Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

036 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi sáu: Giáng Sinh của chó hư

Trấn nhỏ của Âu Châu đã lọt vào vòng tay của Nữ Thần Băng Giá, sau một trận tuyết đổ mọi ngôi nhà cổ đều như bị phủ lên một lớp kem dày mềm.

Trong mắt người Âu Châu người, mùa đông phủ kín hoa tuyết màu trắng có ý nghĩa may mắn.

Ở thành phố mới lấp đầy sức sống, nơi nơi có thể thấy đèn nê ông năm màu xinh đẹp, nếu từ ngoài cửa sổ nhìn ra, hầu như có thể bắt gặp mấy cây thông Nô-en màu lục treo đầy những vật trang sức, đèn nhỏ dễ thương..

Phải, tối nay chính là đêm Giáng sinh.

Cho dù là phòng khám thú y Noah kẹp giữa những dãy nhà cổ, hoặc nhiều hoặc ít cũng bị bầu không khí này lây nhiễm.

Làm một người Trung Quốc truyền thống, Lạc Tái kỳ thực thích Trung Thu có bánh trung thu, Nguyên Tiêu có bánh trôi, tết Âm Lịch có bánh tai heo hơn, đối với lễ Giáng Sinh bưng nguyên con gà Tây nướng to đùng trọng lượng đạt tới 20 kg lên bàn chưa ăn nhìn đã no, cậu không mấy hứng thú.

Nhưng có cái gọi là nhập gia tùy tục, dù sao khách khứa đến đây đều hưởng thụ bầu không khí ngày lễ, vừa vào cửa nhìn thấy phòng khám lãnh tanh tuyệt đối có thể sinh ra ảo giác đi lầm vào không gian dị thứ nguyên.

Thế nên hiện tại thanh niên cao kều đang đứng dán hoa tuyết lên cửa thủy tinh.

Mặc dù vẻ mặt như bị quỵt nợ năm trăm vạn, nhưng cậu vẫn thành thật và cẩn thận dán mớ hoa tuyết giấy yếu đuối ấy lên, sau khi làm xong còn thở ra một hơi.

Thật là mất mặt, ông làm chó hai đầu Địa Ngục dĩ nhiên phải ở đây dán mớ hoa tuyết ấu trĩ buồn chán này!!

Mau chóng làm cho xong đi.

Nhưng chưa kịp bỏ đi, đã nghe Lạc Tái đang mắc đèn Giáng Sinh trong phòng khách nhắc nhở: "Thrus, đừng quên dán người tuyết đấy!"

Bước chân trở vào của Thrus khựng lại, kế bật người quay đầu ngồi xổm xuống, thô lỗ lục lọi cái thùng giấy lớn để dưới đất, tìm ra hai vật trang sức người tuyết nhỏ có cái mũi nhọn màu đỏ, cộc lốc đáng yêu, người tuyết mập mạp tròn vo nhìn cậu meo meo cười.

Đáng ghét! Cái mặt cười như thằng ngốc ấy! Là đang chế giễu ngài chó Địa Ngục đây à?!

Thrus nhịn xuống xung động bóp nát hai người tuyết này, nghe lời dặn dính miếng hít nhựa treo người tuyết lên cửa thủy tinh, chưa kịp xoay người, lại nghe thấy Lạc Tái bổ sung: "Thrus, đừng quên có nơ bướm!"

Thrus nóng não lên, "A──" một hơi phun ra khói đen giận dữ, trực tiếp xông khói người tuyết thành người da đen.

Cún con làm hỏng chuyện vội vã kéo người tuyết xuống, cố gắng lau lớp tro đen bên ngoài đi, đáng thương người tuyết vô tội lại yếu đuối chỉ là dẻo xốp làm ra, sao chống lại nổi khảo nghiệm này chứ? Không mấy cái đầu đã gãy, nhận thêm mấy cái vuốt nữa toàn thân triệt để hủy dung, như mỗi một món đồ chơi "chết" dưới vuốt của cún con nghịch ngợm vậy, xui quá mà.

