Mọi sự thoạt nhiên rất đỗi bình thường, cậu trai đằng trước ngập ngừng bắt tay chào hỏi anh, tiếp đó dẫn anh vào xem căn phòng đã được bài trí gọn gàng.
Toàn bộ nội thất trong nhà đều làm từ gỗ, có hai kệ lớn chất đầy sách, tinh mắt một chút là thấy cả mấy quyển tư liệu về cơ thể con người khá quen thuộc với sinh viên ngành y, bởi thế nên hồi đầu khi bị đoán được ngành học, anh còn băn khoăn không biết người kia có cùng khoa với mình, cho đến khi người ấy nói ngửi được mùi cồn sát trùng từ bệnh viện vương trên áo anh.
Tự dấn thân vào con đường pháp y, anh thường xuyên đi theo giáo sư vào phòng giải phẫu, bám mùi trên áo đâu phải chuyện đáng ngại, chẳng qua anh sợ để lại ấn tượng không tốt từ lần đầu gặp mặt bạn chung nhà, nhưng cũng chẳng muốn xịt nước hoa nồng nặc, thế mà vẫn bị đối phương phát giác.
Từ lúc biết anh là sinh viên y khoa, người đối diện phút chốc cười đến xán lạn, giậm chân bình bịch trên sàn, liền sau đó túm tay anh, nói qua quýt vài câu tốt quá tốt quá.
Không để anh kịp tìm hiểu tình hình, thậm chí cửa gỗ sau lưng vẫn chưa khép lại, tiếng gõ cốc cốc đã vang lên.
Cả hai cùng lúc quay đầu, một người đàn ông ăn vận hệt thường dân nhưng trên ngực cài phù hiệu chứng nhận đứng trước nhà, rõ ràng là cảnh sát ngầm cải trang.
Anh ta hắng giọng hai cái.
"Rất xin lỗi đã chen ngang hai người, nhưng vụ thứ hai xuất hiện rồi, cậu tới chứ?" Lúc nói nửa vế sau, ánh mắt của người đàn ông hướng thẳng vào Lee Donghyuck.
Thứ hai gì mới được, Lee Jeno toan hỏi, kết quả thoắt cái cánh tay đã bị buông thõng.
Lee Donghyuck hào hứng bước tới móc treo lấy áo khoác của mình, nói xong rồi biến mất ngay ở cửa.
Lee Jeno đứng như trời trồng tại chỗ, chốc lát sau cái đầu nhỏ của Lee Donghyuck ló vào.
"Cậu muốn tới xem xác chết không?"
Anh mù mờ bám theo Lee Donghyuck lên taxi, đi tới một phố đầy những dãy nhà thuê mướn công cộng.
Lee Donghyuck kéo anh đi xuyên qua băng dây chắn, một hai anh thanh niên cảnh sát chào hỏi đôi lời, đoạn dùng ánh mắt đầy tò mò đánh giá anh một lượt.
Mặc dù mới chỉ là sinh viên năm nhất của khoa y, Lee Jeno đã từng thấy khá nhiều thi thể, thế nhưng "thứ" trước mặt họ dường như chẳng phải là "thi thể".
Bao nilon màu đen hở ra một nửa, anh đeo khẩu trang và găng tay rồi mới tiến lại gần, chỉ có thể nhận biết phần còn lại của các chi người bị chặt cụt giữa các mảnh nát vụn, có vẻ như lẫn lộn các thớ cơ thịt khác nhau.
Lạ thay phản ứng đầu tiên của Lee Jeno chẳng phải sợ hay buồn nôn mà là thở dài có phần bất lực.
Trông thấy Lee Donghyuck quan sát trong phấn khích xuyên qua lằn dây chắn, ánh mắt đảo cái xác trước mặt, trên thế giới lại có thêm một người vô tội bị hãm hại.
Đột nhiên một cảm giác hưng phấn khó tả bừng bừng dâng lên tới đỉnh đầu, anh không rõ liệu đó có phải nhận thức về sứ mệnh, nhìn sang Lee Donghyuck thụp người ngồi xuống cạnh anh, nét mặt đầy vẻ trông chờ anh sẽ nói gì đó.
Anh bắt được ánh sáng trong mắt cậu con trai, chợt nhận ra ở một góc độ nào đó, cả hai cùng là một kiểu người.
Có lần một dĩ nhiên sẽ có lần hai.
Mặc dù anh chỉ quan sát chung chung vài thứ ở hiện trường, đội trọng án sẽ bàn giao bước giải phẫu kế tiếp cho bên pháp y, Lee Donghyuck thảo luận cùng anh vài thông tin vẫn nấn ná lại hiện trường, thi thoảng đứng thẫn thờ trong một góc nào đó.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Seo Youngho, đều thống nhất không làm phiền cậu, thế nhưng anh khi không lại bị hai tên pháp y coi khinh.
Từ sau khi trực tiếp chứng kiến xác chết ngay hiện trường án mạng, anh không còn hứng thú với những cái xác lành lặn trên bàn giải phẫu.
Phiêu lưu giữa đêm tối trở thành bí mật không nói thành lời của hai người, dẫu lệch thời gian biểu của nhau, chủ đề tán dóc trên bàn ăn vào mỗi bữa sáng ngày càng nhiều, dần dà rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.
Lee Jeno biết tinh thần Lee Donghyuck gặp vài vấn đề.
Cảm xúc của cậu lên xuống thất thường, đôi lúc cười lanh lảnh trong phòng khách, lớn tiếng trò chuyện, vui vẻ đánh piano; đôi lúc chẳng buồn động vào bữa sáng anh làm, tự nhốt mình trong phòng tối nguyên ngày trời, mất bình tĩnh đi qua đi lại trong phòng khách, rủa xả bản thân.
Xét tổng quan, các triệu chứng rối loạn lưỡng cực biểu hiện vô cùng rõ rệt.
Lee Donghyuck không cố giấu nhẹm cảm xúc của mình, hoặc giả cậu chẳng biết giấu sao cho đúng.
Đôi lần anh ra khỏi phòng rót nước bắt gặp Lee Donghyuck co ro trong phòng khách gọi FaceTime, thấy anh bước tới còn hào hứng giới thiệu người phụ nữ trên màn hình chính là bác sĩ tâm lý của mình.
Có khi hỏi người nọ vì sao tạm bảo lưu, Lee Donghyuck nâng cốc hớp từng ngụm sữa tươi, quầng thâm hiện rõ dưới nếp mắt, hồi sau mới nói vì mọi người không thích cậu phanh phui những lời khoác lác, nói rồi không quên lẩm bà lẩm bẩm ai bảo chúng nó chỉ suốt ngày nói khoác thôi.
Lee Jeno không nhịn được bật cười, quả nhiên rất giống phong cách của Lee Donghyuck.
Lee Donghyuck sực nhớ ra gì đó, chạy một mạch vào phòng lấy hộp đàn của mình rồi cẩn thận nhấc đàn khỏi hộp.
Cây violin rất đẹp, Lee Donghyuck chỉ ngón tay vào thân đàn, loáng thoáng nhìn thấy vết tích nhạt màu.
"Bọn họ vẽ đấy."
Lee Jeno đặt ly nước xuống, dành vài giây ngắm nghía tỉ mẩn khuôn mặt Lee Donghyuck.
Ánh sáng tràn vào qua cửa sổ đậu trên gò má cậu, tạm thời giấu đi những nốt ruồi xinh xắn nổi bật.
Nắng tô lên hàng mi cậu sắc vàng dịu nhẹ, Lee Jeno chợt trông thấy dấu hôn nho nhỏ mờ nhạt cây vĩ cầm gửi trao trên đôi má.
Chính vào giây phút ấy, Lee Jeno trộm nghĩ nếu Lee Donghyuck không bao giờ đề cập, có lẽ anh cũng sẽ bỏ lỡ dáng vẻ cậu kéo đàn.
Nghĩ là làm, anh nhỏ nhẹ hỏi.
"Cậu sẽ chơi cho tôi nghe chứ?"
Và thế là trong một chiều như bao chiều, sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng, Lee Jeno trở thành vị khán giả đầu tiên của Lee Donghyuck.
Cậu trai thả lỏng, đứng thẳng người, nghiêng nghiêng đầu tựa lên thân đàn, ngón tay thoăn thoắt miết trên sợi âm thanh, tiết tấu nhảy múa cùng ánh mặt trời, giai điệu du dương lan tỏa khắp phòng.
Nắng chiều đáp trên người cậu, hoạ thành bức tranh đẹp đẽ.
Với bản tính hay quên uống thuốc của Lee Donghyuck, Lee Jeno đưa cậu hộp đựng có thể chứa toa kê cho 21 ngày.
