Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ - Quyển 3

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

045 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi lăm: Hộ nuôi bò chuyên nghiệp

Trên con đường quốc lộ thông ra vùng ngoại ô, một chiếc xe vận tải đang chạy.

Trong xe, Lạc Tái ngồi ở ghế phó bị sâu ngủ tấn công, lung lay kiên trì một hồi, cuối cùng ngã đầu lên vai thanh niên ngồi dựa bên cửa sổ.

Thanh niên đi cùng đang nâng cằm vẻ mặt bực bội nhìn phong cảnh rập khuôn bên ngoài. Bỗng nhiên cảm giác được bờ vai xệ xuống, nghiêng đầu đã thấy một khuôn mặt ngủ đến bình yên mắt kính sắp trượt khỏi mũi, hoàn toàn bỏ ngoài tai hoàn cảnh xung quanh, kỳ thực chỉ cần cậu nhếch vai một cái, là có thể đẩy đầu của vị bác sĩ chưa được sự cho phép đã tự ý lấy bờ vai của cậu làm gối đầu này ra.

Nhưng cậu không làm thế, trái lại còn ngồi vững lại, thả nhẹ tiếng hít thở.

Lạc Tái nhận lời tới khám cho một nông trường, vì địa điểm khá xa, cậu tính ngồi taxi, nhưng chủ nông trường là một người nhiệt tình, phái riêng một chiếc xe tới đón bọn họ, vừa có thể tiết kiệm tiền, vừa tránh được tình huống lạc đường.

Xe vận tải men theo đường quốc lộ lái tới vùng núi ở phía Bắc, lái chừng hơn ba giờ.

Một cú nảy lên khá là kịch liệt, Lạc Tái bị va tỉnh, cảm giác được khóe miệng mình có chút ẩm ướt, mắt kính cũng suýt rơi xuống, cậu vội vã ngồi dậy, lau khóe miệng, xấu hổ cười với Thrus ngắm cả hành trình cậu ngủ.

Cậu nhóc lái xe của nông trường trái lại rất hoạt bát, thấy Lạc Tái đã dậy, còn cười ha hả nói: "Kìa, tôi nói này bác sĩ, anh cũng ngủ say thật đấy!"

Lạc Tái xấu hổ gãi cằm, hết cách rồi, hôm qua cậu vừa làm một cuộc phẫu thuật cắt bỏ ruột hoại tử và nối lại ruột cho một con chó Dachshund sáu tuần tuổi, bất hạnh mắc phải bệnh chảy máu rốn kèm theo hoại tử ruột. Nhưng phẫu thuật thành công không có nghĩ là mọi chuyện đã xong, giai đoạn chăm sóc sau khi mổ cũng rất quan trọng, phải biết phẫu thuật ngoại khoa cho chó cỡ nhỏ khác với động vật cỡ lớn, khả năng và phạm vi hoạt động của chúng rất nhiều, nếu không chăm sóc thỏa đáng, rất có thể sẽ gây ra nhiễm trùng hoặc khiến miệng vết thương thời gian dài không thể khép lại được, mang đến cho thú cưng những cơn đau quằn quại.

Thông thường việc chăm sóc sau khi mổ, ví dụ như vệ sinh miệng vết thương vân vân trên nguyên tắc là do trợ lý của bác sĩ làm, nhưng kinh doanh phòng khám nhỏ như Lạc Tái đương nhiên là không có thừa tiền trả lương cho trợ lý, thế nên thân là bác sĩ cậu phải cả đêm không ngủ chăm sóc cho con chó vừa phẫu thuật xong này, mãi đến sáng nay vị chủ nhân lo lắng của nó tới dẫn nó đi.

Vốn đang định ngủ một hai giờ, nhưng vị chủ nhân ấy vẫn giữ chặt lấy cậu hỏi han, còn dùng giấy bút ghi lại chi tiết, bác sĩ Lạc biết đối phương cẩn thận như vậy là vì quan tâm thú cưng, nên cậu cũng rất có kiên trì nói rõ những điểm cần chú ý sau khi dẫn về nhà, tỷ như nghĩ cách để cún có thể tĩnh dưỡng và bớt hiếu động, cam đoan mức độ vệ sinh và khô ráo cho miệng vết thương vân vân, chờ tiễn chủ nhân và thú cưng đi rồi, cậu vừa vặn nghe được tiếng kèn xe vận tải tới đón ngoài cửa.

"Or nói chờ anh dậy rồi đưa cho anh." Thrus nhét một cái túi nhỏ vào tay Lạc Tái, "Anh ấy nói anh sẽ đói."

Lạc Tái cầm lấy mở ra, bên trong là một cái bánh ngô nướng vừa lớn vừa xốp, phần bụng hơi phồng lên, diện tích chừng trái banh, thoạt nhìn khá đơn giản và thô ráp không giống những tác phẩm hoàn mỹ ở tiệm bánh mì, hẳn là Or tự làm, đại khái lo lắng đường xa nên dặn Thrus cầm theo chờ bác sĩ nếu đói thì có thể dùng để lót dạ.

"Cảm ơn!" Lạc Tái lấy cái bánh mì khổng lồ ấy ra, mùi ngũ cốc thơm ngọt khiến người trong nháy mắt sinh ra cơn thèm ăn, cậu đang tính cắn một cái, nhưng ở khi há miệng lại liếc thấy chó cưng hình người bên cạnh đang nhìn chằm chằm cái bánh trong tay cậu...

Đó là ánh mắt xin ăn tuyệt sát theo kiểu tuy rằng anh không cho tôi tôi cũng không chơi xấu đòi hỏi, nhưng bên trong vẫn rõ ràng lấp đầy khát vọng muốn lắm muốn lắm muốn lắm, khiến bạn cảm thấy không chia chút đồ ăn cho nó là một tội ác lớn cỡ nào.

Nếu Thrus không phải dùng hình người, phỏng chừng hiện tại là một con chó Dobermann thẳng mình ngồi xổm bên chân nhìn chằm chằm cái bánh mì trong tay chủ nhân, đuôi nhỏ lắc lư.

Cứ việc biết nếu cún con vừa xin đã đút cho nó, sẽ cổ vũ thói quen xấu này, khiến nó bị béo phì, nhưng... Xét thấy Lạc Tái thân là một người bệnh biến chứng chủ nhân ngu ngốc cực kỳ nghiêm trọng, cậu hoàn toàn không có do dự bẻ cái bánh mì khổng lồ ấy ra làm hai: "Thrus, bánh mì lớn quá, tôi ăn không hết, cậu ăn giúp tôi phân nửa được không?"

"Thật phiền phức."

Thrus ghét bỏ khịt mũi, nhưng lại không hề oán giận mà cầm lấy, đồng thời ở khi Lạc Tái còn đang gặm phần rìa của bánh mì đã giải quyết xong nửa cái bánh thuộc về mình.

Xe vận tải cuối cùng lái vào một nông trường, đỗ ở bãi đất trống.

Cậu nhóc tài xế nhảy xuống trước, nhìn thấy một công nhân đang xúc cỏ, bèn hỏi ông ta: "Hể! Spence! Ông chủ đâu? Tôi dẫn bác sĩ tới rồi nè!"

Công nhân ngẩng đầu lên nhìn, lau mồ hôi, rồi trả lời: "Ông ấy vừa đi lái xe cho bú rồi."

"Hai anh theo tôi!" Cậu nhóc tài xế chỉ về phía sắp phải đi, rồi lội bộ qua đó.

Đi theo cậu nhóc tài xế Lạc Tái rút thời gian thưởng thức hoàn cảnh xung quanh, đây là một nông trường cực kỳ lớn, mà còn vì để có thể chăn thả hợp lý mà dựng lên hàng rào, phân chia thành từng khu cung cấp cho bò nuôi vào ăn, dù sao mặt đất cũng có sinh mệnh, cho dù nó nguyện ý bị đoạt, nhưng cũng cần thời gian nghỉ ngơi và bảo dưỡng thích hợp.

Trên bãi cỏ có một bầy bò sữa lông trắng vằn đen khỏe mạnh đang nhàn nhã và thong dong tản bộ.

Năng suất lao động của ngành chăn nuôi ở thời đại cơ giới hoá cao độ này khá cao, thế nên nông trường tuy rất lớn, lại không cần thuê quá nhiều công nhân, ngoại trừ cậu nhóc tài xế và công nhân xúc cỏ vừa rồi, một đường đi tới bọn họ chưa từng thấy người thứ ba.


Trong một vòng rào khá hẹp nuôi thả một bầy bê nghé, chừng sáu tháng tuổi, đang ở thời kì sinh trưởng phát dục nhanh nhất, tuy rằng khí quan chưa hoàn thiện, không đạt tới độ to khỏe như trâu bò thành niên, nhưng bầy bê nghé này thoạt nhìn rất khỏe mạnh và xinh đẹp, bắp thịt bên ngoài trội lên rõ ràng, thịt ở mông càng là đầy đặn săn chắc, phần thịt u tròn ở cổ khá sâu, móng ở tứ chi vạm vỡ tròn dày.

Cậu nhóc tài xế kiêu ngạo giới thiệu cho Lạc Tái: "Chúng chính là những con bò sữa ngọt ngào của nông trường chúng tôi. Sau khi trưởng thành lượng sữa bình quân tiếp cận mười nghìn ki-lô-gam, tỉ lệ sữa đạt 3. 66%, tỉ lệ protein trong sữa đạt 3. 42%, là giống bò sữa vua cực kỳ ưu tú!"

Là... bò sữa hoàng hậu thì có?

Ừ, hiện tại là tiểu công chúa và tiểu vương tử!

Lạc Tái nhìn bầy bò sữa Hà Lan đáng yêu này, có một cảm giác như pho mát gặp nóng chậm rãi hòa tan. Nhìn những đôi mắt sáng sủa to tròn hiếu kỳ quan sát tất cả ấy, bất kể là một dúm cỏ linh lăng, hay một khúc cây, hoặc là mấy nhân loại đứng bên kia, thong dong vẫy đuôi trên bãi cỏ, cọ vào nhau, dùng sừng thử thăm dò nhau, không dùng sức lắm, thuần túy như hai đứa bé nghịch ngợm vui đùa.

"Cạch cạch cạch──" Tiếng động cơ từ xa lại gần.

Một nông phu vạm vỡ chiều cao tuyệt đối vượt hơn hai mét đang lái một chiếc xe rất thú vị tới đây, nói là xe, kỳ thực là một cái máy động cơ gắn bốn bánh phía sau móc một cái vật chứa lớn hình tròn như đĩa bay, phía trên có nắp, cái vành ở bên rìa rủ xuống mấy cái núm vú cao su màu hồng phấn. Vì chiều cao của ông ta quá khoa trương, ngồi trên cái xe máy bốn bánh thấp bé có cảm giác như một người lớn ngồi lên ô tô điện dành cho con nít chơi ở công viên giải trí.

"Ông chủ! Tôi dẫn bác sĩ tới rồi!" Cậu nhóc tài xế chỉ ngón tay ra sau, ra hiệu mình đã hoàn thành việc được giao, "Tôi đi ăn cơm đây!"

Ông chủ nông trường vẫy tay ra hiệu với bọn họ, rồi lái xe tới đỗ ở trước mặt, bầy bò sữa ngọt ngào đại khái đã quen với cách nuôi này, căn bản không cần nhân loại hướng dẫn, chúng tự bu lại, mỗi con ngậm lấy một cái núm vú cao su, cố sức bú sữa nóng bên trong.

Ông chủ nông trường xuống khỏi chiếc xe máy bốn bánh, tháo cái mũ rơm của mình, chưa kịp giới thiệu, Thrus đã kinh ngạc vì gặp được người quen cũ: "Geryon?!"

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

045 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi lăm: Hộ nuôi bò chuyên nghiệp

Ông chủ nông trường cũng kinh ngạc: "OOOOOO... rthrus?!"

Thrus thoạt nhìn rất giật mình: "Ông không ở đảo Erytheia nuôi bò, chạy tới đây làm gì?!"

"Nuôi nuôi nuôi nuôi nuôi bò ở, ở, đâu... cũng có có có có có thể mà!"

Khi im lặng, thân hình bưu hãn này, chiều cao hùng vĩ này, tuyệt đối là giác đấu sĩ oai phong nhất trong sân đấu thú ở La Mã cổ, nhưng hết lần này tới lần khác cái tật cà lăm quả thật khiến người thấy rất vô lực. Khi nói lưỡi cứ như bị thắt lại, nói một câu mất hơn nửa ngày, không nói bản thân ông ta vất vả, người nghe cũng khá là mệt.

Lạc Tái hỏi Thrus: "Hai người quen nhau à?"

"Ừ." Thrus có chút không muốn thừa nhận trề môi, "Trước đây canh bò cho ông ta."

Canh bò?! Or và Thrus từng làm việc của chó Collie biên giới à, tưởng tượng tới cái cảnh một con chó Dobermann hai đầu dáng đi ưu nhã dạo bước trên bãi cỏ, những con bò to mọng ngoan ngoãn cúi đầu ăn chỗ cỏ màu mỡ dùng để nuôi gia súc ở cách đó không xa, vì có sự hiện diện của con chó dữ này, bất kể là gấu hay sói cũng không dám lại gần tập kích đàn bò.

Cũng như nhân loại vậy, một người đàn ông ở khi đang làm việc có mị lực hơn thường, ở nông trường nghiêm túc bảo vệ đàn bò, cho dù dưới tình huống không có chủ nhân bên cạnh, không có bất cứ ngoại viện gì vẫn không sợ hãi không lo âu đối diện với bọn mãnh thú hoặc lũ trộm cố gắng tập kích đàn bò, Or và Thrus nhà cậu uy phong lẫm lẫm, tư thế hào hùng oách đến cỡ nào! Bọn cún nuôi trong nhà chỉ biết ngao ngao gọi và lắc đầu lắc đuôi cầu được yêu thương quả thật là yếu bạo!

Bác sĩ nháy mắt bị hình ảnh chó Collie biên giới mình não bổ kích phát ra căn bệnh biến chứng chủ nhân ngu ngốc.

Nhưng Thrus hiển nhiên không thoả mãn với công việc làm chó Collie biên giới ngày trước, thậm chí còn oán giận hầu như muốn phun lửa rít gào: "Đều do tên trộm bò Heracles đáng chết ấy! Hại ông mất công việc này!!"

Geryon ── quý ông người khổng lồ trong truyền thuyết sống ở vịnh Gibraltar đảo Erytheia, thích nuôi bò lại vì một vị anh hùng muốn thực hiện mười hai kỳ công mà bị bắt mất cả đàn bò vỗ vai Thrus: "Không không không không không sao đâu... Tôi tôi tôi tôi tôi nghe nói, ngoại trừ bò còn có rất rất rất rất rất nhiều người cũng bị nạn, như là Er Er Er Er Er..."

Vốn không có nhiều kiên nhẫn Thrus không thèm chờ Geryon nói hết, đã trực tiếp nhảy vào: "Ông biết, con lợn rừng của núi Erymanthus."

Geryon gật đầu, nói tiếp: "Và Ce Ce Ce Ce Ce Cery..."

"Con nai có cặp gạc vàng và móng đồng của núi Cerynaea."


"Còn có Ne Ne Ne Ne Ne Neme..."

"Con sư tử mình đồng da sắt của rừng Nemea phải không? Nghe nói nó là bị bóp chết, da còn bị lột xuống làm chiến lợi phẩm khoe khoang khoác trên vai Heracles."

Lạc Tái nghe mà mặt 囧囧.

Đây là hồi ký của người bị hại sao? Nghe cứ như một vị anh hùng nào đó trong thần thoại Hy Lạp cổ là một tên con ông cháu cha có sở thích ăn cắp vậy!

Bất quá đứng ở góc độ của quái vật, chúng hiển nhiên là người bị hại... Đằng sau lịch sử huy hoàng của anh hùng, là lịch sử máu và nước mắt của quái vật! Con nai xinh đẹp rất vô tội, nhưng nó dù sao cũng còn đỡ, vì có một cặp gạc vàng và móng đồng tương đối quý giá nên chỉ bị bắt, dã thú có tính công kích như lợn rừng và sư tử thì không may mắn thế, trực tiếp bị diệt, bộ da của con sư tử xui xẻo còn bị khoác trên vai như huân chương cầm đi khoe khắp nơi! Nhưng so với chúng, quý ông người khổng lồ nuôi bò chuyên nghiệp này con * nó ra vẻ còn vô tội hơn!

Bạn nói thử xem ông ta chỉ có nuôi bò thôi, thế lấy cái cớ nào mà đã bị theo dõi, thích là trộm, còn trộm không phải một hai con, là cả một đàn! Nếu đặt ở thời đại này, phỏng chừng đã bị xử tội nặng!

Cún nhà cậu là giống chó Dobermann giàu cảm tình, bọn họ nhất định sẽ thấy thất trách khi bầy bò bị trộm sạch dưới sự bảo vệ nghiêm mật của mình... Thrus tuy rằng dùng cái giọng chẳng hề để ý nhưng vẫn có thể nghe ra buồn bực của cậu, mà cảm tình tinh tế như Or nhất định sẽ tự trách hơn?

Bác sĩ không khỏi sinh lòng thương tiếc cho cún cưng, hận không thể lập tức chạy tới ôm chầm rồi sờ đầu bọn họ.

Nhưng giờ không phải lúc, cậu tới đây để làm việc, an ủi cái gì chờ về nhà rồi hẳn nói, bác sĩ đã tính toán hết, phải dành riêng cho Or hai hộp thịt bò cao cấp nghe đâu là cho chó quý tộc Australia, cho Thrus một hộp thịt gà có vị rau để làm an ủi!

"Trong điện thoại có nhắc tới một con nghé bị bệnh, xin hỏi có thể dẫn tôi đi xem không?"

Quý ông người khổng lồ lúc này mới chú ý thấy Lạc Tái, hết cách rồi, dưới tình huống bình thường, bất kỳ ai ở trên đường nhìn thấy một con chó được dắt đi dạo, phỏng chừng điểm chú ý đầu tiên khẳng định là thể hình ưu mỹ, mị lực tỏa ra bốn phía của chó Dobermann, về phần vị chủ nhân dắt nó là tròn là dẹp, tuyệt đối không mấy ai quan tâm, cho dù sau đó nhắc tới, khẳng định cũng là "Cậu biết không hôm nay tôi nhìn thấy một con Dobermann trên đường đấy! Uy phong lắm! Oách cực luôn! Tôi cũng muốn nuôi một con!" Mặt của chủ nhân con chó ấy tuyệt đối là bị khoai tây hoặc bí đỏ dán chèn lên, vô cùng thảm thương trở thành người qua đường.

"Tôi tôi tôi tôi tôi rất xin lỗi... Cậu cậu cậu cậu cậu là bác bác bác bác sĩ Lạc à?" Người khổng lồ cao lớn quan sát nhân loại, "Cậu cậu cậu cậu cậu... trẻ quá..."

Vâng! So với các vị thần minh và quái vật của Hy Lạp, phỏng chừng nhân loại không mấy ai là già...

Bầy lạc đà cừu bác sĩ nuôi trong lòng phỏng chừng đã tới thảo nguyên rồi, đều rục rịch muốn tung vó đâu.

Chính sự quan trọng hơn, Geryon quay đầu lại nhìn cái xe cho bú, bầy bò sữa muốn uống hết chiếc xe sữa nóng này còn cần chút thời gian: "Mời mời mời mời mời... Đi theo tôi!"

Lạc Tái và Thrus được dẫn tới một cái chuồng bò, bên trong chỉ có một con nghé ỉu xìu, đại khái là lo lắng bệnh của nó sẽ truyền nhiễm cho những con khác nên bị cách ly, có lẽ vì rời xa đồng bạn, cho dù trước mặt có cỏ linh lăng màu mỡ nó vẫn không có khẩu vị gì, thậm chí đói đến có thể thấy xương sườn đáng thương.

"Chính chính chính chính chính là bé con đáng đáng đáng đáng đáng thương này!" Geryon đau lòng xoa con bò sữa, như là con ruột của mình vậy, khi một người đàn ông vạm vỡ trở nên ôn nhu hầu như không ai có thể cự tuyệt được sự nhu tình của người khổng lồ ấy, nhìn ra được ông ta vẫn cẩn thận che chở mỗi một con bò ở nông trường.