Thrus chằm chằm vật trang sức trong tay, cảm thấy đại khái làm tiếp nữa, cũng không thể biến về ban đầu, vì vậy cậu chột dạ liếc vào phòng khách, chú ý thấy Lạc Tái không nhìn qua đây, cậu lập tức nhét người tuyết đã hỏng này vào quần, định lát nữa tìm cơ hội đào cái hố trong sân... chôn chứng cứ phạm tội.

"Làm xong rồi."


Bước về phòng khách Thrus cau có hừ một tiếng, nhưng khi thấy Lạc Tái vì không với tới mà run rẩy đứng trên chỗ ngả lưng của sô pha cố gắng treo một nhành tầm gửi lên trần nhà, thân thể nhỏ bé trọng tâm bất ổn lung lay sắp ngã, thanh niên lập tức lao tới như mãnh khuyển, ôm ngang người kéo xuống: "Anh làm gì vậy hả?!"

Lạc Tái bất thình lình trời đất đảo lộn, kế lại ở cự ly gần nhìn thấy khuôn mặt nổi giận của thanh niên, chưa kịp phản ứng gì cả.

Thái độ Thrus tuy thô lỗ nhưng động tác lại mềm mại ném người lên sô pha, chộp lấy nhành tầm gửi: "Không làm được thì đừng có xằng bậy! Lỡ té nát đầu, xuống Địa Ngục không dễ tìm đâu!!"

Đây là quan tâm hay nguyền rủa vậy...

Lạc Tái tỏ vẻ không thể hiểu.

Nhưng ngẫm lại, cún con nhà cậu không giống với chó bình thường, thế nên đại khái cách quan tâm chủ nhân cũng tương đối khác loại đi?

Nhìn cái vẻ hằn hộc ấy, thật khiến người muốn xoa cái đuôi ngắn củn trên mông ghê! Ha hả...

Nhớ tới con chó Schnauzer hôm qua tới tới làm mỹ dung trên người mặc cái áo khoác ông già Noel đặc chế cho cún, bộ râu trắng bóng cộng thêm một cái mũ nhọn màu hồng, cậu nhìn mà bắt thèm! Cún con nhà cậu nếu chịu mặc như vậy, nhất định oách lắm! À không, đợi đã, nếu như đội sừng nai, khoác thêm áo khoác da nai, chó hai đầu Dobermann giả vờ thành nai có lẽ sẽ đáng yêu hơn?

Lạc Tái rơi vào ảo tưởng ăn diện cho cún nhà mình.

Thanh niên vừa treo nhành tầm gửi lên xong bỗng nhiên thấy lưng ớn lạnh, nhịn không được quay đầu nhìn, bác sĩ hai tay đặt trên thành sô pha, đôi mắt sau cặp kính dày chớp lên ánh sáng rất khả nghi và lòe lòe nhìn chằm chằm cậu.

Ý đồ không rõ...

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

036 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi sáu: Giáng Sinh của chó hư

Ngoại trừ những hoạt động cố định như ăn gà Tây, trang trí cây thông Nô-en ra, lễ Giáng Sinh còn một tiết mục quan trọng được lưu giữ nữa ── đại giảm giá!

Tại phố buôn bán ở thành phố mới, các cửa hàng hầu như đều treo bảng giảm giá "50%" "30-20%", nhiệt tình mua sắm của dân thành thị cũng bị đốt lên, khắp nơi đều là dòng người chen chúc, đương nhiên, cuồng nhiệt tụ tập trong cửa hàng đại thể là quý bà, mà các quý ông đứng bên ngoài chờ đợi đành ngậm ngùi tìm một quán vỉa hè lộ thiên hoặc chỗ nghỉ ngơi nào đó ngồi xuống, chờ bạn gái hoặc bà xã nhà mình bao lớn bao nhỏ như chiến sĩ khải hoàn trở về.

Hai bên phố buôn bán đã treo hoa Trạng Nguyên đỏ au, tuy chưa tới tối, màu đèn xinh đẹp chưa được bật sáng, nhưng cũng đủ để mọi người cảm nhận được không khí vui sướng của ngày lễ.

