“Ta không có chán ghét đệ.” Nàng nhìn vào đôi mắt của Đa Cát, cố nén bi thương chậm rãi nói, “Đa Cát giống như ánh mặt trời mang tới ánh sáng ấm áp, tỷ tỷ làm sao có khả năng chán ghét chứ?”
“Tỷ tỷ gạt ta!” Đôi mắt to đang ảm đạm đột nhiên sáng ngời lên, long lanh như ánh mặt trời vàng rực, miệng lại cứng rắn không tin.
“không có gạt đệ nha.” Nàng thử nhe răng cười, hít vào khí lạnh tiếp tục nói, “Ta thật sự không có bị thương, thân thể rất khỏe mạnh, nhưng là phần lớn nữ nhân mỗi tháng sẽ chảy máu một thời gian, gọi là kinh nguyệt. Nó đại biểu rằng nữ nhân đó đã có thể lập gia đình và sinh đứa nhỏ, nó hoàn toàn là một hiện tượng vô cùng bình thường.” Nàng không nghĩ làm tổn thương tâm hồn của một đứa trẻ nên cũng chỉ có thể vứt xấu hổ ra sau đầu 囧 mà thành thành thật thật giải thích.
“Vậy sao trông tỷ tỷ giống như có vẻ rất đau nha?” Đa Cát nửa tin nửa ngờ, bàn tay thô ráp dừng ở cái trán của nàng, lo lắng nói, “Cái trán tỷ tỷ thật lạnh.”
một cảm giác thật ấm áp thoải mái bao trùm lên cái trán của nàng. La Chu cố gắng nở nụ cười, mi mắt cụp xuống, hai gò má vì khô nóng mà ửng hồng lên, nàng thấy giảng dạy nam nhân cao nguyên cổ đại về sinh lý nữ nhân vẫn là hết sức xấu hổ cùng lực bất tòng tâm, khó trách năm đó giáo sư từng nói cơ thể nam nữ là hoàn toàn khác nhau.
“Cơ thể đổ máu là do thể chất của cá nhân người đó, có những nữ nhân sẽ không thấy đau, có một số nữ nhân sẽ cảm thấy đau trong bụng, và có một vài nữ nhân sẽ cảm thấy rất đau, ví dụ như tỷ tỷ vận khí không tốt thuộc nhóm cuối cùng.
Đa Cát im lặng, tựa hồ là đang tự hỏi. Được một lát hắn còn thật sự thấp giọng hỏi: “Tỷ tỷ sẽ… đau bụng trong bao lâu?”
“Hai ngày đầu thì sẽ rất đau, sau đó sẽ không còn đau nữa.” Mặt nàng giờ như có hàng ngàn ngọn lửa đốt lên vậy.
Ngón tay thô ráp mang hơi ấm nhẹ nhàng xoa cánh môi bị cắn đến nát tươm của nàng, “Thời điểm tỷ tỷ bị đau hãy cắn lấy tay của ta sẽ cảm thấy tốt hơn nha, đừng cắn môi của tỷ nữa.” Khuôn mặt tỏa ra ánh sáng mặt trời, nàng cảm giác như đang đứng trên đồng cỏ xanh có gió thổi mơn man nhẹ nhàng, đôi mắt màu rám nắng ấy chăm chú nhìn nàng. Trong ánh nhìn đó không khỏi mang ấm áp nhưng cũng tràn đầy lo lắng cùng đau lòng.
Nàng là thiếu nữ hai mươi tuổi trưởng thành, nay lại bị “trẻ nhỏ” mười một mười hai tuổi lo lắng, quan tâm, thương tiếc, mà bọn họ chẳng qua là gặp cùng cảnh ngộ, có chút đồng bệnh tương liên mà thôi. Cái đệ đệ này cũng xấp xỉ tuổi Đức Ương, vậy mà cử chỉ ngôn từ rõ ràng lại còn già dặn hơn, càng hiểu được quan tâm chăm sóc người khác.
Ở đỉnh cao nguyên rộng lớn ác liệt này trừ bỏ những kẻ hung tàn như cầm thú giống Cổ Cách Vương, Thích Ca Thát Tu ra, lại có một Đa Cát như vậy thuần phác nhiệt tình, thiện lương biết săn sóc người khác. Khi cảm giác xấu hổ lui đi, trong lồng ngực nàng hoàn toàn chỉ còn ôn nhu ấm áp khiến nàng xúc động muốn rơi lệ.
Nàng theo trong ổ chăn duỗi tay ra cầm lấy ngón tay Đa Cát vuốt trên cánh môi, nở một nụ cười nhẹnhàng từ đáy làng: “Được.” Cho dù Đa Cát có như một đứa trẻ nói dối đi chăng nữa, nàng cũng cảm tạ giờ phút này hắn an ủi cùng săn sóc nàng.
“Tay tỷ tỷ thật lạnh nha!” Đa Cát kinh ngạc hô lên, vội vàng cầm ngược lại tay nàng, dùng sức xoa nắn.
Đa Cát thoạt nhìn chỉ là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, dáng người trông thập phần cao lớn, dong dỏng cao cũng cao gần 1m7. Hai tay thon dài thô ráp, bàn tay so với nam tử trưởng thành có nhỏ chút, xương ngón tay cũng tinh tế hơn một chút. Lòng bàn tay thô cứng đem da thịt non mịn cọ cọ có chút đau nhói, một chút ấm áp dễ chịu, giống như một cái lò nướng tự nhiên. La Chu cả người lạnh lẽo không khỏi tham luyến ấm áp đã lâu mất tích.
Chà xát nóng bàn tay, nàng tự đem cái tay còn lại vươn ra. Đợi cho tay kia chà đủ ấm, nàng lại đem trước cái tay đã trở nên lạnh vươn ra, như thế lập lại hai lần, Đa Cát lập tức phát hiện ra vấn đề.
“Thân thể tỷ tỷ không thể bảo trì ấm áp?”
“Ừ, tỷ thật chán ghét thể chất này.” La Chu hít hít không khí nhẫn nhịn thêm một trận quặn đau, cả tinh thần đều có chút mệt mỏi.
hắn chà xát bàn tay cho thật ấm nóng rồi nhét vào ổ chăn, nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên nâng tay đem trên người da bào cũ nát đã nhanh chóng cởi ra thật nhanh rồi vạch một góc chăn của La Chu, lấy tốc độ nhanh hơn tia sét chui vào trong.
“Tỷ tỷ, ta sẽ cho tỷ mượn thân thể ấm áp của ta dùng một chút.” hắn không hề sợ cái lạnh, dang hai tay ôm lấy La Chu đang cuộn mình trong chăn, đem nàng toàn bộ ôm vào bên trong lòng ấm áp của hắn. một đôi mắt to tròn như mang ấm áp của ánh mặt trời hướng về phía nàng.
La Chu đơ ra nhìn trong ổ chăn đột nhiên nhiều ra thêm một kẻ ôm lấy mình chia sẻ sự ấm áp, đầu óc nhất thời vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần.
“Đệ ── đệ ──” lưỡi như bị dính kẹo đường, không phun nổi lời nói đầy đủ.
“Tỷ tỷ, ta trời sinh không sợ lạnh, ngươi không cần sợ lạnh chết đệ nha.” Đa Cát dễ dàng tiếp nhận ánh mắt của nàng mà trả lời.
“Đệ ── đệ ──” La Chu tiếp tục cố hết sức điều khiển cái lưỡi của mình. Mười một mười hai tuổi khôngtính là quá nhỏ tuổi nữa đi? Có phải hay không nên tránh hắn? Hơn nữa không phải rất không có đạo đức đi mượn hơi ấm của một đứa trẻ hay sao? Trong đầu thì nghĩ như vậy, thân thể lại như là ý thức tự động l đem Đa Cát thành cái bếp lò nóng ấm. Nếu không phải nàng liều mạng nhẫn nại, thì tay chân nàng đã sớm vén hết quần áo của Đa Cát lên mà trực tiếp hấp khí nóng từ da thịt tên nhóc này.
“Tỷ tỷ, đệ cuối cùng cũng giúp tỷ làm được một chuyện nha.” Đa Cát bên môi nhoẻn nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cong lên thật tinh nghịch hồn nhiên như lứa tuổi của hắn nên có.
La Chu ngẩn ra, lời cự tuyệt gần thoát ra khỏi cổ họng lại đè nén xuống. Cả hai đều đã ở trong ổ chăn, nếu lại giờ đuổi hắn ra phỏng chừng lại làm hắn buồn, sẽ làm tổn thương tâm hồn thuần khiết của Đa Cát? Mà thân thể đang kề sát lò sưởi tự nhiên cũng làm cho nàng luyến tiếc cự tuyệt. Mất một lúc lâu giãy dụa trong lòng cuối cùng nàng cũng đưa ra quyết định….nàng mặc kệ, thôi thì nàng liền trở thành kẻ xấu xa vô sỉ đi áp bức bóc lột sức lao động của trẻ em đi.
“Cảm… Cảm ơn đệ…” Nàng có chút thẹn thùng nói cảm ơn, vì không để chính mình có vẻ quá mức vô sỉ, nàng vội vàng bổ sung thêm, “Ngươi nếu chịu không nổi lạnh thì lập tức chui ra khỏi ổ chăn, trăm ngàn đừng để đông lạnh bản thân.”
Đa Cát cười tủm tỉm trấn an nói: “Đệ sẽ không bị đông lạnh đâu, tỷ tỷ yên tâm đi.” tay trườn đến bên hông của nàng, tự tiện cởi áo trong của nàng ra, “Tỷ tỷ mặc nhiều quần áo thế thì mất rất lâu mới hút được hơi ấm, ta giúp ngươi đem áo kép thoát bớt đi.”
“Ừ.” La Chu không hề từ chối. Điều Đa Cát nói là sự thật. Khi thời tiết trở lạnh mà ngủ trong ổ chăn thìmặc càng ít càng có thể hấp thục nhiệt lượng nhanh hơn. Nhưng là thể chất của nàng dù có thế cũng không khả quan hơn là bao nhiêu, dường như chả có thay đổi gì. Tuy nhiên nếu có “lò sưởi tự nhiên” thìkhác, mặc ít mới có thể hấp thục hơi ấm nhanh được.
Cởi bỏ áo trong, nội y bên trong lại ẩm ướt dán vào người nàng trở nên lành lạnh.
Đa Cát kéo kéo tay lạnh như băng của nàng, nhẹ nhàng nhướn mày đề nghị: “Tỷ tỷ, hay đem nội y cũng cởi đi, nó đã muốn ướt đẫm rồi, nếu ngươi đi ngủ mặc như vậy sẽ bị nhiễm bệnh đó.”
La Chu giật giật mình một chút, cuống quít lắc đầu: “không, không được, ta không có thói quen ngủ lõa thể a, nội y ở trong chăn ấm một lúc liền hết lạnh ngay ý mà.” nói đùa chứ. Nàng là không theo tư tưởng phong kiến hoàn toàn là nữ nhân lối sống hiện đại, cùng một cái mười một mười hai tuổi bé trai dùng chung một cái chăn miễn cưỡng cũng tạm có thể chấp nhận được. Giờ còn muốn lõa thể ôm nhau ngủ á, cho dù là vì sưởi ấm vẫn là có mức độ khiêu chiến cao với tâm hồn bé nhỏ của nàng nha.
Đa Cát thấy thái độ La Chu cực kỳ kiên quyết liền cũng từ bỏ thúc giục nàng cởi nội y, đột nhiên bàn tay lại chạm đến bụng của nàng.
“Đa Cát, ngươi làm cái gì vậy?” La Chu sợ hãi kêu lên, hoảng hốt không ngừng bắt lấy tay của hắn.
“Tỷ tỷ không phải bụng đau sao? Ta cho ngươi xoa xoa, xoa xoa sẽ không còn đau nữa.” Đa Cát nghiêm trang trả lời, “Hồi trước đệ ngã bị đau ở đâu, mẹ đều sẽ xoa xoa cho đệ nha, có đôi khi ca ca cũng sẽxoa xoa cho đệ nữa.”
La Chu thật sự hoài nghi Đa Cát có bị hành động của Thích Ca Thát Tu làm vẩn động tâm hồn hay không, nhưng mà nhìn nàng lại là một đôi đôi mắt thuần khiết tốt đẹp, thiện lương biết bao nhiêu a! Là nàng… Là nàng chỉ biết nghĩ xấu xa thôi? Dưới cái nhìn chằm chằm của nàng, một phần khát vọng muốn thoát khỏi thống khổ dày vò của kỳ kinh nguyệt, tâm phòng bị của nàng liền tiếp tục lụi bại, cuối cùng đành buông lỏng tay hắn ra.
Đa Cát nhẹ nhàng xoa nắn bụng cho nàng, tay hắn không có lớn như Thích Ca Thát Tu, lại đồng dạng thật ấm áp xoa bóp có lực, thủ pháp không có thành thạo như Thích Ca Thát Tu, nhưng lại mang toàn tâm toàn ý của một đứa trẻ ngây ngô thiện lương..
“Tỷ tỷ, sẽ không đau nữa, sẽ không đau nữa. Đau đớn chán ghét sẽ bay lên tít đỉnh núi tuyết …” hắnmột bên xoa ấn, một bên nhẹ giọng dỗ dành. âm thanh dỗ dành từ chậm rãi biến thành tiếng cười nhỏcực mềm nhẹ êm tai, ánh mắt vàng rực cong cong cười tỏa sáng như ánh mặt trời, làm tan biến những thứ hắc ám ghê tởm tối tăm trong căn địa lao này, chỉ còn duy nhất sự tốt đẹp. Ánh mắt đó giống như đã từng quen biết, lại giống như xa lạ vậy.
Tay chân nàng chậm rãi ấm áp dần, bụng cũng bớt đi đau đớn, La Chu mí mắt nhẹ nhàng khép lại.
Trong giấc ngủ mông lung, nàng bỗng nhiên nghĩ đến đã xem nhẹ một vấn đề,
Đa Cát làm thế nào mà chui được vào phòng giam của nàng cơ chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...