Mưa vẫn rơi hoài, rơi mãi.
Lý Vi Nhiên và Kỷ Nam nghịch ngợm vẽ
vời lên mấy chiếc bánh ngọt sau bữa ăn, Tần Tống dựa người lên sofa
nhìn, không ngừng vắt chéo chân. Trần Ngộ Bạch ngồi trên sofa, máy tính
đặt trên đùi, chăm chú xem giá cổ phiếu, thỉnh thoảng bị Kỷ Nam ném
trêu, anh ta không nhìn mà nghiêng đầu né.
Lương Phi Phàm cả
buổi tối im lặng, lúc này nghe một cú điện thoại, nói một câu “biết
rồi”, rồi ngắt máy luôn, đứng phắt dậy hỏi mọi người: “Xe ai đỗ ở gần
nhất?”
Hơi thở anh có vẻ gấp gáp, ánh mắt như của người đang bị sốt cao.
Lý Vi Nhiên lập tức giơ tay: “Xe anh hai đỗ ngay dưới nhà, em vừa lái trộm mấy vòng…”
Dung Nham còn chưa kịp giận Lý Vi Nhiên thì đã bị kéo cổ ra ngoài.
Dung Nham vừa lái xe vừa nhìn đại ca qua gương chiếu hậu, Lương Phi Phàm vừa lên xe là kéo hết các cửa sổ xe xuống, cứ như đang tìm gì dọc đường.
Dung Nham sợ bỏ qua chỗ nào đó nên giảm tốc độ, nhưng lại bị Lương Phi
Phàm quát: “Lái nhanh lên! Không thấy trời đang mưa to à?”
Làm
gì có chuyện anh không thấy chứ! Xe bị nước mưa bắn đầy vào bên trong
rồi, anh cũng không dám nhắc đại xa đây là xe anh mới tậu, chỉ ngoan
ngoãn lái thẳng về phía trước.
Cuối cùng, xe dừng trước nhà họ Cố.
Lương Phi Phàm ném lại một câu: “Cậu đừng đi theo tôi” rồi vội vàng xuống xe.
Trước cửa nhà họ Cố hình như có người đang quỳ, đại ca lao đến, một hồi lâu
hai người đều cứ thế dầm mưa mà chẳng có động tĩnh gì. Sau cùng, đại ca
đứng dậy, ôm người kia bước đi.
Khó xử quá, nên xuống xe mang ô ra cho họ hay là ngồi trong xe như lời đại ca nói bây giờ?
Chiếc xe thể thao cao cấp lái chậm như rùa bò đi theo bóng người đàn ông cao to.
Trời dần tối, đèn đường bắt đầu bật sáng, Dung Nham thấy mái tóc dài của
người đang được đại ca ôm rũ xuống ướt nhẹp, ồ, hoá là một phụ nữ?
Nhưng mà đại ca không động đến phụ nữ nữa kia mà?
Điện thoại kêu liên tục, Dung Nham bực mình không muốn nghe. Anh cảm giác
tối hôm nay có gì đó rất mụ mị, có điều gì đó đang thay đổi.
Sau này anh mới hiểu, tối hôm đó, điều thay đổi hoàn toàn chính là sự may mắn trong suốt hơn hai mươi năm của cuộc đời anh.
Tiếng chuông cài riêng cho Tiểu Tứ vang lên, anh với tay bật máy: “Anh, có
tình hình gì không?” Tiểu Tứ hỏi vồn vã, vừa nãy đại ca vội vàng kéo anh hai đi, mấy người còn lại đoán già đoán non không biết có chuyện gì làm đại ca căng thẳng đến vậy.
“Bây giờ… đại ca đang ôm một người phụ nữ, đứng trong mưa. Anh ở trong xe, đi theo sau.” Anh tường thật lại sự việc.
“Suỵt…” Hàng loạt tiếng “suỵt” vang lên, dường như không ai tin cả.
Dung Nham quyết định không đôi co với họ làm gì, tắt máy luôn. Anh nghĩ một lúc rồi quyết định dừng xe, lấy ô đuổi theo đại ca.
“Anh… anh! Anh!” Dung Nham mạnh dạn gọi mấy tiếng, Lương Phi Phàm mới nghe rõ.
“Cô ấy… hình như bị ngất rồi, hay là lên xe đi đã, mưa to thế này, bị dính mưa cũng không tốt cho cô ấy đâu.”
Lương Phi Phàm nhìn cô gái trong lòng hồi lâu, cuối cùng gật đầu lên xe.
Xe của Dung Nham đã bị chặn lại từ xa.
Lão quản gia thở dài: “Hôm trước thiếu gia bỗng nhiên cao hứng chuyện gì
đó, bắt tôi tìm người dùng mấy tấm gỗ bịt hết cửa sổ lại. Tôi cũng không dám hỏi, đóng thì cứ đóng vậy thôi. Hôm nay, mới sáng sớm đã lại như
vậy rồi, nói là lập tức tháo hết xuống. Tôi đoán là có liên quan đến Yên tiểu thư, tôi chưa từng thấy thiếu gia đau lòng vì ai đến như vậy!”
Dung Nham cảm thấy tình hình đã phát triển vượt khỏi tầm tiếp nhận của anh,
Cố Yên đã làm đại ca thay đổi như thế nào? Đại ca vì cứu bố cô ta mà đã
đạt được thoả thuận với các cơ quan hữu quan, rồi cũng giải tán đám
thuộc hạ, để làm ăn chính đáng. Điều này cũng có thể bỏ qua, dù sao anh
cũng cảm thấy kiếm những đồng tiền như thế này sẽ tổn thọ, nhưng từ vị
thế của đại ca mà nói, anh thật không dám nghĩ…
“Đối thủ rất lợi hại, đến ngay.” Anh nhắn tin cho Trần Ngộ Bạch, gọi anh ta đến để cùng thăm dò.
Trần Ngộ Bạch trả lời anh bằng mấy chữ: “Tình hình xấu, rút mau.”
Dung Nham chửi thầm một câu.
Chẳng qua cũng chỉ là hai con mắt với một cái mũi thôi, Kỷ Nam nghĩ thầm, tại sao lại có thể khiến đại ca điên đảo thần hồn như thế chứ?
Đại
ca không ra, cũng chẳng cho mấy người bọn họ vào. Hôm nay, Kỷ Nam phải
xin Dung Nham cả buổi chiều mới được cùng anh đến để xem xem Cố Yên rốt
cuộc là người như thế nào?
Cô gái đang ngả người trên sofa đọc truyện tranh dường như cũng cảm nhận được ánh mắt cô đang dò xét, ngẩng đầu nhìn cô.
Kỷ Nam ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, sao anh hai vẫn chưa xuống nhỉ?
Cô gái kia đặt cuốn truyện xuống, rồi bước tới.
“A! A!” Kỷ Nam kêu lên.
Bởi vì tay của Cố Yên đã đặt ngay lên ngực cô.
Từ trước tới giờ chưa có ai dám hành động như vậy với Kỳ Tứ thiếu gia. Cô kinh ngạc, võ nghệ biến đâu hết, chỉ còn biết kêu lên.
Lương Phi Phàm và Dung Nham lao xuống, trông thấy cảnh tượng khó hiểu này thì chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
“Cô là nữ à?” Giọng Cố Yên trong trẻo.
Dung Nham bước tới, kéo Kỷ Nam vào lòng rồi nhìn Cố Yên với ánh mắt tức giận.
Lương Phi Phàm dắt Cố Yên theo sau, đưa mắt nhìn cảnh cáo Dung Nham. Dung Nham không dám làm gì nữa, ấm ức đưa Kỷ Nam lên lầu.
Sau khi nghe đại ca dặn dò công việc, Dung Nham không thể nào tìm ra Tiểu Tứ, anh vừa mới thấy cô còn ngồi đây uống trà mà.
Quản gia nói cô đang ở trong phòng chiếu phim.
Hoá ra cô ở đó thật.
Trên sofa, ngồi cạnh Kỷ Nam là cô gái vừa tấn công ngực cô, trên màn hình
đang chiếu bộ phim hoạt hình về chú mèo máy, chú mèo màu xanh tè dầm ướt hết giường đang đem ga trải giường đi phơi…
Hai người cười nghiêng ngả rất sảng khoái.
Dung Nham đứng ngoài cửa khẽ ho hai tiếng, Kỷ Nam quay lại trông thấy anh, vội vã đi ra.
“Về thôi.” Dung Nham kéo cô ra ngoài.
“Không được phép tới quá gần Cố Yên.” Dung Nham nhắc nhở Kỷ Nam khi đi ra ngoài.
“Tại sao vậy?” Kỷ Nam không hiểu, Cố Yên cũng tốt đấy chứ, con mèo vừa rồi cũng thật đáng yêu.
“Bởi vì cô ta không phải người tốt! Đại ca cưng chiều cô ta như vậy, ở gần
cô ta sẽ khó tránh khỏi bị trách oan.” Dung Nham tiện thể bịa ra lý do
như vậy để giải thích với cô.
Kỷ Nam bĩu môi.
Dung Nham gõ đầu cô: “Anh nói thế nào em cứ làm như thế đi!”
Kỷ Nam giơ nắm đấm: “Biết rồi!”
Mới sáng dậy, lông mày phải của Dung Nham cứ giật giật.
Bây giờ mới biết, mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai!
Bọn họ đang bàn chuyện công việc thì Cố Yên đẩy cửa bước vào, hỏi thẳng
Dung Nham: “Tôi đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu, tôi không giống
người tốt ở điểm nào vậy?”
Sự lanh lợi hằng ngày của Dung Nham như biến đâu mất: “Hả? Ừ thì…”
Lương Phi Phàm ngạc nhiên bước tới, vuốt tóc Cố Yên, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”
Cố Yên trợn trừng đôi mắt long lanh: “Không biết nữa! Hôm đó em đi ra để
tạm biệt Kỷ Nam thì nghe thấy người này nói vậy, hừ, Cố Yên không phải
người tốt.”
Dung Nham toát mồ hôi lạnh: “Điều này… đại ca, em nói đùa với Tiểu Tứ ấy mà…”
“Em thích chơi với Kỷ Nam à?” Lương Phi Phàm không thèm nhìn anh ta, dịu dàng hỏi Cố Yên.
Cố Yên gật đầu, nhưng vẫn rất ngoan cố: “Này, anh nói đi chứ, tại sao tôi
không phải người tốt? Anh thích Kỷ Nam đúng không? Nhưng tôi biết cô ấy
là nữ, tôi không thể giành cô ấy với anh.”
Dung Nham nhìn Lương Phi Phàm cầu cứu, Lương Phi Phàm toàn tâm toàn ý cưng chiều cô ta, không hề để ý đến anh.
“Vậy… từ nay về sau, anh bảo Kỷ Nam thường xuyên tới chơi với em nhé?” Lương Phi Phàm mỉm cười nhìn Cố Yên, hỏi.
Cố Yên vẫn không trả lời, Dung Nham vội vàng nói: “Không được!”
Lương Phi Phàm có vẻ không có ý định đưa ý kiến của anh vào phạm vi suy nghĩ, chỉ nhìn Cố Yên, đợi cô trả lời.
Cố Yên nhìn dáng vẻ bối rối của Dung Nham, mỉm cười: “Được ạ!”
Lương Phi Phàm lấy điện thoại tìm người ngay lập tức.
Dung Nham tuyệt vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...