Lâm Kiều quay đầu lại nhìn Tiêu Duệ.
Cô đối mặt với ánh mắt của anh ta.
Anh ta rất nghiêm túc, ánh mắt sẽ không lừa dối.
Chỉ có điều Lâm Kiều không còn loại cảm giác tim đập thình thịch nữa rồi.
Dường như từ khi anh ta quay về, sự đè nén trong lòng cô cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sau buổi tối hôm đó, dường như cô cũng không còn nhớ tới anh ta nhiều như vậy nữa, hết thảy đều trở nên thông suốt.
“Đừng như vậy, chúng ta không thể ở bên nhau được nữa đâu Tiêu Duệ.
”
Cho dù không có Giang Trạm, bọn họ cũng sẽ không thể ở bên nhau.
Tình cảm muộn màng còn hèn hạ hơn cỏ cây.
*
*: khi hai người ở bên nhau mà A không trân trọng B, đến khi chia tay A lại thấy B tốt nhất nên quay lại đối xử tốt với B, nhưng khi đó B đã chẳng còn tình cảm với A nữa rồi, ý câu này kiểu có không giữ mất đừng tìm.
“Thời gian thực sự có thể xóa nhòa tất cả, hình như em cũng không còn thích anh như trước nữa.
”
Cô không nhìn anh ta nữa, quay người đi loay hoay với đống đồ của chính mình.
Tiêu Duệ đứng hình tại chỗ.
Anh ta đã từng nghĩ tới kết quả này nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra miệng:
“Tất cả mọi chuyện đều có thể, tại sao chúng ta lại không thể?”
Lâm Kiều lướt qua anh ta, đi tới bên tường, giơ tay gỡ bức tranh treo chính giữa trung tâm xuống.
“Bởi vì em có tình cảm với người khác rồi.
”
“Mang đi đi, nó thuộc về anh.
”
Cô đi đến trước mặt anh ta, đưa bức tranh kia cho anh ta, như thể trả hết những năm tháng thanh xuân và tình yêu của bọn họ cho anh ta.
Tiêu Duệ không nhận, anh ta chỉ lặng lẽ nhìn cô, giờ phút này, anh ta như quay về khoảnh khắc ở sân bay, hốc mắt đỏ hoe.
Anh ta mỉm cười xoa bóp cái trán giật giật, quay người sải bước rời đi.
Lâm Kiều cúi đầu nhìn người đàn ông trong tranh, trí nhớ của cô có chút mơ hồ, nhưng khi đó cô vẽ rất cẩn thận, khuôn mặt của người này là bức vẽ đầu tiên trong một tháng luyện tập của cô.
Người trong ký ức sẽ không phạm sai lầm, chỉ có người nhớ lại mới cảm thấy đã bỏ lỡ.
Chỉ có điều bây giờ, rốt cuộc đã khác rồi.
Lâm Kiều đặt bức tranh sang một bên, dựng giá vẽ lên tiếp tục công việc của mình.
Buổi trưa Giang Trạm không đến, có người khác đưa ga giường đến, đó là thư ký của anh.
Lâm Kiều cạn lời, nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong, chỉ có thể căng da đầu cảm ơn người ta, phiền hà quá.
Quay lại tiệm tranh, cô nhận được cuộc gọi từ Giang Trạm.
“Xin lỗi em, anh thật sự không thoát thân ra được.
”
Đôi khi Lâm Kiều thật sự không hiểu mạch não của anh, nếu không rời khỏi đó được thì cô vẫn có thể đi mua một cái khác mà, còn phải nhờ người mang đến hộ, chỉ mong sao người khác không biết mối quan hệ của hai người thôi.
Bởi vì Giang Trạm quá bận, hai người chỉ tán gẫu vài câu, Lâm Kiều phải đi ra ngoài ăn cơm.
Buổi chiều, Lâm Kiều nhận được điện thoại từ Trương Giai Giai, hỏi Lâm Kiều có thời gian để tối đi tụ tập không.
Lâm Kiều đồng ý, buổi tối Trần Thừa và Trương Giai Giai đến tìm cô, ba người cùng nhau đi quán bar.
Thật ra Lâm Kiều không thích chỗ đó cho lắm, nhưng Trương Giai Giai lại rất thích, nên cô cũng không phản đối.
“Để mình nói cho mấy cậu nghe, mình chưa bao giờ đen đủi như này, mấy ngày nay đối tượng xem mắt của mình toàn là mấy người kiểu gì ấy.
”
“Có người mang cả bạn giường đi, có người còn bàn bạc với mình xem sẽ sinh mấy đứa con sau khi kết hôn, còn có người thảo luận với mình về đầu tư cổ phiếu cơ.
”
“Mấy ngày nay, bà đây cảm giác như già đi chục tuổi, khóe miệng tê liệt hết cả rồi.
”
“Mình thấy người bán thịt heo cạnh nhà cậu cũng được đấy.
”
Trần Thừa đưa ra đề nghị cho cô ấy.
Khóe miệng của Trương Giai Giai giật giật, híp híp mắt.
“… Cậu không cần nói, trông cũng không tệ đâu.
”
“Mấy lần đưa xương sườn cho mình vẫn còn đây này, lần sau mang cho cậu một ít nhé, Kiều Kiều.
”
“! ”
“Tối nay rủ các cậu đến quán bar, ba mình còn bảo mình cứ dựa hơi mấy anh chàng soái ca nóng bỏng ấy.
”
“! Sao cậu lúc nào cũng như Bạch Cốt Tinh* vậy.
”
*: Bạch Cốt Tinh chính là một con yêu quái, lợi dụng tình cảm của con người để lừa và ăn thịt họ.
Con người cả đời đều vì tình sẽ rơi vào bẫy của Bạch Cốt Tinh, bị bó buộc bởi chữ tình.
Trần Thừa nhìn Trương Giai Giai, dịch mông đi.
Lâm Kiều mỉm cười, cô rất thích tính tình của Trương Giai Giai, đó là lý do tại sao cô chơi rất thân với cô ấy vào thời điểm đó, cho đến tận bây giờ.
“Chị dâu!!”
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, dọa Lâm Kiều giật nảy mình.
Quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Bân…
Không chỉ Tiêu Bân, còn có Trương Duy với những người khác, còn có người mà Lâm Kiều không muốn gặp, chính là Tiêu Duệ vừa mới rời khỏi cửa hàng của cô lúc sáng sớm nay.
Bọn Trương Duy nhìn thấy Trương Giai Giai thì sắc mặt không tốt lắm nên rời đi trước, Tiêu Bân ngồi bên cạnh Lâm Kiều, Tiêu Duệ kéo anh ta từ phía sau.
“Về nhà đi.
”
Tiêu Bân ‘chẹp’ một tiếng, hất tay anh ta ra.
“Buông ra! Muốn về thì tự về đi!”
“Hôm nay cậu nhất định phải về cùng anh!”
Vẻ mặt của Tiêu Duệ có chút khó coi, anh ta tiến lên túm lấy Tiêu Bân.
Lâm Kiều nhíu mày nhìn hai người bọn họ.
“Hai người quen nhau à?”
Trương Giai Giai mở miệng trước.
“… Em trai tôi.
”
Tiêu Duệ liếc nhìn Lâm Kiều rồi nói.
Lâm Kiều kinh ngạc trong giây lát.
Tiêu Bân… Tiêu Duệ…
Lúc này cô mới để ý đến.
Nhưng mà hai người này thật sự không giống nhau, nên cô cũng không nghĩ tới điều này.
“Chị dâu, bọn chị quen anh ấy à?”
“Chúng tôi là bạn bè.
”
Biết rõ Tiêu Bân quen Giang Trạm, Trương Giai Giai dứt khoát giải quyết hộ, tránh cho Lâm Kiều nói chuyện với Tiêu Duệ.
“Đừng kéo tôi, toàn là bạn bè ngồi một tí thì sao, bệnh thần kinh.
”
Tiêu Bân đưa tay đẩy anh ta sang một bên, ngồi bên cạnh Lâm Kiều.
“Chị dâu, sao dạo này chẳng thấy tin tức gì của anh Giang nhỉ, em gửi bao nhiêu tin nhắn cho anh ấy, nhưng anh ấy không trả lời em một tin nào.
”
Lâm Kiều liếc nhìn Tiêu Duệ đang ngồi xuống.
“Anh ấy bận việc công ty.
”
“Ừ, cũng phải, em nghe ba anh ấy nói gần đây anh mới tiếp quản công ty, bận lắm.
”
Tiêu Bân gật đầu, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Duệ dính lên người Lâm Kiều thì nhíu mày lại.
“Này, sao anh như tên biếи ŧɦái thế, thích chị dâu tôi à? Mắt dính chặt vào người ta rồi.
”
Tiêu Bân không phải kẻ ngốc, ánh mắt của Tiêu Duệ rất lạ, anh ta xoay ngang người che Lâm Kiều lại.
“… Sao lại gọi cô ấy là chị dâu?”
“Sao, tai anh bị điếc à?”
“Cô ấy với Giang Trạm không phải là một đôi.
”
Lời Tiêu Duệ nói ra khiến tất cả bọn họ hơi giật mình, ngoại trừ Trần Thừa.
Cậu ta chỉ im lặng uống ly rượu trong tay, mắt nhìn Tiêu Duệ.
Lâm Kiều cau mày nhìn Tiêu Duệ, nhưng lại thấy ánh mắt tối đen không rõ của anh ta.
“… Có ý gì.
”
Ánh mắt của Tiêu Bân di chuyển qua lại giữa hai người bọn họ.
Trong nháy mắt, Tiêu Bân lập tức nghĩ đến mấy lời mà Trương Duy từng nói lúc trước.
"Lâm Kiều có người mình thích rồi, sẽ không ở bên Giang Trạm đâu!"
“Không phải, đợi đã…”
“Trước kia Trương Duy từng nói với em, chị…”
Anh ta chỉ vào Lâm Kiều.
“Vẫn luôn đợi ai đó.
”
“Hôm nay, anh lại nói với tôi, chị dâu với anh Giang không phải là một đôi… Không phải, sao anh biết rõ người ta không phải…?!”
Nói đến đây, anh ta im bặt.
Anh ta nhìn ánh mắt của Tiêu Duệ, sau đó quay lại nhìn vẻ mặt của Lâm Kiều và Trương Giai Giai.
“Không phải----”
Trương Giai Giai đang định lên tiếng, nhưng lại bị cắt ngang.
“Không thể nào, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?!”
“Hai người có quan hệ với nhau á?”
Anh ta không thể tin nổi nhìn Lâm Kiều và Tiêu Duệ.
“Có ý gì, không phải hai người muốn nối lại tình xưa chứ?? Anh Giang của em phải làm sao bây giờ!!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...