Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

056 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi sáu: Hội chứng sợ phân ly

"Chào, bác sĩ Lạc, anh có ở nhà không?"

Cánh cửa chính mới tinh được đẩy ra.

Đang phiền não hoá đơn tháng này Lạc Tái vội vã đứng dậy, thấy tới là người quen, cậu bèn chào hỏi: "Là cảnh sát Wood à, chào anh!"

"Ngại quá, lần này lại làm phiền bác sĩ Lạc rồi." Làm một cảnh sát Âu Châu điển hình với vóc người khôi ngô, cảnh sát Wood thoạt nhìn là loại người cứng rắn không nói cảm tình, nhưng khi anh ta cẩn thận ôm một con chó Pomeranian cả người thuần trắng như một quả bóng tuyết ra khỏi lồng, biểu tình dè dặt ôn nhu ấy chẳng khác gì một vị đặc công hòa tan thiết huyết khi đối mặt với ấu nữ của mình.

"Sao vậy?"

Lạc Tái sờ con chó Pomeranian màu trắng, thấy nó ngẩng đầu ưỡn ngực hoạt bát có thừa không giống bị bệnh.

"À, là vậy." Cảnh sát Wood nói, "Tôi và bà xã vừa vặn có mấy ngày nghỉ, trước mắt lại là mùa xuân, cả nhà tôi chuẩn bị đi Scotland chơi ba ngày, vì chuyến đi này có khá nhiều người thế nên không thể dẫn Angel theo, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành phải đưa nó tới chỗ bác sĩ, những trung tâm ủy thác khác tôi không yên tâm..."

"Này..." Bệnh viện thú y cỡ lớn thường sẽ cung cấp dịch vụ gửi nuôi, nhưng phòng khám bệnh nhỏ do hạn chế về diện tích, thường chỉ nhận thú cưng bị bệnh cần giữ lại quan sát, dù sao thú cưng được gửi nuôi ngoại trừ việc nuôi nấng còn có các nhu cầu chăm sóc và hoạt động thường ngày như tản bộ, không phải một phòng khám thú y chỉ có một bác sĩ có thể ứng phó được.

Cảnh sát Wood đương nhiên nhìn ra khó xử của Lạc Tái, vội vã giải thích: "Chúng tôi không phải không nghĩ tới việc gửi vào trung tâm ủy thác, nhưng Angel nhìn thấy người lạ sẽ bất an, bác sĩ tốt xấu xem như quen, lại nói phòng khám Noah rất thanh tĩnh, có bác sĩ trông giúp, tôi cũng tương đối yên tâm."

"..."

Ngại quá, phòng khám của cậu rất thanh tĩnh, lồng bệnh dành cho thú cưng được giữ lại quan sát để trong nhà đều rỗng tuếch, quả thật như một khách sạn cũ kỹ kinh doanh ế ẩm tỷ lệ phòng trống cao đến 100%.

"Đương nhiên chúng tôi sẽ thanh toán cho anh dựa theo phí dụng của trung tâm ủy thác thú cưng!"

'Leng keng!!' Lạc Tái nháy mắt tiến vào hình thức ATM, giá cả nhận gửi một con thú cưng bình thường ở trung tâm ủy là mỗi ngày 20 bảng Anh! Đầu óc tuy rằng đã tung hoa cộng thêm đủ kiểu lăn lộn vặn vẹo, nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ chuyên nghiệp lấy hồ sơ bệnh án ra ghi lại tư liệu của con chó Pomeranian: "Không thành vấn đề, có thể phiền anh để lại số điện thoại liên hệ không? Nếu có bất cứ sự cố khẩn cấp gì, tôi sẽ lập tức liên hệ với anh ngay."

"Há, vâng, vâng." Cảnh sát Wood lưu luyến không tha ôm con chó Pomeranian, trịnh trọng bắt tay với bác sĩ, "Angel nhà chúng tôi xin nhờ bác sĩ!"

"Răng rắc──" Lạc Tái cảm thấy mình hình như nghe được tiếng xương ngón tay và xương bàn tay rên rĩ, shit! Anh cảnh sát này anh xác định đây là ủy thác mà không phải uy hiếp à?!

...

Một tay ôm túi bánh mì và thịt giảm giá cỡ bự của siêu thị, một tay cầm một quyển tạp chí màu ước chừng 100 trang miễn phí cũng của siêu thị, thanh niên hiển nhiên rất có hứng thú với thực đơn giản dị tạp chí cung cấp, thậm chí còn chú ý đọc bài tuyên truyền về cuộc thi ảnh chụp đẹp nhất của cún khi ăn, hình như chỉ cần chụp được vẻ mặt thú vị khi đang ăn của cún nhà mình là có thể tham gia, trọng điểm là phần thưởng ── nếu thắng có thể miễn phí nhận được một trăm kg thức ăn dành cho chó khẩu vị cá ngừ và thịt gà.

Há há, phần thưởng này rất thực tế!

Vì thế thanh niên nghiêm túc tính toán rốt cuộc phải dùng kiểu gì mới có thể thuyết phục được ban giám khảo?

Nên dùng kiểu anh tuấn ưu nhã như quý tộc đang dùng cơm, hay dùng kiểu ngu xuẩn mỗi khi ăn hoàn toàn là trực tiếp vùi mặt vào bồn? Làm một con chó tới từ Địa Ngục thanh niên quả thật không thể hiểu cái yêu thích kỳ quái hiện nay của nhân loại, cậu quyết định giao vấn đề này cho bác sĩ.

Vừa nghĩ vừa đẩy cửa phòng khám ra, thanh niên bất ngờ bị tình huống trong nhà kinh hãi.

Sàn nhà được thu dọn sạch sẽ trong ký ức trước khi ra ngoài của cậu, hiện tại lả tả rơi đầy mảnh vụn của báo và tạp chí bị xé nát, ghế bị ngã bàn bị lật... Hoàn toàn như có một cơn bão vừa quét qua!


Lẽ nào là lũ quái vật cố gắng dẫn bọn họ về Địa Ngục tới tập kích bác sĩ?!

"Bác sĩ! ── Thrus!!" Thanh niên lập tức quăng đống đồ trong tay xuống, nhanh nhẹn lao về trước, quần áo bị ném cả ngoài cửa, khi chạm đất cậu đã biến thành một con chó Dobermann hai đầu oai hùng dũng mãnh.

Ngay khi chó dữ Địa Ngục rít gào vừa phun lửa vừa nhe răng xông vào phòng khách, đã thấy bác sĩ đầy mặt bất đắc dĩ đứng đó, mà kẻ có hiềm nghi giằng co với bác sĩ lại là một con chó Pomeranian đang đứng trên bàn liều mạng xù lông sủa.

Tình huống của phòng khách còn thê thảm hơn, ngoại trừ giấy, báo vụn ra, còn có một vũng nước bốc mùi khả nghi!

Or thấy bác sĩ bình yên vô sự, trong lòng thở ra một hơi đồng thời không khỏi có chút xấu hổ vì sự thất thố của mình, phải biết, lấy khứu giác nhạy cảm của cậu, hẳn có thể đơn giản ngửi ra cái mùi xa lạ trong nhà cũng phân biệt ra đối phương chỉ là một con cún bình thường mà không phải quái vật bất lợi gì với bác sĩ, sự bối rối quan tâm sẽ bị loạn này rất không giống cậu. Xét đến cùng, đều tại gã tóc rắn đáng ghét ấy...

Về phần Thrus hoàn toàn không có cái chướng ngại tâm lý như mất mặt này, cậu cóc quan tâm nó là chó bình thường hay quái vật Boss, chỉ cần dám càn rỡ ở địa bàn của cậu, cắn chết!

"M* nó mày là ai hả?! Dám tiểu ở địa bàn của ông, muốn chết!!" Sủa một tiếng rồi tính lao tới trực tiếp "răng rắc" đối phương, Lạc Tái vội vã ôm lấy cổ cún nhà mình, "Chờ đã! Con Pomeranian này là khách sống nhờ ở đây, không thể bắt nạt nó!"

"Uông uông uông!!!" Thrus đang giận càng giận hơn, triệt để quên mất tiếng người mà trực tiếp dùng tiếng sủa để bày tỏ sự bất mãn. Nhưng dù là vậy, cậu cũng không biểu hiện thêm bất kỳ sự công kích nào nữa.

Lạc Tái biết cún nhà mình có ý thức địa bàn rất mạnh, đối với ngôi nhà sống chung với chủ nhân càng đặc biệt có dục vọng độc chiếm và ý muốn bảo hộ mạnh mẽ, nhưng làm cún nhà bác sĩ lại không thể không nhẫn nại đủ mọi kẻ xa lạ xâm lấn, thế nên sự nhẫn nại của Thrus và Or cậu hiểu rất rõ, vì vậy cậu duỗi tay vòng ra sau cổ chậm rãi vuốt ve bộ lông của bọn họ, nhẹ nhàng gãi vùng cổ, Thrus vốn đang kịch liệt nháy mắt mềm lại, thoải mái quá mức mà nhẹ nhàng run rẩy, trực tiếp nằm sấp xuống.

So với Thrus, Or vẫn rất lãnh tĩnh, tuy rằng thân thể còn có cái đầu bên cạnh đã ngả mũ chào thua, cậu vẫn ưỡn thẳng cổ, hỏi Lạc Tái: "Chuyện này là sao vậy, bác sĩ?"

Lạc Tái thở dài, nhìn con Pomeranian hiện đã an tĩnh, như một quả cầu tuyết cuộn mình nằm trên bàn ra vẻ đáng thương, thật không dám tưởng tượng nó chính là trung tâm cơn lốc suýt nữa hất tung phòng khám khi nãy.

"Bé con này mắc phải hội chứng sợ phân ly." Lạc Tái thở dài, "Những con chó quá độ ỷ lại chủ nhân, nếu bị bắt tách khỏi chủ nhân sẽ xuất hiện triệu chứng lo âu thái quá. Kỳ thực căn bệnh này khá thường thấy, rất nhiều chủ nhân sẽ để chó của mình ở nhà giữ nhà hoặc gửi ở tiệm thú cưng hay nhà bạn bè mỗi khi đi du lịch, mà lũ chó cũng sẽ vì thế mà mắc phải hội chứng sợ phân ly y như bọn nhỏ nhân loại vậy."

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

056 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi sáu: Hội chứng sợ phân ly

"Tôi nghĩ nó nhất định rất nhớ chủ nhân của nó?"

Or bày ra vẻ mặt của một người anh tri kỷ nhìn con cún Pomeranian.

"Phải, thông thường những con chó mắc phải hội chứng sợ phân ly sẽ vì sự bất an nôn nóng mà làm ra một số hành vi không thể tự khống chế, ví dụ như liều mạng liếm một bộ phận trên thân thể để tự ngược."

Con Pomeranian trên bàn bắt đầu liếm ngón chân của mình...

"Cắn hư vật dụng trong nhà."

Con Pomeranian trên bàn bắt đầu cắn lấy cạnh bàn rồi dùng sức nghiến...

"Xuất hiện những hành vi dị thường mang tính giai đoạn, ví dụ như đi lòng vòng trong nhà."

Con Pomeranian trên bàn bắt đầu đi lòng vòng trên bàn...

"Thậm chí xuất hiện một số hành vi công kích."


Con Pomeranian trên bàn bắt đầu nhìn Lạc Tái phát ra tiếng sủa ẳng ẳng có tính công kích...

"Tiểu tiện lung tung."

Con Pomeranian trên bàn bắt đầu loay hoay tính tìm chỗ giơ chân...

"Tuyệt thực."

Con Pomeranian trên bàn đang tính há miệng, nhưng ngay lập tức nó khựng lại, mở to đôi mắt màu đen xoay lại trừng Lạc Tái, nếu như nó có thể nói, phỏng chừng nó tuyệt đối sẽ hét lên rằng: 'Giỡn chó đó hả!'

"Khụ khụ, những hành vi này thường sẽ xuất hiện sau ba mươi phút bị tách khỏi chủ nhân. Chủ yếu là vì chủ nhân quá độ cưng chiều dẫn đến chúng sinh ra cảm giác bất cứ yêu cầu gì cũng sẽ được thỏa mãn, hoặc vì được thân mật quá mức mà sinh ra tâm lý ỷ lại mạnh mẽ, khiến chúng trở nên yếu ớt, thiếu năng lực độc lập, một ngày thay đổi hoàn cảnh, sẽ không thể thích ứng."

Lạc Tái có chút nghẹn lời với thảm trạng của ngôi nhà, đổi lại là trung tâm ủy thác thú cưng bình thường, bọn họ cũng mặc kệ mày có mắc phải hội chứng sợ phân ly không, trực tiếp nhét vào lồng, lúc cần ăn thì cho ăn, chả ai quan tâm mày có tuyệt thực không, sủa bậy cũng không ai để ý, dù sao cả phòng động vật đều đang sủa cũng không kém một mình mày.

"Vậy hiện tại phải làm sao? Cần bọn tôi giúp không?" Làm cún ngoan nhà bác sĩ thú y, Or rất tri kỷ, đương nhiên khi quay sang nhìn con Pomeranian ấy, ánh mắt của cậu tuyệt đối không hề thân mật.

"Ừm, chó là động vật quần cư, có các cậu ở cạnh làm bạn, trái lại có thể an ủi nó một chút, giảm bớt mong nhớ nó dành cho chủ nhân."

"Vậy thì tốt quá, bác sĩ, anh cứ yên tâm giao nó cho bọn tôi đi!"

Chó hai đầu Dobermann đứng dậy, tới bên bàn, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống quan sát con Pomeranian.

Tuy rằng lực phá hoại rất mạnh, nhưng đồng thời rất có ánh mắt tiểu công chúa Angel lập tức bày ra tư thái thần phục, khiến Thrus vừa định làm gì đó mất hết lập trường, chỉ có thể nhìn nó nhe răng trợn mắt, đáng tiếc chẳng thể xì ra được tí khói đen nào.

May mắn là còn có Or tương đối bình tĩnh, nếu là hình người, Or hiện tại tuyệt đối đã cười rạng rỡ: "Được rồi, công chúa điện hạ của tao, cho phép tao dẫn mày đi tham quan hành cung của mình nhé." Nói xong dùng đầu gõ cái tên ngoại trừ nhe răng vờ như hung thần ác sát ra không còn có tác dụng nào khác bên cạnh: "Dẫn theo."

Thrus vâng theo tiềm thức nghe lời, hé miệng trực tiếp ngậm lấy con Pomeranian, nhấc chân bước vào trong nhà. Tới căn phòng nhỏ để dành riêng cho thú cưng bị bệnh, đá mở một cái lồng, hất con Pomeranian vào.

"Uông uông..."

Tiểu công chúa tính ngạo kiều một tí, nhưng vừa tính cúi đầu liếm gì đó, Or đã rét lạnh nói: "Ở lại đây. Không cho liếm chân. Không cho cắn đồ đạc trong nhà. Không cho công kích bác sĩ. Không cho tiêu tiểu bậy bạ. Nếu không nghe lời, tao sẽ bảo bác sĩ cho mày tuyệt thực."

Đang ở trong phòng khách thu dọn Lạc Tái vừa ngẩng đầu nhìn vào căn phòng ở đầu kia hành lang, thấy được cảnh tượng thân mật giữa ba con cún quả thật là vui vẻ không thôi.

Thật tốt quá, cún nhà cậu thân thiện như thế, còn biết giúp cậu chăm sóc khách hàng, thân là cún nhà bác sĩ thú y, Or và Thrus tuyệt đối là hoàn mỹ!

Đương nhiên, có đồng loại làm bạn chỉ là trị phần ngọn không trị phần gốc, chờ chủ nhân của Angel về, tuyệt đối phải nói với cảnh sát Wood, cần chú ý cho tiểu công chúa một số cơ hội thích ứng với cuộc sống riêng, chậm rãi tách khỏi nó, để tiểu công chúa biết cho dù không có chủ nhân ở cạnh cũng có thể sống, cảm giác bị tách khỏi chủ nhân không phải là chuyện gì đáng sợ, tránh cho về sau lại xuất hiện hội chứng sợ phân ly này.

Thu dọn sạch sẽ xong, một túi rác lớn xuất hiện, bác sĩ rất bất đắc dĩ, thật không ngờ con Pomeranian bé xíu ấy lại có sức phá hoại còn khủng khiếp hơn một con gấu.

