đống cần sa có thể giúp cậu tạm thời vượt qua nỗi buồn lúc đó.Hơn một tiếng tiếp theo là khi con mãnh thú mà Davis nhốt trong người trở nên mạnh mẽ hơn cả,cậu ấy tiệc tùng như một con quái vật,nốc nhiều chai rượu liên tiếp và hít cả đống cần sa,cocain hay marijuana.


Không khí trong căn phòng đó dần ngột ngạt tới mức nổ tung,nhưng tôi không quan tâm,bọn đĩ trong đó không quan tâm và chắc chắn Davis cũng chẳng quan tâm.Từ trẻ tôi đã thấy Davis tiệc tùng rất nhiều,tầm hơn 15 năm cơ mà,nhưng đó là lần đầu cậu ấy mất tự chủ như vậy.Những tiếng va đập,la hét,rồi lại còn đồ đạc đổ vỡ cũng bị át đi bởi tiếng nhạc.Mọi thứ mạnh mẽ tới mức trong lòng tôi đã ngỡ bữa tiệc sẽ kéo dài mãi mãi...Thế rồi 3 rưỡi sáng,khi mọi người đã mệt mỏi nhưng vẫn tiếp tục nhảy múa,những ngọn pháo giấy bọn “đào” mang theo cũng được bắn ra liên tục,tôi lại đảo mắt nhìn về Davis.Cậu ấy ôm thái dương,nhìn đầy mệt mỏi bắt đầu lảo đảo không giữ được thăng bằng.Cậu ấy bắt đầu hoang mang,nhìn mọi thứ đầy hoảng hốt,mồm rên rỉ những tiếng khó nghe.Davis dựa vào tường,rồi bắt đầu khuỵu gối trong đống giấy màu và bong bóng bừa bãi dưới sàn.-Cậu sao vậy Davis?-Tôi bước tới.-Đi đi!-Sao vậy?-Cút đi!Không đúng,không đúng gì cả.-Davis hét.-Nhưng cậu đi đâu?-Los Angeles!Cậu ấy chạy khỏi nhà rồi đóng sầm cửa lại.Qua cánh cửa sổ nhỏ bị bong bóng che mất,tôi thấy Davis leo lên xe,tôi bèn vội vã lấy theo chìa khóa của mình.-Đợi đã-Tôi rời khỏi nhà,hét lên nhưng Davis lúc này đã đi.Davis phóng nhanh trong màn đêm sáng dưới bầu trời L.A.Davis liên tiếp vượt đèn đỏ,cậu ấy phóng nhanh tới mức tôi bắt đầu cảm thấy như cậu ấy muốn phá vỡ cái thứ gọi là thời gian.Davis phóng về phía Hollywood.Tôi cũng bắt đầu tăng tốc để đuổi kịp cậu ấy.Nhưng rồi Davis cắt đuôi tôi,trong lúc tôi còn cố bắt nhịp thì tôi đã thấy cậu ấy dưới chân đồi.Nhưng rồi tôi lại mất bóng cậu ấy.Đấy là cho tới khi một tiếng “bùm” lớn nổ ra đánh thức cả màn đêm,một ngọn lửa dữ dội bốc lên từ chỗ Davis,khói tỏa mù trời.Quá hoảng hốt,tôi liền phi thật nhanh tới chỗ Davis.Vừa bước chân xuống xe, tôi thấy Davis cố gắng bò khỏi đám cháy,người bỏng nặng,đầu chảy quá nhiều máu.Thấy vậy,tôi lập tức gọi cứu thương.Khi vừa cúp máy Davis cố nắm tay tôi:-Cố làm gì Travis?Hết rồi.Thế thôi.Tiệc tàn rồi.-Ai cho cậu nói như vậy.-Tôi nhìn Davis,mặt không biểu lộ cảm xúc gì cả.-Im đi Travis.-Davis cười.Tôi cố gắng cười theo dù nước mắt đã bắt đầu dàn ra từ đôi mắt.-Tình bạn đã quá đẹp rồi,nhưng có lẽ nó chỉ giúp tôi đi đến đây thôi,cảm ơn Travis!Tôi đặt Davis gối lên đầu mình,cậu ấy nhìn tôi và bắt đầu hát: “Take me back to L.A.

Promise i will come back again some day.Running back to something.This time i stay forever.Take me back too long.Another day something wrong.Our love can’t save you now.I know it when i see you cry.And it hurts when i give you up.No more nights we dancing on the clouds.At Least i will make it clear to you.Leave me!Leave me!I make you leave and cry.Myself! Myself! It’s better I be off by myself,myself, myself,myself.


I saw you just dancing right next to me, but when i saw you cry,i just want to say: “Save our love or save yourself.And I know it hurts when we say goodbye.But girl you have to decide.I hurt you so I know I have to be by myself”.Tiếng hát trong trẻo của Davis như làm dịu đi ngọn lửa,làm dịu đi cái khung cảnh kinh hoàng đó,chúng tôi như ở trong một vỏ bọc,chỉ có tôi và Davis,thật yên bình.-Bà Taylor đã sai Travis ạ.-Davis nói.-Đúng vậy,bà ấy sai rồi.-Tôi khóc.-Làm sao tôi có thể quên được Emma cơ chứ?Tôi thấy kinh hãi khi nhìn vào một tương lai không có cô ấy.Đã tới lúc tôi cắt cô ấy khỏi cuộc đời tôi,vì tôi và vì cô ấy.Dù có nghĩa điều đó đồng nghĩa với việc cắt bỏ cuộc đời tôi.-Cậu không được như thế,còn sống là còn hi vọng.-Không Travis ạ,chỉ vào đúng giây phút này tôi mới thực sự sống thôi.-Cậu mất trí rồi!-Ở L.A ai cũng vậy.Chỉ đúng giây phút này tôi mới tìm được đúng thứ tôi gọi là Los Angeles hơn 14 năm trước.Xe cứu thương đã tới,họ bế Davis vào xe,tôi xin đi theo nhưng không được,lúc này Davis mới quay sang tôi nói:-Nhìn đi,thành phố thiên thần đó,Los Angeles chúng đã thầm mong muốn đó,chẳng phải nó đẹp lắm sao Travis?Cánh cửa xe cứu thương đóng lại làm lòng tôi thêm bất an,tôi không đủ dũng cảm để nghĩ thêm gì về tương lai.Tôi leo lên xe bắt đầu đuổi theo xe cứu thương.Chiếc xe cùng tôi chạy hết tốc lực,ganh đua với thời gian để dành dật lại cuộc sống cho Davis.Thế nhưng khi tới St.Vincent, đã rất gần bệnh viện ST VINCENT thì chiếc xe không vượt đèn đỏ nữa,đèn cứu thương cũng đã tắt.Vậy là hết rồi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận