“Ngươi cho rằng những người đi theo hầu hạ ta đều là nữ sao? Lại đây đi”
Y chỉ vào chỗ nho nhỏ bên cạnh mình, muốn hắn đến bên giường, sau đó làm chuyện giống như những người hầu ban nãy. Chỗ khác biệt chính là hắn lớn lên đã cường tráng, uy vũ, căn bản là một trời một vực không hề giống so với những người hầu vừa xinh đẹp vừa quyến rũ kia.
Khắp thiên hạ, hắn lớn lên an toàn nhất, cũng không có khả năng trở thành người hầu nhất mà lại thành nô tài của Vương gia. So với đoàn người theo hầu xinh như hoa ấy, cái tướng mạo của hắn dù có muốn chạm đến tay của Vương gia cũng không thể. Thế nhưng lúc này, Vương gia nhất định muốn hắn lên giường, sau đó bị y để dưới thân, làm ra cái loại âm thanh “a a a” này.
Sởn gai ốc một trận làm hắn biến sắc. So với bị ác quỷ quấn chặt lấy thân thể còn đáng sợ hơn. Hắn lui về sau một bước, mắt bắt đầu nhìn về phía cửa. Nhất định là nghe lầm rồi, kỳ thực là Vương gia muốn người hầu kia cơ.
Hắn có chút luống cuống. “Ta lập tức đi tìm người hầu ban nãy đến.”
Vân Phi Nhật cười cười nhìn khoảng trống bên cạnh.” Không cần, người lại đây đi.”
Từng giọt mồ hôi lạnh bắt đầu từ cái trán trơn bóng của hắn chảy xuống. Hắn ấp úng, thậm chí lời nói nghe con không rõ được: “Vương gia, ta lớn lên rất xấu.”
“Đúng là có xấu một chút, nhưng nhìn lâu cũng thấy thuận mắt.”
Nói xong, Vân Phi Nhật bắt đầu cởi quần áo. Mà hắn vừa mới làm xong, y phục dễ cởi vô cùng, kéo một cái là đã lộ ra khuôn ngực xích loã.
“Nhưng ta cũng không có kinh nghiệm.”
Hắn vốn định trả lời uyển chuyển một chút. Thế nhưng sự thật đã xảy ra trước mắt, lại còn nhìn thấy kinh nghiệm phi thường đến kinh người của Vương gia khiến hắn căn bản không muốn làm cái chuyện kia.
“Ta rất có kinh nghiệm, cho nên chuyện đó không thành vấn đề.”
Y đã thoát y xong, cơ thể hiện tại đang xích loã, ngay cả hạ khố đều cởi, khiến Kiều Nghênh Phong mồ hôi lại chảy ròng. Hắn không muốn nhìn cái chỗ kia của nam nhân ấy, lại càng không muốn cái đó bên trong thân thể hắn vừa xuyên xỏ vừa xoay chuyển.
“Vương gia…”
“Ta bảo ngươi lên giường, ngươi nghe không hiểu sao?” Dáng bộ tươi cười của Vân Phi Nhật lãnh đạm đi rất nhiều, thanh âm cũng trở nên nghiêm khắc không ít.
Lòng bàn tay Kiều Nghênh Phong toàn là mồ hôi. Hắn rất muốn chạy ra cửa để bỏ trốn, nhưng hắn biết rằng trong Vương phủ, nếu làm trái mệnh lệnh Vương gia chỉ còn có một con đường chết. Y là một chủ nhân rộng rãi, nhưng không có nghĩa là y không xem mạng người như cỏ rác.
Hắn cuối cùng đành trèo lên giường. Trước ánh nến, Vân Phi Nhật nhìn hắn cả nửa ngày, một phen vất vả thò tay sờ soạn gương mặt hắn, nhưng ngay lập tức đông lại.
“Da của ngươi thô quá.”
“Gió thổi làm hư da đấy.” Da hắn từ trước đến nay đâu có được chăm sóc. Hắn cũng đâu phải nữ nhân, namtử hán đại trượng phu chăm sóc da làm chi.
Lúc xoa nhẹ xuống dưới phần đường cong rõ ràng của cơ thể hắn thì mặt của Vân Phi Nhật càng méo mó. Biểu cảm trên khuôn mặt kia cứ như là “từ trước đến nay, ngươi tuyệt nhiên không phải món ăn của ta”. Cho dù có nổi hứng mà nói quá, nhưng trước mâm cơm bày ra, y lại bắt đầu hoài nghi bản thân mình thực sự là người có địa vị cao lại phải nhân nhượng trước hạ nhân mà ăn món cơm sơn lâm không được bày lên bàn này sao?
“Ngươi thấy khó chịu à!”
“Bẩm Vương gia, ta thân thể cường tráng, cho nên không mềm mại cũng không uyển chuyển.” Hắn thật thà nói, tính cách đó chính là ưu điểm duy nhất và cũng là ưu điểm lớn nhất của hắn.
“Ngươi có mùi…” Vân Phi Nhật nhịn không được phải bịt mũi lại.
“Bẩm Vương gia, thật là ta nhiều ngày không tắm.” Kiều Nghênh Phong xấu hổ cười.
Hắn từ sáng đến tối, thầm nghĩ những người hầu xinh đẹp cùng ở trên giường với Vương gia, đương nhiên chuyện gì cũng không chịu làm. Cho nên mọi sự mới rơi xuống đầu hắn. Mà cho đến tối, Vương gia còn muốn hắn hầu trà, làm sao có thời gian để tắm.
Vân Phi Nhật ban đầu như muốn ói ra. Trán của y càng ngày càng nhăn lại. Cuối cùng, y đá hắn một cước xuống giường.
“Đúng rồi.”
Câu “Đúng rồi” này có phải mang ý không muốn đưa hắn trờ lại quét hoa viên mà là muốn hắn không bao giờ ở trong đoàn thị tòng xinh đẹp nữa, làm cho bản thân không chịu nổi thống khổ, gặp ác mộng liên tục?
Kiều Nghênh Phong vẻ mặt vui mừng, hoàn toàn không bị chuyện Vương gia đá xuống giường làm cho đau khổ. Hắn lập tức dập đầu cảm tạ, lại còn dùng chân ý rất thật lòng.
“Cảm tạ Vương gia.”
“Không cần ngươi hầu hạ nữa, đi ra ngoài đi.”
Vân Phi Nhật lấy tay lau qua vài cái trên y phục mình. Bộ y phục dơ bẩn kia còn được hắn gom lại dưới giường. Thế nhưng, biểu hiện quá mức hài lòng của Kiều Nghênh Phong rơi vào trong mắt của Vân Phi Nhật khiến cho tơ máu trong mắt y trong chớp mắt sáng lên ba phần, như là món đồ chơi tốt khiến y chơi thế nào cũng không hết ghiền.
Kiều Nghênh Phong cung kính lui ra khỏi ngoạ thất (*) của Vân Phi Nhật, hít thật sâu không khí trong lành mát mẻ, trên mặt tràn đầy vẻ khoái trá. Cuối cùng cũng đã thoát khỏi đoàn người hầu xinh đẹp như địa ngục này, không bao giờ bị đám kia nghĩ mình cùng những kẻ nam nhân thối tha ôm Vương gia là cùng một giuộc, còn bị cười nhạo là bản thân lớn lên cũng không làm Vương gia suy dinh dưỡng.
Ngày kia, lại được tổng quản chỉ thị, muốn hắn mang quần áo trở lại gian phòng trước đây, hắn vừa đi đường vừa đắc ý. Trong suy nghĩ của tổng quản, nói hắn là đồ nhắm giải khuây sớm muộn gì đều rút lại hết. Cho nên không kinh sợ chuyện quái dị, ngược lại, Kiều Nghênh Phong trước đó không khóc sướt mước, khiến ông cảm thấy có chút mới mẻ.
“Ngươi không rơi một giọt nước mắt nào sao? Nô tài của Vương gia đúng là một chức quan béo bở, tôi tớ bình thường cũng dễ dàng làm nô tài thôi. Ngươi đừng tưởng là từng hầu hạ Vương gia thì sẽ có được đặc quyền kia. Nếu ngươi không màng tính mạng mà làm việc, ta buộc phải phạt ngươi.
Bị người ta đâm chọc vào mông mà bảo dễ dàng sao?
Kiều Nghênh Phong có chết cũng không làm cái thứ dễ dàng đó. Nam tử hán đại trượng phu làm sao có thể nam không ra nam, nữ không ra nữ, bị một nam nhân khác chọc vào mông, lại còn liên tục đưa đẩy thắt lưng, rên lên sảng khoái. Thậm chí còn ôm đùi của nam nhân, vẻ mặt hận cả đời không thể cắm ở trong cơ thể hắn? Hắn chết cũng không làm được thứ hoang đường sỉ nhục mẫu thân đã mất của hắn.
“Tổng quản xin yên tâm, ta có thể làm được.”
Hắn cười đến nhẹ nhàng khoan khoái. Tổng quản nghĩ hắn rất thức thời, gật đầu tán thưởng rồi an bài hắn làm công việc nặng trước đây, quét rác, dọn dẹp sài phòng, vân vân. Thậm chí chẻ củi cũng là cuộc sống của hắn. Mấy tháng ở đây, cơ thể hắn khác hẳn. Mặt tuy vẫn như xưa không được tuấn tú lắm, thế nhưng dần dần có lại chút khí phái anh hùng.
Hắn cười vui hớn hở đi vào trong Vương phủ để chuyển chỗ ở. Hắn lại không biết, hắn bán mình làm nô tài trong Vương phủ, cho nên chỉ có cái ăn, không có tiền dư. Chí ít, hắn cũng có thức ăn và chỗ ở, vóc người trở nên cao ráo, thanh âm càng thêm mộc mạc trầm thấp.
Hình như triều chính đều nằm trong tay chủ tử của mình, từ từ theo đúng hướng mà khuếch trương. Ít nhất bên ngoài người chết đói ít đi, nhưng người nịnh bợ Vương gia lại nhiều hơn trước mấy lần.
Hắn vẫn hay nghi ngờ Vân Phi Nhật thật sự sẽ không sụp đổ? Y mặc sức hưởng thụ lạc thú, lúc quét rác đến chỗ bí mật này, luôn có vài bộ y phục sót lại, hắn sớm đã chết lặng.
Thật ra Vương gia rất kỳ quái. Hình như đều chọn những nơi hắn quét tước cùng những người không quen biết, hơn nữa nếu hắn không cẩn thận nhìn thấy, y còn mỉm cười với hắn.
Các cô nương có thể vì nụ cười này mà chân tay rụng rời, tê dại. Nhưng đối với hắn thì cười có ích gì. Hắn căn bản đối với Vương gia không có hứng thú. Không, hẳn phải nói là hắn đối với nam nhân khắp thiên hạ đều không có hứng thú, và việc nam nhân đâm thọc vào mông này lại càng e sợ.
“Vương gia, bảo bối của ngài thật tốt.”
Tiếng nước tí tách không ngừng vang lên. Kiều Nghênh Phong tiếp tục quét rác, chỉ còn một đống này là cần phải quét, hơn nữa Vương gia từ trước đến nay cũng không để ý đến sự có mặt của hắn, cho nên hắn cứ yên tâm bắt đầu quét. Bất quá để lễ phép, hắn quay lưng về phía họ, cuối cùng cho bọn họ một chút không gian cá nhân, dù hắn biết Vương gia chẳng quan tâm có người đứng xem hay không.
“Ân, thật là thoải mái, nuốt sâu chút nữa nào.”
“Vâng, Vương gia.”
Âm thanh còn to hơn cả tiếng nước. Kiều Nghênh Phong chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên. Hình như có người đang quét mắt nhìn sau lưng hắn, như muốn thiêu huỷ y phục của hắn. Loại cảm giác này thật khiến cho người ta sợ hãi.
Hắn quét xong chỗ này rồi quét đến những chỗ khác. Hắn tự khuyên mình loại sóng to gió lớn này không là lần đầu tiên gặp phải, là nô tài hầu hạ cực khổ bên cạnh Vân Phi Nhật tối thiểu cũng đã mấy tháng, chỉ cần bình tâm đối diện thì nhất định không phát sinh chuyện gì xấu.
Thế nhưng cái ánh nhìn như thiêu cháy của người phía sau thật sự là quá mãnh liệt. Hắn chịu không nổi quay đầu lại nhìn, nhìn xong lại khiến hắn hối hận cực kỳ.
Một người nam nhân quỳ trên mặt đất, đầu đang hướng về phía giữa hai chân Vân Phi Nhật, tiếng nước tách tách nhất định là từ bên kia phát sinh, mà Vân Phi Nhật vuốt ve đầu của hắn, hình như đang nói hắn làm rất khá.
Tất cả có vẻ rất bình thường, so với mọi ngày cũng chẳng điều gì khác biệt. Thế nhưng cái làm Kiều Nghênh Phong vô cùng khó chịu chính là hai tròng mắt của Vân Phi Nhật nhìn dĩ nhiên là hắn.
Người hầu xinh đẹp kia đang từ từ hầu hạ nơi quan trọng của Vân Phi Nhật, y vuốt tóc hắn. Thế nhưng mắt y không ngừng di chuyển theo thân hình đang quét tước của hắn. Giống như làm việc kia cho y không phải người hầu xinh đẹp kia, mà là… Mà là…
Một trận run rẩy khủng khiếp toát ra từ sau lưng, cái kết luận khủng bố hơn nữa xuất hiện.
Hình như vì y làm việc đó không phải người hầu kia mà là vẻ ngoài xấu xí của hắn.
Ảo giác, đây nhất định là do ăn ngủ nhiều quá mà gây ra. Chắc là trời nghĩ hắn ăn ngủ quá trớn ở phòng tôi tớ, cho nên dùng thứ ảo giác này để phạt hắn rồi.
Không sai, mấy tháng nay hắn không ngừng xuất hiện ảo giác. Chung quy cũng nghĩ Vương gia chọn nơi hắn quét tước mà xuất hiện, thậm chí số lần “dã chiến” còn nhiều hơn. Hơn nữa trước đây là bán nam bán nữ, còn hiện tại hắn nhìn thấy đại thể nam nhân bị Vương gia che chắn.
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, đây nhất định là ảo giác. Nghĩ cũng biết, hắn hoàn toàn chẳng thể vào trong danh sách tuyển chọn của Vương gia. Hắn tiếp tục quét rác, quét sạch sẽ. Chờ chút nữa hoa viên sẽ trở nên đẹp đẽ.
“Thật là thoải mái, Nghênh Phong, dùng tốt đầu lưỡi của ngươi.”
Chờ, chờ một chút….
Tay quét rác của hắn chậm lại. “Nghênh Phong” chẳng phải là tên hắn sao. Nhớ lại người hầu xinh đẹp này hình như nói cái gì đó, trước khuôn mặt của người hầu kia còn gọi qua tên của hắn.
“Nghênh Phong, thích tên mới bản vương đặt cho không?”
“Thích!”
Hắn mơ hồ không rõ tiếng “thích”. Y hàm chứa ý gì đó nhưng Kiều Nghênh Phong khi nghe được mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
Vân Phi Nhật tiếp tục cười nói: “Động của Nghênh Phong vừa hồng lại nhỏ, còn không chịu nhúc nhích, hình như muốn thứ của bản vương.”
“Cầu Vương gia tiến vào.”
“Tiến vào cái gì?” Vân Phi Nhật rõ ràng đang cười, càng cười lại càng khoái trá.
Mà tên Nghênh Phong này cũng từng được huấn luyện qua, đã biết Vân Phi Nhật muốn cái gì. Hắn quai điềm (*) trả lời, hơn nữa với giọng nói còn hù chết người: “Cầu Vương gia tiến vào trong thân thể của Nghênh Phong, để Nghênh Phong cảm thụ được sự mạnh mẽ của Vương gia.”
Nghe tiếp phần sau, Kiều Nghênh Phong muốn ói ra hết thảy điểm tâm, còn lại bao nhiêu cũng ói ra hết, chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi cái nơi kinh khủng khiến hắn sinh ảo giác này.
“Ngươi sẽ vì bản vương làm đến trình độ nào?”
Âm thanh kia căn bản là thứ nịnh nọt vô sỉ: “Vương gia muốn Nghênh Phong làm gì, Nghênh Phong sẽ làm cái đó, ân a.”
Nói chuyện cho hay cũng thế mà thôi, cái âm thanh “ân a” kia vang lên, hơn nữa càng phiêu càng cao, thể hiện rõ bọn họ lại vừa làm cái chuyện kia.
Kiều Nghênh Phong nhanh nhẹn quét, quét xong thì hành lễ rời đi. Vừa rồi thực sự là doạ hắn sợ đến toát mồ hôi, làm cái chuyện này, cần gì phải đổi tên nhà người ta, tốt xấu gì cũng là tên của phụ mẫu đặt. Mà hai chữ “Nghênh Phong” này có gì hay sao? Hay đến mức bảo người hầu sửa theo tên này?
“Nghênh Phong ca!”
Một âm thanh ngọt ngào thoát ra, Kiều Nghênh Phong quay đầu lại. Một thiếu nữ tươi cười cùng một chiếc túi nhỏ chạy đến. Đó chính là Kim Phượng, người đã ở trong Vương phủ được bảy năm.
Nàng chừng mười tuổi đã vào Vương phủ. Phụ thân nàng là người chăn ngựa của Vương phủ. Nàng sống trong Vương phủ phụ giúp mẹ nàng mấy việc vặt vãnh ở bếp. Do là hắn từ người chẻ củi bình thường được đưa đến trù phòng, cho nên mới quen biết Kim Phượng.
“Kim Phượng, ngươi hôm nay không phải giúp mẹ việc bếp núc sao?”
“Không cần, đầu bếp nói là hôm nay sinh nhật ta, cho ta đi ra ngoài chơi, không cần giúp nữa. Nghênh Phong ca, đợi lát nữa ngươi mang ta ra ngoài chơi nhé?”
Thanh âm nàng mềm mại, tướng mạo xinh đẹp, như một bông hoa mười bảy tuổi. Cha nàng chỉ thích uống rượu với ngựa., không quản giáo nghiêm ngặt. Đều là do nữ đầu bếp nuôi nàng lớn lên. Chỉ bất quá dung nhan hiện tại của nàng xinh đẹp. Nữ đầu bếp già đối với các nam nhân khác đều lo lắng, nhất là tư tưởng muốn theo đuổi Kiều Nghênh Phong của nàng. Bởi vậy Kim Phượng mới lôi kéo Kiều Nghênh Phong ra ngoài chơi.
“Mẹ cho ta nhiều tiền vậy, ta muốn mua son phấn.”
Nhìn thấy vẻ đẹp lung lay cả nam và nữ, Kiều Nghênh Phong thực sự nghĩ nàng có gương mặt rất đẹp. Cùng nàng đi trên phố, một cây trăm cài trong điếm khiến nàng đăm đăm nhìn theo. Chủ quán thấy quần áo thô thiển của nàng, miệng vốn muốn hỏi nhưng lại ngừng, ngồi nhàn nhã phía sau.
“Ta muốn cái này.” Mặt nàng lộ vẻ khao khát.
Kiều Nghênh Phong nhìn trâm cài, hình thức thì đẹp đó, nhưng bất quá cũng là thứ cài tóc bằng sắt thôi. Mảnh gỗ cũng có thể làm trâm cài. Hắn thật sự không hiểu suy nghĩ của nàng.
“Nghênh Phong ca, ngươi đã từng là người hầu của Vương gia, nghe nói Vương gia sẽ thưởng cho người hầu thật nhiều thứ, có thật không?”
Đó là cái giá phải trả, Kiều Nghênh Phong không chịu được cái tiền bạc nàng nói đến. Chuyện này nói cho con nít nghe sẽ làm dơ bẩn tai nó.
“Không phải thế, đối với người hầu, Vương gia chỉ là quan tâm đến chỗ ngủ nghỉ của y, đó là công việc được giao. Vương gia cũng chẳng ban cho cái gì đâu.”
Hắn đã có một thời thơ ấu cơ cực, giờ được làm người hầu bên cạnh Vương gia, so với người ngây thơ như nàng cũng hiểu rõ tình huống hiện tại.
Chú thích:
ngoạ thất: phòng ngủ
quai điềm: láu lỉnh mà trả lời ngọt xớt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...