Bóng tối lui dần như chưa từng xuất hiện.
..................
Ta mở to mắt, nhìn không thấy một tia sáng.
Trong bóng đêm, nghe thấy rất rõ ràng tiếng tim đập thình thịch. Đầu đau nhức, thân thể lại một chút cũng không cử động được.
Rốt cuộc ta đang ở đâu đây?
Một bàn tay ôm chặt lấy ta, hơi ấm cũng từ đó mà len lỏi vào sâu trong lòng ta.
Tiếng tim đập cùng hơi ấm có thể khiến ta an tâm, còn có thể là ai?
Ánh mắt dần dần thích ứng được với bóng đêm, ta có thể thấy mờ mờ kẻ đang nằm bên cạnh. Một gương mặt quen thuộc ta hằng mong nhớ ở gần ngay trước mắt. Lông mày rậm, cái mũi cao—–Sanh nhi của ta!
Bỗng nhiên trong lòng đều tràn đầy tư vị đau xót.
Hắn ôm ta ngủ thật ngoan ngoãn
Ta vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhếch môi, cư nhiên phát không ra thanh âm.
Đêm đặc biệt tĩnh lặng, tiếng tim đập của Sanh nhi phát ra vững vàng lại dễ nghe.
Ta muốn đưa tay lên sờ mặt hắn, lại cảm thấy lo lắng sẽ làm hắn tỉnh dậy, nghĩ nghĩ, lại thật sự không nhịn được, vươn đầu lưỡi, lặng lẽ ở trên mũi của hắn liếm một chút.
Đầu lưỡi lướt qua cái mũi cao thẳng, thật nhẹ nhàng, thật mềm mại.
Thật tốt, hắn rốt cuộc đã ở bên cạnh ta, ôm ta. Có thể theo bên ta nói chuyện phiếm, cùng ta ăn cơm, cùng ta trèo cây, cùng ta làm tất cả mọi việc. Ta chỉ muốn có một sợi dây thật chắc để cột ta và hắn lại bên nhau. Không ai có thể một lần nữa chia lìa chúng ta.
Ta lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt bất tri bất giác lăn dài.
Thật nực cười, ta-Hạ Ngọc Lang anh dũng uy vũ cư nhiên cũng giống nữ nhi mà hơi một chút đã khóc?
Ta ha hả cười nhạo chính mình, nước mắt lại nhịn không được rơi càng nhiều.
Sanh nhi tựa hồ nghe tiếng động, lông mày hơi hơi nhíu lại.
Trong khoảnh khắc, ta trở nên khẩn trương, nín thở trừng mắt nhìn hắn.
Quả nhiên, hắn thoáng giật giật, theo thói quen đem ta ôm chặt, bắt đầu mở to mắt nhìn.
Chẳng biết tại sao, lòng ta lập tức trở nên kịch liệt, khi nhìn vào đôi mắt Sanh nhi, ta bất giác lại nhíu chặt mắt lại.
Cơ hồ có thể nghe thấy tiếng máu xông lên não.
"Nước mắt?" Tiếng hắn phát ra đầy mê võng, lúc sau lại biến thành hô to kinh ngạc: "Nước mắt?"
Cánh tay ôm ta càng siết chặt hơn, hắn ngồi bật dậy chăm chú quan sát gương mặt ta.
"Nước mắt? Thật là nước mắt?" Hắn cơ hồ cũng muốn khóc lên.
Thật là hỗn đản, cho dù ta chảy nước mắt cũng không cần phải la lớn tuyên dương như vậy chứ?
Ta mở to mắt, tức giận nói: "Đúng là, ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ thấy ai khóc sao?"
Nếu hắn hỏi ta vì cái gì khóc, ta nhất định không chút do dự cho hắn một quyền.
Ánh mắt Sanh nhi, nháy mắt trừng lớn hơn cả ta, thần tình có thể nói là mừng như điên cùng không dám tin.
"Ngọc Lang ngươi... ngươi... ngươi..." Hắn một phen ôm lấy ta, cư nhiên khóc lớn lên: "Ngươi thật sự tỉnh!"
Hắn tựa vào vai ta gào khóc, ta há to mồm nói không nên lời, chỉ có thể thừ mặt ra để cho hắn ôm
"Ngươi tỉnh, ngươi tỉnh..."
Hắn vừa khóc vừa cười giống như đã phát điên.
Hai tay ôm chặt ta run rẩy.
Ta bị hắn gây sức ép nửa ngày, tuy rằng nhiệt tình của hắn làm ta cảm động, nhưng ta thật sự chịu không nổi, lớn tiếng kháng nghị nói: "Không cần lại khóc, ta muốn ăn cơm."
Tuy nói là lớn tiếng kháng nghị, thanh âm của ta thật sự suy yếu.
Sanh nhi đột nhiên chấn động, cuối cùng tỉnh táo lại: "Đúng, đúng, ăn cơm, ngươi nhất định phải ăn thật nhiều." Hắn từ trên giường nhảy xuống, chẳng cần khoác thêm áo, cư nhiên mở toang cánh cửa hét lớn: "Người đâu! Ngọc Lang tỉnh, chuẩn bị cơm, mau lên! Thái y, truyền thái y!" Hét to như vậy, xem ra toàn bộ người trong Vương phủ không còn ngủ đước nữa.
"Kêu cơm là tốt rồi, gọi thái y làm gì?"
"Không được, phải gọi thái y đến xem, ta mới an tâm." Hắn lại hô to: "Thái y! Cho đòi thái y!" Hoàn toàn không có cái phong độ cùng bình tĩnh của Cửu vương gia thường ngày.
Toàn bộ Vương phủ đều oanh động, cơ hồ mỗi phòng đang tối om đều đồng loạt đốt đèn như gặp hỉ sự.
"Tỉnh!"
"Tỉnh! Tỉnh!"
Ta chỉ một lát sau trở thành nhân vật xung quanh bị mọi người nhòm nhòm ngó ngó.
Thái y ba chân bốn cẳng chạy vào. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy ta mở to mắt nằm trên giường, cơ hồ giống như thấy quỷ, ngốc lăng nửa ngày mới giật mình nói: "Mê man mấy tháng mà tỉnh lại được, đúng là chuyện lạ hiếm có. Tạ ơn hoàng ân nhân từ độ lượng a!
Cái đó và hoàng ân có cái gì quan hệ?
Sanh nhi cười toe toét, phân phó nói: "Mau cẩn thận chẩn mạch, xem xem có phải toàn bộ đều tốt."
Thái y tiến lên, cau mày xem xét ta thật lâu sau chân mày mới dãn ra: "Cửu vương gia, Hạ công tử thân thể suy yếu, mạch ứ đọng..." Hắn nói một tràng, tổng kết lại chính là ta bệnh nặng không còn, nhưng bệnh nhẹ thì rất nhiều.
Sanh nhi gật đầu nói: "Hiểu rồi, đi xuống kê đơn đi."
Đồ ăn nóng hổi nhanh chóng được dọn ra đầy bàn mà thị nữ bưng thức ăn người nào người nấy đều nhìn ta cười hớn hở.
Ta nằm ở trên giường, kinh ngạc trừng mắt nhìn thức ăn liên tục được bưng vào.
"Thích ăn gì nào?" Sanh nhi nhìn ta chăm chú chờ đợi. Hắn đỡ ta dậy, để cho ta dựa vào hắn, nhẹ nhàng nói: "Ăn nhiều một chút."
Đậu hủ, mộc nhĩ, cùng nhân sâm nhồi vào trong thịt gà được đưa lên tận miệng ta.
"Không cần nhiều như vậy đâu."
"Nhất định phải ăn, ngươi nằm ba tháng, nhất định đói bụng lắm."
Cái gì?!
"Cái gì nằm ba tháng? Không phải chỉ vừa ngủ một giấc sao?" Ta há to mồm kinh ngạc không thôi.
Sanh nhi nhân cơ hội ta chưa kịp khép miệng nhồi vào một đống thức ăn, thở dài: "Ta chỉ biết ta mỗi ngày lo lắng đến ngủ không được, vậy mà có người lại chỉ cho là mình vừa ngủ một giấc dậy." Hắn liếc ta một cái, hung hăng nói: "Ngươi hôn mê suốt ba tháng, ta gần như người sắp chết. Ngươi nếu không tỉnh, ta liền..."
Ngủ ba tháng?
Vậy mà cũng tỉnh lại được, ta đúng là mạng lớn.
Thấy hắn khóe mắt lại bắt đầu đỏ lên, ta vội vàng đầu hàng: "Đừng khóc, đừng khóc, đại nam nhân hơi tí là khóc thì còn ra thể thống gì? Lại nói, ta hôn mê, ngươi vì cái gì ôm ta ngủ? Cư nhiên ngay cả người bệnh ngươi cũng muốn chiếm tiện nghi."
Sanh nhi ngơ ngác nhìn ta, nghiêm túc đến làm cho ta sợ hãi.
Đột nhiên, hắn ôm chầm lấy ta, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Tỉnh, ngươi rốt cục đã tỉnh.. "
Ta căng thẳng trong lòng, cũng vươn tay ôm hắn.
Chiếc đũa sớm không biết bị quăng đi đâu, chúng ta định ăn cơm cuối cùng lại thành ra thế này, thực không nên.
Sau khi ăn no, hắn cẩn thận đỡ ta lên giường, để cho ta gối lên vai hắn.
"Có thấy thoải mái không?"
Ta cười nhạo: "Hảo hảo, như thế nào lại không thoải mái? Chính là toàn thân vẫn còn thấy ê ẩm."
Sanh nhi đau lòng nói: "Ngươi bệnh nặng như vậy, cơ thể dĩ nhiên không chịu nổi." Hắn sờ mặt của ta: "Ngươi gầy đi."
"Sanh nhi, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa có phải không?"
"Ân, chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau."
"Còn Nhị vương gia?"
"Nhị ca? Hắn..." Sanh nhi thần sắc buồn bã: "Hắn thực thương tâm, hạ lệnh không bao giờ cho phép ngươi xuất hiện trước mặt hắn, nếu không giết không tha." (xì, anh nói vậy mừ có làm đc đêu~~ toàn tỏ vẻ này nọ >"..""
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...