"Nhìn kìa! Quần áo cho cún ở tiệm thú cưng được giảm giá kìa! Thật là khó được!!" Lạc Tái mất hết hình tượng nằm sấp trên cửa sổ thủy tinh của tiệm thú cưng, nhìn chằm chằm bộ đồ St. Claus giảm giá may riêng cho cún, mặc dù size cỡ này phỏng chừng chỉ có chó Chihuahua mặc được...

Đáng tiếc chó dữ nhà cậu không thích.

Thủy tinh trong suốt chiếu ra ánh mắt sắp bão nổi của thanh niên đứng phía sau, thậm chí trên đầu cậu ấy đã bốc lên một luồng khói màu đen đáng sợ mắt thường có thể thấy...


Ô... Không thể vì yêu thích cá nhân mà ép buộc thú cưng làm những việc khó chịu và không muốn, đây là yêu cầu cần phải có của một vị chủ nhân hợp cách!

Tiếc quá... Bộ đồ tiểu tinh linh Giáng Sinh ấy đẹp cỡ nào, phối với lỗ tai nhọn của Dobermann, cái cổ thon dài lại đeo thêm một cái chuông nhỏ nữa, tuyệt đối có thể cướp được một đống ánh mắt ước ao!

Lạc Tái ra vẻ đáng tiếc rời đi.

Thrus theo sau lại bày ra vẻ mặt sống sót sau tai nạn.

Tiệm quần áo nam bình thường tuyệt đối không mấy người ghé thăm hôm nay cũng bị chen đầy, nhưng chen ở trong không có bao nhiêu quý ông cả.

Nhìn thấy cái không khí sục sôi ở đây, Lạc Tái tuyệt đối đã chùn bước.

Chiến trường đó! Cậu có thể tưởng tượng kết cục bi thảm sau khi lao vào! Bậc tu mi yếu đuối ngày thường rõ ràng nhã nhặn lịch sự ngồi ở quán cà phê vỉa hè, cho dù uống một ngụm cà phê cũng phải rút khăn giấy lau khóe miệng, bước vào chiến trường đại giảm giá đã nháy mắt đề thăng không biết bao nhiêu đẳng cấp, thậm chí không có sức mạnh nào địch nổi như Boss biến dị vậy...

Lạc Tái khẽ cắn môi!

Lên!!

Quần áo mặc ở nhà của Or và Thrus đều là đồ giảm giá cỡ lớn ở siêu thị, muốn kiểu không có kiểu, muốn size không có size, quả thật là thiết kế chợ trời, nhưng không quản thế nào bọn họ xưa nay chưa từng ôm oán, cũng chưa từng yêu cầu cái gì, bọn họ đại khái biết ví tiền của bác sĩ rất cạn, chi phí ăn diện hoàn toàn không nằm trong khả năng.

Nhưng thú cưng càng ngoan, chủ nhân càng đau lòng hổ thẹn... Cho nên Lạc Tái đã quyết định, phải thừa dịp Giáng Sinh có đại giảm giá, mua cho Or và Thrus một bộ mới.

Chiều cao của người Âu Châu bất kể nam nữ đều rất bắt mắt, đặc biệt là khi đứng giữa một bầy quý bà bưu hãn, cái thân thể bé xíu của Lạc Tái nháy mắt đã bị ép dẹp, may mắn thanh niên theo sau cậu duỗi tay kịp lúc, dũng mãnh kéo cậu ra khỏi cơn lũ người đó. Nhưng dù là chó hai đầu Địa Ngục, đối mặt với các quý bà điên cuồng mua sắm, cũng không đủ nhìn!

Thrus siết chặt tay Lạc Tái, quả thật là dùng thân thể nghiền ra một con đường.

Chen được vào trong cuối cùng thở ra một hơi, đây là khu vực áo lông, Lạc Tái nhìn trúng một cái áo khoác nút còi làm từ lông tơ, cún nhà cậu hình như có tình kết nào đó với màu đen tối tăm, mà còn cảm giác mềm mịn sờ lên thoải mái như bộ lông ngắn của cún vậy, rất không tồi phải không?

Vì thế cầm lấy, ướm thử trên người thanh niên cao to.

Thrus khá ngoài ý muốn khi thấy động tác này: "Là... mua cho tôi à?"

