“Em muốn từ biệt quá khứ, vậy chúng ta phải nói câu vĩnh biệt với anh trai em rồi.” Trọng Lâm đưa Thu Ý Hàm vào phòng Phương Úc Vấn đang nằm
điều trị. Mấy bác sĩ đang xử lý miệng vết thương cho Phương Úc Vấn. Thu Ý Hàm liền ở bên cạnh lặng lẽ chờ đợi. Nhưng cô lại coi Trọng Lâm như
không tồn tại, làm trong lòng anh càng thêm tức giận.
Khi miệng vết thương của Phương Úc Vấn đã được xử lý, Thu Ý Hàm đang
chuẩn bị đến bên cạnh anh, lại bị Trọng Lâm giữ lại. “Đem Phương Úc Vấn
nhốt lại.” Tiếng nói của Trọng Lâm lạnh lùng truyền vào tai Ý Hàm.
“Anh….” Thu Ý Hàm chưa kịp phản kháng đã ngất xỉu. Trọng Lâm vội vã ôm
lấy cô vào lòng.
“Xử lý chỗ này cho sạch sẽ.” Trọng Lâm đã định ôm Thu Ý Hàm rời đi,
nhưng lại nhớ ra phải ra lệnh cho thuộc hạ xử lý Phương Úc Vấn.
Phương Úc Vấn đang bị đánh thuốc mê, lại thêm thân thể đã rất suy
yếu, sau khi bị nhốt vào Ám Môn, cho dù không giết anh ta, tại nơi không khí ẩm thấp u tối này, chỉ sợ anh ta cũng không thể trụ được quá lâu.
“Có cần phải cho anh ta một phát súng nữa không?” Giáp hỏi ý kiến Ất, vì hắn cũng không hiểu rõ lắm ý của chủ nhân. Đến tột cùng là để cho
anh ta tự sinh tự diệt hay một phát súng giết chết luôn.
“Cứ như vậy đi, nhìn bộ dạng anh ta thế này, cùng lắm cũng chỉ sống
được qua đêm nay.” Ất nói. Sau đó, hai người đem Phương Úc Vấn ném sang
một bên, coi như mọi chuyện đã giải quyết xong.
“Anh buông tôi ra, tôi muốn đi tìm anh tôi.” Không đợi Trọng Lâm ôm
Thu Ý Hàm về phòng, cô đã tỉnh lại. Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Trọng
Lâm, Thu Ý Hàm càng thêm lo lắng cho tính mạng của Phương Úc Vấn.
“Tôi đã nói rồi, nếu anh một lần nữa làm tổn thương người thân của
tôi, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh.” Thu Ý Hàm cắn lên
cổ Trọng Lâm, đến khi thấy mùi máu tanh mới nhả ra. “ Tôi sẽ hận anh cả
đời”
“Hận cũng được, chỉ cần em vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi.” Nếu nói
không hối hận, thật ra là nói dối, nhưng đã đến nước này, anh có muốn
quay đầu lại thì đã muộn rồi.
“Anh ấy đã bị anh tra tấn như vậy rồi, anh còn muốn sao nữa, chẳng lẽ anh thật sự độc ác đến vậy, hại chết người thân cuối cùng của tôi.”
Khóe miệng Thu Ý Hàm chảy ra một dòng máu tươi, đó là kết quả của việc
cô vừa cắn anh.
“Nếu anh ta mạng lớn, có thể bây giờ vẫn còn sống.” Trọng Lâm lơ đễnh nhếch khóe miệng, tiếp tục ôm Thu Ý Hàm đi vào phòng.
“Anh trai tôi hiện giờ đã suy yếu lắm rồi, anh làm vậy, là muốn để
cho anh ấy tự thân tự diệt, anh muốn đẩy anh ấy vào chỗ chết.” Vừa đến
phòng, Thu Ý Hàm liền giãy khỏi cánh tay Trọng Lâm. Cô giơ tay chỉ vào
anh, lên án hành vi tội lỗi của anh.
Trọng Lâm sửa sang lại quần áo, nhìn thẳng vào mắt Thu Ý Hàm. “Tôi
chính là muốn cho anh ta phải chết.” Trọng Lâm cười lạnh một tiếng. “Nếu không phải em nói muốn quên hết quá khứ, có lẽ tôi sẽ để cho anh ta
sống thêm vài ngày. Nhưng em đã nói như vậy, tôi không trừng trị em một
phen, thật không đáng mặt làm chồng rồi.”
Hóa ra đây chính là câu trả lời của Trọng Lâm. Thu Ý Hàm thật không
ngờ anh ta lại bóp méo lời nói lúc trước của cô. Ha ha, cô bây giờ còn
có thể nói cái gì. Anh, em nên làm gì mới có thể cứu anh đây? Nếu ngay
cả anh cũng chết, vậy thì em nên làm gì bây giờ? Thu Ý Hàm im lặng tự
hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...