Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
043 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi ba: Triển lãm văn hóa nghệ thuật cổ đại
Hòm thư lại bị một đống tờ rơi miễn phí nhét đầy, Lạc Tái vừa moi ra vừa thở dài, sao người phát tờ rơi luôn có thể như có mặt ở khắp mọi nơi tìm được cái chỗ khuất trong góc này của cậu mà nhét vào vậy, nếu khách hàng dẫn thú cưng tới xem bệnh cũng có thể như thế thì tốt biết bao...
Không yên lòng lật lật, bác sĩ Lạc bỗng nhiên phát hiện một tờ rơi in ấn không mấy tinh xảo còn có tí vội vàng trong đó, ánh mắt nhất thời bật sáng.
"Muốn đi xem triển lãm văn hóa nghệ thuật cổ đại không, Or?"
Kích động vọt vào nhà, Lạc Tái vẫy tờ rơi "Triển lãm văn hóa nghệ thuật cổ đại Trung Quốc ── mở cửa miễn phí nhân dịp năm mới" trong tay, phía trên còn dùng kim bấm đính kèm hai tấm vé vào cửa có mã vạch.
Lạc Tái không phải tuýp thanh niên văn nghệ gì, nhưng nhiều năm học và làm việc ở nơi đất khách quê người, cậu chỉ cần có thể tiếp xúc được với văn hóa của tổ quốc mình, dù chỉ là xem thôi cũng như có cảm giác trở về mạnh mẽ, như là tìm được cội nguồn vậy.
Thanh niên bưng trứng chiên lạp xưởng và sữa nóng đi ra từ bếp có chút thô lỗ ném cái đĩa lên bàn, ra vẻ khó chịu: "Đây là bữa sáng. Or đi ngủ rồi."
Lạc Tái nghẹn họng, nếu là Or phỏng chừng còn có hứng thú với triển lãm văn hóa nghệ thuật, mà Thrus thì không dễ nói, thỉnh thoảng cậu có nhìn thấy một cái đầu của chó hai đầu Dobermann ngồi trên sô pha ngáy ngủ mà một cái đầu thì chuyên tâm đọc sách lâu lâu dùng chân lật sang trang, đương nhiên, về phần nhìn thấy là cái đầu nào cậu không quá để ý.
Một mình đi xem triển lãm nghệ thuật, có cảm tưởng gì cũng không thể giao lưu, chán lắm, Lạc Tái gãi mái tóc rối bời: "Hể, vậy thôi, kỳ thực không xem cũng không sao, dù sao hồi còn tiểu học mấy dịp chơi xuân chơi thu tôi đã tham quan viện bảo tàng rồi, hoạt động đoàn ở thời trung học cũng là tham quan viện nó, không có gì mới mẻ cả..."
Thrus thấy Lạc Tái tuy vẫn cười híp mắt, nhưng cặp kính đã không che giấu được thất vọng bên trong đôi mắt.
"Or đi thì được tôi thì không sao?! Đưa cái vé đây!" Giật lấy tờ rơi đính kèm vé vào cửa, nhìn địa chỉ, là viện bảo tàng nghệ thuật mới mở trong thành phố, kế đẩy bữa sáng trên bàn tới trước mặt Lạc Tái, "Mau ăn đi, ăn xong rồi đi!"
"Cậu đi với tôi à?" Bác sĩ kinh ngạc, "Sẽ không thấy chán chứ? Đó là triển lãm văn hóa nghệ thuật cổ đại đấy!"
"Xấc! Cái ghế gỗ ở nhà tôi đều có thể ngược dòng đến thời đại Bạc!"
"..." Lẽ nào là thời đại Bạc trong thần thoại Hy Lạp? Nó là năm 1674 trước công nguyên đấy! Một cái ghế gỗ có tuổi thọ hơn ba nghìn sáu trăm năm! Chẳng lẽ thời đại Bạc trong truyền thuyết đã phát minh ra chất bảo quản rồi à!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không phải không có khả năng, dù sao vị trí nhà của Or và Thrus tương đối đặc biệt, ở Địa Ngục phỏng chừng không có điều kiện sinh tồn cho mối, sâu đục, đại khái nấm mục gỗ cũng không có khả năng.
Nhưng trong nhà có văn vật, không đại biểu bản thân có hứng thú với văn hóa nghệ thuật!
Thrus rất dỗi khi thấy ánh mắt hoài nghi của bác sĩ, kiêu ngạo mà vén hai tay lên trước ngực: "Nếu tôi và Or đã cùng một thân thể, thứ Or biết sao tôi có thể không biết chứ?"
Bên ngoài viện bảo tàng nghệ thuật là cả một dãy người vào tham quan dài ngoẵng.
Bữa trưa miễn phí ai không thích? Mặc dù không nhất định thấy hứng thú với những thứ bên trong, nhưng cũng có không ít dân thành thị tự xưng là có cảm xúc nghệ thuật tới tham quan.
Mà giữa dãy người này, có một thanh niên rất bắt mắt.
Cậu ấy không ăn mặc sặc sỡ, chỉ là áo da ôm eo màu đen cộng thêm quần jean màu gỉ sét, nhưng cái gam màu lạnh giữa mùa đông một màu này, lại trở thành một tấm phông nền đẹp mang tính bó sát trên người cậu ấy, làm thân hình vốn đã rất giống người mẫu này càng thêm phóng túng hoàn mỹ, ánh mắt ngổ ngược hung tợn như hoàn toàn không để tất cả để vào mắt, cho dù đứng giữa đoàn người, vẫn có một cảm giác không hợp bầy.
"Thưa anh, buổi triển lãm cấm ăn uống."
Một người bảo vệ da đen khôi ngô cường tráng cản lại Thrus và Lạc Tái tính đưa vé rồi sải chân bước vào buổi triển lãm.
Lạc Tái vô lực đỡ trán, cậu không nên có mong chờ với Thrus... Ai sẽ mua một một túi bỏng lớn và hai ly Coca-Cola vào triển lãm văn hóa nghệ thuật cổ đại chứ?
"Sao vậy? Muốn quậy à?!" Bị cản lại Thrus nháy mắt bão nổi.
Người bảo vệ da đen liếc nhìn Thrus từ khí chất hoàn toàn nói rõ là thanh niên xấu, lười giải thích nhiều với đối phương, chỉ vào tấm bảng hướng dẫn bên cạnh.
Thrus nhìn, nháy mắt héo.
Cũng không phải vì trên đó treo một bảng cấm màu đỏ vẽ ký hiệu đồ ăn như hamburger, Coca-Cola, mà là vì...
Bên dưới cái bảng cấm vạch một vạch ngang màu đỏ kế bên là ký hiệu của một con chó!
【 Cấm mang theo thức ăn! 】
【 Cấm dẫn thú cưng vào! 】
"Không cho vào?"
Người bảo vệ da đen bày ra thái độ cứng nhắc giải quyết chung: "Không. Quy định là quy định." Cho dù là mở cửa miễn phí, cũng không thể khoan dung một vị khách tay thì bốc bỏng ăn tay thì cầm Coca-Cola uống!
"Tôi... tôi không thể vào à?" Bị cản ngoài cửa Thrus quay đầu lại, quật cường và ủy khuất nhìn Lạc Tái, hoàn toàn đã rơi vào trạng thái bị vứt bỏ do không được phép vào mà bị chủ nhân cột ở ven đường lặng lẽ chờ.
Lạc Tái lần thứ hai đỡ trán.
Là không cho dẫn thú cưng vào, nhưng bề ngoài hiện tại của cậu giống thú cưng sao?
Bất đắc dĩ trấn an cún nhà mình: "Không phải không cho cậu vào. Ăn hết đồ trên tay, chúng ta có thể vào."
"Há! Vậy thì nhanh lên!" Thrus nhét một ly Coca-Cola cho Lạc Tái, bản thân quay người, bốc một nắm bỏng lớn "Rôm rốp rôm rốp rôm rốp rốp──" "Ừng ực ừng ực ừng ực──" ăn mà vụn bay tung toé, chỉ chốc lát sau, một túi bỏng lớn và một ly Coca-Cola đã bị tiêu diệt.
Thấy Lạc Tái ở phía sau còn ngậm ống hút cố gắng hút, nhưng nó là Coca-Cola không phải nước sôi, bắt bác sĩ có lượng hô hấp bé xíu một hơi tiêu diệt nó quả thật là khó khăn, thế nên mực nước trong ly hãy còn khá cao.
Thrus đợi một hồi, có chút không kiên nhẫn, vì thế quăng cái ly rỗng của mình đi, cầm ống hút thừa lại cắm vào ly Coca-Cola của Lạc Tái, khom người cúi đầu ngậm ống hút, một tay vịn vào mu bàn tay cầm ly của bác sĩ, hai người hầu như là trán chạm trán nhanh chóng hút xong ly Coca-Cola.
Kế bọn họ tự ôm cái bụng đầy khí ga bước vào hội trường triển lãm dưới ánh mắt khinh thường của bảo an.
...
Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)
| Quyển 2 |
043 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bốn mươi ba: Triển lãm văn hóa nghệ thuật cổ đại
Vì hùa theo chủ đề của buổi triển lãm, phòng trưng bày viện bảo tàng lấy sắc điệu và phong cách cổ xưa làm chủ, còn cố ý vặn tối đèn, chỉ để lại ánh đèn màu trắng bật bên trong hộp trưng bày, khiến ánh mắt của các vị khách vừa bước vào lập tức bị kết tinh trí tuệ của con người thời viễn cổ hấp dẫn.
Đương nhiên, vì là kết tinh trí tuệ của nhân dân lao động, thế nên tính thực dụng rất cao, chén rượu bầu rượu, chậu sành nồi lọ là không thể thiếu.
Ví dụ như cái bồn sứ trắng men xanh thời kì Tây Tấn chính tông hiện đang được để ở phòng trưng bày này, có hoa văn hình hổ, đường nét trên bộ da rõ ràng xinh đẹp, lấy hình sọc và hình tròn in lên làm chủ, tư thế là bốn chân gấp lại quỳ trên đất, ngẩng cao đầu, cái đuôi ở mông bày ra hình quai, cổ nhướng lên, miệng há to như một vòng tròn. Món đồ này bề ngoài đáng yêu lại có uy phong hổ gầm, rất được một số du khách thích, chẳng trách ở đó tụ tập cả đám người, mỗi người không ngừng ca ngợi, còn có người không nhìn hàng chữ cảnh cáo "không được chụp ảnh" ghé vào đó bày ra đủ kiểu tư thế mà chụp lia lịa.
Khóe miệng Lạc Tái co rút, món đồ này cậu từng thấy ở viện bảo tàng. Nhìn những du khách thích thú không ngừng chụp ảnh ấy, cậu cũng ngại nói cho bọn họ biết, kỳ thực con hổ sứ men xanh ấy là... cái bô.
Thế nên cậu đành trấn định đi ngang qua.
Thrus đã ra ngoài, hình như so với những sản phẩm gốm sứ hoặc tác phẩm thư hoạ, Thrus có hứng thú với mấy món đồ bằng đồng thau điêu khắc dã thú và những bức chạm trổ hình thú hơn.
Hầu như mỗi con thú bằng đồng thau hình thù kỳ quái này đều trộn lẫn các nguyên tố của những động vật khác, sừng hươu thân hạc, đầu sư tử thân người đã xem như bình thường, cho dù chỉ là khắc một con trâu, cũng có thể thêm lên người nó đủ kiểu mai rùa, để bạn đoán mãi cũng đoán không ra nó rốt cuộc là cái chi mô gì.
Lạc Tái sờ cằm, chậm rãi chạy theo bước chân của Thrus, như một nghệ thuật gia uyên thâm giấu nghề.
Phải biết bản thân của nghệ thuật tuyệt đối là kỹ thuật sống nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí! Anh nói bức điêu khắc long đằng hổ dược này đường nét sinh động phác hoạ ra dáng người mạnh mẽ, thì chị bảo nó vặn vẹo thành cục phỏng chừng là khi khắc tay trật khắc sai rồi nên bất đắc dĩ phải đổi thành cái tư thế xoắn xuýt như vậy, ông khen thông qua các tác phẩm nghệ thuật có đủ kiểu tạo hình này người xưa đã giải phóng tình cảm lãng mạn không bị giam cầm không bị áp đặt trong lòng, bà sẽ cãi nó giống như bức tranh của mấy đứa con nít vốn tính vẽ hổ nhưng vẽ ra rồi lại giống con chó lại không chịu thừa nhận mà cố bướng là quái vật đầu chó thân hổ.
Dù sao cậu không uyên thâm như vậy, với cậu mà nói, cậu cảm thấy con thú trấn mộ bằng đồng thau bên kia rất thú vị, thân thể tròn vo bé xíu, đôi mắt trợn tròn vẻ mặt ngốc nghếch, bày ra cái vẻ "Nè đừng giẫm vào địa bàn của tôi, nếu không tôi khóc cho anh xem!". Còn bên đó nữa! Sáu con thú nhỏ hình rồng với đầu rồng, thân hổ, chân rùa, đuôi rắn, trên đầu có sừng, nhìn oai lắm, vấn đề là cái miệng bẹp dí của nó lại phun ra cái lưỡi dài ngoẵng, phỏng chừng chỗ cái lưỡi là đui đèn đi? Vẻ mặt như là làm mặt quỷ, đủ kiểu 囧囧 vậy!
Về phần Thrus bên cạnh thì bày ra vẻ mặt đã sẵn sàng đón quân địch, như gặp phải kẻ thù, cậu ấy cẩn thận quan sát mỗi một con quái vật, như muốn ghi nhớ thật kỹ bề ngoài của chúng.
Chờ khi xem xong rồi, cậu ấy siết chặt tay Lạc Tái tay: "Bác sĩ, Trung Quốc quả thật rất nguy hiểm."
"A?"
Thrus nhìn thẳng Lạc Tái, ánh mắt viết rõ đồng tình: "Một người yếu đuối như bác sĩ lại vẫn sống ở quốc gia có nhiều quái vật đáng sợ như thế, nhất định khổ lắm đúng không? Có thể trốn ra thật không dễ dàng mà."
"..."
Chưa chờ Lạc Tái giải thích, đã nghe phía sau có người thở dài: "Phải đó phải đó, thật không dễ dàng mà!"
Lạc Tái quay đầu, cậu nhìn thấy mấy người Á Châu, bọn họ thoạt nhìn không giống dân trấn này, đại khái cũng là du khách tới đây chơi đi.
"Các anh tới từ Trung Quốc à?"
Cái gọi là tha hương ngộ cố tri, mấy vị du khách này lập tức vui vẻ bắt tay với Lạc Tái, cũng tự giới thiệu mình, nghe nói Lạc Tái là kiều dân ở đây còn tự mở một phòng khám thú y, bọn họ đã nhiệt tình hơn.
"Các anh tới đây chơi à?"
Một du khách mặc bộ lông cừu dày với vẻ ngoài đại hán Đông Bắc rất hàm hậu dùng cái giọng hùng hồn trả lời: "Phải! Nó là một chỗ không tồi, khí hậu ấm áp, không hề lạnh!"
"Vậy thì tốt..." Anh mặc một bộ lông cừu dày cộm như vậy đương nhiên không là lạnh rồi?
Bên cạnh có một thanh niên cao gầy trái lại ăn mặc rất thoải mái, một bộ đồ vẩy cá khá bạo dạng: "Phòng của khách sạn rất lớn, có hồ bơi nữa, tuyệt lắm!"
"Là rất tuyệt..." Đi bơi vào thời tiết này?! Thảo nào có thể mặc mỏng và thoải mái như vậy.
Đại hán Đông Bắc quan sát Thrus đứng cạnh Lạc Tái một hồi: "Vị này, là bạn của cậu à?"
Lạc Tái gật đầu, nghĩ cách dùng từ: "Là bạn trọ của tôi." Từ thú cưng không thể dùng ở khi có hình người, tránh cho đối phương hiểu lầm.
Đại hán vì thế mà tỏ vẻ kinh hãi, ngón tay lần lượt chỉ vào cả hai: "Các cậu... ở chung với nhau?" Những người bên cạnh cũng thi nhau tỏ vẻ kinh ngạc.
"Phải." Có gì kỳ quái lắm à? Thuê chung chỉ là chuyện bình thường thôi mà!
Đại hán thì thầm với người bên cạnh một hồi, rồi gật đầu, lần thứ hai vươn tay ra bắt chặt tay Lạc Tái, trịnh trọng vung vẫy: "Cậu giỏi lắm, không bị giới hạn chủng tộc hạn chế, mở rộng quan hệ với bạn bè nước ngoài, chúng tôi rất kính nể cậu!"
"Không... không có gì. Thật đấy."
Lạc Tái trái lại đã xấu hổ.
"Không đâu, là giỏi lắm đấy." Đại hán Đông Bắc thở dài, "Tuy rằng văn hóa Đông Tây có khác biệt, nhưng kỳ thật nước ngoài có rất nhiều chỗ đáng để chúng ta học tập." Đồng bạn bên cạnh gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý. "Không nói cái khác, chỉ nói lập pháp bảo vệ động vật chúng ta thậm chí cũng không có, cho dù là động vật cận kề tuyệt chủng cũng thường bị biến thành bữa ăn trên bàn, khiến cho hiện tại rất nhiều người chỉ muốn xuất ngoại, chí ít ở nước ngoài bọn họ có thể được bảo vệ."
Nghe có vẻ như vị mãnh hán hào phóng thoạt nhìn khôi ngô vạm vỡ này trái lại một nhân sĩ bảo vệ động vật có tâm, trong lời có sự vô lực và hy vọng đối với tình trạng bảo vệ động vật hiện nay.
Nếu để một người bình thường tận mắt nhìn thấy việc lấy mật sống trên người gấu chó Á Châu, phỏng chừng ai cũng không đành lòng, nhưng kem đánh răng muối mật bày trên giá hàng ở các siêu thị bách hóa vẫn được bán công khai, lẽ nào nói chỉ vì vấn đề dự phòng cùng ức chế lợi và răng sâu đơn giản, thế nên những con gấu chó ấy phải chịu nỗi thống khổ bị lấy mật sống sao? Càng không cần nói những sản phẩm mặt nạ, sữa rửa mặt mật gấu không rõ nguồn gốc, chỉ vì dự phòng cùng xóa bỏ đậu và mụn của tuổi thanh xuân?
Nhưng cho dù là động vật kinh tế không bị xếp vào danh sách động vật cận kề diệt tuyệt cần được bảo vệ trong công ước mậu dịch quốc tế cũng có nguy cơ vì lợi nhuận mà chịu sự ngược đãi cực kỳ tàn nhẫn như lột da sống.
Lạc Tái không phải phần tử bảo vệ môi trường cấp tiến nhiệt huyết đến mức cởi trần chạy đi biểu tình, nhưng chỉ cần là nhân loại bình thường, tuyệt đối không ai có khả năng tán thành hành vi ngược đãi động vật, đáng tiếc có lúc vì ảnh hưởng của hoàn cảnh dẫn lực lượng của người có vẻ quá vô lực.
"Các anh ở đó không sợ à?" Thrus rất lo lắng nắm lấy tay Lạc Tái, phải biết bác sĩ của cậu tới từ chỗ ấy đấy.
Đầu tiên lên tiếng là một gã ục ịch mập lùn mặc Tây trang vàng đeo cà-vạt đỏ, nghe Thrus hỏi vậy, gã này lộ ra vẻ mặt sống sót sau tai nạn gật đầu: "Sợ chứ, sao mà không sợ? Gia tộc của tôi vì có thể trị bệnh và phòng ngừa ký sinh trùng hầu như đều đã gặp nạn..."
Thanh niên cao gầy rất cho là đúng gật đầu: "Gia tộc của tôi cũng vậy! Chỉ vì có thể đuổi bệnh tà, nhắm chừng cũng đã bị bắt sạch!"
Đại hán Đông Bắc gật đầu tán thành sờ lớp da cừu khoác trên người: "Bộ lông này của tôi, là hàng chống lạnh cao cấp, không ít người bị lột làm thành quần áo! Loài chúng tôi còn thừa lại mấy con đã xem như không tồi..." Đại hán thở dài, "Cho đến nay, động vật ghi chép trong bách khoa toàn thư về dị thú của quốc gia chúng tôi đã không còn lại bao nhiêu loài."
"..."
Thrus nghe xong càng khẩn trương hơn: "Quả nhiên là rất nguy hiểm mà!"
"Phải đó phải đó!"
"Đúng đúng!"
"Không sai không sai!"
Không sai cái búa ấy! Mấy người rốt cuộc đang nói gì vậy?!
Rõ ràng mỗi câu cậu đều có thể nghe hiểu nhưng ghép lại cậu hoàn toàn không hiểu gì cả!!
Đại hán rất tự hào chỉ vào mình: "Vì bảo vệ các loài thần thú yếu ớt tránh khỏi việc bị ngược đãi, chúng tôi đã tự tổ chức một 'Hiệp hội bảo vệ dị thú', tuy rằng đến nay chưa tranh thủ được lập pháp bảo vệ, nhưng chúng tôi vẫn tận sức phòng ngừa những hành vi dị thú bị nhân loại ngược đãi và tàn sát xảy ra. Tôi là hội trưởng Hề Thử," Đại hán chỉ vào thanh niên cao gầy, "Cậu ta là phó hội trưởng Hoành Công Ngư. Ngoài ra gã mập này là kế toán của hiệp hội Phì Di."
Gã ục ịch bị nhắc tới đang rất hứng thú thưởng thức một món đồ đồng thau điêu khắc hình một con chim xinh xắn tròn trịa cỡ chừng chim cút, miệng làm bằng hồng ngọc, vừa nghe nhắc tới tên mình, gã ngẩng đầu lên đắc ý chỉ vào món đồ ấy: "Hội trưởng nhìn này! Ở đây có một cái bình trà bằng đồng thau điêu khắc tôi này!"
"..."
Là hiểu sai ở đâu à?
Nhất định là cách cậu bước vào viện bảo tàng không đúng?!
Lạc Tái cảm thấy đỡ trán cũng không thể giữ được bầy lạc đà cừu đang phi nước đại trong lòng cậu.
"Bất kể ở đó đáng sợ cỡ nào, bọn tôi vẫn sẽ bảo vệ tốt bác sĩ." Thrus đứng cạnh Lạc Tái, những khi cậu an tĩnh không bộp chộp có vẻ so với bình thường nhiều một phần uy hiếp không nói đã rõ, bên trong đôi mắt nhìn bác sĩ có sự trung thành và dũng cảm của loài chó hộ vệ mà người người ca ngợi, "Thề với tên của Orthrus."
Đại hán Đông Bắc và thanh niên cao gầy nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt hiểu ý, rồi tung cành ô-liu cho Thrus: "Hiệp hội bảo vệ dị thú hoan nghênh cậu! Có một người tài ba như cậu trở thành hội viên vinh dự cho chúng tôi thì thật là tốt quá rồi!"
Thrus rất vui khi nhận được sự tán thành của những "người" tới từ tổ quốc bác sĩ: "Tôi rất vinh hạnh!"
Xin chờ đã các vị, nhận một con chó hai đầu của Địa Ngục làm hội viên vinh dự không có vấn đề gì sao?
Chỗ của các vị hình như toàn là những loài động vật yếu ớt như chim, cá, chuột, thả một con chó Dobermann có đầy đủ bản năng săn bắt vào đó, không sợ bị nó "răng rắc" trực tiếp cắn đứt cổ à?
Cẩn thận những chủng tộc trân quý còn lại triệt để diệt tuyệt cả đấy...
...
Chú thích tham khảo
Hề Thử: con chuột khổng lồ trong truyền thuyết Trung Quốc, sống dưới lớp băng, nặng nghìn cân, thịt có thể ăn. Da lông có thể chế thành áo, là hàng chống lạnh cao cấp.
Phì Di: một loài chim màu vàng, mỏ màu đỏ cỡ như chim cút trong truyền thuyết Trung Quốc, có người nói ăn Phì Di có thể chữa bệnh, phòng ngừa ký sinh trùng.
Hoành Công Ngư: một loài cá kỳ dị trong truyền thuyết Trung Quốc, sinh trong hồ đá, dài bảy tám xích, hình thù như cá chép đỏ, ngày sống trong nước, đêm hóa thành người. Gai đâm không vào, hầm nhừ không chết, nếu hầm chung với hai quả ô mai thì lại chết, ăn vào có thể trừ bệnh tà.
}
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...