"Ừ. Cậu thích màu này không? Nếu cậu thích, bộ của Or tôi sẽ chọn màu trắng, cậu ấy rất hợp với màu ấy." Lạc Tái kiểm tra miếng nhãn, hoàn toàn không chú ý thấy khuôn mặt anh tuấn phản quang của thanh niên sau khi nghe được câu trả lời này, đường nét vốn dĩ cứng rắn trong nháy mắt nhu hòa đến không tưởng, ngọn lửa lóe lên sâu trong ánh mắt cũng sáng hơn.

Là quà mua riêng cho cậu à...

Thrus rất ngoài ý muốn.

Làm chó hai đầu Địa Ngục Orthrus, một thành viên của gia tộc Phorcydes khá nổi tiếng ở Địa Ngục, cậu đương nhiên cũng thường nhận được quà, ví dụ như mô hình con thuyền được làm bằng xương vàng, loài thực vật mọc ra con ngươi biết trợn tròn một khi chọc vào sẽ chảy nước mắt, bọn họ thậm chí từng nhận được một bức tranh cất giấu mấy trăm oán linh, có người nói là đến từ tay của Satan.

Nhưng bọn họ chưa từng nhận được hai phần quà cùng một lúc.


Không phải là tham lam muốn thêm một phần, mà là vì chưa từng có ai chú ý thấy chó hai đầu Orthrus kỳ thực cũng có yêu thích khác nhau.

Ví dụ mô hình con thuyền làm bằng xương, cậu rất thích, nhưng Or lại thấy nhàm chán. Or trái lại là tương đối thích tiếng hát như bị nguyền rủa mỗi đêm của bức tranh oán linh, mà cậu chỉ thấy chói tai.

Thanh niên hằn hộc muốn nói cự tuyệt lại thủy chung không thể nói nên lời như một con chó lớn được vuốt ve, mặc dù ngoài mặt bày ra cái vẻ kiêu căng vô lễ, nhưng đuôi đã bán đứng cậu cố sức ngoe nguẩy.

Đang lựa chọn, bỗng nhiên nghe bên cạnh vang lên một giọng nói: "Màu này không tồi! Cậu thấy thế nào?"

Giọng nói ấy êm tai tuyệt vời như đang hát dẫn đầu trong đội hợp xướng vậy, Lạc Tái theo tiềm thức nhìn sang bên đó, cậu nhìn thấy hai người đàn ông cao ráo, hỏi là quý ông có mái tóc dài màu vàng, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn rọi nghiêng phảng phất được phủ một vầng sáng cùng màu, điển trai như người mẫu bước ra từ ảnh quảng cáo, anh ta đang cầm một cái áo khoác màu đỏ hỏi ý kiến thanh niên tóc ngắn màu đen bên cạnh.

Thanh niên tóc ngắn màu đen có vẻ ngoài ít nói ít cười, khoác một cái áo khoác không bâu vừa người cùng màu tiêu chuẩn khiến cậu ta thoạt nhìn mang theo một loại khí chất cực kỳ thánh khiết trang nghiêm, như một nhân viên thần chức vậy, cho dù trên tay không cầm thánh kinh, hơi thở của Thần sứ ấy cũng đủ để khiến tín chúng vui vẻ phục tùng quỳ xuống khẩn cầu.

Chỉ nhìn ngoài mặt họ nhiều nhất là hai người bạn tốt hẹn nhau đi mua sắm không có gì khác lạ, vấn đề là bộ quần áo người đàn ông cầm trên tay...

Phỏng chừng là vì nhà thiết kế đón ý nói hùa một ít khách hàng thích khẩu vị Trung Quốc mà tăng thêm nguyên tố, chất vải sử dụng màu đỏ thẫm có không khí vui mừng, theo nguyên tắc là không có vấn đề, đồ án cụm hoa thường thấy trên vải gấm satin dùng để làm Đường trang cũng rất có đặc sắc truyền thống, nhưng vấn đề là chữ bên trong cụm hoa ấy, nếu cậu không nhìn lầm, giữa cái vòng tròn khổng lồ đó là một chữ Trung rất xinh đẹp và giàu tính nghệ thuật──

Hố cha! Là chữ "Dũng" phải không?!

Hố cha hơn là, chỗ phần lưng bộ đồ cũng có một chữ "Dũng" phóng đại rõ in bằng mực giữa vòng tròn!!

Quý ông tóc vàng hiển nhiên là khá tôn sùng cái áo khoác này: "Kiểu này lần trước tôi bắt gặp trên người vị khách nước ngoài tới từ Trung Quốc, nhìn oai lắm đấy! Cậu không cảm thấy dùng nó để làm quà Giáng Sinh rất thích hợp à?"

"Không tồi." Quý ông có bề ngoài mục sư tán thành gật đầu.

Khiến Lạc Tái đứng bên cạnh rất muốn nổi điên, rất muốn xông lên rống một tiếng, bộ đồ người lãnh đạo nước tôi mặc là Đường trang! Chữ ở giữa cụm hoa hình tròn là "Phúc, lộc, thọ, hỉ"!! Không phải là chữ "Dũng" treo trước ngực như binh Thanh!!

Bác sĩ Lạc đã không biết làm thế nào để ngăn cản hai quý ông rất yêu thích phong cách Trung Quốc ấy, phỏng chừng nhà thiết kế đại khái từng xem phim Thanh Cung thời gian gần đây rất nổi ở trong nước? Khẳng định là nhìn phim lậu không có phiên dịch tiếng Anh...

Nghe được đối phương đồng ý quý ông tóc vàng rất vui vẻ, anh ta chộp lấy một cái áo khoác màu xanh ngọc kiểu dáng xấp xỉ đưa qua: "Hay là cậu cũng chọn một cái đi? Làm quà Giáng Sinh là tuyệt nhất!"

Lạc Tái lại nhìn, quả thật là nổ não...

Được rồi, vẫn là vòng tròn, nhưng lần này chữ ở giữa đổi lại, là chữ "Nhân"!

Nhà thiết kế nào đó ông cố ý phải không?!

Nhưng so với cậu trai người Trung Quốc đã nghiêm trọng nghẹn lời này, hai quý ông phương Tây vẫn khá hứng thú với hai cái áo khoác đầy phong cách Trung Quốc.

Quý ông tóc vàng trực tiếp chộp lấy cái áo: "Mua hai cái này!"

Thanh niên nghiêm cẩn tóc đen gật đầu: "Tôi muốn cái màu đỏ."

"Ơ kìa! Tại sao? Tuy rằng ngài ấy thích màu đỏ tươi, nhưng thỉnh thoảng thay đổi màu sắc cũng không tồi mà!" Anh ta cố gắng thuyết phục đối phương không lấy cái áo khoác màu đỏ có chữ 'Dũng", "Đây là quà sinh nhật tặng cho cấp trên đấy! Cậu nhường cho tôi đi!"

"Gabriel, cậu muốn tuyên chiến với tôi à?" Bên trong đôi mắt hẹp dài, phần tròng trắng đột nhiên trào ra màu đỏ tươi!

Quý ông tóc vàng thở dài: "Douma à, tính tình của cậu ngày càng kém rồi đấy, thân là Thiên Sứ của Cái Chết Thầm Lặng, thủ lĩnh của lũ ác ma ở thung lũng Hinnom, cậu không thể nhịn được thêm tí sao?" Mái tóc vàng xinh đẹp lóe ra vụn sáng bé xíu, như là bụi vàng rơi xuống nhuộm lẫn.

Xin đợi tí đã!!


Cậu không phải Constantin có thể tùy tiện móc ra một cây súng bắn đạn bạc khổng lồ, vừa quát "tạp chủng" vừa bắn ác ma hình người thành cái sàng cũng chẳng ai quản!

Cậu chỉ là một bác sĩ thú y siêu cấp bình thường được không!!

Phàm nhân xui xẻo mắt thấy thiên sứ và ác ma sắp vì một cái áo khoác mà gây ra cuộc chiến Thần Ma rất muốn lui thêm nữa lại lui thêm nữa! Nhưng bức tường người dày cộm phía sau hoàn toàn đã bịt kín đường lui của cậu.

Bên này sắp xảy ra huyết án thiên sứ ác ma chém nhau rồi đấy các quý bà!

Xin các vị đừng chỉ lo nhìn chằm chằm cái áo khoác lông dê trên tay người khác mình nhìn trúng lại bị người ta đoạt trước được không!!

Người qua đường Giáp vô tội bác sĩ Lạc khóc ròng, trong nội tâm cậu một bầy lạc đà cừu đang trèo đèo lội suối.

Làm chi vậy?!

Đã không hợp nhau như vậy thì đừng có hẹn nhau đi mua quà Giáng Sinh! Thiên sứ ơi làm ơn phụ trách với tính mạng của nhân loại bình thường với!!

"Ầm ĩ quá! Không mua thì cút!!" Vẫn đứng sau Lạc Tái, nóng bỏng chờ quà nhưng mãi chẳng thấy chó hai đầu Địa Ngục triệt để bão nổi.

Hai quý ông ấy hình như cũng giật thót tim, cuối cùng nhận ra chỗ này không phải chỗ để quyết đấu, đọa thiên sứ tóc đen thu hồi màu đỏ tươi ở đáy mắt, khuôn phục khuôn mặt bình thường như mục sư thần thánh, xin lỗi bác sĩ thú y phàm nhân đứng bên kia và thanh niên phía sau đã sắp nhe răng phun lửa đen: "Xin lỗi đã quấy rầy hai người."

Nói xong đọa thiên sứ tóc đen giật phắt cái áo khoác màu đỏ có chữ "Dũng" trên tay người đàn ông tóc vàng, xoay người đi tới quầy thu ngân.

"Này! Douma, đây là hành vi cướp bóc trần trụi đấy! Thần sẽ không tha thứ cho cậu đâu!"

"Tôi cần ngài ấy tha thứ à?" Đọa thiên sứ tóc đen móc cái ví da màu đen ra, rút tấm thẻ tín dụng cùng màu, lưu loát quẹt thẻ tính tiền.

Người đàn ông tóc vàng bất đắc dĩ, hiển nhiên đối với thứ đã ký kết hợp đồng cho dù là thiên sứ cũng không thể thay đổi quyền sở hữu, bất kể là linh hồn hay quần áo.

Vì thế anh ta đành phải móc cái ví da màu trắng ra, rút tấm thẻ tín dụng màu bạch kim, mua cái áo khoác màu xanh ngọc.

Bác sĩ Lạc đứng sau bọn họ lặng lẽ tính tiền đã không thể tưởng tượng nổi cái cảnh lãnh đạo trực tiếp của hai vị này nhận được hai phần quà Giáng Sinh phong cách Trung Quốc ấy...

Chẳng lẽ sẽ mặc thật à?!

Thrus nhận được món quà thuộc về cậu.

Trước tấm gương, thanh niên vai rộng chân dài như người mẫu hoàn mỹ diễn dịch ra phong cách thời thượng của cái áo khoác lông nhung đen, có không ít khách nữ phát ra tiếng ca ngợi thán phục, rồi lập tức lao đi mua một cái cùng kiểu.

Thrus mặc kệ những điều ấy, cậu bày ra vẻ khinh thường hất đầu bĩu môi, nhưng chỉ trong chốc lát lại nhịn không được liếc vào gương, còn âm thầm xoay người, để có thể hoàn chỉnh thấy rõ cái áo khoác lông đen mặc trên người, ở góc độ Lạc Tái đang vùi đầu trả tiền không thấy, khóe miệng giơ lên một nụ cười thỏa mãn.

...

Chú thích tham khảo

Phorcydes: tên gọi chung của lũ quái vật do Thần Biển Phorcys và Ceto sinh ra.

Douma: một trong bảy vị quân chủ của Địa Ngục, thuộc hạ của Lucifer, có được quyền lực và địa vị rất cao, thủ lĩnh của lũ ác ma ở thung lũng Hinnom ngoài thành Jerusalem.

Gabriel: đại thiên sứ trưởng, đảm nhiệm việc canh gác cả Thiên Giới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận