Hôm nay là Giáng sinh, trang hoàng bên trong siêu thị rất có không khí lễ hội, trên đầu treo đầy những dải ruy băng cuộn sóng sặc sỡ nhiều màu, cửa kính dán những ngôi sao màu vàng óng cùng bông tuyết trắng tinh, còn cả ông già Noel màu đỏ và cây thông màu xanh nữa.
Người trong siêu thị không nhiều, lúc này mọi người hầu như đều đang ở nhà chuẩn bị bữa tối, hoặc tới những địa điểm vui chơi khác hẹn hò với người yêu.
Diệp Minh Xuyên lại chỉ có thể cô đơn lạc lõng đẩy xe hàng trong siêu thị.
Lúc hắn ra ngoài Đường Dật đang gõ chữ, Diệp Minh Xuyên không dám quấy rầy, sợ cắt đứt mạch suy nghĩ của y, thế nên đành một mình lái xe tới đây.
Trước mặt có bày một cây thông Noel cao hơn hai mét, trên cây treo đầy đèn nhỏ năm màu, còn có những hộp quà lớn nhỏ bọc bằng giấy màu nữa, một vài nhân viên công tác vẫn đang ở bên cạnh, tiếp tục theo đồ trang trí lên cây.
Diệp Minh Xuyên dừng lại một chút, thấy rau quả, đồ ăn vặt nào không tệ liền nhặt bỏ vào trong xe đẩy của mình, qua không bao lâu, xe của hắn đã đầy được non nửa.
Hắn đi lên tầng hai siêu thị, dừng chân trước một quả cầu thủy tinh, bên trong quả cầu thủy tinh ấy là hai cậu bé nắm tay nhau đứng trước một cửa tiệm nhỏ, chúng mặc áo bông rất dày, khiến cả người tròn vo như quả bóng, cậu bé cao hơn vươn tay chỉ món đồ bày bán sau lớp cửa kính, cúi đầu không biết đang nói gì với cậu bé bên cạnh, hoa tuyết trong thế giới nhỏ bé ấy tùy tiện bay múa, ngọn đèn gắn trên bệ không ngừng biến hóa, thoạt nhìn ấm áp lại lãng mạn.
Diệp Minh Xuyên bỗng nhiên nhớ đến thật lâu trước kia, cũng vào buổi tối Giáng sinh, hai người họ lần đầu tiên trông thấy cây thông Noel, trên cây treo rất nhiều đèn màu và hộp quà, nhưng không có hộp nào là thuộc về bọn họ.
Khi đó mỗi lần tới mùa đông, nhiệt độ sẽ giảm xuống âm mười mấy độ, gió Bắc thét gào, rét buốt như dao cắt, hắn không sợ lạnh, nhưng Tiểu An lần nào cũng lạnh đến môi tím ngắt, đầu ngón tay cùng vành tai cũng bị bỏng lạnh mấy lần, hắn đau lòng muốn chết, lại không biết làm thế nào.
Buổi tối lúc đi ngủ, Tiểu An đều ôm thật chặt lấy hắn, tựa như gấu Koala vậy.
Bây giờ hắn thật mong Tiểu An thân thiết với mình như hồi đó, nhưng mà khó quá.
Hắn nhìn một lát, mở miệng nhờ nhân viên giúp bọc quả cầu thủy tinh lại, cẩn thận đặt nó vào trong xe hàng, sau đó đẩy xe tới chỗ quầy thu ngân tính tiền.
Tối nay Diệp Minh Xuyên định làm một bữa tiệc lớn, nên đã mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, trên đường về hắn vẫn luôn suy nghĩ xem nên chế biến chỗ nguyên liệu này thế nào thì Đường Dật mới thích.
Nhưng đợi hắn về tới nhà, đẩy cửa ra, "Tiểu......"
Hắn vừa hô một tiếng liền ngậm miệng, nhớ ra lúc này Đường Dật chắc hẳn còn đang gõ chữ, không thể quấy rầy y được.
Hắn xách nguyên liệu nấu ăn trong tay đi vào phòng bếp, đột nhiên nghe thấy trong bếp vang lên vài tiếng động nhỏ.
Vẻ mặt Diệp Minh Xuyên hơi hơi biến đổi, nhẹ nhàng gọi với vào phòng bếp, "Tiểu An?"
Nhưng không có ai đáp lại hắn, nhịp tim Diệp Minh Xuyên nhất thời tăng tốc, không khỏi đẩy nhanh bước chân, ngay vào lúc hắn sắp sửa bước vào trong bếp, cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy mở, Đường Dật từ trong bước ra.
Trên mặt y đỏ ửng không tự nhiên, bước đi cũng hơi loạng choạng, một tay đỡ tường, ngẩng đầu thấy Diệp Minh Xuyên còn hơi sửng sốt, hỏi, "Diệp Minh Xuyên? Anh về rồi à?"
Diệp Minh Xuyên ném túi to trong tay đi, vội vàng tiếng lên ôm Đường Dật vào lòng, hỏi, "Em làm sao thế?"
"Không sao, chỉ hơi váng đầu thôi." Vừa nói xong, môi Đường Dật liền ấn lên cằm Diệp Minh Xuyên, sau đó đầu lưỡi vươn ra một đoạn nhỏ, dọc theo cần cổ Diệp Minh Xuyên từng chút liếm xuống dưới, tựa như quỷ hút máu tham lam, kiên nhẫn nhấm nháp món ăn mỹ vị của mình.
Diệp Minh Xuyên nhất thời cứng đờ tại chỗ, không dám cử động chút nào, mặc Đường Dật muốn làm gì thì làm, đầu lưỡi ấm áp mang theo cảm giác ướt át lướt qua da hắn, khiến hắn cảm thấy da đầu tê dại, phảng phất như có dòng điện mỏng manh nhẹ nhàng xẹt qua da đầu, trong đầu không hiểu sao đột nhiên nhớ đến một cụm từ hồi trước từng thấy trong sách: ASMR*.
*ASMR là từ viết tắt của Autonomous Sensory Meridian Response (tạm dịch Phản ứng cực khoái độc lập), chỉ cảm giác rùng mình ở đầu hay cổ sau khi tiếp nhận một số kích thích như những âm thanh êm ái hay những đụng chạm lặp đi lặp lại.
Hắn nghĩ, có lẽ mình đã hiểu được cảm giác này rồi.
Một lúc lâu sau Diệp Minh Xuyên mới hồi phục lại tinh thần, hắn vươn tay xoa xoa trán Đường Dật, có chút lo lắng hỏi, "Em uống rượu à?"
"Hổng biết......." Đường Dật than thở một câu, sau đó đột nhiên vươn tay bắt đầu xé quần áo Diệp Minh Xuyên.
Bây giờ là mùa đông, tuy Diệp Minh Xuyên không sợ lạnh, nhưng cũng mặc mấy tầng quần áo, bên ngoài hắn khoác áo gió màu xám nhạt, bên trong là áo len lông cừu, Đường Dật chỉ dùng chút xíu lực như kia làm sao có thể lột quần áo của hắn xuống được.
Diệp Minh Xuyên có chút bất đắc dĩ nhìn động tác của Đường Dật, giữ tay y lại bên hông, ghé vào tai y hỏi, "Em uống bao nhiêu thế?"
Với tình trạng này, Đường Dật chẳng thể trả lời được bất cứ câu hỏi nào, Diệp Minh Xuyên chỉ đành tự tìm đáp án thôi.
Cửa phòng bếp khép hờ, Diệp Minh Xuyên nhìn vào trong, chỉ thấy trên kệ bếp màu ngà có một cái cốc thủy tinh, chất lỏng màu đỏ thẫm trong cốc chỉ cao cỡ nắp chai nước suối, không biết đây là cốc đầu tiên của Đường Dật, hay là cốc thứ bao nhiêu nữa.
Tầm mắt Diệp Minh Xuyên lại hướng đến ngăn tủ bên dưới, quả nhiên trong thấy một chai rượu đỏ, rượu bên trong còn dư lại hơn nửa, Đường Dật uống không nhiều lắm, rượu này số độ lại không quá cao, nhưng y vẫn thành bộ dạng thế này.
Nhất thời Diệp Minh Xuyên không biết mình nên khóc, hay là nên cười nữa.
Ngày trước Chương Vũ Thành có tặng Diệp Minh Xuyên mấy chai rượu nho, nói là nhập khẩu từ nước ngoài, hương vị nồng đậm, hồi vị vô cùng, anh ta khen rượu này dễ phải đến hơn mười phút đồng hồ, khiến Diệp Minh Xuyên suýt nữa cho rằng hãng rượu mời anh ta đến quảng cáo.
Rượu kia hắn từng uống thử một chút, quá ngọt, chẳng có chút mùi rượu nào, ngược lại hơi giống nước nho, Diệp Minh Xuyên không thích lắm, nên vẫn để ở ngăn tủ bên dưới trong phòng bếp, không ngờ lại bị Đường Dật lục ra.
Bao bì chai rượu này nhìn hoàn toàn không giống những chai rượu nho thông thường, màu sắc chai cực kỳ sặc sỡ, chữ viết bên trên cũng là tiếng nước ngoài, Đường Dật tưởng đó là nước trái cây cũng không có gì lạ.
Diệp Minh Xuyên ôm Đường Dật trong vòng tay, nhịn không được suy nghĩ vẩn vơ, hắn còn nhớ rõ lần trước nhìn thấy Đường Dật say rượu là trong nhà vệ sinh của một khách sạn, khi đó trong lòng hắn còn bài xích Đường Dật, nhưng cuối cùng vẫn mang Đường Dật về nhà mình.
Bây giờ nghĩ lại có chút tiếc nuối, lúc ấy sao hắn lại có thể nhẫn tâm đẩy Đường Dật ra cơ chứ? Cứ ôm y như vậy, để y dính chặt trên người mình chẳng phải tốt lắm à?
Không biết rốt cuộc có nghe thấy câu hỏi của Diệp Minh Xuyên không, Đường Dật vẫn không nói chuyện, chỉ túm chặt tay áo Diệp Minh Xuyên không buông, một tay Diệp Minh Xuyên vòng quanh thắt lưng Đường Dật, tay còn lại luồn xuống dưới đầu gối y, sau đó ôm ngang y lên.
Đường Dật nằm trong lòng Diệp Minh Xuyên giãy dụa, sức y tuy không lớn, nhưng ôm như vậy vẫn có chút bất tiện, Diệp Minh Xuyên thở dài, giọng nói tràn đầy sủng nịch, hắn cúi đầu hôn hôn trán Đường Dật, "Ngoan một chút có được không?"
"Hửm?" Lúc này Đường Dật đã không còn ý thức, căn bản không hiểu Diệp Minh Xuyên nói cái gì.
Y nhìn Diệp Minh Xuyên, bĩu môi như thể ấm ức lắm vậy, khóe mắt y nhiễm một mạt đỏ ửng, dễ nhìn cực kỳ.
Diệp Minh Xuyên ôm Đường Dật tới sô pha, ngồi xuống cạnh y.
Hắn vừa ngồi xuống, Đường Dật đã bò lên người hắn, ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn hôn.
Diệp Minh Xuyên mặc Đường Dật ôm mình tinh tế gặm cắn, trong đầu nghĩ hẳn nên cho Đường Dật ăn cái gì đó.
Trưa nay Đường Dật còn chưa ăn cơm, buổi tối nhất định phải cho Đường Dật ăn chút gì, nếu không dạ dày y sẽ không chịu nổi.
Bữa tiệc lớn mà hắn mong nhớ không thể làm được rồi, hắn chỉ có thể từ đống đồ vừa mua hôm nay chọn ra mấy món ăn vặt đút cho Đường Dật thôi.
Cái túi đựng đồ ăn vặt vừa nãy bị hắn vứt ở cửa phòng bếp, bây giờ hắn không thể không thả Đường Dật xuống, giữ chặt hai tay Đường Dật, nói với y, "Đừng ngọ nguậy, ngồi yên một lát được không, anh sẽ quay lại ngay."
Đường Dật ngửa đầu nhìn Diệp Minh Xuyên, hai mắt y ướt sũng, mờ mịt lại vô tội, thoạt nhìn có chút đáng thương, lại khiến người ta nhịn không được muốn ức hiếp y, Diệp Minh Xuyên khom lưng, hôn một cái lên trán Đường Dật, "Nghe lời nào, Tiểu An."
Lấy bánh ngọt từ trong túi ra, lại cất rau quả dễ hỏng vào trong tủ lạnh, lúc này Diệp Minh Xuyên mới quay trở lại.
Lúc hắn quay lại, liền thấy Đường Dật ôm gối tựa trên sô pha, hôn nó giống như vừa nãy hôn mình.
Đúng là thất sách mà, Diệp Minh Xuyên xoa xoa trán, thở dài, sớm biết vậy thì vừa nãy hắn đã dùng yêu lực giải quyết mấy chuyện này rồi.
Hắn vội vàng đi tới, lấy cái gối tựa trong tay Đường Dật ra, sau đó ôm y đặt lên đùi mình.
Mở hộp bánh ngọt ra, ngay sau đó Diệp Minh Xuyên bi đát phát hiện lúc mua bánh ngọt hắn quên không lấy thìa rồi, có điều lần này hắn không dám bỏ Đường Dật lại một mình trong phòng khách nữa, hắn giật giật ngón tay, một chiếc thìa nhựa liền bay từ bếp vào trong tay hắn.
Vừa nãy hắn vứt túi xuống đất, bánh ngọt bên trong cũng vì thế mà bị xô lệch đến biến dạng, có điều như vậy cũng không ảnh hưởng đến hương vị chiếc bánh.
Đường Dật gác đầu trên vai Diệp Minh Xuyên, nghiêng mặt, há miệng cắn một ngụm lên tai Diệp Minh Xuyên, đầu tiên mút hai cái, sau đó dùng răng tinh tế mài cắn vành tai Diệp Minh Xuyên.
Diệp Minh Xuyên nheo mắt, thở dài, với hắn mà nói đây quả thật là sự tra tấn ngọt ngào.
Nhìn bánh ngọt trên tay, có trong nháy mắt, Diệp Minh Xuyên thậm chí đã nghĩ lấy phần kem bánh quết hết lên môi, lên ngực, lên đùi mình, sau đó người trước mặt hắn sẽ nhẹ nhàng liếm đi chỗ kem màu trắng ngà trên người hắn, đầu lưỡi y sẽ lướt qua cơ thể hắn, ấm áp, ẩm ướt, tê dại......
Cười khẽ một tiếng, vứt hết đống suy nghĩ bậy bạ ra say đầu, Diệp Minh Xuyên bắt đầu chuyên tâm vào công việc của mình, đó là đút hết cái bánh ngọt trên tay vào miệng Đường Dật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...