Diệp Minh Xuyên nói xong liền trực tiếp quay đầu xe, không quan tâm ý kiến của Đường Dật thế nào.
Đường Dật quay đầu nhìn hắn một cái, nhịn không được nghĩ có phải từ đầu hắn đã đoán trước được tình cảnh này không.
Ngón trỏ tay phải đặt trên vô lăng của Diệp Minh Xuyên nhịp nhàng gõ gõ, ánh mắt có chút mơ hồ, bất quá hắn cũng biết bây giờ mình đang lái xe, nên rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường.
Đường Dật thấy một màn như vậy chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Y còn nhớ rõ Diệp Minh Xuyên hồi trước mỗi lần chột dạ cũng sẽ giống như vừa rồi, ngón trỏ tay phải không ngừng nhịp nhịp, ánh mắt mơ hồ, không ngờ qua nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn chẳng tiến bộ chút nào.
Chỉ là, mọi thứ đã sớm không còn như lúc ban đầu nữa rồi.
Nhớ khi đó, y vừa mới cùng Diệp Minh Xuyên trốn ra khỏi thôn nhỏ trong núi, để có thể sinh tồn trong thành thị xa lạ lại phồn hoa này, Diệp An đi đến mấy công trường đen đồng ý thu nhận lao động trẻ em làm vài công việc tay chân, tuy tiền công không được bao nhiêu, nhưng cộng với số tài sản hai đứa mang từ nhà đi thì cũng đủ để nuôi sống chúng một thời gian.
Thời điểm đó y còn chưa đến mười một tuổi, thế nhưng mọi gánh nặng cuộc sống cũng đã đè ép trên đôi vai y.
Bất quá y cũng không cảm thấy khổ sở, chỉ cần có Diệp Minh Xuyên bên cạnh, y sẽ cảm thấy dù thế nào cũng có thể tiếp tục kiên trì.
Đợi khi có thêm chút tiền, họ liền rời khỏi gầm cầu, tới khu dân nghèo thuê một căn nhà cũ, nhà không lớn, cũng không có đường điện nước, thế nên tiền thuê rất rẻ, một mình y đi làm cũng có thể gánh được.
Kì thực Diệp Minh Xuyên cũng muốn theo y tới công trường, nhưng Diệp An làm sao dám để nó ra ngoài chứ, Diệp Minh Xuyên có chút ngốc, phản ứng lại trì độn, căn bản không thể tự chiếu cố chính mình.
Y sợ nó bị bắt nạt, lại sợ công trường loạn như thế nó sẽ lạc đường, sẽ bị người bắt cóc, không thể về được nữa.
Thế nên mỗi ngày ra ngoài, Diệp An đều khóa cửa lại, cũng dặn dò Diệp Minh Xuyên nhất định phải ngoan ngoãn chờ trong nhà.
Y vẫn cho rằng Diệp Minh Xuyên sẽ ngoan ngoãn vâng lời, mãi đến rất lâu sau, trong một lần vì tay bị thương mà trở về sớm, y mới phát hiện Diệp Minh Xuyên căn bản không hề ở lại trong nhà.
Rõ ràng y đã khóa cửa rồi, Diệp Minh Xuyên có thể đi đâu được chứ? Diệp An đi tìm nó gần một buổi chiều, từ phố nam sang phố bắc, lần lượt gõ cửa từng nhà từng nhà hỏi thăm xem có ai thấy một thằng nhóc mặc áo sơ mi kẻ caro không, nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu, nói với y rằng không thấy.
Tận đến khi trời tối, y cả người run rẩy trở về nhà, vết thương trên tay lại chảy máu, y cho rằng mình sẽ không còn tìm thấy nó nữa, kết quả lại thấy Diệp Minh Xuyên thành thật ngồi trong nhà, thoạt nhìn giống như chưa từng rời đi vậy.
Đây cũng là lý do vì sao sau này Diệp Minh Xuyên đi rồi, cách một thời gian y lại quay về nơi này, muốn nhìn xem hắn có giống như ngày trước, trở lại hay không.
Nhưng đến tận khi nơi này bị dỡ bỏ, mọi thứ đều đã thay đổi, y vẫn không tìm được Diệp Minh Xuyên.
Lúc ấy y mới nghĩ đến, Diệp Minh Xuyên có lẽ sẽ không quay trở về nữa.
Diệp An đứng trước mặt Diệp Minh Xuyên, sắc mặt trắng bệch, đại khái đoán được Diệp Minh Xuyên căn bản không hề nghe lời mình nói, vẫn luôn thừa dịp mình đi công trường trộm ra ngoài, chỉ là không biết chuyện này bắt đầu từ khi nào.
Diệp Minh Xuyên vừa liếc mắt đã thấy được vết thương trên cánh tay Diệp An, nó định tiến lên hỏi, lại nghe thấy Diệp An hỏi mình, "Ban ngày cậu đi đâu?"
Nó nhìn ra được sắc mặt Diệp An không tốt, nhưng vẫn không dám nói cho Diệp An mình trộm ra ngoài, đứng lên, chắp tay sau lưng, cúi đầu, rầu rĩ nói, "Ở trong nhà."
"Cậu còn dám gạt tôi?"
"Tiểu An...." Diệp Minh Xuyên ngẩng đầu liếc Diệp An, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, ngón trỏ tay phải ở sau lưng không ngừng đưa qua đưa lại, căn bản không dám nhìn Diệp An.
Cho dù không có chuyện buổi chiều hôm nay, nhìn bộ dạng lúng túng của Diệp Minh Xuyên lúc này, Diệp An cũng có thể biết được nó đang nói dối, ngữ khí không khỏi nặng hơn một chút, "Rốt cuộc cậu đã đi đâu, Diệp Minh Xuyên?"
Diệp Minh Xuyên không dám nói cho Diệp An biết mình đi đâu chủ yếu là vì sợ Diệp An tức giận.
Nhưng bây giờ nhìn Diệp An cái dạng này, nó cũng biết mình đã khiến y không vui rồi, chỉ đành đem những gì đã làm mấy ngày nay nói ra hết, vừa nói vừa nhịn không được hướng mắt về phía vết thương trên tay Diệp An.
Cuối cùng nó vẫn lẻn đến trước mặt Diệp An, nâng tay y lên, nhìn vết thương sâu đến có thể thấy cả xương.
Diệp Minh Xuyên nặng nề gọi một tiếng "Tiểu An", cúi đầu, liếm lên nơi đang chảy máu trên tay Diệp An.
Diệp An không để ý tới động tác của Diệp Minh Xuyên, bởi vì y vừa biết được khoảng thời gian này, Diệp Minh Xuyên luôn chờ buổi sáng y rời khỏi nhà, vụng trộm chạy ra ngoài đào đá, chuyển gạch, nhặt rác, nó muốn kiếm tiền để mua cho Diệp An một món quà.
Diệp Minh Xuyên tuy biểu hiện có chút trì độn, nhưng vẫn nhớ rõ sắp đến sinh nhật của hai đứa, nên mới muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho Diệp An.
Nó vẫn còn nhớ rõ buổi tối đầu tiên hai đứa đến thành phố này, lúc tùy ý đi lại trên đường, Diệp An đã dừng lại trước một cánh cửa kính, nhìn gấu bông lớn đặt bên trong thật lâu.
Sau đó y quay lại nhìn nó, cái gì cũng không nói, chỉ kéo tay nó rời đi, nhưng Diệp Minh Xuyên vẫn biết Tiểu An nhất định rất thích con gấu bông bày bên trong tủ kính kia.
Nó vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, muốn một ngày nào đó mua con gấu kia cho Tiểu An.
Nó muốn cho Diệp An một bất ngờ, ngặt nỗi trong tay không có tiền, chỉ đành thừa dịp Diệp An không có nhà trộm chạy ra ngoài.
Nó đã tích cóp thật lâu, chỉ cần thêm hai ngày nữa thôi là sẽ đủ.
Nhìn Diệp Minh Xuyên lấy từ trong hộp ra từng đồng từng đồng tiền lẻ, hốc mắt Diệp An chua xót, y quay sang, vỗ vỗ đầu Diệp Minh Xuyên, "Sau này cùng tớ ra ngoài đi."
Để Diệp Minh Xuyên lại một mình trong nhà, Diệp An cũng khó lòng yên tâm nổi, đã như vậy không bằng để nó ở bên cạnh mình, cũng dễ dàng để mắt tới nó hơn.
Diệp Minh Xuyên nghe y nói thế thì cực kì cao hứng, nhe răng cười ngốc.
"Tiểu An, tốt rồi này." Diệp Minh Xuyên giơ cánh tay Diệp An lên, một bộ cầu khen ngợi.
Diệp An cúi đầu nhìn, quả nhiên vết thương trên cánh tay đã biến mất.
Diệp An hôn hôn trán Diệp Minh Xuyên, mỉm cười khích lệ, "Tiểu Xuyên thật lợi hại."
Cuối cùng, vào ngày sinh nhật, bọn họ vẫn tới tiệm đồ chơi, mua con gấu bông kia về.
Diệp An bỏ nắm đậu đỏ Diệp Minh Xuyên cho y lần đầu tiên hai người gặp nhau vào trong bụng gấu bông, sau đó đặt con gấu ở đầu giường.
Tiếc rằng sau này Diệp Minh Xuyên rời đi, Diệp An đi từ thành phố này sang thành phố khác tìm hắn, con gấu bông kia đã bị người ta trộm mất trên tàu, không còn tìm lại được nữa.
Đến cuối cùng, còn lại vẫn chỉ có mình Diệp An.
- --
Cho dù y rốt cuộc tìm lại được Diệp Minh Xuyên, thế nhưng cái người trước mắt y lúc này đã không còn là Diệp Minh Xuyên từng nói với y sẽ vĩnh viễn ở bên y nữa.
Hắn đã quên mất y rồi.
Đường Dật yên lặng thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cây lá xanh tốt lướt qua mắt y, radio trong xe đã chuyển vài ca khúc, y quay lưng lại với Diệp Minh Xuyên, mở miệng nói, "Không cần, tôi ở bên ngoài tìm tạm một chỗ nghỉ lại qua đêm là được."
Diệp Minh Xuyên nghe thấy đáp, "Sức khỏe của cậu không tốt, ở bên ngoài tôi không yên tâm."
Đường Dật nghe thế chỉ cảm thấy buồn cười, trước kia những lời này kiểu này đều là y dùng để hống Diệp Minh Xuyên, bây giờ lại đổi ngược lại.
Thế nhưng bây giờ quan hệ của y với Diệp Minh Xuyên là gì, sức khỏe của y có tốt hay không thì liên quan gì đến hắn chứ?
Nhưng nhìn tình huống này, Diệp Minh Xuyên mà không dừng xe, y đương nhiên cũng không cách nào xuống được.
Đường Dật liền không mở miệng nữa, tựa đầu vào cửa kính xe, chẳng bao lâu đã mất đi y thức.
......
Lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Diệp Minh Xuyên quay đầu nhìn Đường Dật, thấy y đã thiếp đi, liền kéo cửa kính xe lên, tắt nhạc đang phát trong xe.
Bây giờ đang là giữa hè, nhưng linh hồn Đường Dật suy yếu, căn bản không chịu nổi lạnh, Diệp Minh Xuyên không chỉ không dám mở điều hòa trong xe lên, mà thậm chí còn cởi áo khoác trên người xuống, đắp lên người Đường Dật.
Đèn phía trước đã chuyển sang màu xanh, mấy chiếc xe đằng sau cũng bắt đầu nhấn còi, Diệp Minh Xuyên quay đầu, đặt tay lên vô lăng, lái về phía chung cư mình đang ở.
Diệp Minh Xuyên đỗ xe bên ngoài, khu nhà hắn ở cũng có xe của vài đài truyền thông mai phục, chẳng qua đây dù sao cũng là khu nhà cao cấp, bảo vệ gì đó đều đáng tin hơn khu Đường Dật ở nhiều, mấy loại chuyện này gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết được.
Quản lý khu nhà này cũng có chút bối cảnh, căn bản không sợ đắc tội đám phóng viên.
Lúc Đường Dật tỉnh lại, liền thấy Diệp Minh Xuyên không biết đang gọi điện cho ai, giọng hắn cố tình đè thấp, lại thêm Đường Dật còn chưa tỉnh hẳn, nên không nghe rõ hắn nói cái gì.
Thấy Đường Dật tỉnh, Diệp Minh Xuyên cúp điện thoại, "Đợi một chút, sắp đến nơi rồi."
Đường Dật gật đầu, sau đó cúi đầu, thấy được áo khoác đang đắp trên người mình.
Y kéo áo khoác xuống, trả lại cho Diệp Minh Xuyên, "Cảm ơn anh."
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đến giờ y vẫn còn chưa rõ ràng lắm.
Diệp Minh Xuyên nhận áo, không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Không bao lâu sau đã thấy một đám bảo vệ cầm côn điện trong tay từ tiểu khu đi ra, hua hua về phía các phóng viên, đám phóng viên đều hô hào, dọa sẽ kiện ra tòa, bất quá mấy bảo vệ này đều là người làm công ăn lương, chỉ nghe cấp trên chỉ huy thôi, cũng chẳng quan tâm bọn họ kiện hay không kiện.
Cho dù kiện thì sao chứ? Trước không nói đến quản lý nơi này không phải người đám phóng viên có thể đắc tội, cách đây không xa cũng đang có một vị hồng bài đó, "Ở đây cấm xe lạ dừng đỗ, không nghe thì chờ gánh hậu quả đi."
Đợi đám phóng viên bị đuổi đi hết rồi, Diệp Minh Xuyên mới lái xe, một đường thông thuận không hề bị cản trở vào trong tiểu khu.
Hắn để Đường Dật ngồi trên ghế sô pha chờ một lát, mình thì vào thu dọn phòng cho khách.
Đường Dật ngồi trên sô pha, lấy điện thoại ra.
Y muốn biết gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì thế lên weibo, ở mục tìm kiếm gõ tên mình cùng Diệp Minh Xuyên.
Chẳng qua đến lúc này, mấy nhóm thủy quân trên mạng sau một thời gian dài đụng độ đã đồng loạt chuyển hướng một cách khó tin, bây giờ bọn họ đều nhất trí sửa miệng, bắt đầu mắng Diệp Minh Xuyên, nói hắn là tra nam, đầu tiên làm Đường Dật, sau đó lại tra Diệp An.
Netizen cũng bị thủy quân ảnh hưởng, bắt đầu nảy sinh nghi vấn, trước đó Diệp Minh Xuyên không phải còn đưa Diệp An về nhà, cùng cô ta đi ăn cơm à? Bây giờ thế nào lại cùng một chỗ với Đường Dật rồi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...