Thảo đứng cạnh Tuấn Anh, tâm trạng cứ bồi hồi xao xuyến, tim đập thịch thịch như muốn xổ ra ngoài, trong lòng xen lẫn lo sợ.
Học sinh của cô Thu lên bảng không chữa được bài tập cơ bản thường sẽ để lại ấn tượng xấu nên Thảo rất sợ, nhìn Tuấn Anh làm bài nhanh thoăn thoắt, Thảo còn sợ hơn.
Nói tóm lại, tại sao trên đời lại tồn tại một môn học mang tên Toán Hình?
Thảo hẩy hẩy tay Tuấn Anh, thì thầm cầu cứu:
- Bài này làm như nào?
Cậu ta đọc qua đề bài của Thảo, bâng quơ đáp:
- Viết phương trình ra.
Thảo ngẩn người, thằng ngáo này trả lời cũng bằng không.
Đầu bài nó yêu cầu viết phương trình thì ai chả biết, quan trọng là viết như thế nào ấy chứ.
- Viết như nào hả mày?
Thảo năn nỉ ỉ ôi sốt cả ruột, Tuấn Anh thì mải làm phần bài của mình.
Thảo bị bơ đẹp, tức tối giẫm nhẹ vào giày của cậu.
Tuấn Anh lườm Thảo, cha bố tiên nhân nhà nó, hôm nay anh đây đi giày trắng mới đau.
Cậu khẽ rít lên:
- Cái gì?!
- Bài của tao làm như thế nào?
- Hỏi lắm thế đã bảo viết phương trình ra.
Thảo ôm đầu ấm ức, giậm chân mấy phát tại chỗ.
Tức mà tức đéo chịu được luôn! Khổ thân con bé mấy lần ngoái xuống nhìn Châu bằng ánh mắt khẩn cầu van xin đều bị cô Thu nhắc nhở.
Hơn nữa, Châu ở dưới nói cái gì Thảo cũng không hiểu.
Ly ngẩng lên xem hai đứa nó chí choé nom cũng vui phết, thằng Tuấn Anh năm nay lại cao lên rõ rệt, con Thảo không đến nỗi lùn mà đứng đến mỗi cằm của Tuấn Anh trông cũng cute hột me ghê cơ.
Thảo làm gì còn hứng để ý ai cao ai thấp nữa, loay hoay xoay sở mãi với cái bài tập siêu cấp dễ.
Thảo kiên nhẫn hỏi thêm Tuấn Anh một câu:
- Bài này viết phương trình kiểu gì?
- Nhìn đề bài mà viết.
Tuấn Anh lại ngây thơ trả lời làm Thảo đã tức còn tức hơn.
Nó là đang tỏ ra ngây thơ, hay đang cố tình ngây thơ để chọc điên Thảo? Tuấn Anh làm xong bài, tưng tửng đi về chỗ ngồi, để lại một mình Thảo bơ vơ trên bục giảng, cận kề với ranh giới mong manh giữa trần thế và địa ngục từ ánh nhìn của cô Thu.
Cô Thu không hài lòng về Hoa Anh Thảo, thở dài lắc đầu:
- Thôi! Đi xuống đi, các anh các chị học hành thế này thì chết tôi thôi.
Đừng có ỷ lại là nhà mình có điều kiện thì không cần học đâu anh Tuấn Anh và chị Hoa Anh Thảo ạ! Nếu không có kiến thức môn Toán thì trường nào, công ty nào dám nhận các anh các chị?
Thảo về chỗ, gằm mặt xuống nghe cô chửi.
Bình thường với bọn con trai cô chửi gắt hơn như này nhiều.
Thảo về chỗ ngồi được mấy phút rồi vẫn bị nghe chửi triền miên, cô cũng đâu muốn học kém đâu, bị phê bình trước toàn thể cả lớp bao gồm cả crush, nhục không tả xiết.
...
Sáng ấy mưa to gió lớn, chưa đến mức bão, học sinh vẫn đi học.
Thảo rút kinh nghiệm thấy trời bắt đầu xuất hiện mây đen, hoãn ăn sáng lại và lập tức bảo tài xế đưa đến trường kẻo lại xảy ra sự cố ướt nhẹp cả thân như năm trước, lại còn vào nhầm nhà vệ sinh nữa chứ.
Thảo Châu Ly đến sớm trước khi mưa to, đang ngồi nói chuyện vớ vẩn trong lớp.
Đột nhiên Minh từ ngoài hớt hải chạy vào, áo quần ướt đẫm nước mưa từ trên xuống dưới.
Ẩn ẩn hiện hiện sau lớp sơ mi trắng là thấp thoáng màu da bụng, và không có gì hết.
Mỗi lần trời mưa, sẽ có mấy đứa không mang áo mưa, hoặc lãng xẹt hơn là lười dừng xe lại giữa đường để mặc, Huy Minh là điển hình.
Ngoài ra trong lớp không ít các thành phần xêm xêm như vậy.
Chuông reo, ngay tiết đầu tiên là kiểm tra 15 phút Toán.
Cô Thu đi từng bàn phát đề, tránh trường hợp học sinh tự tráo đề.
Tuấn Anh đọc qua một lượt, đề 15 phút của cô Thu không khó, nhưng dài vl, nghĩ sao trong khoảng thời gian hẹp hòi như thế mà cô cho tận ba bài tập.
Nhưng may mắn ở chỗ mỗi lần kiểm tra 15 phút, cô Thu toàn cho học sinh làm đến tận 20-25 phút, cô không cần làm nhanh chữ xấu nhưng cần học sinh phải hiểu và làm từ từ cẩn thận.
Năm nay Vương Tuấn Anh gọi là siêu cấp giỏi Toán Lí Hóa, chưa được nửa học kì đã xông xáo chạy đi kiếm điểm như cầm cọc tiền ra chợ mua rau.
Có thể không giỏi được bằng Châu nhưng cậu đây có tinh thần hăng hái giơ tay phát biểu, làm bài tập xong nhanh để mang lên chấm vở, easy!
Thảo cắn bút làm bài, càng ngày càng học thụt lùi như này, cảm giác mình kém cỏi thật sự so với một tập thể lớp toàn học sinh nổi trội.
Để vào được lớp A2 Ước Mơ không dễ dàng gì, nhưng học hành chấp chới như Thảo thì không ổn.
Ngồi trong 11A2, nếu không có kiến thức nền tảng thì khó mà theo được.
Thảo sinh ra là để học khối D, nhưng vì Châu Ly ngồi lớp này nên Thảo cũng theo thôi, do quan hệ xã hội của bố mẹ nên xin vào không khó.
- Rầm!
Phía cuối góc lớp, gần chỗ tủ đựng đồ của lớp bỗng vang lên tiếng động siêu to khổng lồ.
Không làm Châu và Tuấn Anh phân tâm, hai đứa này vẫn hì hục làm bài, mình là phải yêu bản thân mình trước, chứ đứa nào bị ngã hay làm rơi cái cặp xuống dưới đất thì kệ xác chúng nó.
Quái lạ, nếu có đứa nào cuối góc lớp làm rơi balo thì không thể phát ra tiếng mạnh như vậy được, thế thì chắc là bị ngã.
Cả lớp im lặng, một lúc sau tiếng động ngày một dữ dội hơn:
- Uỳnh...! Uỳnh! Uỳnh!
Thảo quay xuống nhìn góc bàn cuối phía Minh ngồi, Ly cũng nhìn theo.
Sắc mặt hai đứa đơ cứng lại.
Sau đấy chỉ nghe thấy tiếng bạn lớp trưởng hét lên:
- Cô ơi! Giật!
Cô Thu giật mình nhìn xuống, những tiếng "uỳnh uỳnh uỳnh" ngày một lớn hơn.
Cả đám học sinh trong lớp dừng bút, toán loạn kéo nhau về phía góc lớp xem có chuyện gì xảy ra.
- Cô ơi, giật! Giật!
Cô Thu hoảng hồn chạy xuống, chứng kiến một nam sinh đang co giật dữ dội dưới đất.
Mặt cô Thu đỏ phừng phừng lên, cô hét lớn:
- Kéo nó ra, kéo cái bàn ra!
Nam sinh ngày càng co giật mạnh, chân tay khua loạn xạ, mặt tái nhợt, môi tím bầm, trông cực kì ghê sợ.
Cả đám không ai dám lại gần, chỉ đứng xung quanh nhìn bạn nam sinh kia vật vã dưới sàn, cảnh tượng rất kinh khủng.
Từng nghe trong phim, truyện sách nói về co giật, nhưng tự mình trông thấy ngoài đời mới gọi là đáng sợ!
Nghe cô Thu quát, mấy thằng con trai nhanh chóng kéo bàn ra, có đứa chạy đi gọi cô y tế.
Châu nhìn xuống góc lớp, cả người như cứng đờ ra, bọn nó bâu xung quanh góc lớp, Châu không thấy gì cả, chỉ biết có đứa đang co giật.
Trong lòng Châu sợ sệt, sợ rằng cái người đó là Kim Bảo Huy Minh.
Cô y tế chạy lên lớp, nhanh chóng làm các thủ tục sơ cứu cho bạn nam kia.
Lúc sau là một loạt các thầy cô khác, cô hiệu trưởng, hiệu phó, thầy dạy Toán, cô dạy Sinh kéo lên, lùa hết tất cả học sinh 11A2 ra ngoài để lấy không khí cho cái bạn co giật kia còn thở.
Cả lớp đứng ngoài hành lang, Châu ngó vào cửa sổ nhìn.
Hóa ra, hóa ra cái người ấy thật sự chính là Kim Bảo Huy Minh, không ai khác chính là Minh.
11A2 lại bị lùa tiếp xuống dưới sân trường cho thoáng.
Đứa nào cũng sờ sợ, sợ lắm! Có mấy đứa con gái còn đỏ hết mặt mũi, sợ đến phát khóc.
Châu ngồi dưới cùng Thảo, Ly dưới ghế đá.
Châu không khóc như một số đứa con gái, nhưng đôi lông mày như sắp díu lại vào nhau, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, vừa sợ, vừa lo.
Châu sợ đến mức không nói thành lời, tại sao người đó lại là Minh chứ.
Thảo co chân lên ghế, hai tay ôm đầu gối, luôn miệng kêu ca:
- Eo ơi sợ vãi!
Thảo cũng giống những đứa con gái khác, cũng nức nở thút thít:
- Mày không biết đâu, lúc tao quay xuống, tao thấy thằng Minh chuẩn bị ngã xuống đất, mặt phờ phạc, môi thâm sì, tay giơ lên trời giật giật, nhìn lúc đấy sợ vờ cờ lờ.
Nghĩ lại thôi đã thấy ghê.
Bấy giờ, Huy Minh được khiêng cẩn thận lên ô tô, đưa thẳng đến bệnh viện.
...
Tiết học sau, cả lớp chìm trong không khí trầm lặng, chỉ có tiếng giảng bài của của cô giáo.
Cô Anh hôm nay bị sốc, lớp 11A2 này nghịch ngợm như lũ quỷ xứ, trong giờ rất có thói xấu là nói tự do, nói chuyện riêng, trêu đùa nhau nháo nhào lên, thế mà cũng có khoảnh khắc ngồi im thin thít không nói một câu.
Cô Anh không thể nào không sốc, cô gọi cái Ngọc đứng lên trả lời câu hỏi, nó suýt nữa òa khóc.
Ai cũng biết Ngọc thích thầm Minh, tận mắt nhìn crush bị co giật, không sợ không được.
Mãi sau mới có tin tức từ cô chủ nhiệm rằng, Minh sáng nay đi mưa bị ướt, không chịu thay đồ, ngồi trong phòng điều hòa, gió thổi vù vù.
Một nguyên nhân quan trọng nữa là vì nó không chịu ăn sáng, cơ thể lại đang trong quá trình phát triển, cần nhiều dinh dưỡng để học tập và làm việc.
Chính vì hai lí do chủ chốt đó nên mới dẫn đến co giật.
Châu nói với Tuấn Anh:
- Mẹ mày với mẹ con Thảo làm ở bệnh viện đấy đúng không? Tí nữa mày đi thăm nó, cho tao đi cùng!
- Mày quá mê trai, không xứng đáng làm cô tao!
- Giờ này còn đùa được, chả vui.
- Đùa gì ơ? Há há há...!À mà tao nói thật, tao không có nhu cầu muốn thằng Minh làm chú rể của tao đâu.
- Gì? Cái gì á? Chú rể gì mày bê đê à?
- Không, mày ngu vừa, không xứng đáng làm cô tao! Tức là nếu mà mày với thằng Minh yêu nhau thì tao phải gọi nó là chú rể còn gì, tao đéo muốn làm cháu thằng Minh, nên tao không ủng hộ mày với nó yêu nhau.
- Đm, mày tưởng tao thích làm cô của mày lắm à? Mày thì xứng đáng làm cháu tao quá cơ.
Mặt Châu đen kịt, bị nói mê trai, bị nói ngu, bị hạ thấp là không xứng đáng này nọ.
Ối trời ơi một ngày không biết bao nhiêu lần bị Tuấn Anh phỉ báng, mỗi lần như vậy là nó sẽ nói kèm với câu "Mày không xứng đáng làm cô tao".
Tuấn Anh yêu bản thân nó vô cùng, yêu theo cái kiểu dìm người khác xuống để nâng bản thân mình lên.
Ở bàn bên kia, Thảo trông hai đứa Châu và Tuấn Anh trò chuyện rôm rôm rả rả, bất giác thấy ngứa ngáy khó chịu.
Tuấn Anh ít khi thân thiết với con gái lắm ý, nó nói chuyện với Châu nhiều như thế, Thảo sợ rằng hai đứa đó sẽ rung động.
Có thể là cô cháu không cưới nhau được, nhưng biết đâu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì sao, nếu chuyện đó xảy ra thì Thảo không sống được mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...