Lee Donghyuck nhận lấy, nhanh nhẹn bỏ thuốc vào các ngăn hộp.
Không lâu sau đó anh phát hiện có điều bất thường.
Ví như lần nọ anh bắt gặp cơn hưng cảm của cậu bùng phát, lắc la lắc lư theo tiếng TV trong phòng khách; ví như ngăn thuốc sẽ thừa vài viên nếu thi thoảng Lee Donghyuck quên uống thuốc của bữa ngày hôm đó, song từ dạo nọ, lượng thuốc hàng ngày đều đặn biến mất, ban đầu anh còn nghĩ Lee Donghyuck cuối cùng đã tự biết lo chuyện thuốc thang của mình, theo thói quen rót cốc nước đặt sẵn trên bàn mỗi ngày trước khi ra ngoài.
Cho đến hôm kia anh phát hiện toàn bộ thuốc trong hộp đã bốc hơi, trố mắt nhìn vài giây mới sực nhớ hình như khá lâu rồi chưa thấy Lee Donghyuck sắp thuốc bỏ vào ngay ngắn đúng ngày.
Anh mở tất cả hộc tủ của kệ TV, không tìm ra bất kỳ viên thuốc nào.
Dẹp bỏ mọi đắn đo, Lee Jeno đi thẳng tới gõ cửa phòng người bạn chung nhà, qua vài giây cũng không ai lên tiếng trả lời, mùi hương là lạ như cỏ thuốc bén lửa toát ra từ bên trong.
Sau chốc lát sửng sốt, anh dồn sức đẩy mạnh cửa vào.
Chạm trán Lee Donghyuck sử dụng cần sa là chuyện không sớm thì muộn.
Không ai hay Lee Donghyuck bắt đầu xịt thứ nước hoa chẳng chút phù hợp nồng nặc khắp người từ bao giờ, rất có vẻ đang cố che đậy điều gì đó.
Mùi hương trên người Lee Donghyuck đôi khi trở nên kỳ lạ, nhưng Lee Jeno chưa từng biết mùi cần sa ra sao những tưởng cậu còn thí nghiệm phương thuốc nào đó.
Hơi sương lẫn khói trắng mù mịt phủ quanh cơ thể Lee Donghyuck trên giường, nghe có người mở cửa ngơ ngác ngỏng dậy nhìn Lee Jeno, hai giây sau ánh mắt rõ hốt hoảng, tức khắc với tay dập đầu thuốc còn đang cháy mỉ, tiếp đó đối mặt với Lee Jeno, cười trừ lấy lệ.
Nội hàm đạo đức của Lee Donghyuck thiếu sót về nhiều mặt.
Phần lớn mọi người quy cần sa chính là ma túy, là chất cấm, nhưng đồng thời có thiểu số vin vào thực tế tại một số quốc gia đã hợp pháp hóa cần sa, hút chích suy cho cùng cũng chẳng có gì ghê gớm, vừa hay Lee Donghyuck lại thuộc về thiểu số, hoặc giả chẳng có gì đáng để cậu bận tâm ngoài giết người phóng hỏa.
Thế nhưng tại đây cần sa là ma túy, là chất cấm trái phép.
Lee Jeno không chút lưỡng lự bước tới, hạ ánh mắt nghiêm khắc xuống Lee Donghyuck.
Anh chẳng biết nói năng ra sao, từ nhỏ đến giờ anh chưa từng biết mắng mỏ hay dạy dỗ người khác, chỉ trừng mắt, nhìn trực diện vào cậu.
Lần đầu tiên Lee Jeno trông thấy một Lee Donghyuck nhũn người làm ổ trong chăn, từ đầu đến cuối không có một chút đề phòng, cũng là lần đầu Lee Jeno chứng kiến ánh mắt tràn ngập hoảng loạn hiếm có của cậu.
Tại đây, ngay giây phút này, anh đã trở thành quan tòa, chỉ cần anh móc điện thoại ra, bấm gọi ba chữ số ai-cũng-biết là-gì là sẽ tự tay hủy hoại tương lai của Lee Donghyuck.
Lee Jeno không biết mình im hơi lặng tiếng bao lâu, sau cùng chỉ giơ tay đòi tịch thu thứ chết tiệt kia.
Lee Donghyuck nhìn anh im lặng vứt tài sản của mình vào túi rác, ra khỏi nhà giục sạch chúng trong thùng rác sau ngõ.
Quay về nhà và bắt gặp Lee Donghyuck khó xử đứng trước cửa phòng, Lee Jeno nhất thời không biết nên nói thế nào.
Lee Jeno, người chưa bao giờ biết uy hiếp bất kỳ ai, lần đầu tiên trở nên thật đanh thép.
"Nếu còn có lần sau, tôi sẽ dọn đi."
Kỳ thực lúc nói ra anh cũng chẳng rõ lời mình sẽ đem tới bao nhiêu tác dụng uy hiếp, nhưng hẳn nhiên Lee Donghyuck nghe lọt rồi, thuốc an thần lại đâu vào đấy trong ngăn kéo dưới TV, những viên thuốc thi thoảng vẫn bị bỏ quên.
Cả hai không ai nhắc tới cơ sự ngày đó, cứ thế duy trì nếp sống thường nhật.
Thực chất người khó hiểu nhiều hơn hết là Lee Jeno.
Anh chưa từng nhìn ra chút khát cầu với thế gian từ trong ánh mắt Lee Donghyuck, thời gian không để luyện đàn thì cũng là đọc hồ sơ vụ án coi như giải đố.
Con người cậu dường như rất giản đơn, chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với bất cứ vật hay người nào.
Lee Jeno đi vứt mớ đồ kia, đứng bên thùng rác suy tư hồi lâu.
Sao anh lại muốn ngăn cản Lee Donghyuck? Đây có tính là chõ mõm vào chuyện người ta không? Lee Donghyuck giữ vị trí thế nào trong lòng anh? Là bạn cùng lứa, là bạn thuê chung nhà, vậy cũng xem như bạn bè, nhưng còn chưa tới mức thân thiết.
Bất kể thế nào đi nữa anh cũng không thể trơ mắt nhìn cậu dựa dẫm vào thứ chất độc hại, đó chẳng qua là phương thức thoát ly tạm thời.
Đương nhiên anh mong Lee Donghyuck vui vẻ hạnh phúc, nhưng tuyệt đối không phải bằng cách này.
Anh hy vọng sẽ có người mang đến hạnh phúc cho Lee Donghyuck.
Một hôm Lee Jeno ngồi phòng chạy bài luận văn chợt nghe đâu đó vang lên vài tiếng hét nhỏ, kế đó là âm thanh sụt sịt đè nén.
Lee Jeno đứng phắt dậy, lao ra ngoài, gõ mạnh cửa phòng Lee Donghyuck toan mở ra nhưng nhận ra đã bị khóa trái.
Anh gọi lớn tên Lee Donghyuck hỏi cậu có chuyện gì thế, tiếng la khóc đằng sau cánh cửa bỗng im bặt.
Lee Jeno nhẹ nhàng gõ cửa tiếp, giọng điệu nhỏ nhẹ hỏi han mang theo phần dỗ dành thuyết phục cậu mở cửa.
Vài giây sau cánh cửa hé mở, Lee Jeno nhìn gương mặt sưng phủ sắc hồng vì khóc quá nhiều của Lee Donghyuck, khắp mặt và cổ là vô số vết xước rướm máu, ánh mắt bị dòng cảm xúc trào dâng bào mòn mất đi tiêu cự.
Trong thoáng chốc Lee Donghyuck chao đảo về phía trước như sắp đổ ập xuống, Lee Jeno đỡ cậu đưa đến bên giường, anh vén chăn, các con dao dài ngắn khác nhau la liệt đầy khắp nệm.
Gạt hết dao xuống sàn nhà, anh đỡ cậu nằm xuống.
Lee Donghyuck cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, cậu ngước nhìn anh, giơ cánh tay đầy rẫy thương tích do dao để lại túm chặt cổ tay Lee Jeno.
Lee Jeno vùng khỏi bàn tay Lee Donghyuck, xoay người rời khỏi phòng cậu.
Lee Donghyuck cười mỉa chính mình, quả nhiên kiểu người như cậu mãi mãi chịu số phận cô độc, cố gắng cầm cự mạng sống ngày qua ngày cho tới khi chạm đến giới hạn, không chịu nổi nữa sẽ tự cầm dao kết thúc tất cả.
Đau đớn mãnh liệt đâm thẳng vào tim, Lee Donghyuck há miệng thở hổn hển, một lần nữa muốn nhặt mũi dao nằm dưới đất.
Tiếng bước chân lại càng lúc càng gần, Lee Jeno bước tới đá văng con dao ra khỏi tầm tay, thụp người ngồi xuống cạnh cậu.
"Donghyuck, Donghyuck ơi." Nghe Lee Jeno khẽ gọi, Lee Donghyuck ngước mắt nhìn anh, mọi sự tuyệt vọng trên thế gian dường như đã leo vào mắt cậu.
Trong vô thức Lee Jeno nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người nọ, tầm mắt lướt nhanh qua những đường cắt đáng sợ.
Đôi mắt luôn lấp lánh ánh sáng giờ đây ảm đạm tột độ, tiêu cự mông lung tựa như mảnh hồn đã bay biến khỏi thế gian.
Lee Jeno kề ly nước và viên thuốc Lee Donghyuck thường uống đến bên môi cậu, khe khẽ thủ thỉ.
"Đây là loại cậu hay uống, nếu cần thiết uống vẫn được, sẽ giúp cậu cảm thấy khá hơn."
Lee Donghyuck ngoan ngoãn uống hết, nhìn Lee Jeno mở hộp y tế, cầm bông băng thấm cồn sát trùng, dịu dàng chấm lên miệng vết thương của mình.
Không có cảm giác đau đớn.
Cậu giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh, nếu vào khoảnh khắc ấy, Lee Jeno cũng đồng thời đáp lại ánh mắt cậu, anh sẽ nhìn ra ngọn lửa hừng hực từ trong đó.
Cậu có vô kể những điều muốn nói, nhưng liếc nhìn vết thương trên người mình, ngọn lửa hừng hực lại tắt phụt, để lại Lee Donghyuck ngồi im ru như pho tượng.
Cậu mắc bệnh, kẻ bệnh tật sẽ không được ai yêu thương, tạm chưa nói đến Lee Jeno đã tận mắt thấy cậu phát bệnh thế nào.
Lee Jeno hầu như không nói gì, anh kéo ghế đến sát giường, lẳng lặng ngồi bên Lee Donghyuck dần khôi phục bình tĩnh sau khi uống thuốc.
Anh không tự ý hỏi về quá khứ của Lee Donghyuck, cũng không chất vấn vết thương của cậu là do đâu.
Có lẽ Lee Jeno hiểu nếu là mình, anh sẽ không chịu nổi ngần ấy đau đớn.
Lee Donghyuck kéo kéo tay áo Lee Jeno, Lee Jeno lập tức siết chặt tay cậu.
"Hình như tôi không muốn cứ chết đi như vậy."
Nghe được, Lee Jeno ôm chầm lấy Lee Donghyuck.
"Cậu đã cố gắng hết mình rồi, có thế nào đi nữa cũng không sao hết."
Lee Donghyuck được bao bọc trong cái ôm ấm áp của Lee Jeno, tầm nhìn bắt đầu mờ nhòe, nước mắt nóng hổi thấm ướt mảng áo trên vai anh.
Như thể thấu hiểu những nghĩ suy của Lee Donghyuck, Lee Jeno nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cậu.
"Cậu không làm tôi sợ, tôi cũng sẽ không chuyển đi, có chuyện gì cứ chia sẻ với tôi."
Liều thuốc ngấm dần, Lee Donghyuck dựa vào lồng ngực Lee Jeno, toàn bộ sức lực đều đã bị những khổ đau chật vật hút cạn, tâm trí hoàn toàn trống rỗng.
Mỏi mệt đè nặng lên hai vành mi, Lee Donghyuck từ từ nhắm nghiền mắt.
Cậu mơ thấy thời thơ ấu trốn biệt trong tủ quần áo, nhìn mẹ bị bố đẩy ngã nhào trên đất qua khe hở nhỏ hẹp, âm thanh đánh đập tàn nhẫn khiến cậu run lẩy bẩy, vũng máu đỏ tươi loang rộng trên sàn nhà, dần xuôi theo hướng chảy đến chỗ tủ quần áo.
Đôi chân trần vấy máu giậm trên sàn gỗ tiến tới, tủ quần áo mở toang, mẹ cậu bị đánh bầm dập tơi tả rách cả môi vẫn nhào đến ôm cậu.
Donghyuck, mày không cần sợ hãi nữa rồi.
Cậu mở mắt, kéo rèm, chưa bao giờ khao khát ánh nắng ban mai đến thế.
"Tôi thật sự có thể yêu cậu ấy sao?"
"Người như tôi cũng đủ tư cách đón nhận tình yêu ư?" Lee Donghyuck nhìn bác sĩ tâm lý trong màn hình đối diện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...