Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
046 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi sáu: Buổi chăm sóc định kỳ cho khách hàng thân thiết
"Cọt kẹt ── két ── cọt kẹt ── két ──"
Cầu tháng chật hẹp và cũ kỹ phát ra tiếng ken két khiến người đau răng, căn nhà trọ này có lẽ ở sáu mươi năm trước từng rất mới mà còn rất được cư dân ở trấn nhỏ hoan nghênh, nhưng những năm tháng ấy dần trôi qua, người thuê tới rồi đi như nước, nhà trọ từ từ già nua, các cánh cửa, móc sắt ở cửa sổ đều đã rỉ sét, có cái còn vì khó mở mà bị niêm phong, tường trở nên gồ ghề vì bị đóng vào rất nhiều cái lỗ, nước sơn cũng không che giấu được, chủ nhà thậm chí không muốn xài tiền để tân trang nó.
Nhà trọ ở nội thành mới của trấn đều là mới xây không lâu, ai không thích được ở những căn nhà xinh đẹp này chứ? Nhà trọ cũ kỹ còn bốc lên mùi lâu năm kỳ quái như vậy, đã không còn được ai hoan nghênh.
Nhưng vì tiền thuê rẻ, vẫn có chút người nghèo bằng lòng ở đây.
Khi bước lên cầu thang Lạc Tái chẳng những không có bất cứ sự bực bội gì, trái lại còn rất có cảm giác hoài niệm, gia đình cậu trước đây cũng ở một ngôi nhà ngang cũ kỹ như thế, nó đã được xem như là không tồi trong số những ngôi nhà đơn vị của cha cậu phân cho, gần đó còn có cả đống nhà cũ nát hơn tuổi thọ cao hơn nó.
Thanh niên theo sau càng là không có bất cứ oán giận gì, vì tại nhà cậu ấy, chỗ ở của lũ ghoul tuyệt đối không phải cũ nát có thể hình dung.
Chỉ là, cậu ấy khá nghi hoặc: "Bác sĩ, anh xác định là ở đây à?"
Lạc Tái nhìn địa chỉ trên tay, rất khẳng định: "Là ở đây... Ừ, phía trên viết phòng 701."
Nhưng chờ đến khi bọn họ bò lên lầu sáu, lại phát hiện không có cầu thang đi lên nữa.
"..."
Or nhịn cười quay đầu lại lén che miệng.
May mắn là, đúng lúc này một con mèo lông ngắn Anh màu đen di chuyển cái thân hình ú nu độn thịt nghênh ngang đi qua hành lang lầu sáu.
"Cayce bệ hạ!"
Lạc Tái lập tức nhận ra mèo Cayce bệ hạ.
"Meo?──" Cái thân hình ú nu ấy dừng bước, tính quay đầu, nhưng phần thịt dày ở cổ khiến động tác này hơi khó, vì thế nó bất đắc dĩ phải quay cả người lại, ánh mắt màu xanh lá trong rơi lên người bác sĩ Lạc và thanh niên chó hai đầu Địa Ngục hình người, kinh ngạc mở miệng: "Là các cậu à? Tới đây làm gì? Trẫm hình như không có phát ra lời mời gì."
Làn điệu England tiêu chuẩn, ngạo mạn cao quý, như một vị quốc vương đứng giữa hoàng cung kim bích huy hoàng, thấy bất mãn khi bắt gặp hai vị khách không mời mà đến chưa được thông truyền đã tự ý xông vào.
Or híp mắt lại, lộ ra một tia giận dữ.
Mà Lạc Tái lại không cảm thấy có gì sai, cậu sớm đã hiểu rõ cái tính thần bí khó lường lại khó có thể nắm chắc của loài mèo.
Vốn có đầy lòng cảnh giác với người lạ, khi bệnh càng là tệ hại hơn, bị sờ tới sờ lui, còn bị nhéo mông đo nhiệt độ nhéo cổ chích thuốc vân vân quả thật là chọc cho mèo căng thẳng táo bạo hơn. Cho bạn mấy vết quào chảy máu đã là nhẹ, bị cắn là chuyện không thể tránh khỏi, vì thế nhiều khi một số đồng sự làm việc chung với Lạc Tái ăn xong một trận công kích tương đối dữ tợn của mèo, hoặc là viết rõ tình huống vào bệnh lịch rồi sử dùng thủ đoạn mạnh mẽ đè nó lại, hoặc là áp dụng hành vi tiêu cực, cần rút máu không rút, cần đo nhiệt độ cũng lười đo, trực tiếp kê đơn dựa theo tình huống chủ nhân kể, đỡ cho bị quào một phát.
Đương nhiên cũng có bác sĩ thú y hạng nặng vũ trang ra trận như Lạc Tái, biết rõ nếu bất cẩn tuyệt đối sẽ thấy máu nhưng nên làm thế nào vẫn là làm thế ấy, đụng phải thú cưng vì bị thương nghiêm trọng hoặc triệu chứng bệnh đáng sợ thậm chí chủ nhân cũng không dám tới gần, lúc này cho dù nội tậm bác sĩ cũng có nỗi sợ bị cắn nhưng vẫn phải kiên trì không hề qua loa khám và chữa.
Đáng tiếc mặc dù cậu luôn cố gắng trấn an thú cưng bị bệnh, cũng tận lực thân mật tiếp xúc với nó, nhưng thỉnh thoảng cũng có ngoài ý muốn, cậu từng bị một con mèo Angola dữ cực cắn chặt tay không chịu nhả ra, chủ nhân của nó trấn an cũng không được, mèo còn chưa xem bệnh, cậu suýt nữa đã bị đưa đi cấp cứu trước...
"Chúng thần là tới tìm Jerry làm một buổi chăm sóc tình huống khang phục của thú cưng bị bệnh."
Lời giải thích của Lạc Tái khiến lỗ tai con mèo ú dựng lên, nó nhạy bén quan sát hai người trước mắt, kế chậm rì rì run rẩy lớp lông bóng loáng trơn nhẵn của mình, nhẹ nhàng lắc đuôi: "Hử? Trẫm không nhớ mình có mắc bệnh gì..."
Cho dù có lấy mặt mũi quốc vương của ngài, ngài cũng sẽ không thừa nhận?!
Tuy rằng rất muốn nói thế, nhưng nếu cậu dám làm ra việc khiến quốc vương bệ hạ mất mặt như vậy, nói không chừng ngày mai phòng khám của cậu sẽ biến thành ổ chuột lớn nhất trấn!
"Khụ khụ, nó chỉ là một buổi chăm sóc định kỳ mà thôi. Chủ yếu là nhằm vào những khách hàng thân thiết, mở một cuộc điều tra tình huống khỏe mạnh trong thời gian gần đây đối với bọn họ và thú cưng của bọn họ."
Cayce nghiêng đầu, phảng phất chỉ cần nhìn chằm chằm là đôi mắt mèo thần bí có xuyên qua hai giới âm dương này có thể nhìn rõ tất cả...
"Meo, xác thực, thái độ phục vụ này là rất cần có ở xã hội hiện nay." Quốc vương bệ hạ đứng dậy, ưu nhã xoay người đi tới chỗ rẽ cuối hành lang, "Đi theo ta, meo ── tiểu nô lệ của ta đang dọn dẹp một số tạp vật cũ kỹ, cậu tới rồi, vừa vặn có thể cho cậu ta nghỉ ngơi."
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
046 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi sáu: Buổi chăm sóc định kỳ cho khách hàng thân thiết
Đi theo Cayce bệ hạ, Lạc Tái thế mới phát hiện thì ra "701" chính là gác lửng của nhà trọ...
Ở chỗ góc rẽ phía cuối lầu sáu có một cầu thang nhỏ kéo lên gác lửng, vì không quá bắt mắt, hầu như đã bị quên lãng. Căn gác lửng này đại khái là chỗ chủ nhà trọ dùng để chất tạp vật, bất quá giờ được chủ nhân của mèo Cayce thuê ── thiếu niên cô nhi Jerry bôn ba vất vả vì cuộc sống.
Quốc vương bệ hạ nâng lên chân trước đẩy cánh cửa gỗ khép hờ ra, "Meo──" một tiếng gọi, tiếng gọi ngắn gọn lại hơi nâng cao như là nói với người bên trong: "Trẫm bãi giá về cung, các khanh mau chóng ra đón!"
Thiếu niên ở trong nghe được tiếng gọi của Cayce: "Cayce? Sao mày về nhanh thế? Tao chưa dọn xong mà!" Thiếu niên ngồi giữa một đống đồ cũ hiển nhiên không muốn bộ lông xinh đẹp của mèo Cayce bị dính bụi bẩn, nhưng cậu ta đã giật thót tim khi thấy bác sĩ Lạc và thanh niên anh tuấn phải cúi đầu khom lưng mới băng qua được cánh cửa gỗ thấp bé của căn gác lửng theo Cayce vào.
"Chào! Bác sĩ! Anh tới thật à?"
Bác sĩ cũng rất do dự khi thấy sự kinh ngạc quá đỗi này, lẽ nào là mình đã nhớ sai giờ?!
May mắn thanh niên bên cạnh lấy vai trò trợ thủ cực kỳ chuyên nghiệp cởi ra nghi hoặc của cả hai: "Xin chào! Cậu Jerry, chúng tôi trước đã thông qua điện thoại, hẹn sẽ tới nhà cậu vào lúc 2:30 hôm nay để làm một buổi chăm sóc định kỳ cho khách hàng thân thiết. Không biết cậu còn nhớ không?"
Khuôn mặt tàn nhang của Jerry lộ ra tí xấu hổ e thẹn: "Vâng, tôi nhớ... chỉ là tôi cảm thấy, bác sĩ bận rộn như vậy... Nhất định sẽ quan tâm những con thú cưng giống quý hiếm và khách hàng trả được tiền khám hơn, kiểu chủ nhân giống như tôi... Ừ, thường cầm hàng dùng thử về dùng hẳn không phải khách hàng thân thiết gì..."
Lạc Tái không khỏi bật cười: "Tôi mở là phòng khám cũng không phải ngân hàng cho vay, sao có thể dùng tổng sản lượng tài sản để phân chia khách hàng chứ?"
Jerry thấy xấu hổ khi mình hoài nghi sự sắp xếp của bác sĩ, cậu đỏ mặt: "Tôi rất xin lỗi... Còn có, cảm ơn anh, bác sĩ."
Or có chút bất đắc dĩ liếc con mèo ú bên kia, phỏng chừng con mèo đen này ở trong cảm nhận của Jerry chỉ là một con mèo hoang bình thường, mà ở trong cảm nhận của bác sĩ đại khái nhiều lắm là một con mèo đỏng đảnh bướng bỉnh ú nu, nhưng trên thực tế con mèo Cayce tới từ quốc gia của loài mèo này, là một vị quốc vương bệ hạ chân chính, nó xác thực và tuyệt đối có đủ tư cách trở thành khách hàng thân thiết.
Bất quá hiện tại vị quốc vương bệ hạ này đang xổm bên chân Jerry không cho là đúng nâng móng vuốt yên tâm thoải mái liếm lông, tuyệt đối là biểu hiện không khác bất kỳ một con mèo nhà nào, vương miện trên đầu quốc vương phỏng chừng đã lệch hẳn rồi.
Jerry pha hai ly hồng trà để đãi khách, đương nhiên không thể là hồng trà Ceylon gì, chỉ là trà túi lọc rẻ tiền mà các quán ăn bình thường cung cấp, ly trà cũng không phải đồ sứ đáng giá, chỉ là loại in hình phim hoạt họa siêu thị cỡ lớn mua đồ thuận tiện tặng kèm, một cái là in hình một con chó cự tuyệt thừa nhận mình là chó kiên trì dùng hai chân đi đường đồng thời có suy nghĩ độc lập ── Snoopy, một cái khác in chủ nhân của nó, một nhân loại bình dị lũ chiến lũ bại luôn bị thiệt lại vẫn không buông tha hy vọng Charlie. Brown.
"Cảm ơn!" Lạc Tái cũng không ngại, cầm lấy uống một hớp, không quản giá cả là rẻ hay đắt, không quản mùi vị là ngọt hay chát, nhưng từ cảm giác nóng ấm khi đưa vào miệng có thể cảm giác được sự nhiệt tình Jerry cố gắng muốn biểu đạt: "Nó rất tuyệt, cảm ơn, thật đấy."
"Bác sĩ anh khách khí quá rồi." Kỳ thực rất ít có người tới đây chơi, một tiểu tử nghèo như Jerry cũng không có bạn bè gì, thế nên sự hiện diện của Lạc Tái khiến cậu có chút lúng túng, chỉ có thể dựa theo tình huống đại khái mình biết để chiêu đãi, mà lời cảm ơn của bác sĩ tăng thêm cho cậu không ít lòng tin, không còn khẩn trương như trước nữa.
"Vậy chúng ta bắt đầu nhé?"
"Vâng."
Lạc Tái lấy ra hồ sơ của Cayce, vì không phải là thú cưng bị bệnh, thế nên bác sĩ chỉ là đưa ra một ít vấn đề liên quan đến sức khoẻ như phần cơ thể bên ngoài có ký sinh trùng không, mỗi ngày có chải lông không, có định kỳ ráy tai không vân vân, rồi cẩn thận ghi lại câu trả lời của Jerry. Jerry đương nhiên trả lời rất nghiêm túc, quả thật như nghiên cứu sinh đang ngồi bảo vệ luận án trước mặt giáo sư vậy.
Trong quá trình giao lưu này, đương nhiên sẽ nhắc tới một số chi tiết về cách chăm sóc, tuy rằng đôi khi chủ nhân đã quan tâm mèo đầy đủ, nhưng một số vấn đề then chốt lại không hiểu rõ, mà chi tiết thường sẽ quyết định thành bại.
Hỏi xong một ít vấn đề cơ bản, Lạc Tái tương đối thoả mãn gật đầu: "Tình huống trước mắt thoạt nhìn rất tốt, đương nhiên, nếu có thể thích hợp giảm giảm béo vậy sẽ tốt hơn."
"Meo──" Cayce bệ hạ cực kỳ kháng nghị ý kiến của bác sĩ, nhưng không ai để tâm đến.
"Bác sĩ, cảm ơn ống kem trị búi lông dùng thử lần trước anh đưa cho tôi, hiệu quả không tồi." Jerry một lần nữa trịnh trọng cảm ơn, "Tôi dựa theo lời dặn của anh cho Cayce ăn một tí, tuy rằng Cayce hình như không thích cái mùi ấy lắm, nhưng may mắn là có hiệu quả, nó đi ra không ít cục bông đấy!"
"Meo──"
Chuyện mình ăn kem trị búi lông rồi đi ra mấy cục lông bị kể huỵch toẹt ra, quốc vương bệ hạ tôn quý nhất thời cảm thấy lòng tự trọng bị tổn hại, phát ra tiếng mèo kêu kháng nghị.
Lạc Tái sờ mũi, có chút chột dạ không dám nhìn Cayce: "Bệnh búi lông là bệnh thường thấy ở mèo, đặc biệt là những con mèo thường dùng lưỡi liếm để chải lông cho mình như Cayce, chúng sẽ nuốt những sợi lông bị chải ra ấy vào bụng, dần dà chỗ lông không tiêu hóa được này sẽ vón cục trong dạ dày, tuy rằng cũng có thể ói ra, nhưng đôi khi, đặc biệt là vào hai mùa thay lông như xuân thu không thể ói hoặc bài tiết ra kịp, rất có thể sẽ tạo thành tắc nghẽn, nghiêm trọng hơn nữa thậm chí sẽ bị tắc dạ dày."
Jerry ôm con mèo ú vào lòng, xoa cái đống thịt mỡ của nó, bày ra vẻ mặt sợ hãi nói: "Xin lỗi Cayce, đều tại tao không tốt, không có tiền dẫn mày tới tiệm làm đẹp cho thú cưng... Hại mày bị khổ..."
"Meo meo!" Con mèo ú mở to đôi mắt xinh đẹp, cái đuôi dài cong lại như móc câu quấn lên cánh tay gầy teo của Jerry, nhướng cổ nâng mặt cọ vào bộ ngực gầy yếu của cậu.
"Kỳ thực không nhất định phải tới tiệm làm đẹp cho thú cưng, chỉ cần biết cách chải lông chính xác, do chủ nhân tự làm trái lại sẽ khiến mèo có cảm giác an toàn hơn, cũng thoải mái hơn, quan trọng nhất là có thể tăng cảm tình của nhau!" Lạc Tái thoáng nghiêng về trước, vươn hai tay, "Tôi làm mẫu một lần cho cậu nhé?"
Cayce ngồi trên gối Jerry, bày ra khí thế cao ngạo không cho xâm phạm, rất không nể tình, hoàn toàn làm lơ tay của bác sĩ.
Thanh niên lặng lẽ ngồi bên cạnh uống trà nhẹ nhàng để ly xuống bàn, âm thanh ly và mặt bàn chạm nhau vang lên có chút trầm đục và thanh thúy, lỗ tai mèo của Cayce co giật, ánh mắt sắc bén quét qua, hơi thở vừa rồi còn ôn hòa của thanh niên quả thật như nháy mắt biến mất, cả người cậu bốc lên một ngọn lửa đáng sợ màu đen mắt thường nhìn không thấy.
Bốn ánh mắt lặng lẽ giao nhau, "Xì xì xì xì──" ánh lửa tung toé.
Không cần ngôn ngữ của nhân loại, mèo và chó vốn là hai loài động vật bất đồng ngôn ngữ, nhưng từ ánh mắt, vẫn có thể nhắn nhủ ý của mình cho đối phương.
Cún: 【 Rất không nể mặt đấy, mèo ú! 】
Mèo: 【 Mày tính cái đếch gì, chó ngu! 】
Cún: 【 Cự tuyệt hợp tác, hậu quả rất nghiêm trọng! 】
Mèo: 【 Ai sợ ai?! Có gan thì tới đây! 】
Cún: 【 Đồ mèo ú toàn thân đầy mỡ!! 】
Mèo: 【 Đồ chó não tàn thần kinh!! 】
Cún con: 【 Uông uông ───────】
Mèo: 【 Meo ô ───────】
Bất kể ánh mắt của mèo chó bên này giao lưu kịch liệt cỡ nào, Jerry bên kia đã tìm ra cây lược: "Cayce ngoan nhé! Để bác sĩ chải cho mày được không? Chải xong rồi tối nay thêm hai con cá chiên làm phần thưởng!"
"Meo?──" Lỗ tai của mèo ú lại co giật, quả đoán cắt đứt việc trừng nhau với thanh niên chó Địa Ngục, kiêu ngạo lại rụt rè nâng chân trước đặt vào tay Lạc Tái, như một vị quốc vương cúi thấp tấm thân cao quý cho phép nô lệ thân cận.
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
046 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi sáu: Buổi chăm sóc định kỳ cho khách hàng thân thiết
Lạc Tái thành thạo ôm con mèo ú đặt lên chân mình: "Có thể phiền cậu chuẩn bị một chút nước ấm không?"
"A hả! Được được!"
Lạc Tái vừa chải lông cho Cayce vừa nói cho Jerry nghe một số điểm quan trọng: "Trước làm ướt lông mèo, sau đó se lại... Ừ, chờ sợi lông dựng lên rồi sẽ dễ chải hơn. Đối với mèo lông ngắn Anh hoạt bát mà nói, lông của chúng thường bị quấn vào nhau, phải dùng móng tay gỡ ra trước, nếu không khi chải chúng sẽ bị đau!"
Tay nghề chải lông cho động vật của bác sĩ rất thành thạo mà còn ôn nhu, tuy rằng nhà cậu xưa nay chưa từng nuôi mèo, nhưng khi còn làm ở bệnh viện số lượng mèo được cậu chải lông không một nghìn cũng có bảy tám trăm. Cơ thể ban đầu còn cảnh giác và kéo căng của quốc vương mèo dưới bàn tay của cậu hiện tại đã là thoải mái đến nhũn ra, chỉ kém lật bụng lên nằm.
Jerry trợn tròn mắt cẩn thận nhìn mỗi một động tác của bác sĩ, hận không thể có một cái VCR trong tay có thể quay lại những động tác chuyên nghiệp này, để ngày sau đối chiếu chải lông cho thú cưng của mình.
"Nếu gặp phải lông rối, đừng cố chải thẳng nó, trước dùng kéo thuận theo chiều lông mọc cắt chỗ rối ấy ra, rồi dùng lược chải. Đương nhiên, nếu rối quá nhiều, vậy phải cắt phần lông ấy đi, rồi chờ lông mới mọc lại."
Chờ Lạc Tái để lược xuống, bộ lông ngắn củn trên người Cayce bệ hạ đã trở nên sáng chói, mị lực 'mèo' trong nháy mắt tăng lên 200%.
"Cayce! Mày đẹp quá!"
Xin tha thứ cho vị thiếu niên không được nhận nền giáo dục bậc đại học này không thể dùng từ ngữ hoa mỹ trau chuốt hơn để ca ngợi và hình dung sắc đẹp của Cayce bệ hạ, bất quá ý muốn tán dương phát ra từ tận đáy lòng vẫn đã bày tỏ trong lời, Cayce tuy rằng khinh thường với việc lấy lòng nô lệ nhân loại ngu xuẩn này, nhưng cảm giác được tâng bốc và được yêu mến cho dù là quốc vương bệ hạ cũng rất hưởng thụ, nó ưu nhã ngồi thẳng dậy, vẫy đuôi, quay đầu liếc Lạc Tái, "Meo──" tiếng gọi kéo dài này kiêu ngạo như đang nói: 【 Trẫm rất thoả mãn, thế nên sẽ khoan hồng độ lượng tha thứ cho tội mạo phạm của phận nô lệ như cậu. 】 Ánh mắt của thanh niên ngồi bên cạnh sớm đã ở khi con mèo ú nằm lên đùi bác sĩ tối sầm lại, mà ở khi thấy bác sĩ ôn nhu chải lông cho nó, ánh mắt cậu ấy triệt để ma hóa hoàn toàn lóe ra hung quang tà ác như biến thái sát nhân cuồng.
【 Đồ mèo ú chết tiệt, còn không mau cút xuống! Không muốn sống nữa à?! Đùi của bác sĩ là thuộc về bọn tao!! 】 Mèo Cayce tuy rằng muốn làm lơ con chó Địa Ngục này, nhưng thân là quốc vương England cao quý và có vô thượng trí tuệ, ngài tuyệt đối không thể trầm mê với việc chải lông thực cốt tiêu hồn, thậm chí giành giật với một con chó hai đầu ngốc nghếch quả thật là hạ giá, vì thế di chuyển một chút, tính nhảy xuống giường.
Mặc dù độ cao này đối với một con mèo mà nói không hề khó khăn, nhưng vấn đề là lấy dáng người béo phì quá độ hiện tại của quốc vương bệ hạ tuyệt đối là rất khó khăn!!
May mắn mà quốc vương bệ hạ có một tiểu nô lệ rất hiểu mình, Jerry đúng lúc duỗi tay qua ôm quốc vương mèo xuống giường, để tránh cho quốc vương bệ hạ chật vật ngã ngửa, mất hết mặt mũi.
Lạc Tái thấy Jerry dễ dàng ôm con mèo ú nặng chừng cả chục kg, nhịn không được cười bảo: "Jerry, không nhìn ra đấy, lực tay của cậu khỏe thật!"
Jerry sững sờ một lát, mới hiểu được ý bác sĩ, có chút xấu hổ nhìn Cayce bị cậu cưng chiều quá trớn dẫn đến cả người toàn là thịt mỡ: "Kỳ thực... Kỳ thực trước đây Cayce rất thon thả, không mập tí nào."
"Há?"
"Thật đấy! Tôi có chứng cứ!" Thấy nụ cười không mấy tin tưởng của bác sĩ, Jerry để Cayce xuống nhảy tọt vào đống đồ cũ vừa rồi đang sắp xếp lại lấy ra một quyển albums cũ, đặt lên bàn cho bác sĩ xem.
Lạc Tái mở ra, cả một quyển albums toàn là hình của mèo, còn là cùng một con, chiếu theo lời Jerry, chúng là ảnh chụp ngày xưa của Cayce bệ hạ. Lạc Tái nhìn mấy tấm, có chút khó mà tin tưởng ngẩng đầu lên ── trong ảnh chụp xác thực là một con mèo lông ngắn Anh màu đen, trên cổ có một vòng lông trắng xinh đẹp.
Dáng người nó đầy đặn thon dài, gói chặt thân hình cường tráng vạm vỡ của mình dưới lớp lông tơ, bắp thịt, nó tuyệt đối là bắp thịt mà không phải thịt mỡ! Đường cong mạnh mẽ cho dù là đứng ở những góc độ nguy hiểm không thể tưởng tượng nổi cũng vẫn thành thạo, ánh mắt sắc bén coi thường tất cả, tuyệt đối là phong phạm của loài mèo lông ngắn Anh ngoại hình anh tuấn, đi theo Caesar đại đế chinh chiến Tây Bắc, lấy năng lực bắt chuột cực mạnh bảo vệ lương thảo của đại quân La Mã không bị chuột ăn vụng trong truyền thuyết!
Đối chiếu với con mèo ú màu đen như cục giò nằm rạp trên sàn nhà, đang há to miệng rộng oáp một cái ngáp...
Muốn cười quá... Thế nhưng không thể...
Nghẹn đau bụng quá!
Thân là bác sĩ thú y tuyệt đối không thể chế giễu bệnh nhân, dù sao loài thú cưng tinh tế lại nhạy cảm như mèo cực kỳ mẫn cảm, nếu bạn dám cười tuyệt đối sẽ bị nó ghi hận...
Nhưng... quả thật là buồn cười quá đi mất! Bạn có thể tưởng tượng Batman toàn thân vạm vỡ biến thành Jabba the Hutt mặt và cơ thể ú nu như cục thịt trong Star Wars sao?!
"Khi tôi và Cayce gặp nhau, Cayce đã có thể bò lên gác lửng ở lầu ba, ăn sạch cá chiên tôi để ở ngoài cửa sổ, còn không bị tôi phát hiện đấy!"
"..." Tuy rằng Jerry không ngừng cố gắng giải thích với bác sĩ trước đây Cayce mạnh mẽ và mềm mại thế nào, lặng im như u linh thế nào, nhưng cậu càng nói vậy, càng có vẻ Cayce bệ hạ hiện tại mập đến cả leo xuống sô pha đều phải dùng cách lăn xúi quẩy ra sao.
Lạc Tái đành phải cố gắng tự đổi sự chú ý, bỗng nhiên cậu từ mớ ảnh chụp phát hiện một hiện tượng kỳ quái, mỗi một tấm ảnh, ngoại trừ cái bản mặt to đùng của Cayce bệ hạ, còn có sự hiện diện của một con mèo khác!
Nhìn tấm này nè, góc trái bên dưới có hai cái lỗ tai.
Tấm bên cạnh là sát góc phải xuất hiện một cái đuôi mèo.
Còn có tấm này là mông!
Căn cứ những dấu vết này, bác sĩ rất xác định, chúng hẳn là của cùng một con mèo.
Lật thêm vài trang nữa, cậu nhìn thấy một cái đệm thịt trắng mịn cố gắng che ống kính lại nhưng vẫn bị chụp trúng trong tấm hình mèo Cayce bệ hạ lật bụng khò khè ngủ... Há há! Tấm này chụp rõ hơn, ở khi Cayce bệ hạ lấy tư thế mất mặt bất cần nằm sãi lai trên đất, một con mèo lấy nửa cái đầu hai con mắt thò ra từ góc trái bên dưới xuất hiện trước ống kính... Mèo mướp Kemis!!
Không hổ là con mèo kỵ sĩ như hình với bóng bên cạnh quốc vương bệ hạ... Nhưng Lạc Tái thật rất muốn nhéo cái mặt mèo nghiêm túc ấy hỏi: 'Mày xác định mình không phải đang cố ý cướp ống kính à?!'
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
046 - 4 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi sáu: Buổi chăm sóc định kỳ cho khách hàng thân thiết
Jerry cười giải thích: "Kemis là bạn thân của Cayce, trước đây rất thường tới, nhưng tuyệt đối sẽ không giành đồ ăn của Cayce, cho dù tôi làm riêng cho nó một phần khác, nó cũng không ăn, ngoan lắm."
"Meo──" Râu của Cayce bệ hạ run lên, 【 Cậu ta dám?! 】
Ánh mắt Thrus nhìn Cayce bệ hạ tuyệt đối là trần trụi khinh thường cộng thêm miệt thị cộng thêm coi rẻ: 【 Đã ú như vậy mà còn tham ăn, cũng không sợ béo chết à. 】
Mèo: 【 Chó ngu, kiêu ngạo lắm hả! Có muốn thử xem đây là địa bàn của ai không? 】
Cún con: 【 Mèo ú, trong vòng một trăm km lấy tôi làm bán kính trung tâm đều là địa bàn thuộc về Orthrus! 】
Mèo: 【 Trẫm là quốc vương của England, Ireland và Scotland! Hiện tại cậu đứng trên lãnh thổ của trẫm! Còn dám tranh luận với trẫm, kéo ra ngoài chém!! 】
Cún con: 【 Có gan thì ra ngoài chơi! 】
Mèo: 【 Sợ cậu là chó! 】
Cún con: 【 Uông uông!! ────】
Mèo: 【 Meo ô! ! ────】
Thú cưng bên kia đã sắp xù lông, nhưng không khí của chủ nhân bên này vẫn rất hòa hợp.
Mà bọn họ vừa vặn bàn đến một chủ đề rất trọng điểm.
"Về chuyện ấy tôi cũng suy nghĩ rất lâu..." Jerry có chút chột dạ liếc Cayce một cái, thấy nó vẫn nhìn chằm chằm thanh niên không dời mắt, khó được có hứng thú với ai khác ngoại trừ mình, quan hệ ra vẻ còn không tồi, bèn yên tâm quay lại, "Tôi nghe rất nhiều người nuôi mèo nói làm chuyện này rồi sẽ tốt cho mèo, nhưng thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Lạc Tái đỡ kính, một thứ hào quang se lạnh lướt qua thấu kính: "Kết cấu sinh lý của mèo khác với nhân loại, khi động dục tính tình sẽ trở nên nóng nảy, nếu mèo đực động dục nhiều lần rất dễ khiến hệ thống tiểu bị tắc, tuổi già càng vì không làm phẫu thuật tuyệt dục lại không thể sinh sản bình thường mà tạo thành hàng loạt vấn đề như u tinh hoàn, bón tuyến tiền liệt."
【...】
Hầu như là "Tăng──" một cái, cả người Cayce bệ hạ cứng ngắc, hoàn toàn không quan tâm việc giằng co với chó hai đầu Địa Ngục, dựng thẳng hai lỗ tai lên cố sức nghe trộm cuộc nói chuyện của tiểu nô lệ và bác sĩ.
Lại nghe Jerry nói: "Cayce nói thật không có nhiều như vậy, thậm chí tới thời kỳ động dục nó ra vẻ cũng không hề rung động, cho dù có mèo cái muốn thử làm quen với nó, nó hoặc là không để ý tới, hoặc là nhe răng đuổi chúng đi... Tôi có chút lo lắng, Cayce... có phải có khiết phích... Hoặc là. . . Ừ, lãnh cảm..."
【... Cậu mới lãnh cảm ấy!! Cả nhà cậu đều lãnh cảm!!! Trẫm thân là một quốc vương vô cùng tôn quý chí cao vô thượng, sao có thể tùy tiện giao phối với lũ mèo hoang tự dâng tới cửa chứ meo?! Giỡn cái gì vậy meo!!! Cho dù là mèo Ba Tư có giấy tờ chứng minh huyết thống thuần chủng cũng chỉ được phép liếm đầu ngón chân của trẫm thôi meo!!! Nếu trẫm gật đầu, mèo cái xếp hàng chờ trẫm sủng hạnh có thể vòng quanh đảo Great Britain một vòng meo!! Thật to gan! Tiểu nô lệ ngu ngốc như cậu dĩ nhiên dám vu tội trẫm, chất vấn năng lực của trẫm meo──?! 】
Nhìn thấy mèo ú xù lông thanh niên chó Địa Ngục lập tức vui sướng khi người gặp họa: 【 Mèo ú, tao thấy mày cứ thuận theo thuỷ triều đi, ngoan ngoãn để bác sĩ làm phẫu thuật triệt sản! Yên tâm, kỹ thuật của bác sĩ tốt lắm, ánh đao lóe lên một cái là xong, tuyệt đối có thể để mày ngày sau kê cao gối ngủ ngon, không cần lo lắng một ngày nào đó đột nhiên có mấy con mèo lon ton chạy ra gọi mày là 'Cha'! Ha ha ha!! Uông uông uông ──】
"Thế nhưng tôi sợ Cayce không đồng ý..."
【 Nói nhảm!! Trẫm đồng ý mới là lạ meo!! Đừng có mơ tiểu nô lệ! Dám phạm thượng trẫm sẽ quào cái áo lông cậu vừa mua thành len đấy meo──!! 】
"Điểm này không cần lo lắng, quá trình phẫu thuật sẽ được gây tê, mà còn thời gian chỉ mất chừng mười lăm đến ba mười phút." Bác sĩ lão luyện trả lời, hiển nhiên dưới tay của cậu, từng có vô số "cục bi" của mèo bị cắt cụt trong mấy phút ngắn ngủi ấy, ống dẫn tinh và tinh trùng cũng triệt để bị thắt lại... Cayce bệ hạ nhịn không được rùng mình, chỗ nào đó lạnh lẽo, hai chân sau kẹp chặt.
Thấy Jerry vẫn lo lắng không thôi, bác sĩ bổ sung: "Tôi cũng đang tính làm một lần cho cún nhà mình."
"Tăng──" một cái, thanh niên anh tuấn cả người kéo chặt.
"Gần đây nó luôn thích cọ lên người tôi, tôi phỏng chừng là động dục kỳ tới rồi, nhưng lại tìm không được đối tượng giao phối thích hợp."
Jerry không rõ lắm mà hỏi: "Mùa đông cũng là động dục kỳ sao?"
Bác sĩ có chút xấu hổ cười: "Cún tôi nuôi có chút đặc biệt, không giống những loài bình thường, phỏng chừng động dục kỳ là một năm bốn mùa."
"Ể! Vậy quả thật là phiền lắm, thật không ngờ người đứng đắn như bác sĩ lại nuôi một con chó cuồng tình dục."
【 Cậu mới cuồng tình dục! Cả nhà cậu đều cuồng tình dục!! Ông đây là bảo bối thế giới quái vật ở Địa Ngục xua như xua vịt, quái vật cái mong có thể mang thai con ông là từng xe chở tới!! Cắt thử cho ông xem!! Uông uông──! 】
Thấy Lạc Tái và Jerry còn vui vẻ bàn tán, mèo ú và thanh niên nhìn nhau, đột nhiên từ trạng thái đối địch nháy mắt đổi thành đồng minh tính chiến lược, không cần bất kỳ ngôn ngữ gì đã rất có ăn ý quyết định ── buổi chăm sóc khách hàng thân thiết định kỳ tốt đẹp lại nguy hiểm hôm nay nên kết thúc!!
Thanh niên bỗng nhiên cúi thấp đầu, cái bóng của phần tóc mái hơi che khuất mắt, khi cậu ngẩng lên, khí thế cả người đầy gai vừa rồi đã thu liễm, đổi lại một nụ cười ôn hòa tri kỷ dương quang như cậu bé nhà bên: "Bác sĩ, vừa rồi tôi quên nhắc anh, hôm nay còn có một cuộc hẹn, sắp tới giờ rồi."
"A? Sao tôi không nhớ chứ..."
"Điện thoại là Thrus nghe, có lẽ thằng bé quên nhắc bác sĩ."
Nghĩ tới việc Thrus ghét nhất ngửi được mùi của các loài động vật khác trong phòng khám, cho nên cố ý không nói cũng là có thể, vì thế Lạc Tái do dự.
Lúc này mèo ú bày ra cái mặt không kiên nhẫn, chạy tới cửa nhà bếp, hai móng vuốt cố sức gãi ván cửa, Jerry sững sờ: "Cayce? Sao mày đói nhanh vậy? Vừa ăn cơm trưa xong không lâu mà!"
Mèo ú lại như không nghe thấy, không nhìn, tiếp tục gãi cửa.
Jerry đại khái biết nếu không có được cá chiên ngon lành, phỏng chừng bệ hạ nhà mình tuyệt đối sẽ không thôi, thế nên cậu có chút xin lỗi nhìn bác sĩ, Lạc Tái hiểu ý đứng dậy: "Vậy buổi chăm sóc này tới đây nhé? Lần sau tôi sẽ trở lại."
【 Đừng có tới nữa meo! Cút thật xa cho trẫm meo!! 】
Jerry cảm kích bắt tay với Lạc Tái: "Nhất định phải tới đấy, còn về chuyện đó..."
"Không cần sốt ruột, cậu có thể suy nghĩ cẩn thận."
"Vâng, cảm ơn anh, bác sĩ."
Vì thế, buổi chăm sóc khách hàng thân thiết định kỳ của phòng khám thú y Noah kết thúc "trọn vẹn" trong bầu không khí "tốt đẹp".
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...