Cậu chạy vào bếp nhìn cuốn lịch đánh dấu các ngày thu gom treo trên tường. Cuốn lịch này là chính phủ thị trấn phát cho cư dân dùng để xác định ngày gom rác và ngày nào sẽ gom loại rác nào, rất tiện, nhưng trước đây cậu không hề cẩn thận như thế, sau lại là Or treo nó ở chỗ dễ thấy nhất trong bếp.

Chú ý thấy hôm nay vừa vặn là thứ năm có ký hiệu màu đỏ, màu đỏ đại biểu cho hôm nay sẽ gom loại rác như báo hoặc plastic.

Vậy thì còn chờ gì nữa!!

Lạc Tái lập tức chộp lấy túi rác đựng đầy báo bị cắn nát, lại chạy tới chỗ cửa xách chồng tạp chí cũ sớm đã cột lại chuẩn bị mang tới trạm đổ rác, thần tốc đá bay đôi dép lại xỏ vào đôi giày rồi phóng ra ngoài.

Đe doạ... à, không, là sắp xếp xong cho tiểu công chúa tới làm khách, chó hai đầu ra khỏi phòng. Cặp tai nhọn hoắt dựng thẳng lên thoạt nhìn rất lanh lợi xoay mấy cái, như là vì không nghe thấy âm thanh quen thuộc mà rất nghi hoặc nhìn quanh một hồi, dù sao đối với chó Dobermann thính giác nhạy cảm mà nói, bọn họ sẽ không bỏ qua dù chỉ là âm thanh một cây kim rơi xuống, nhưng giờ chúng lại rất xác định, âm thanh của Lạc Tái ở phòng khám bệnh này, bao gồm tiếng bước chân, tiếng nói, thậm chí là hơi thở cũng đã hoàn toàn biến mất.


Không xác định dạo qua mỗi một góc trong nhà, vẫn không tìm thấy bóng bác sĩ, chó hai đầu có chút nghi hoặc, dù sao Lạc Tái ngày thường tuy mơ hồ, nhưng xưa nay chưa từng ra ngoài mà không nói với bọn họ một tiếng.

Đứng ở cửa, Or chú ý thấy đôi giày đã biến mất, mà dép thì một chiếc bị lật ngược một chiếc bị đá ra xa, phỏng chừng là có chuyện gấp thế nên không kịp nói với bọn họ. Vừa quay đầu tính giải thích cho Thrus đang bực bội, đã thấy tên ngốc này rúc đầu mình xuống kẽ tủ giày lần mò, tám phần mười là tính xem bác sĩ có phải trốn ở dưới đó không...

"Thrus! Em đàng hoàng lại cho anh!! Bác sĩ cũng không phải giun dẹp, sao có thể trốn ở chỗ đó chứ!?"

Thrus bị rống một tiếng giật lui cổ, vội rút đầu về: "Trước... Trước đây khi còn ở Địa Ngục bọn nhân loại đó không phải đều thích trốn ở mấy cái góc âm u này sao?"

Or vô lực rủ đầu xuống: "Bọn đó là ác linh! Thằng ngốc này." Duỗi đầu qua "Răng rắc" cắn lỗ tai Thrus, Thrus trốn không kịp "Uông ô..." rên một tiếng. Or liếc xéo cậu: "Lại nói, nếu bác sĩ chết rồi biến thành linh hồn, em nỡ để bác sĩ trốn trong mấy cái góc bẩn thỉu ấy sao?"

"Đương nhiên là không rồi!" Thrus cố sức lắc đầu, như là sớm đã tính toán xong, "Em sẽ nhốt linh hồn của bác sĩ vào hộp Pandora, không cho ai cướp đi cả!"

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

056 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi sáu: Hội chứng sợ phân ly

Hộp Pandora à?

Ừ, là một cách hay.

Or rất nghiêm túc tính toán khả năng này.

Cái hộp do Vua của Chúng Thần Zeus tự mình giám sát quá trình chế tạo, thậm chí cả hy vọng cũng không thể thoát ra, xét thấy cái thân thể gầy teo của bác sĩ phỏng chừng linh hồn cũng không mạnh hơn bao nhiêu, có thể chạy ra mới là lạ.

Về phần hành vi này có phạm vào tội phi pháp giam cầm hoặc cướp đoạt quyền tự do thân thể của người khác không, ừ, bọn họ là chó, hoàn toàn không rõ luật pháp của nhân loại!

"Anh cảm thấy suy nghĩ này không tồi."

Khó được không bị Or mắng ngốc trái lại còn được khen, Thrus nhếch miệng, đắc ý giơ cao cái đầu phát ra tiếng cười đáng sợ "Hực hực hực" như chó lại như người. Khi âm thanh như ác ma rú gọi này vang lên trong ngôi nhà an tĩnh, quả thật nghe rất rợn người...

Phỏng chừng Lạc Tái chưa kịp thay quần áo chỉ là ra ngoài một lát, chó hai đầu của Địa Ngục vừa trò chuyện với nhau vừa quay trở vào nhà.

Đại khái là vì thiếu một người, ngôi nhà trở nên rất an tĩnh.

Khiến Or sinh ra một ảo giác, bọn họ đã về lại ngôi nhà rộng rãi hoa lệ lại tĩnh mịch như nghĩa địa ấy, cậu nhịn không được hất đầu, cố gắng hất đi cơn rét len vào cốt tủy, nhưng hành động này hoàn toàn vô dụng, tịch mịch nhanh chóng tràn ra như những con ký sinh trùng đáng sợ, không thể xua tan, siết chặt lấy trái tim cậu và Thrus cùng có được.

Rất an tĩnh...

Mà bọn họ đã từng trải qua suốt mấy trăm năm an tĩnh và trống vắng như vậy.

Vốn cho rằng đã quen, nhưng kỳ thực bọn họ căn bản, không hề muốn quen với nó.

"Thrus."

Con chó dữ vờ như như không hề để ý tới việc bác sĩ đi vắng nhưng kỳ thực vẫn ngó lom lom ra cửa giật mình rồi quay đi như bị bắt thóp: "Gì hả?"

"Anh nghĩ chúng ta không thể quá lạc quan. Em có từng nghĩ tới nếu có một ngày, chúng ta không thể ở cạnh bác sĩ nữa..."

"Vì sao?! Lẽ nào anh ta không cần chúng ta?!" Xưa nay chưa từng nghĩ tới việc rời xa bác sĩ Thrus nháy mắt bị cái khả năng không còn có người mua xương gặm cho cậu, không còn có người băm vụn cà rốt cho cậu, không còn có người lén nhét thuốc xổ cho chó vào lạp xưởng rồi đút cho cậu, không còn có người sờ đầu sờ tai sờ cổ cậu sờ mông cậu... bổ đùng đùng như sét đánh vào đầu!

Or thở dài: "Có rất nhiều nhân tố khách quan... Bác sĩ chỉ là người bình thường, không ai hiểu sự đáng sợ của mụ già ấy hơn em và anh... Nếu bác sĩ lựa chọn..." Từng cho rằng mình nhất định sẽ cắn chết nhân loại vứt bỏ bọn họ, nhưng hiện tại, Or lại cảm thấy mình hoàn toàn không có suy nghĩ ấy.

Cho dù kết cục là bị vứt bỏ, vẫn không thể sinh ra tí oán hận gì, những ấm áp từng có được, đủ để khiến lũ chó bị vứt bỏ lặng lẽ chờ đợi chốn về không có khả năng xuất hiện lại...


"Anh lo xa quá rồi đấy?" Thrus không hiểu, sao cùng mọc ra trên một thân thể, cái đầu bên cạnh cậu cứ thích nói mấy lời lằng nhằng mình nói cũng chỉ có mình hiểu thâm ảo đến mức tra tự điển cũng tra không ra đáp án?

"..." Được rồi, thương lượng một chuyện hệ trọng với một tên không có khái niệm gì với từ hệ trọng đã là điều rất ngu xuẩn rồi. Or ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thrus ban nãy vẫn nhìn: "Chỉ hy vọng thế."

"Anh nhảm quá à." Thrus khinh thường hừ hừ, khinh bỉ liếc con Pomeranian vì không thấy được chủ nhân mà chán chường nằm trong căn phòng bên kia, "Thần kinh của anh lúc nào trở nên mỏng manh như tơ nhện vậy? Em nói này, chẳng lẽ anh bị con chó lông xù trong kia lây bệnh à!"

Miệng chó không mọc được ngà voi, chính là để miêu tả người như em đấy.

Mà còn bệnh của con Pomeranian ấy không phải bệnh truyền nhiễm, thằng ngốc này!

Or đang tính phun vào mặt Thrus, nào ngờ...

"Thrus! Em cắn tờ báo đó làm gì?!"

"Hể? Đâu có đâu! A! Đây là báo của ai? Ai nhét vào miệng em vậy?!"

...

Chỗ để thùng rác thu gom khá xa, may là cậu chạy đủ nhanh, đuổi kịp trước khi xe rác lái đi quăng hết mớ rác ấy, nếu không chồng tạp chí này phải chất đống thêm ba tuần lễ nữa mới có thể vứt.

Lạc Tái đẩy cửa vào nhà, vừa thở ra một hơi vừa cởi giày, nhưng vừa vào phòng khách, đã triệt để 囧.

Chuyện gì vậy!

Chuyện gì đã xảy ra vậy?!

Ngay trong mười phút cậu vừa ra ngoài đổ rác, sàn nhà vất vả lắm mới thu dọn sạch sẽ giờ một lần nữa lại chất đầy tạp chí bị xé nát, ghế dựa sô pha bị lật ngã lên, đồ đạc bị quăng lung tung, kèm theo còn có vô số vết cắn, thoạt nhìn khi nãy chỉ là đêm trước bão mà thôi, đây mới là chân chính mắt bão này!

Mà trung tâm mắt bão ── cún Dobermann hai đầu to đùng đang ngồi xổm trên bàn!

Nếu là giống chó loại nhỏ như Pomeranian xổm người ngồi trên cái bèn thấp bé sẽ có cái cảm giác như một cô công chúa kiêu ngạo đứng trên bảo tọa, nhưng nếu đổi thành giống chó cỡ lớn như Dobermann, cái hình ảnh cả quay người đều rất khó khăn này kỳ quái lắm được không!!

Mà vấn đề là cậu rõ ràng đã quăng báo cũ và tạp chí cũ trong nhà đi hết rồi, sao lại còn có thể lôi ra nhiều như vậy?! Chẳng lẽ bọn họ ngày thường lén giấu đi để cắn?

Con cún to đùng nằm trên bàn, một cái đầu đang cúi gầm xuống liếm ngón chân, đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hớn hở như liếm thịt, phải biết cái tập tính thích liếm phần da bị viêm thường xuất hiện ở chó Dobermann là bác sĩ thú y cũng phải bó tay, mặc dù nước bọt của Thrus có tính trị liệu cao, nhưng liếm vậy hoài cũng không tốt!

Một cái đầu khác thì đang nhai một cây cán bột bằng inox, độ cứng của món đồ chơi tuyệt đối có thể gõ nát đầu ấy như giòn rụm giữa bộ hàm của nó, cái đầu đang nhai rất vui vẻ đột nhiên thấy bác sĩ đứng đó trợn mắt há hốc mồm, nhất thời cứng đờ như trúng phép định thân, bất quá bộ răng nanh ở hàm trên và dưới vẫn rất sắc bén đâm vào phần thân inox.

"..."

Bác sĩ trầm mặc.

"..."

Or trầm mặc.

"Láp láp láp láp láp──"

Được rồi, không ai quản Thrus tiếp tục vui vẻ liếm ngón chân-ing.

"Leng keng──" Or phun cây cán bột đã hoàn toàn tiêu đời trong miệng mình ra, nháy đôi mắt tuyệt đối vô tội, "Bác sĩ... Ừm, tôi nghĩ... bọn tôi cũng mắc phải hội chứng sợ phân ly rồi."

...

Chú thích tham khảo

Hộp Pandora: chiếc hộp bí ẩn Zeus đã tặng cho nhân loại trong thần thoại Hy Lạp, bên trong chứa đầy những bất hạnh như tai nạn, ôn dịch, do người phụ nữ Pandora được chúng thần ban cho nhan sắc tuyệt trần đưa tới nhân gian, sau khi mở hộp Pandora đã giải phóng mọi sự tà ác của thế gian ── tham lam, hư vô, phỉ báng, đố kị, thống khổ, cuối cùng chỉ thừa lại hy vọng còn bị giấu trong hộp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận