Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

032 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi hai: Husky ở nhà trọ

Khi buổi hội thảo kéo dài bảy ngày dần sắp kết thúc, một ngày nọ Lạc Tái nhận được lời mời của Figuer.

Vị học giả trẻ tuổi hiếu khách đại khái còn thấy hổ thẹn khi mình vì đầu đề mà ném vị khách đến từ Âu Châu xa xôi này sang một bên, không thể dẫn bọn họ dạo một vòng quanh Sydney, cảm nhận hơi thở văn hóa nghệ thuật, vì thế anh nghĩ tới việc mời Lạc Tái tới nhà mình dùng bữa tối.

Người nhà Figuer ở miền Nam Australia, khi tới Sydney học anh thuê một nhà trọ ở gần đại học. Lạc Tái là dựa theo địa chỉ tìm tới, vị trí của nhà trọ cũng không khó tìm.

Làm một người Trung Quốc điển hình, bất kể tới nhà người nước nào làm khách, cậu cũng mang hai nải chuối tiêu ── hai tay không trống trơn, nói sao cũng thấy ngại lắm. Suy xét nhiều lần, cậu chợt nhớ Figuer từng nhắc tới nhà trọ của anh có nuôi chó cưng, cùng học bác sĩ thú y, tặng thức ăn cho chó hẳn tương đối thực tế, vì thế sau khi hỏi rõ thú cưng trong nhà Figuer dùng thức ăn của hiệu nào, Lạc Tái hùng hồn mua 10kg thức ăn đóng túi trong siêu thị.

Thế nên, hiện tại thanh niên anh tuấn mặc áo lông đen theo sau cậu đang bày ra vẻ mặt siêu cấp khó chịu khiêng một cái túi thức ăn cho chó rất không phối hợp.

Trên thực tế từ lúc lựa thức ăn ở siêu thị sắc mặt của cậu ấy đã không dễ chịu rồi. Vì cái gì phải mua cho lũ chó chưa từng gặp mặt ấy một túi lớn như vậy?! Còn là khẩu vị xếp thứ hai trên bảng xếp hạng cậu thích nữa chứ ── vị thịt bò và sữa! Mà mua cho cậu lại là xương gặm vị cà rốt?! Đáng ghét! Cà rốt cái búa ấy! Ông không phải thỏ!! Ông quả nhiên nên ném túi thức ăn này xuống đất, xé ra tìm cho mình một bữa no nê cái đã! Lũ chó cưng ở nhà trọ chưa từng gặp mặt ấy, Trùm chó Địa Ngục này chịu chừa cho bọn bây chút đầu thừa đuôi thẹo để gặm là may mắn rồi! Ha ha ha!!

Đương nhiên, tình hình thực tế là thanh niên vẫn ngoan ngoãn khiêng túi thức ăn, miệng ngậm xương gặm vị cà rốt, nhẫn nại mùi thịt bò câu dẫn, thành thật đi theo bác sĩ.

"Welcome!"

Học giả nhiệt tình mở cửa chính, người trẻ tuổi cởi bỏ áo blouse trắng mặc vào bộ đồ ở nhà, hoàn toàn không hề có cảm giác của một học giả thú y.

"Chào, Figuer!" Lạc Tái mỉm cười chào hỏi người chủ hiếu khách của Australia.

Thanh niên phía sau hục hặc liếc mắt, có chút không cam lòng, răng nhai "Cọt kẹt" một hồi, ráng chiếu quy củ chào hỏi đối phương: "Good evening."

"Chậc! Lạc, cậu tốt quá!" Chú ý thấy túi thức ăn Thrus khiêng, Figuer hớn hở tỏ vẻ cảm ơn, cũng nhìn vào nhà gọi: "Arlanda! Churnai! Tối nay thêm cơm nhé!"

"Uông uông!!" "Uông ô──"

Trong nhà vang lên tiếng chó sủa đáp lại, nghe rất vui vẻ.


"Anh nuôi... không chỉ một con à?" Lạc Tái hơi giật mình, nhà trọ này hiển nhiên là nhà trọ chuyên cho các học sinh độc thân ngoại lai lâm thời thuê, không rộng lắm, Figuer dĩ nhiên nuôi hai con chó, mà còn tiếng gọi rất có lực vang ấy tuyên bố rõ chúng không phải loài chó cỡ nhỏ!

"Đừng khách khí, mau vào ngồi đi!" Figuer tránh đường, mời bọn họ vào nhà, "Nhưng nhớ cẩn thận đấy, Arlanda và Churnai là Husky, ha hả, cậu biết mà."

Nói chuyện với đồng hành quả nhiên là thoải mái, Lạc Tái hiểu mà không nói cười gật đầu, Husky a...

Mặc dù là một trong ba loài chó không có tính công kích trên thế giới, nhưng lòng hiếu kỳ và sức sống quá độ khiến chúng rất hiếu động, như một đứa trẻ không ngừng hiếu kỳ với bất cứ sự vật gì vậy, có lẽ trong máu của Husky vẫn còn ẩn chứa sự bạo lực cực đoan tới từ sói Bắc Cực, khi nó chơi đùa tuyệt đối có sức phá hoại kinh người, tục xưng... "Chủ nhiệm ngành đập phá".

Mà còn chúng ôm nhiệt tình vô cùng với người lạ, quả thật là nhiệt tình đến mức phát điên, tuyệt đối là thằng ngốc dù trộm vào nhà cũng vui vẻ giúp một tay.

Bất quá hai vị "chủ nhiệm" hôm nay hình như dịu ngoan hơn trước không ít, từ khi khách vào nhà, đã cúp đuôi lui vào góc, nếu như chỗ đó không phải là bê tông làm từ cốt sắt trộn với xi-măng, chúng phỏng chừng còn tính đào ra một cái hố để trốn nữa đấy.

Lạc Tái thấy kỳ quái, cậu là bác sĩ thú y, đương nhiên theo thói quen đi tới kiểm tra, dù sao Husky không hoạt bát, độ quý hiếm hầu như là Tạng ngao vẫy đuôi với người lạ.

Hiển nhiên cậu lo lắng quá mức, sở trường của Figuer tuy rằng là về các loại bệnh vi khuẩn mang tính truyền nhiễm, nhưng chăm sóc thú cưng trong nhà vẫn là rất hợp cách, hai con Husky này bắp thịt no đủ, cốt cách khỏe mạnh, bộ lông rậm rập đen trắng giao nhau cực kỳ trơn nhẵn, vẻ mặt khốc soái lại đặc biệt rất chọc người thích, bác sĩ kiểm tra răng của chúng, phát hiện tuổi của chúng hình như chênh lệch khá lớn.

Một con răng đã không quá tốt hẳn được chín đến mười tuổi rồi, mà một con rất trẻ tuổi khác đại khái chỉ chừng hai tuổi, cho dù luôn bày ra vẻ sợ hãi co rúm rút mình sau lưng một con khác, nhưng đôi mắt phía sau vành mắt lông đen ấy vẫn rất tặc hiếu kỳ quan sát Lạc Tái.

Thậm chí Figuer đang nấu ăn trong bếp cũng cảm thấy không khí trong nhà hôm nay không quá bình thường, anh rất hiểu lũ cún nhà mình, độ nhiệt tình của chúng đã dọa chạy không ít học sinh tới tìm anh, phải biết khi hai con chó cỡ lớn bề ngoài không khác gì sói Siberia song song bổ nhào lên người bạn, chạy trối chết là đường lựa chọn duy nhất!

"Hôm nay an tĩnh quá! Lạc không hổ là bác sĩ thú y chuyên nghiệp, chúng bình thường không ngoan thế đâu!" Figuer vừa bỏ thịt bò vào nồi vừa nói, "Vì có hai bé con này ở đây, nên bình thường tôi không dám mời khách tới nhà chơi, đặc biệt là khi tôi nấu thịt bò, muốn giữ chúng ngoan ngoãn ở bên ngoài nhà bếp căn bản là không thể nào! Ha hả..."

Bé con?!

Một con Husky vai cao từ 21 đến 23 inch, nặng gần 60 pound tuyệt đối không thể xưng là "bé" đi?!

Các chuyên gia thú y nhạy cảm hoàn toàn quên mất căn nguyên tạo thành hiện tượng quỷ dị.

Thanh niên mặc áo lông đen ngồi trên sô pha, một chân giẫm lên túi thức ăn cậu phí không ít sức khiêng tới, cả người tỏa ra hơi thở đáng sợ dường như chỉ có loài chó mới có thể nhìn thấy. Cho dù có sự khác nhau về địa vực, nhưng lũ cún Australia đã hoàn toàn hiểu rõ, vị trước mặt tuyệt đối là cấp bậc đại Boss trong chủng tộc của chúng!

Đoạt đồ ăn bên mép chó Địa Ngục??


Tuyệt đối là ăn no rửng mỡ!!

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

032 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ ba mươi hai: Husky ở nhà trọ

"Trước uống một ly sữa tươi nhé?" Hai cái ly thủy tinh rót vào chất sữa màu trắng đục được đặt lên bàn, "Đây là sữa tự nhiên không bỏ thêm chất phụ gia trường bọn này tự sản tự tiêu đấy." Đại học Sydney có nông trường riêng, nhằm tăng thêm cơ hội tiếp xúc và thực tập với các chủng loại gia súc chăn nuôi cỡ lớn cho học sinh hệ thú y thông qua việc vắt sữa, lùa dê, tiêm vắc-xin phòng bệnh vân vân.

"Cảm ơn."

Bưng ly lên Lạc Tái quan sát nhà trọ của Figuer. Nhà trọ của người đàn ông độc thân này chỉnh tề đến khó được, phải biết nuôi Husky, nếu không chịu khó, chỉ cần một ngày thôi, nhà trọ có thể triệt để thành ổ chó chính hiệu.

Cách giờ ăn tối còn khá sớm, thấy khung cảnh bận rộn trong bếp, Lạc Tái để ly xuống, bước tới chỗ cửa bếp.

"Cần giúp gì không?"

Không gian trong bếp hầu như nhỏ hẹp đến mức chen thêm ai vào sẽ chẳng thể xoay người được, Figuer uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của vị khách, tư thế nấu ăn của anh khá thành thạo, nhưng bóng lưng ấy thấy thế nào cũng như một vị học giả đứng trước bàn thử nghiệm cẩn thận bồi dưỡng vi khuẩn vậy, nhất là khi Figuer rót dầu thực vật vào nồi như đang dùng tư thế tuyệt đối tiêu chuẩn cầm ống nhỏ giọt thủy tinh có đầu tròn bằng cao su, giơ thẳng và cao lên trời không cho nó tiếp xúc với lọ để tránh ống nhỏ giọt bị bẩn hoặc tạo thành nhiễm bẩn thuốc thử vậy, Lạc Tái hoàn toàn hiểu rõ, ở đây tuyệt đối không có chỗ cho cậu chen vào.

Lạc Tái nhìn hai con chó Husky rúc mình trong góc, do dự một hồi: "Figuer, tuy rằng tôi nói vậy anh có lẽ sẽ thấy là lo chuyện bao đồng, nhưng tôi nghĩ, anh hẳn cũng biết, nhà trọ của anh không thích hợp để nuôi Husky."

Bàn tay đang bận rộn của Figuer khựng lại, cũng không quay đầu, nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười khổ: "Tôi biết chứ, không gian của nhà trọ quá nhỏ, không khí cũng không tốt, đối với Husky mà nói căn bản không phải là hoàn cảnh thích hợp. Mà còn mỗi khi cần ở lại trường trong thời gian dài để nghiên cứu nuôi trồng vi khuẩn, tôi không thể không giao chìa khoá cho học sinh làm việc ngoài giờ nhờ bọn họ phụ trách cho chúng ăn và dẫn chúng ra ngoài tản bộ, có những lúc hầu như hơn nửa tháng cũng không thể về nhà. Arlanda và Churnai đều rất ngoan, nhưng tôi biết, chúng kỳ thực vẫn luôn nhẫn nại."

"Xin lỗi, Figuer, tôi không có ý trách anh." Bác sĩ thấy hơi hổ thẹn, cậu nhìn ra được Figuer rất xem trọng lũ thú cưng này, chỉ là nhiều lúc, thú cưng không thể chọn chủ nhân, càng không thể chọn hoàn cảnh sống cho mình.

"Không, không sao đâu."

Trong nồi tỏa ra mùi thịt bò hầm thơm phức.


"Cậu nhất định kỳ quái vì sự chênh lệch về tuổi tác của chúng phải không?"

'Ừ, có chút."

"Khi Arlanda được đưa tới chỗ tôi nó chỉ là một đứa bé, chủ nhân ban đầu của nó là một du học sinh thực tập ở phòng nghiên cứu. Cô ấy là một cô bé giàu tình yêu, tôi nghĩ không ai có thể cự tuyệt được một con cún thân thể ú nu bé xíu, lông dày rậm rạp còn có cái mặt tùy thời tùy chỗ đều như đang nổi giận trừng ai đó vậy."

"Có thể hiểu." Khi Lạc Tái làm việc ở bệnh viện thú y xác thực tiếp xúc không ít cún Husky, cái kiểu mặt khổ bức lại khốc tễ của chúng quả thật khiến người bật cười, lại yêu thích không thôi.

"Cô ấy rất thương Arlanda, nhưng cô ấy đã tốt nghiệp, thời gian thực tập cũng sắp kết thúc, nếu không thể tìm được công việc ổn định cô ấy sẽ phải về nước. Nếu không ai đồng ý nhận nuôi Arlanda, vậy chỉ có thể đưa nó tới trại nuôi giữ động vật. Cô ấy khóc xin tôi, hy vọng tôi có thể tạm thời giữ Arlanda, trong thời gian đó cô ấy sẽ cố gắng tìm được công việc để ở lại, nếu không được, cũng sẽ tới đón Arlanda rồi dẫn nó về nước..."

Figuer không nói du học sinh ấy cuối cùng có tới dẫn Arlanda đi không, kỳ thực cũng không cần nhiều lời, vì hiện tại con Husky đang nằm trong góc ấy đã có được một bộ lông mềm mại rậm rạp, khung xương to khỏe, bộ răng có thế cắn hình kéo, đường nét thân thể chắc nịch.

Lạc Tái trầm mặc tỏ vẻ hiểu, dẫn thú cưng về nước nói thì nhẹ, nhưng làm, lại không dễ cho mấy.

Cục kiểm tra và kiểm dịch động vật cùng hải quan các nước có yêu cầu rất chặt đối với động vật nhập cảnh, một số nước thậm chí sẽ yêu cầu động vật nhập cảnh bị cách ly một thời gian khi qua cửa, thời gian dài ngắn khác nhau y theo pháp luật từng nơi và chủng loại động vật yêu cầu, đại khái từ mấy tuần đến chừng một tháng.

Từ góc độ kinh tế suy xét, phí vận tải và phí kiểm dịch không thấp, nhẹ tí đã mấy nghìn, vượt trước giá trị của thú cưng rất nhiều, vậy chủ nhân càng nhiều sẽ nghĩ tới năng lực thừa nhận kinh tế của mình.

Arlanda cũng không ý thức được bọn họ đang nói về mình, nó nghiêng đầu nhìn chằm chằm... chân vị khách.

Mặc dù có mấy cái vằn màu đen trên đầu phân chia rõ sự khác nhau của nó và các loài chó khác, khiến nó thoạt nhìn lãnh khốc như đang nhíu mày, rất có uy nghiêm của loài sói, nhưng đôi mắt lấp lánh màu lam ấy lại hoàn toàn bán đứng bản tính của nó, cái đuôi giơ cao như bàn chải quét tới quét lui, nhìn chằm chằm chân Lạc Tái ra vẻ như hận không thể lấy tốc độ nhanh nhất nhào qua, dùng một kỹ thuật được tính toán nào đó đụng vào bác sĩ xong lại dùng nước bọt rửa mặt cho cậu vậy.

"Vận khí của Churnai không tốt như Arlanda. Tôi không biết nó rốt cuộc từng có bao nhiêu chủ nhân nữa, rất nhiều lúc nó được nhận nuôi từ nửa năm đến một năm rồi lại vì du học sinh rời đi mà bị đưa về trại nuôi giữ, chủ nhân về nước, hoặc mang thai lo lắng ký sinh trùng trên người thú cưng, dù sao nguyên nhân gì cũng có, Churnai ở trại nuôi giữ tới tới lui lui khắp các nhà trọ của du học sinh, như đá cầu vậy. Du học sinh cuối cùng thu nuôi nó ở sát vách nhà tôi. Churnai đã già lắm rồi, nếu lại trở về trại nuôi giữ đại khái sẽ không có ai đồng ý nhận nuôi nó nữa."

Không biết có phải là nghe được tên mình không, lỗ tai Churnai co giật, ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà bếp phát ra một tiếng gào xấp xỉ như sói tru.

Sau khi làm rõ lai lịch của hai con Husky, Lạc Tái thấy áy náy vì sự nhiều chuyện của mình: "Rất xin lỗi, đã khiến anh buồn bực, tôi nghĩ mình nhất định là rất lo chuyện bao đồng."

"Sao có thể chứ?"

Figuer hiển nhiên không hề giận, "Cậu là vị khách đầu tiên hỏi thăm đồng thời quan tâm hoàn cảnh sống của chúng. Khách khứa tới nhà tôi, bình thường chỉ biết khen ngoại hình xinh đẹp và lãnh khốc của Husky, hoặc là sự hoạt bát khiến người bật cười, thỉnh thoảng đưa ra đề nghị, cũng là làm cách nào dạy chúng đừng quá nghịch ngợm."

Lạc Tái có chút xấu hổ cười: "Tôi nghĩ tôi là có chút bệnh nghề nghiệp..."

"Không quản là vì tịch mịch giải sầu, hay là vì thiện ý nhất thời, nhận nuôi thú cưng không phải là chuyện xấu, chỉ là song song với đó, cũng cần phải có suy nghĩ phụ trách với sinh mạng." Mặc dù từng gặp được vô số động vật ở trường, nhưng Figuer vẫn giữ lại một trái tim chân thành ấm áp, kết thúc chủ đề nặng nề này, anh mỉm cười mở nắp nồi ra, thịt bò trong nồi đã phát tiếng riu riu, "Thịt bò sắp chín rồi! Tối nay sẽ có một bữa phong phú đây!"

Lạc Tái xoay người về chỗ ngồi chờ Figuer bưng bữa tối ra, bỗng nhiên cậu cảm thấy Thrus bị bọn họ bỏ quên ở sô pha dĩ nhiên không có mất kiên nhẫn bão nổi như trước.


Thanh niên điềm tĩnh ngồi trên sô pha, cúi đầu lật xem quyển tạp chí y học giải phẫu lâm sàng, mặc dù nội dung bên trong không hề thú vị, nhưng cậu ấy tựa hồ rất thích thú.

"Or?"

Cho dù thoạt nhìn là cùng một người, thậm chí quần áo cũng không thay đổi, nhưng khi cậu ấy nghe được tiếng gọi của Lạc Tái, bên trong đôi mắt ngẩng lên lộ ra ý cười ôn hòa, hiển nhiên cùng thanh niên tính tình nóng nảy trước đó là hai người khác nhau: "Bác sĩ."

"Thrus bị sao vậy?"

Or ôn hòa bật cười: "Thrus nói mình không thích ăn đồ ăn Australia."

Là vậy à? Bác sĩ có chút nghi hoặc, có lẽ là không thích mùi đồ ăn, nhưng thịt bò thực chất cũng không thay đổi mà! Thrus không phải rất thích gặm thịt sao? Thậm chí vụn xương cũng không chừa lại...

Mãi mê tán gẫu với bạn bè mà bỏ quên cún con nhà mình, may mắn thay tính tình của chó Dobermann vừa vặn ngược lại với chó Husky nghịch ngợm gây sự, mặc dù chúng cũng có tinh lực tràn đầy và lòng hiếu kỳ rất lớn, nhưng khả năng nhẫn nại, tính phục tùng, biểu hiện kỷ luật của chúng, tuyệt đối có thể xếp vào chủng loại kỷ luật nghiêm minh, tác phong vượt trội.

Lạc Tái không khỏi may mắn cún con nhà mình tuy thỉnh thoảng sẽ phát sinh tính phá hoại nhất định, ví dụ như nướt bọt có tính ăn mòn để lại dấu vết gồ ghề trên sàn nhà, hoặc là lửa Địa Ngục huân đen đồ dùng trong nhà, nhưng trông nhà giữ cửa, giặt đồ gấp chăn, nấu cơm làm canh chúng cũng có thể ôm xuể.

Or không hề bất mãn, chỉ là lẳng lặng đợi mình chú ý tới cậu ấy, điều này càng khiến Lạc Tái thấy hổ thẹn.

"Rất xin lỗi, bỏ quên cậu và Thrus."

Lạc Tái rất tự nhiên duỗi tay qua, Or cũng rất tự nhiên như một con chó cỡ lớn dịu ngoan dùng gò má cọ sát vào lòng bàn tay bác sĩ: "Bác sĩ tuy rằng không hề có hứng thú với buổi hội thảo, nhưng kỳ thực có thể tới đại học Sydney, bác sĩ nhất định rất vui vẻ phải không?"

"Ách! Ừ... Phải." Lạc Tái có chút giật mình, tuy rằng buổi hội thảo "thỏ phải chết" ấy quả thật là có chút 囧, nhưng sự vui sướng khi có thể tới cơ sở Camden của đại học Sydney lại không hề thay đổi, càng huống hồ có thể thảo luận một số chủ đề không thể nhắc tới với người bình thường cùng học giả thú y học như Figuer, không biết từ lúc nào đã làm cậu say mê trong đó.

Sự thật cả bản thân cậu cũng không nhận ra đã bị Or âm thầm phát hiện.

Loài chó không có nhân tính phức tạp, chúng nhìn thấy, nghe được, là biết, nên có đôi khi chúng đơn thuần hơn, trực tiếp hơn, cũng nhạy cảm hơn nhân loại rất nhiều.

Thanh niên vươn tay ôn nhu ôm lấy eo bác sĩ, chôn mặt vào hông Lạc Tái, ánh mắt rơi xuống người hai con chó Husky chui trong góc hiện tại cả đầu cũng không dám ngẩng lên: "Bọn tôi gặp được bác sĩ, tôi nghĩ, là may mắn của bọn tôi."

Lạc Tái nhớ tới Thrus và Or lưu lạc đầu đường lúc đầu, trái tim mềm nhũn.

"Thế nên chờ thêm tí nữa cũng không sao, dù sao về nhà rồi, bác sĩ vẫn chỉ thuộc về bọn tôi."

...

0


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận