Cố Minh Châu kéo va li ra khỏi sân bay, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Cố Yên đứng trước mặt chị, không biết phải làm thế nào, cúi đầu đến tội
nghiệp. Thấy vậy, Lương Phi Phàm khẽ nhíu mày, ra hiệu cho Lý Vi Nhiên
đưa hai chị em lên xe.
Lý Vi Nhiên lái xe, Cố Minh Châu ngồi
cạnh, hai người họ nói chuyện. Cố Yên ngồi hàng ghế sau, nhỏ nhẹ hỏi:
“Chị… gần đây có bận lắm không?”
Cố Minh Châu không quay đầu lại, bình thản trả lời: “Bận.”
Lương Phi Phàm cảm thấy cô hơi run khi hỏi chị gái mình, không đành lòng, anh cười, hỏi thêm: “Bận việc gì thế, việc đấu thầu đúng không?”
Cố Minh Châu không trả lời, chỉ cười cười, nếu tập đoàn nhà họ Lương rút khỏi cuộc đấu thầu này thì việc này cô chắc thắng.
Qua gương chiếu hậu, cô nhìn người tình của em gái đầy ẩn ý, và thế là thỏa thuận ngầm giữa hai người đã được ký kết. Anh sẽ rút khỏi cuộc đấu thầu này, còn tôi sẽ canh chừng em gái tôi hộ anh.
Đạt được mục
đích, cô quay ra nhìn vào gương xe, chỉnh lại vẻ mặt, rồi vui vẻ nói với em gái: “Chị ngồi máy bay hơn mười tiếng cũng mệt lắm rồi, chi bằng
chúng ta về nhà cha ăn bữa cơm cho vui, được không Tiểu Yên?”
Cố Yên vui sướng gật đầu: “Vâng!”
Lý Vi Nhiên ngồi nghe mà cũng phải thở dài, haizz, miếng thịt mỡ ngon lại
tự dâng cho mèo, nụ cười của Cố Yên đúng là đáng giá cả một quốc gia.
Sáng hôm sau, tại Lương thị.
Hôm nay Tổng giám đốc Lương Phi Phàm vô cùng tức giận. Điểm này cả công ty
ai cũng có thể nhận ra, không khí căng thẳng bao trùm trong phòng tổng
giám đốc, mấy giám đốc đều tìm lý do chính đáng để tránh mặt.
Một dự án cả trăm tỷ chỉ để đổi lại một bữa tiệc tại nhà họ Cố. Món ngon
đâu chẳng thấy, anh chỉ ăn được một bồ tức giận mà nay không biết xả vào đâu. Chẳng là trong bữa cơm tối qua ở nhà Cố Yên, Cố Bác Vân với giọng
cha già bảy tỏ nguyện vọng: “Cha cũng già rồi, cũng muốn có đứa cháu bế, hai con không nên trì hoãn việc kết hôn nữa, hôn nhân là phải liền tay, lâu ngày e hỏng việc.”
Trì hoãn ư? Lương Phi Phàm này có bao
giờ muốn trì hoãn việc kết hôn với Cố nhị tiểu thư đâu! Đáng ghét hơn
nữa là, khi nhìn sang Cố Yên và Minh Châu, cả hai đều gật gù tán thưởng
lời cha, làm anh trở thành người đáng trách, bảo anh sao không tức cho
được?
“Lương tiên sinh, ngài có điện thoại.”
“Ai?”
Chỉ một chữ cũng làm thư ký run bắn người: “Phương… Phương Diệc Thành, Phương tiên sinh.”
“Nối máy.”
“Chào Tổng giám đốc Lương!” Giọng nam trầm ấm vang lên từ đầu máy bên kia.
“Có chuyện gì, Phương tiên sinh cứ nói!” Lương Phi Phàm lạnh lùng nói.
“À, là thế này… Tôi về đây cũng được nửa năm rồi, muốn mời bạn cũ ăn cơm
gặp mặt, không biết Tổng giám đốc Lương và Tiểu Yên tối nay có rảnh
không?”
Nghe hai chữ Tiểu Yên với vẻ đầy âu yếm, gân cốt Lương Phi Phàm như căng ra, anh cười lạnh nhạt: “Nhất định chúng tôi sẽ đến.”
“Cảm ơn!”
“Không có gì!”
Tuổi trẻ bạn đã từng một lần yêu ai say đắm chưa? Yêu bằng tất cả nhiệt
huyết của cái tuổi trong sáng nhất, đẹp đẽ nhất, để cuối cùng, cả đời
này cũng không thể nào quên được mối tình đầu với biết bao kỷ niệm ấy.
Nếu bạn từng có một mối tình như thế thì bạn sẽ phần nào hiểu được tâm
trạng của Cố Yên lúc này. Hình ảnh cậu thiếu niên đẹp trai mặc bộ đồ đen hiện lên thật rõ ràng trong đầu cô, nụ cười như mùa thu tỏa nắng, anh
cất giọng nói ấm áp: “Lâu rồi không gặp!”
Phương Diệc Thành đã
đợi rất lâu rồi, cuối cùng giây phút gặp mặt cũng đã tới. Anh nhìn cô
hồi lâu, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh, vì anh đã đợi giây phút này hai
năm nay rồi.
Quả thực đã bảy năm trôi qua, anh đứng trước mặt cô mà dường như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Cố Yên giật mình tìm lại cảm
giác: “Vâng, đã lâu không gặp! Anh khỏe không?”
Đôi nam nữ đã từng yêu nhau, sau bao năm xa cách, giờ mới gặp lại, quả là một cảnh vô cùng cảm động.
“Tối nay có thể cùng nhau đi ăn cơm được không?” Phương Diệc Thành lịch sự mời.
Cố Yên do dự, cô không biết mình có thể kìm nén được cảm xúc cho tới hết bữa cơm không.
“Chỉ là ăn với nhau bữa cơm thôi, Tiểu Yên, mấy năm rồi không gặp, anh rất
nhớ em!” Phương Diệc Thành cười khổ, cất giọng như cầu khẩn.
Cố Yên ngồi thẫn thờ cả ngày trời trong phòng làm việc, cô đang nghĩ xem tối nay nên ứng phó thế nào.
Anh ấy không thay đổi lắm, vẫn vẻ ngoài đẹp trai như thế, vẫn nụ cười rạng
ngời như thế… nhưng càng như thế trái tim Cố Yên càng nhói đau.
Phương Diệc Thành, chẳng phải anh đã nói là sẽ quên quá khứ sao?
Bốn giờ chiều, chuông điện thoại kêu. Dãy số quen thuộc hiện lên, tâm trạng Cố Yên rối bời.
“A lô!” Cố Yên nhấc máy.
“Em đang ở đâu?”
“Em…” Giọng Cố Yên nghẹn lại: “Tối nay em có hẹn đi ăn với bạn, em sẽ về muộn nhé!”
Không hiểu sao trong lúc bối rối, cô lại nghĩ ra được câu này.
Lương Phi Phàm im lặng một lát rồi buông một câu lạnh lùng đến ghê rợn: “Biết rồi!”
Khi Cố Yên và Phương Diệc Thành tới, đã có mấy người ngồi đợi, bộ mặt xinh
đẹp nhưng lạnh như băng của Cố Minh Châu, bộ mặt thản nhiên của Kỷ Nam,
bộ mặt vui vẻ của Lý Nham và còn bộ mặt đầy sát khí của Lương Phi Phàm.
Lúc này Cố Yên mới vỡ lẽ vì sao anh lại nói: “Biết rồi!”
Phương Diệc Thành tao nhã nói: “Xin lỗi mọi người, Tiểu Yên vẫn chậm chạp như
ngày nào nên đã đến trễ. Để mọi người phải chờ lâu, tôi thật có lỗi!”
Nói đoạn, anh ấy cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch.
Cố Minh
Châu nhìn mọi người, Lý Nham vẫn vui vẻ, Kỷ Nam không tỏ thái độ gì, chỉ có Lương Phi Phàm khẽ nhếch mép cười lạnh lùng, mắt nhìn chằm chằm vào
Cố Yên.
“Phương Cục trưởng đã tự phạt mình, chúng ta cũng không
nên so đo nữa, đúng không, Lương Phi Phàm?” Cố Minh Châu đi đến vỗ vào
bờ vai rắn chắc của Phi Phàm, mắt nhìn Phương Diệc Thành, rồi cũng uống
cạn một ly.
Lương Phi Phàm không có biểu hiện gì, anh khẽ gọi: “Yên Nhi, lại đây ngồi!”
Phương Diệc Thành cười, ngẩng đầu nhìn họ.
Hai người đàn ông đều mặc bộ đồ đen, ánh mắt hiện lên vẻ dữ dội như muốn
chiến đấu, khiến bầu không khí trong phòng cũng trở nên nặng nề.
Cố Yên không do dự, cô ngoan ngoãn đi đến ngồi cạnh Lương Phi Phàm.
Suốt buổi tối, chỉ có Cố Minh Châu và Phương Diệc Thành hân hoan nói chuyện, Lương Phi Phàm không hề động đũa, anh chỉ uống rượu.
Nhìn kiểu
cầm ly rượu suy tư kia là cô biết ngay anh đang vô cùng tức giận, mỗi
khi cô làm anh giận, anh lại không ăn gì mà chỉ ngồi uống rượu, rồi nhìn cô như muốn ăn thịt.
Thấy vậy, Cố Yên khẽ nghiêng đầu áp vào
người anh cười, động tác này như muốn xoa dịu cơn tức giận đang cháy
bùng bùng trong anh.
“Sao em không ăn gì cả?” Phương Diệc Thành đang ngồi bên trái Cố Yên, múc cho cô một chén canh, dịu dàng nói.
Bầu không khí im lặng bao trùm căn phòng, Lý Nham và Kỷ Nam đưa mắt nhìn
nhau. “Tôi muốn qua bàn bên kia ăn đồ tráng miệng.” Cố Minh Châu nhanh
miệng đổi đề tài trước khi Lương Phi Phàm giận dữ hất đổ bàn ăn.
Lương Phi Phàm theo phản xạ, nhíu mày, nói: “Chưa ăn cơm xong, không được ăn
đồ ngọt!” Nói xong, anh cũng cảm thấy buồn cười, thói quen thật là đáng
sợ, trước mặt bao nhiêu người, một đấng nam nhi lại cất giọng của một
bảo mẫu nghiêm khắc.
Phương Diệc Thành vẫn nở nụ cười tươi, kêu bồi bàn mang đến đĩa trái cây.
Sau đó, không khí trong phòng không còn nặng nề như trước nữa. Lương Phi
Phàm thỉnh thoảng lại đút trái cây cho Cố Yên ăn, thỉnh thoảng lại xen
vào câu chuyện giữa Cố Minh Châu và Phương Diệc Thành.
Bữa tiệc kết thúc, Phương Diệc Thành vỗ vai Lương Phi Phàm: “Lương Tổng, hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác!”
“Phương Cục trưởng khách khí quá! Dân thường như chúng tôi chỉ mong nhờ bóng
Phương Cục trưởng mà thôi. Phải rồi, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Phương tướng quân.” Lương Phi Phàm đáp lại cũng rất lịch sự.
Phương
Diệc Thành gật đầu cười, rồi quay sang Cố Yên đang khoác tay Lương Phi
Phàm: “Tiểu Yên, hôm nào rảnh anh có thể mời em đi uống nước không? Đã
lâu anh không về đây, mọi thứ thay đổi nhiều quá!”
“Nếu Kỷ Tổng không trừ lương của em, em sẵn sàng làm hướng dẫn viên cho anh.” Cố Yên cười nói.
“Lương của tôi đều phải xem sắc mặt của chị dâu mà lĩnh, tôi nào dám có ý kiến gì!” Câu trả lời thể hiện sự cao thủ trong trận đá bóng của Kỷ Nam.
“Đấy là cô nói đấy nhé! Phi Phàm, tháng sau anh trừ lương của Kỷ Nam, rồi
chuyển vào tài khoản cho em nhé!” Cố Yên làm nũng, khiến mọi người đứng
đó đều cười vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...