"Tôi biết rồi." Lạc Tái để thùng thuốc xuống bên cạnh, bắt đầu kiểm tra cho con nghé, trước là kiểm tra hơi thở và mùi ợ, rồi là kiểm tra độ ấm ở hậu môn.

Ngay khi bác sĩ nâng cái đuôi của nó lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải đè vào động mạch ở phần đuôi bụng để đo mạch đập trong một phút, con nghé bỗng nhiên vặn vẹo mông, hậu môn thả lỏng, "Bùm bùm" một bãi phân loãng phụt ra... Vì bác sĩ vừa vặn đứng ở đối diện phía sau đo mạch đập cho nó, nên cậu bi kịch.

Mùi thối của phân loãng tươi rất đậm, tuy chuyện này ở nông trường là thường gặp, nhưng thấy bác sĩ mình mời tới bị phân bắn đầy người, Geryon lập tức lúng túng, ông ta không nỡ trách con bò sữa ngọt ngào của mình, lại không biết nên xin lỗi thế nào, sốt ruột đến phồng đỏ mặt.

Hiển nhiên sự lo lắng của ông ta là dư thừa, chỉ thấy bác sĩ Lạc không hề rút lui vì bị phân bắn trúng, mặt cậu không hề thay đổi đếm mạch đập đến tận khi một phút kết thúc, rồi mới bình tĩnh bước ra chỗ vòi nước vặn vòi rửa sạch hai tay, kế lại tiếp tục kiểm tra.

Geryon lặng lẽ hỏi Thrus đen mặt đứng bên cạnh: "Thế thế thế thế thế còn tiếp tục không?"

Quý ngài chó hai đầu Địa Ngục bày ra cái mặt muốn trực tiếp băm con bò sữa ấy ra, nghiến răng hừ hừ: "Câm miệng."

Thời gian kiểm tra kéo dài gần một giờ, thậm chí chỗ phân loãng dính trên ống quần đã khô cạn, Lạc Tái vừa cẩn thận ghi lại tình huống vào hồ sơ bệnh án vừa nói cho Geryon biết: "Con bò sữa này mắc bệnh tiêu chảy ở bê nghé. Đây là bệnh thường gặp ở bò sữa độ sáu tuần tuổi, một loại bệnh gây ra do rối loạn dạ dày, dạ trong không thể hấp thu hết hoặc khó hấp thu, dẫn đến thức ăn và cùng lượng nước dư thừa bị bài tiết ra ngoài."

Bác sĩ đứng đó, tuy bề ngoài của nhân loại gầy yếu này hiện tại thoạt nhìn rất chật vật, nhưng dù là bị phân của thú cưng bị bệnh bắn đầy người bẩn thỉu khó ngửi, cậu vẫn không hề lộ ra vẻ chán ghét. Cho dù bác sĩ không có sự đồ sộ của người khổng lồ Titan, cũng không có lực lượng có thể bóp chết sư tử như anh hùng Hy Lạp, nhưng hành vi cực có tính chuyên nghiệp và quyết đoán này đã khiến Geryon cảm thấy kinh sợ và bội phục.

"May mắn là, bệnh tiêu chảy này thuộc về loại bệnh dinh dưỡng, khả năng tiêu hóa của con nghé này hẳn không được tốt lắm, bình thường ăn uống có phải cũng tương đối chậm không?"

Quý ông người khổng lồ dùng sức gật đầu: "Vâng vâng vâng vâng vâng... Ba ba ba ba ba hoặc bốn hớp... Dừng dừng dừng dừng dừng một chút... Mỗi mỗi mỗi mỗi mỗi khi... các các các các các con nghé khác đã uống xong... Nó nó nó nó nó còn đang uống ..."

"Mùa đông tương đối lạnh, độ ấm của sữa giảm rất nhanh, dạ dày của nghé uống chậm dẫn đến uống phải quá nhiều sữa lạnh sẽ gây ra rối loạn kéo theo đi tả." Lạc Tái ngẩng đầu lên nhìn con bò sữa làm cho mình cả người đầy phân hiện tại lại ra vẻ vô tội chớp đôi mắt đen bóng to tròn nhìn mình, "Thoạt nhìn phải cho bé con này một sự chăm sóc đặc biệt, nó phải được đút sữa riêng, nếu uống chậm thì phải nhớ làm ấm sữa lại rồi đút tiếp. Khi đút tận khả năng giữ an tĩnh, để nó có thể tập trung uống."


"Có có có có có thể đút thêm cỏ khô không?"

"Có thể, cỏ chất lượng tốt và thức ăn dễ tiêu hóa có thể tăng khả năng co bóp cho dạ dày của nghé." Lạc Tái vừa nói vừa thu thập một ít mẫu phân và nước tiểu bỏ vào túi giữ mẫu vô khuẩn dán chặt lại, "Vì để ngừa vạn nhất, tôi sẽ làm xét nghiệm cho nó, nếu kết quả là bệnh tiêu chảy mang tính truyền nhiễm do vi khuẩn, virus hoặc ký sinh trùng gây ra, tôi sẽ quay lại."

"Rất rất rất rất rất cảm ơn cậu, bác sĩ!"

Geryon hiển nhiên cực kỳ thoả mãn với vị bác sĩ này, cũng càng thấy có lỗi khi khiến Lạc Tái dính đầy phân: "Quần quần quần quần quần áo của cậu bẩn rồi... Đường đường đường đường đường về mất gần ba giờ... Tối tối tối tối tối nay ở lại... được được được được được không?"

Mặc dù lời nói không mấy rõ ràng, nhưng Lạc Tái vẫn hiểu ý tốt ông ta muốn giữ bọn họ lại một đêm, chưa kịp quay đầu thương lượng với Thrus, quý ông người khổng lồ nhiệt tình không quản cậu có đáp ứng hay không đã chạy ra ngoài an bài.

Đối với cái kiểu không nhìn ý nguyện của nhân loại làm theo ý mình của thần minh và quái vật Hy Lạp, từ rất lâu trước đã được ghi chép rõ trong các tác phẩm cổ điển như《 Iliad 》, 《 Odyssey 》, làm một nhân loại rất bình thường, Lạc Tái căn bản không có cơ hội cự tuyệt.

Thở dài, cúi đầu nhìn lại cả người lôi thôi của mình, Thrus bên cạnh sắc mặt rất xấu xí, quả thật có thể thấy gân xanh trên huyệt thái dương của cậu ấy nhảy thình thịch.

Lạc Tái thoáng xấu hổ nhìn bộ quần áo trên người: "Sao vậy? Thối lắm à?" Bác sĩ thú y không phải cái nghề làm việc trong phòng nghiên cứu vô khuẩn, khi tiếp xúc với thú cưng và gia súc được chăn nuôi, bảo chúng nhớ đừng tùy tiện đại tiểu tiện căn bản là đang nằm mơ, chó mèo từng được huấn luyện có lẽ sẽ tốt hơn tí, nhưng nếu gặp được thú cưng mắc bệnh dạ dày, cho bạn một bãi quyết không thương lượng.

Thrus trừng bác sĩ một cái, trầm mặc hồi lâu, lắc đầu.

"Không... Tôi chỉ là không thích trên người anh có mùi của giống khác ngoại trừ tôi."

"..."

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

045 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi lăm: Hộ nuôi bò chuyên nghiệp

Tuy đã có dự cảm nhất định rằng thẩm mỹ của các quái vật Hy Lạp sẽ dẫn đến phong cách kiến trúc của chỗ ở bọn họ khác hẳn với người thường, nhưng khi Lạc Tái nhìn thấy cái mớ kiến trúc giàn khung xây bằng gỗ thô dọc trên những vách núi phập phồng, nông trang bị bôi lên nhựa đường toả ra phong tình thời Trung Cổ nồng hậu, bầy lạc đà cừu trong lòng cậu cuối cùng cũng nhịn không được toàn quân ra trận...

Nếu có thêm một đoạn nhạc nên Hardingfele diễn tấu theo phong cách thê lương tiêu điều, cậu phỏng chừng sẽ cho rằng mình đã trực tiếp xuyên việt đến vương đô của nước Rohan trong Lord of The Rings!!

Bất quá hiện tại việc cấp bách của bác sĩ Lạc không phải là nói móc, mà là đi tắm.

Khi làm kiểm tra cho động vật không thể ghét bỏ mùi của mình, nhưng khám xong rồi ai còn muốn ôm một thân mùi thối chạy khắp nơi chứ?

Quý ông người khổng lồ Geryon xác thực là một người hiếu khách.

Tuy rằng có mấy người làm công ở gần đó, nhưng ông ta vẫn tự mình xuống bếp chiêu đãi khách khứa.

Đừng nhìn ông ta có bề ngoài khổng lồ cẩu thả, đôi tay lại rất khéo léo, kỹ thuật dùng dao tinh vi và chính xác, một đao xuống đã lột sạch phần thịt trên chân cừu, một đao dọc tận xương, rồi đặt ngang cắt thêm mấy đao, mặt kia cũng vậy, cắt thành hình chữ thập, mấy cái chân cừu rất nhanh đã được chuẩn bị xong dưới bóng dao chớp nháy.

Kế ông ta dùng khăn ướt bôi nhiều lớp dầu ô liu lên, rồi lại phủ thêm một lớp hương liệu hỗn hợp nước chanh, rau mùi tây, húng tây, hương thảo, vanilla, đinh hương và tỏi lên chân cừu, cuối cùng còn rạch mở một số phần thịt chủ ở chân, nhét tỏi vào. Làm xong rồi lại bỏ chúng vào một cái lò nướng lớn cổ xưa.

Thrus đứng tựa bên cửa bếp, bày ra vẻ đại gia không hề có ý giúp đỡ, dù sao trước đây khi còn ở đảo Erytheia, Geryon là kẻ phụ trách cho ăn, cậu thì phụ trách ăn.

Vừa làm vừa dùng khóe mắt trộm liếc Thrus quý ông người khổng lồ cuối cùng nhịn không được rầm rì đưa ra nghi vấn nhỏ: "Or Or Or Or Orthrus... bác bác bác bác bác sĩ là tự chủ của cậu cậu cậu cậu cậu à?"

Thrus nhíu mày, cả tiếng hừ: "Không được sao? Ông có ý kiến gì à?!"

"Không không không không không..."

Mặc dù quý ông người khổng lồ bất kể là thân hình hay chiều cao đều vượt xa Thrus, nhưng khí thế lại hoàn toàn bị công nhân mình thuê ngày trước đè ép. Trong lòng ông ta phỏng chừng còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi thẳng chó hai đầu Địa Ngục, chỉ có thể trưng ra cái mặt nghẹn đỏ quấn quýt không thôi.

Quen nhau từ thuở bé thanh niên chó hai đầu lập tức nhìn rõ đối phương, thấy ông ta nghẹn đến mức khó chịu, cậu không khách khí mắng: "Muốn gì thì nói!!"

"Ừm!" Quý ông người khổng lồ bỗng nhiên lưu loát, "Tôi nghe bạn bè ở Địa Ngục nói Echidna đã tuyên bố nhất định sẽ bắt cậu về thậm chí còn phái người của gia tộc Phorcydes ra bọn họ không dễ chọc cậu nhớ phải cẩn thận đấy!"

Một chuỗi lời này lưu loát lại không hề thở dốc, phỏng chừng là đã thầm suy xét nhiều lần, nghe rất khó chịu nhưng Geryon là thật lòng suy nghĩ cho người bạn của ông, điểm này có thể cảm giác được từ câu nói vượt qua phạm vi ngày thường lại không hề mắc tật cà lăm, Thrus thậm chí không nhịn được thoáng động dung.

Nhưng con chó dữ vẫn luôn tuân theo trường phái mạnh miệng ương bướng đương nhiên không thể nói mấy lời buồn nôn với người khổng lồ này, vì thế cậu hừ lạnh một tiếng: "Mặc xác bọn đó!" Xong rồi sải bước chân tới trước cái lò nướng cổ xưa há miệng, "Oanh──" một tiếng lò nướng trào lên một ngọn lửa Địa Ngục u tối nóng bỏng, căn bản không cần vật dẫn cháy như gỗ than, chân cừu trên nguyên tắc chí ít cần nướng mấy giờ mới có thể xong lấy tốc độ cực nhanh chín mềm, mùi thịt phưng phức bay ra từ lò nướng.

Quý ông người khổng lồ không hề giật mình, đại khái trước đây khi nấu nướng ở đảo Erytheia cũng thường làm vậy, hiển nhiên Thrus rất lành việc khống chế sức lửa.


"Dù dù dù dù dù sao thì cậu cũng phải cẩn thận." Ông ta khựng lại, do dự hồi lâu, "Nhưng... bác bác bác bác bác sĩ..."

Ý của ông ta Thrus hiểu, có chút buồn bực gãi tóc: "Tôi biết rồi." Cậu đương nhiên biết sự tồn tại của mình rất có khả năng sẽ mang tới nguy hiểm cho bác sĩ chỉ là người bình thường, thế nhưng...

Nếu chưa từng nhận được bất cứ sự ấm áp gì, vậy cho dù phải tiếp tục cuộc sống lưu lạc khắp nơi né tránh đuổi bắt, bọn họ cũng không có vấn đề.

Nhưng hiện tại đã khác. Khi bọn họ nhớ tới sự ấm áp nằm trong ổ chăn bên cạnh lò sưởi, khi bọn họ nhớ tới sự nóng rực đến từ nhiệt độ cơ thể của nhân loại khi được bị ôn nhu ôm lấy, khi bọn họ nhớ tới những phần ăn dinh dưỡng ngon miệng được dụng tâm chuẩn bị... Khát vọng vì hiểu được ấm áp mà sinh muốn có được nhiều hơn, song song cũng sợ hãi vì không muốn mất đi phần ấm áp này.

Không muốn bị vứt bỏ, không muốn chỉ có thể dùng hai cái đầu ôm lấy nhau trong đêm lạnh.

Cho nên bước chân rời đi của bọn họ do dự.

Nhưng đổi lại với bác sĩ mà nói, ý nghĩa của điều này rất có thể là tổn thương không biết...

"Tôi biết rồi. Nếu chuyện đến nước ấy, tôi sẽ..."

"Thrus, cậu ở đây à?" Tìm cún con bác sĩ Lạc đúng lúc đánh gãy lời Thrus.

Đại khái là vì Geryon không có chuẩn bị quần áo cho khách, chỉ là tìm một bộ đồ mới trong đống quần áo của mình, nhưng vấn đề là lấy thân hình của quý ông người khổng lồ, size quần áo của ông ta cho dù là Shaq O'Neill của NBA cũng không nhất định có thể mặc vừa, càng miễn bàn là người Á Châu thân hình gầy yếu như Lạc Tái, hiệu quả quả thật là... khôi hài không cần nói cũng biết.

Vừa từ phòng tắm ra còn bốc hơi ấm Lạc Tái một tay kéo cái quần lót luôn trượt xuống, quần áo trên người cậu như một cái túi vải to đùng, tay áo càng là che cả cánh tay lại. Mái tóc ướt sũng còn dính hơi nước, rủ xuống trán, tròng kính vì sự thay đổi của nóng và lạnh mà trong nháy mắt dính lên một lớp sương trắng.

"Thơm quá! Thịt cừu nướng à?" Bác sĩ tháo kính xuống, dùng góc áo lau, ánh mắt do không thể tập trung mà có chút tan rã, mơ hồ phảng phất như bị che khuất. Thrus không nói gì thêm, ánh mắt uy hiếp liếc nhìn Geryon, cảnh cáo ông ta đừng nói lung tung. Quý ông người khổng lồ chân chất đương nhiên không dám cãi lời người bạn cũ nóng tính của mình, vội vã xoay người vùi đầu tiếp tục xử lý chỗ nguyên liệu của mấy món khác.

"Sắp xong rồi." Thrus uy hiếp xong, bước tới một tay kéo Lạc Tái lại gần, thô lỗ giật phăng cổ áo ra, vì nó quả thật là khá lớn, suýt nữa cậu đã lột luôn cả bộ đồ, ghé đầu tới gần vùng da còn bốc lên hơi nước ở cổ hít ngửi một hồi, nghiêm túc xác nhận thân thể và bộ đồ mới tinh của Lạc Tái có phải còn sót lại mùi của giống thứ hai ngoại trừ mình ra không.

Đối với chó cưng, dùng mũi ngửi mùi tuyệt đối là một hành vi bày tỏ yêu thích và thân cận, cho nên bác sĩ Lạc đã hoàn toàn miễn dịch tuyệt đối không có bất cứ phản kháng gì.

Lúc này quý ông người khổng lồ lấy chân cừu ra khỏi lò nướng, chân cừu nướng bốc khói xèo xèo cực kỳ mê người, phần thịt chín bảy tám phần rất tươi, mùi thơm của vanilla, hương thảo và tỏi khiến mùi vị của nó càng thêm phong phú.

Đối với thân thể chỉ có mùi xà phòng của bác sĩ, Thrus thoả mãn, tâm tình tốt cậu tiện tay xé xuống một miếng thịt, thổi, không phải cho mình ăn mà là qua tay nhét vào miệng Lạc Tái: "Nếm thử xem, ông ta cũng chỉ có cái này có thể tự hào."

Lạc Tái nhai mấy miếng, thịt cừu nướng cực kỳ mềm và ngon, không có cái vị tanh nồng của thịt cừu bình thường, khiến cậu khá hiếu kỳ: "Mùi vị rất tuyệt, đây là loại cừu gì vậy?" Cừu Dorper hay cừu Boer?

Quý ông người khổng lồ được khen có chút xấu hổ, vừa để chân cừu lên bàn phối với măng tây luộc và khoai tây nghiền trộn bơ vừa trả lời: "Là cừu vàng vàng vàng vàng vàng."

?!

Cái miệng nhai nhóp nhép của Lạc Tái nháy mắt khựng lại.

Hẳn... sẽ không là loại cừu vàng cậu biết đấy chứ?

Đại khái là một giống cừu lai mới, tên là "vàng" gì đi? Ừ, nhất định là vậy rồi.

Nhưng Thrus lại rất khiến người tuyệt vọng bổ sung một phần giải thích hoàn toàn không cần thiết: "Đúng vậy, chính là hậu đại của con cừu vàng bị phái đi giải cứu vương tử Phrixus và công chúa Helle xong lại bị giết chết để tế Thần đấy."

Nó... hẳn là động vật quý hiếm cần được bảo vệ đi? Làm thành thịt cừu nướng ăn như vậy được không...

Hay là nói quý ông người khổng lồ này đã làm được lượng sản trong nông trường?!

Geryon chỉ vào cái mớ túi gai chất bên cạnh bếp: "Bên bên bên bên bên trong là lông cừu vàng vàng vàng vàng vàng, tặng một một một một một túi cho bác sĩ, làm quà cảm cảm cảm cảm cảm ơn..."

Không, xin chờ đã, thứ này hẳn là tài nguyên khan hiếm đại biểu cho vô thượng tài phú mà một vị anh hùng nào đó trong truyền thuyết Hy Lạp gian khổ vượt biển nhiều lần trải qua muôn vàn khó khăn còn không tiếc bán đứng sắc tướng mới trộm được một dúm dưới móng ruốt của rồng độc!

Tùy tiện lấy ra một bao tải tặng người như vậy, Jason sẽ khóc đấy!

...

Chú thích tham khảo

Geryon: người khổng lồ sống trên đảo Erytheia vịnh Gibraltar ở Đại Tây Dương, nuôi một bầy bò màu hạt dẻ.

Heracles: anh hùng trong thần thoại Hy Lạp, con trai của Zeus, có danh dưng Thần Lực Sĩ, từng lập được mười hai kỳ công nổi tiếng, bao gồm bóp chết con sư tử khổng lồ của rừng Nemea, đánh bại con rắn chín đầu Hydra, bắt giữ con nai gạc vàng của núi Cerynaea, bắt sống con lợn rừng Erymanthus, dọn sạch chuồng ngựa của Augeas, đuổi đi bầy chim quái vật ở hồ Stymphale, bắt giữa con bò điên ở Crete, xua đuổi bầy ngựa cái ăn thịt người của Diomedes, đánh cắp chiếc đai lưng của nữ hoàng Hippolyte rừng Amazon, trộm bầy bò của Geryon, hái quả táo vàng ở vườn thần của Hesperides, dẫn chó ba đầu Cerberus của Minh Phủ tới nhân gian.

Jason: vương tử của Thessaly trong thần thoại Hy Lạp, giành được vật báu vô giá là bộ lông cừu vàng dưới móng vuốt của rồng độc canh giữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui